Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 21: Chương 21




Cố Minh Thành là người khôn khéo cỡ nào? Thoáng qua là biết Khương Thục Đồng đang nói dối, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, kéo ghế dựa bên cạnh ra, lập tức thấy được vết máu trên ghế.

Anh biết Khương Thục Đồng đang nói dối, nhưng không nghĩ tới là vì lý do này, vừa rồi đầu óc vẫn luôn ở để vào chuyện để quên đồ, nên không nghĩ tới cô nói dối vì phương diện này của phụ nữ.

Khương Thục Đồng hận không thể tìm cái hầm ngầm chui vào, cô lại để cho một người đàn ông thấy được chuyện riêng tư của mình.

Cô cúi đầu rất thấp, luống cuống không biết để tay vào đâu.

Cố Minh Thành không nói chuyện, chỉ nói một câu, “Chờ ở đây.”

Sau đó lập tức đi xuống lầu, Khương Thục Đồng nhanh chóng nhân cơ hội mặc áo khoác vào, làm ghế dựa biến thành như vậy, khẳng định không cách nào ngồi nữa. Cô thật muốn vứt vào thùng rác sau đó tự mình lại mua một chiếc.

Một lát sau, Cố Minh Thành lên tới, tay cầm một gói băng vệ sinh, đưa cho Khương Thục Đồng.

Anh dùng thanh âm khàn khàn mà nói với Khương Thục Đồng một câu, “Lần sau nói thẳng!”

Ách, còn muốn lần sau nói thẳng như thế nào? Trực tiếp nói cho anh rằng mình có bà cô tới thăm sao? Anh ta chính là lãnh đạo của cô mà.

Chuyện một đêm đó, cô sớm có ý định quên đi rồi.

Khương Thục Đồng thà rằng chính mình chật vật, cũng không hy vọng người này mua băng vệ sinh cho mình. Chuyện này thì tính như thế nào đây?

“Đi thay!” Cố Minh Thành mệnh lệnh cho Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng chật vật đi vào WC, hơn nữa, cô dự tính thay xong, lập tức trực tiếp từ trong phòng vệ sinh chạy lấy người, không muốn lại gặp Cố Minh Thành nữa, quá mất mặt rồi.

Cô mặc lại áo khoác, ôm túi trốn đi. Nhưng không ngờ được, ở thang máy, cô lại gặp Cố Minh Thành.

Đúng thật là, oan gia ngõ hẹp, Khương Thục Đồng thật cẩn thận mà đứng lui lại phía sau trong thang máy.

“Cô về nhà thế nào?”

“Xe bus.”

“Tôi đưa cô về.”

Khương Thục Đồng không phản bác, bởi vì hiện tại đến nói một câu cô cũng đều mang theo run rẩy, thì phản bác như thế nào?

Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện, rất nhanh thì đến nhà Khương Thục Đồng, khi vẫn còn cách nhà rất xa, cô đã nói với Cố Minh Thành:“Dừng xe ở đây.”

Cô sợ Cố Minh Thành lái xe đến gần, lại tiến vào khu theo dõi của biệt thự, đến lúc đó cô lại không thể nói rõ với Lục Chi Khiêm.

“Lục Chi Khiêm mấy ngày nay đi đâu?” Cố Minh Thành ở trong xe châm một điếu thuốc, sau đó liền mở cửa sổ xe, cho nên Khương Thục Đồng cũng không thấy mùi khói thuốc.

“Không biết, hình như anh ấy đi công tác, nói là hợp tác với người khác một dự án, chuyện công việc của anh ấy, tôi cũng không hỏi.”

Khương Thục Đồng trả lời, đối với chuyện Cố Minh Thành đột nhiên hỏi Lục Chi Khiêm có chút kỳ quái, bởi vì Cố Minh Thành rất rất ít ở trước mặt cô nhắc tới Lục Chi Khiêm.

“Tôi gọi điện thoại, cô chờ một chút.” Cố Minh Thành nói, tiếp theo cầm lấy di động, không biết đang cùng ai nói về chuyện công trình của Lục Chi Khiêm, bọn họ đều là người quen biết nhau, chỉ là Khương Thục Đồng không biết Cố Minh Thành để cô lưu lại làm gì, chỉ có thể ngơ ngác mà ngồi trong xe. Cô nhìn gương chiếu hậu, lỡ như Lục Chi Khiêm bỗng nhiên từ đằng sau đi đến thì làm sao bây giờ?

Tóm lại hôm nay tâm tình của cô là lên xuống thất thường, phập phồng lo sợ.

“Để cho Lục Chi Khiêm năm ngày sau hãy đi công tác!” Cố Minh Thành buông xuống một câu mệnh lệnh, đối phương có vẻ như rất nghe lời Cố Minh Thành nói, bởi vì anh ta không cần nói nói nhiều đã xong rồi. Hơn nữa, thoạt nhìn đối phương cũng không phải cấp dưới của Cố Minh Thành mà chỉ là bạn bè.

Ngược lại Khương Thục Đồng không biết anh có ý gì, run run giọng mà nói một câu, “Tôi đi đây.”

Cố Minh Thành chỉ “Ừm” một tiếng.

Khương Thục Đồng vừa xuống xe, một trận gió lạnh thổi tới. Cô quấn chặt áo khoác. Từ sau khi kết hôn, cô có thói quen đi giày cao gót, gót nhọn tinh tế bước đi, phát ra từng tiếng vang thanh thúy, sau lưng vẫn chưa có tiếng Cố Minh Thành lái xe đi.

Cho nên, anh còn chưa đi? Ở phía sau chăm chú nhìn cô sao?

Bỗng nhiên, trong đầu Khương Thục Đồng bùng lên sáng như muôn ngàn pháo hoa nở rộ, một ý nghĩ tràn ra như cơn nước lũ.

Bởi vì cái đó của cô đến, cho nên, Cố Minh Thành không cho Lục Chi Khiêm đi công tác mấy ngày này, mà là làm anh ta quá mấy ngày nữa mới đi, là bởi vì —— là bởi vì Cố Minh Thành biết Khương Thục Đồng mấy ngày nay có cái kia đến, Lục Chi Khiêm căn bản là không làm được gì, quá mấy ngày lại để hắn đi công tác, là bởi vì anh không muốn để Lục Chi Khiêm cùng cô ——

Là như thế này sao?

Mặt Khương Thục Đồng càng ngày càng hồng, cô xoay người nhìn về phía Cố Minh Thành.

Xe Cố Minh Thành vẫn đậu ở đó, anh ở trong xe hút thuốc, lẳng lặng mà chăm chú nhìn cô.

Khương Thục Đồng nhanh chóng xoay người, chạy vào trong nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.