Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 69: Chương 69: Cười với người đàn ông khác




Khương Thục Đồng cảm thấy sống lưng rét run.

Cố Minh Thành hiện tại Khương Thục Đồng thật sự không quen biết.

“Giúp em ly hôn chẳng lẽ là sai?” Dường như Cố Minh Thành không nghe ra khẩu khí chất vấn của Khương Thục Đồng. “Không phải em muốn ly hôn sao?”

“Là không sai. Nhưng Em không muốn dùng loại thủ đoạn này, có ngàn cách để ly hôn nhưng khiến Lục Chi Khiêm phá sản không phải ý của em.”

Cô cũng không cho rằng khiến công ty của Lục Chi Khiêm phá sản là chuyện sáng suốt, tuy rằng cô không giết người ta nhưng người ra vì cô mà chết.

“Cố tổng, hôm nay em xin nghỉ, muốn đi Thượng Hải.” Khương Thục Đồng nói với Cố Minh Thành.

“Anh sẽ nói cho phòng nhân sự.”

Khương Thục Đồng dựa lưng vào sô pha, cau mày.

Rõ ràng hai người sáng nay còn rất tốt, sao lại biến thành như này?

Cố Minh Thành biết Khương Thục Đồng bởi vì chuyện Lục Chi Khiêm phải phá sản đang giận chó đánh mèo với anh, anh đóng cửa rời đi.

Khương Thục Đồng đi Thượng Hải, Lục Chi Khiêm nói, bởi vì anh không ở đó, công ty không có người kinh doanh, hơn nữa nguồn tài chính bị thâm hụt, chuyện phá sản anh đã sớm nhận ra. Anh không nói nguyên nhân vì sao lại đem biệt thự cho Khương Thục Đồng, có điều chỉ là tạm thời để Khương Thục Đồng bảo quản cho anh mà thôi.

Khương Thục Đồng hỏi vì cái gì cái gì không cho Ngôn Hi.

Lục Chi Khiêm hừ mũi.

Cũng đúng, vì để gả cho Lục Chi Khiêm cô ta đã không tiếc làm giả giấy mang thai, phụ nữ như vậy xác thật không đủ để tín nhiệm.

“Nhưng vì cái gì anh lại tín nhiệm em?” Khương Thục Đồng lại hỏi một câu.

Khương Thục Đồng muốn hỏi chính là, vì sao anh lại có thể tin rằng Khương Thục Đồng sẽ đem căn biệt thự cùng tài sản trả lại cho anh.

“Trực giác đi. Gần đây anh đã nghĩ thật lâu, thực sự em không có lỗi với anh, là anh đã có lỗi với em. Nếu em muốn ly hôn thì ly đi. Tài sản đều thuộc về em, anh ngoại tình trước, anh không nên so đo.” Lục Chi Khiêm nói, nhiều ít khiến Khương Thục Đồng giật mình.

Mọi người đều nói, con người trước khi chết đều nói lời thật lòng, Lục Chi Khiêm phá sản cũng biến thành bộ dáng khổ sở như vậy.

Khương Thục Đồng rất cảm khái, vốn dĩ cô rất hận Lục Chi Khiêm, hiện tại thái độ cũng bắt đầu cải thiện.

Hai người ai cũng không nói toạc ra chuyện Khương Thục Đồng sẽ đem trả lại tài sản, nhưng trong lòng Khương Thục Đồng tự thấy, tài sản này mình không nên lấy.

Lúc đi Thượng Hải, Khương Thục Đồng vẫn là phụ nữ đã kết hôn, lúc trở về Hải Thành cô đã thành phụ nữ ly hôn, cảm giác rất kỳ diệu, đã độc thân.

Khương Thục Đồng không nghĩ tới, cô vừa về Hải Thành thì Khương Vũ Vi liền mời cô ăn cơm ở nhà hàng nổi tiếng Gác Sách*. (*Tên nhà hàng ‘biết vị trai’ không biết dịch là gì cả, quảng cáo cho Gác Sách vậy.)

Khương Thục Đồng cảm thấy tới nhà hàng Gác Sách là quá trang trọng, rốt cuộc người bình thường sẽ không đến đây, chỉ những nhân vật có danh tiếng ở Hải Thành khi đàm phán mới đến nhà hàng này.

Khương Thục Đồng tất nhiên muốn hỏi cho rõ, Khương Vũ Vi thần thần bí bí mà nói: “Giới thiệu cho chị một người.”

“Đàn ông?”

Khương Vũ Vi ‘ừ’ một tiếng.

Khương Thục Đồng nghĩ thầm, Khương Vũ Vi đã buông tay, biết Cố Minh Thành không được nên đã biết lui để tìm người khác, như vậy cũng tốt, trường hợp của bọn họ xem ra như này là tốt nhất.

Nếu là bạn trai của Khương Vũ Vi thì tự nhiên cô không thể trang điểm quá đẹp, tránh chiếm mất sự nổi bật của em gái, nhưng cũng không thể quá xuề xòa đi gặp em rể được.

Nghĩ nghĩ, Khương Thục Đồng mặc một áo khoác màu xanh đậm, một chiếc quần Harem, một chiếc áo len cao cổ màu vàng, tóc cũng buộc lên, thoạt nhìn rất mới mẻ thanh xuân, tuổi của cô cũng không lớn.

Khương Vũ Vi cùng người kia tách đi riêng, Khương Thục Đồng nghĩ thầm, nếu đã là người yêu sao lại không nắm tay mà đến, có thể do Khương Vũ Vi chưa muốn công khai đi.

Người đàn ông kia rất soái khí, vóc dáng cũng rất cao, đại khái hơn 1 mét 8 mấy, gương mặt tuấn lãng, thoạt nhìn khoảng chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, ánh mắt sáng ngời cười với Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng nghĩ thầm, người này sẽ là thân thích của mình, nhìn cũng rất đẹp trai, cô liền nhoẻn miệng cười đáp lại.

Cô cười rất ngọt, ánh đèn lộng lẫy từ nhà hàng lại càng khiến không khí tươi vui hơn.

Khương Vũ Vi cùng chàng trai kia ngồi xuống.

“Chị, đây là CEO* khu Đại Trung Hoa chúng ta – Đặng Hiện Vũ, vừa mới điều tới. Có xe có nhà, gia đình lại rất tốt đẹp.”

*CEO: giám đốc điều hành.

Khương Vũ Vi nhìn Khương Thục Đồng, cảm thấy ánh mắt Khương Thục Đồng tỏ vẻ tán thưởng, cô liền cảm thấy hài lòng.

“Không tồi, thật không tồi.” Khương Thục Đồng nói một câu, đại loại thật là một đôi bích nhân, đàn ông trẻ tuổi đầy hứa hẹn, phụ nữ xinh đẹp có khí chất, xứng đôi như vậy còn tìm được ở đâu nữa.

Đặng Hiện Vũ nói chuyện cũng rất có khí chất, dù sao cũng là CEO của Đại Trung Hoa, ngôn ngữ nói ra rất êm tai.

Khương Thục Đồng cười rất vui vẻ.

Chỗ ngồi bọn Khương Thục Đồng là ở bên cạnh cầu thang lên lầu, lúc cô đang cười tươi như hoa liền thấy một đám người từ trên lầu đi xuống.

Vốn cô không chú ý, nhưng người đi trước kia đúng là… Cố Minh Thành.

Những người đi sau hình như đều là những người quyền quý ở Hải Thành, nụ cười tươi của Khương Thục Đồng lập tức cứng đờ.

Khương Thục Đồng không biết có nên đứng lên chào hỏi với Cố Minh Thành một câu không, nhưng ngẫm lại phía sau còn nhiều người như vậy, mình làm như vậy thành ra thừa thãi.

Giả vờ không quen đi, cô cúi đầu, sau đó tiếp tục cười tươi nói chuyện với mọi người.

Ba người nói chuyện rất vui vẻ, sau khi xong Đặng Hiện Vũ vốn dĩ muốn đưa khương Thục Đồng về nhà nhưng Khương Thục Đồng nói để cô về cùng Khương Vũ Vi thì tốt hơn, Khương Vũ Vi còn có chuyện muốn nói với chị, bảo Đặng Hiện Vũ về trước.

Đặng Hiện Vũ lễ phép cáo từ.

“Cảm thấy anh ấy thế nào? Thục Đồng?” Khương Vũ Vi hỏi.

“Được đấy, khi nào bọn em chính thức?” Khương Thục Đồng hỏi, hai người đứng ở cửa nhà hàng nói chuyện phiếm.

Khương Vũ Vi giật mình. “Anh ấy là em giới thiệu cho chị, sao chị lại hỏi khi nào bọn em chính thức. Không phải em đã nói là giới thiệu cho chị một người sao?”

Khương Thục Đồng ngây ngốc, cô có chút tức giận: “Chị vừa mới ly hôn. Nào có ai ngày đầu ly hôn ngày sau đã đi kiếm người yêu? Đương nhiên chị cho rằng em ra mắt bạn trai của em.”

Cô mím môi lại, cũng thật xấu hổ. Vừa rồi cô đã cười rất tươi, có lẽ anh ta sẽ cho rằng mình rất vừa lòng, lỡ sau này anh ta lại đưa hoa tặng quà thì cô biết phải làm sao.

“Vừa ly hôn sao lại làm vậy? Ai quy định vừa ly hôn thì không thể giới thiệu đối tượng. Thục Đồng, bác vẫn luôn không tốt với chị, hôn nhân của chị cùng Lục Chi Khiêm em không rõ lắm, nhưng em biết anh ấy đối với chị cũng không tốt. Hiện tại chị đã ly hôn nên em muốn giới thiệu cho chị một người tốt, Đạng Hiện Vũ là một người biết nóng biết lạnh, chị không nhìn ra sao?” Khương Vũ Vi vỗ vỗ vai Khương Thục Đồng.

Mắt Khương Thục Đồng hơi nhòe nước, Khương Vũ Vi đối với cô luôn rất tốt, cũng bởi như vậy cô mới cảm thấy có lỗi với Khương Vũ Vi.

Cố Minh Thành…

Khương Thục Đồng nói: “Chị đã có số liên lạc với Đặng Hiện Vũ, để chị tự nói với anh ấy.”

Lúc ấy lấy wechat của anh cũng là nghĩ thêm một người nhà, ai dè cuối cùng lại là người Khương Vũ Vi giới thiệu cho mình.

Thật xấu hổ.

Vốn dĩ ly hôn xong tâm tình Khương Thục Đồng khá tốt, lại bởi vì chuyện này mà trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

Trên đường về nhà, cô gửi tin nhắn cho Đặng Hiện Vũ: Thật xin lỗi, hôm nay tôi tưởng anh là bạn trai của Vũ Vi nên đã rất vui vẻ, không nghĩ tới là Vũ Vi giới thiệu cho tôi. Xin lỗi anh, tôi mới ly hôn, hiện tại còn chưa suy nghĩ về chuyện tình cảm.

Đầu kia gửi lại: Không sao cả, là bạn bè cũng được, về sau cần gì giúp cứ gọi cho tôi.

Vốn dĩ Khương Thục Đồng định xóa luôn liên lạc của người này nhưng xem ngữ khí nói chuyện lịch sự của anh liền không đành, lại cứu lưu lại.

Sau khi về nhà, Khương Thục Đồng vừa định mở cửa đã nhìn thấy người kia.

Trong bóng đêm, đĩnh bạt, mặt mày như vẽ, anh đang hút thuốc.

Khương Thục Đồng không nói gì, mở cửa. Tuy rằng hiện tại đã ly hôn nhưng theo thói quen cô vẫn có cảm giác tội lỗi trong lòng.

Cố Minh Thành cũng vào cửa.

Khương Thục Đồng bỗng nhiên cảm thấy rất tủi thân, cô nhìn Cố Minh Thành.

“Ly hôn rồi?” Cố Minh Thành hỏi một câu.

“Ừ.” Khương Thục Đồng gật đầu.

Giống như đã phải chờ rất lâu để đến được ngày này, Cố Minh Thành tiến lại gần, ôm cô vào lòng, bắt đầu hôn cô, lại lạc hôn lên trán, sau đó lên má cô, mỗi một nụ hôn là nói một câu: “Về sau không cười với người đàn ông khác như vậy!”

“Sao lại không được?”

“Anh ghen!”

“Anh ghen!” hai chữ này khiến tim Khương Thục Đồng đập thình thịch.

Chính cô cũng từng nói với anh, hai người muốn phát triển như nào phải chờ sau khi ly hôn, hiện tại cô đã ly hôn.

Là lúc để phát triển thêm một bước.

“Khương Vũ Vi giới thiệu bạn trai cho em thoạt nhìn cũng không tồi.” Cố Minh Thành cúi người xuống hôn nhẹ Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng không biết lời nói này của anh có khẩu khí gì? Trào phúng?

“Sao anh lại biết đây là người cô ấy giới thiệu cho em? Em vẫn cứ nghĩ là cô ấy ra mắt bạn trai.” Khương Thục Đồng dựa vào lòng ngực Cố Minh Thành.

Trước kia cô cảm thấy cái ôm này rất khó chịu, hiện tại lại cảm thấy rất ấm áp, khiến lòng cô bình an.

“Chỉ có ngốc mới nghĩ như vậy.” Dường như tâm tình Cố Minh Thành không tồi, có ý giễu cợt Khương Thục Đồng. Đây là lần đầu tiên bọn họ có quan hệ hài hòa như vậy.

Khương Thục Đồng không phục nói lại: “Em không phải đồ ngốc.”

Cố Minh Thành cũng cười, anh nhéo khuôn mặt Khương Thục Đồng một chút.

Tối hôm nay, Cố Minh Thành ở trong nhà Khương Thục Đồng, tối hôm nay, Cố Minh Thành dường như muốn đem thân thể anh và Khương Thục Đồng hài hòa làm một, hai người thâm tình khuyển nguyện, tùy ý triền miên.

Không có hận, không có mâu thuẫn, trong lòng không có băn khoăn.

Hôm sau, lúc Cố Minh Thành đi làm Khương Thục Đồng vẫn còn đang ngủ, anh để cô nghỉ ngơi thêm chốc lát.

Trong lòng Khương Thục Đồng vẫn luôn nghĩ đến chuyện thuê nhà, chuyện này cô không thể làm phiền Cố Minh Thành.

Có những chuyện cô muốn chính cô làm.

Mười ngày sau cô tìm được một phòng ở, ở ngay gần công ty, không quá sang trọng nhưng rất ấm áp, trang trí cũng đẹp. Nhìn trong tay tờ giấy ly hôn đỏ thẫm Khương Thục Đồng mới cảm thấy mình thật sự là một người.

Nhưng cô không ngờ tới, ngay sau khi cô chuyển nhà liền có người tìm tới cửa, là chủ nợ của Lục Chi Khiêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.