Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 20: Chương 20: Là ai gây nên




Thứ nữ rắn rết

Tác giả: Cố Nam Yên

Edit: Khuynh Vũ

Nhất thời mọi người đều không kịp phục hồi lại tinh thần, không ai ngờ được vị thứ nữ phủ Thừa Tướng này lại dám dõng dạc tuyên bố như thế, thậm chí có một số người lúc đầu xem trọng Mộc Tịch Bắc giờ phút này cũng đều lắc đầu, dù sao cổ ngữ có một câu gọi là thấy chuyển biến tốt thì hãy thu.

Nếu hôm nay Mộc Tịch Bắc không tìm ra được người hạ độc, thì sẽ biến thành trò cười cho người khác, nói nàng không biết tự lượng sức mình.

“ Con có biện pháp gì? “

Lão thái phi trầm giọng dò hỏi.

Nhưng lúc Mộc Tịch Bắc đang muốn mở miệng, lại truyền đến giọng nói của một thị vệ:

“ Lão gia, thái phi, bài vị tế bái trong phủ ở từ đường đều bị ngã cả rồi, còn có một số bị bể nát, đây chính là điềm báo đại hung a!”

Mộc Chính Đức nhíu mày, thị vệ này sao lại không hiểu chuyện như vậy, ở đây nhiều người như vậy mà lại ồn ào lớn tiếng như thế, còn nói cái gì mà điềm báo đại hung! Nhưng còn nhiều người ở đây như vậy, cũng không thể trách móc nặng nề.

“ Thật sự là làm càn, ta ngược lại lại muốn nhìn một chút, hôm nay rốt cuộc là ai đang quấy rối! “

Dường như Lão thái phi rất tức giận, chẳng qua mình chỉ tổ chức một buổi thọ yến cho một hài tử thứ xuất thôi, không ngờ trong phủ này lại có nhiều người không vừa mắt như vậy.

Thị vệ kia lặng lẽ luồn qua trong đám người, chẳng biết đi đâu, Thôi di nương lại dưới cái nháy mắt của Liễu Chi Lan mở miệng nói:

“ Việc hôm nay thật sự rất quỷ dị, cũng không biết đã đắc tội với ai nữa?”

Một bên Mộc Kiến Ninh cũng không phục bắt được cơ hội này liền không chịu nhả ra:

“ Ta nói rồi, Ngũ muội muội thật sự là cái số khổ, không nên tổ chức mấy tiệc thọ yến này làm gì, đàn cá đều đã chết thì không nói, thậm chí ngay cả bài vị tổ tông cũng bị đổ, cũng không biết có phải biểu thị điều gì hay không?”

Chân mày Lão thái phi nhíu lại thành một tòa núi nhỏ, hết sức bất mãn với những lời này của Mộc Kiến Ninh, nhưng đúng lúc này, lại có một thị vệ vội vàng chạy tới:

“ Lão gia, vừa rồi tại phụ cận từ đường bắt được một nha hoàn, nàng ta đã thừa nhận những bài vị kia đều là nàng làm đổ nát.”

Sắc mặt đám người Liễu chi lan có chút khó coi, nha hoàn kia sao lại bị bắt lại rồi? Rõ ràng đã dặn dò qua phải cẩn thận một chút mà.

“ Mang nha hoàn kia lên đây cho ta!”

Lão thái phi nghe xong trực tiếp mở miệng, thừa tướng cũng gật gật đầu.

Người bị dẫn tới là một tiểu nha đầu mi thanh mục tú, chính là người bên cạnh Mộc Kiến Ninh, cúi thấp đầu, có chút chật vật cùng sợ hãi.

Lão thái phi trực tiếp quát lớn:

“ Nói! Ngươi vì sao phải làm như vậy? Ngươi cũng đã biết đây là tội đại bất kính! Muốn bị dìm sông hả!”

Nha hoàn kia rõ ràng co rúm lại một chút, ngẩng đầu lên, mang theo cầu khẩn nhìn về phía Mộc Kiến Ninh, bờ môi run rẩy cũng không dám mở miệng.

“ Ngươi đừng sợ,có phải có ai sai khiến ngươi làm như vậy không? Chỉ cần ngươi chịu nói ra lời nói thật, không ai trách tội ngươi.”

Mộc Tịch Hàm khuyên nhủ mở miệng.

Nha hoàn kia phảng phất như tìm được cọng cỏ cứu mạng, đột nhiên dập đầu một cái thật mạnh rồi ngẩng đầu lên nói:

“ Là Tam tiểu thư, Là Tam tiểu thư bảo nô tỳ làm như vậy.”

“ Ngươi tiện tỳ này, ngươi nói bậy bạ gì vậy!”

Mộc Kiến Ninh kích động, tiến lên đạp cho nha hoàn kia một cước, lộ ra bộ dạng không có giáo dưỡng, cứ như vậy, sắc mặt của Thừa tướng Mộc Chính Đức và lão thái phi đều rất khó coi.

Sai người kéo Mộc Kiến Ninh ra, ánh mắt bén nhọn của Lão Thái phi rơi vào trên người nha hoàn kia:

“ Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ chi tiết ra, nếu có nửa câu hư ngôn, cẩn thận cái đầu của ngươi!”

“ Là như vậy, đêm qua Tam tiểu thư tìm nô tỳ tới trong phòng, nói là có một chuyện trọng yếu muốn nô tỳ đi làm, bảo nô tỳ hôm nay lặng lẽ chạy đến từ đường, đập nát những bài vị kia đi, sau đó sẽ cho nô tỳ hai mươi lượng bạc.”

Nha hoàn kia run run rẩy rẩy nói ra nguyên do của chuyện này.

“ Nhưng nô tỳ rất nhát gan, thật sự không dám làm, liền lắc đầu cự tuyệt, nhưng Tam tiểu thư lại trực tiếp nhét hai mươi lượng bạc vào trong tay của nô tỳ rồi nói, nếu như nô tỳ không chịu đi làm, tiểu thư liền kêu người, nói là nô tỳ trộm của tiểu thư hai mươi lượng bạc, sẽ bán nô tỳ cho mẹ mìn tử ( người đàn bà chuyên dụ dỗ bắt cóc trẻ con đem đi bán.) “

“ Ngươi nha đầu chết tiệt kia, ngươi cũng dám nói xấu ta, nói, là ai sai khiến ngươi, là ai bảo ngươi làm như vậy! “

Sắc mặt của Mộc Kiến Ninh hơi trắng bệch, sắc mặt của Thôi di nương lại càng khó coi hơn, hai người thật sự không ngờ tới nha hoàn này vậy mà lại bán đứng bọn họ.

“ Cô mẫu, đúng lúc con có một biện pháp chứng minh là người nào đã hạ độc trong hồ nước, không bằng ta thử lại một lần nữa xem, cũng có thể chứng minh trong sạch cho Tam tỷ tỷ.”

Mộc tịch bắc hợp thời mở miệng.

Được Lão Thái phi ân chuẩn, Mộc Tịch Bắc bảo mấy người hạ nhân bưng mấy chậu nước đến, tại Mộc Tịch Bắc ra hiệu xuống, trực tiếp bưng một chậu nước trong đó đến trước mặt Mộc Kiến Ninh:

“Tam tỷ tỷ, muội tin tưởng việc này không phải do tỷ làm, tỷ dùng nước này rửa tay đi, muội nhất định sẽ rửa sạch oan khuất cho tỷ.”

Mộc Kiến Ninh có chút hoảng sợ lui về sau một bước, trong mắt có chút oán độc nhìn Mộc Tịch Bắc, cũng không đưa tay vào trong chậu nước, mà mặt khác, lấy Lão Thái phi cùng mộc Chính Đức cầm đầu, không ít người đã thử để tay ở trong nước rồi.

“ Còn lề mề cái gì nữa!”

Dường như Mộc Chính Đức rốt cuộc cũng cảm thấy mình võ đoán có chút xin lỗi Mộc Tịch Bắc, liền chủ động mở miệng quát lớn gọi Mộc Kiến Ninh.

“ Con...Con... “

Mộc Kiến Ninh có chút chột dạ, nhưng lại nghĩ lại, nàng vẫn không tin được chỉ có một chậu nước thì có thể chứng minh được cái gì, có lẽ Mộc Tịch Bắc chỉ hù dọa mọi người mà thôi.

Rốt cục, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Mộc Kiến Ninh đem hai tay đặt ở trong chậu nước, không bao lâu liền rút ra.

Đám người cũng đều đang chờ Mộc Tịch Bắc giải thích, rốt cuộc Tam tiểu thư phủ Thừa Tướng này có phải là chủ mưu của những chuyện ngày hôm nay không.

Mộc Tịch Bắc nhìn hai tay Mộc Kiến Ninh, trong mắt chợt lóe lên đau lòng:

“ Tam tỷ tỷ, thật không ngờ việc này lại là tỷ gây nên, nếu muội biết là tỷ, nhất định muội sẽ không điều tra người hạ độc làm gì? “

“ Bắc Bắc, lời này là ý gì? Sao con biết Kiến Ninh là hung thủ. “

Lão thái phi cũng mang theo một tia hiếu kì, mở miệng dò hỏi.

“ Cô mẫu! Người nhìn xem có phải thấy trong lòng bàn tay của Tam tỷ tỷ hiện ra màu tím không, người lại nhìn những người vừa mới rửa tay xem trong lòng bàn tay của họ màu sắc có phải đều rất bình thường không? Người lại nhìn trong bụng của con cá kia, có phải cũng từng hiện ra màu tím nhạt như vậy hay không. “

Mộc Tịch Bắc nhu thuận giải thích, lại dường như vẫn như cũ không thể tin được những sự tình này là do Mộc Kiến Ninh gây nên.

Lục hoàng tử Ân Cửu Sanh khó hiểu mở miệng:

“ Nhưng vì sao chỉ có tay của Tam tiểu thư hiện ra màu tím?”

Mộc Tịch Bắc nhìn lướt qua Ân Cửu Sanh, khoé miệng nhếch lên một đường cong:

“ Độc kia ở bên trong dạ dày của con cá từng hiện ra màu tím, là bởi vì dịch vị bên trong dạ dày có vị chua, độc kia gặp chua liền biến thành màu tím, mà bây giờ, tiểu nữ đem giấm bỏ vào trong những chậu nước này, tay của ai từng chạm qua thức ăn có độc kia, tự nhiên đều sẽ biến thành màu tím, mà bởi vì dấm này so với dịch vị càng đậm đặc hơn một chút, cho nên màu sắc trên tay hiện ra càng rõ ràng hơn.”

“Thì ra là thế!”

Trong mắt Ân Cửu Sanh mang theo tán thưởng, có chút bừng tỉnh đại ngộ, nhìn ánh mắt Mộc Tịch Bắc mang theo chút ý vị khó lường.

Lần này Lão thái phi và Mộc Chính Đức cũng đều rõ ràng, lại ngẫm nghĩ, Mộc Kiến Ninh nhất định rất ghen ghét việc Lão Thái phi chuẩn bị thọ yến cho Mộc Tịch Bắc, cảm thấy khó chịu trong lòng, mới nghĩ ra thủ đoạn ác độc như vậy, dù sao hai chuyện ngày hôm nay nếu chụp ở trên đầu Mộc Tịch Bắc, tiền đồ về sau của đứa nhỏ này sẽ bị phá hủy, rốt cuộc không chiếm được sủng ái không nói, càng sẽ không gả được cho người trong sạch.

Mộc Tịch Bắc lui trở về sau lưng Lão Thái phi, những ngày này nàng một mực để Thanh Từ giám thị Liễu Chi Lan, kết quả phát hiện Liễu Chi Lan đúng là người có tâm kế, những sự tình này đều là chủ ý của bà ta, nhưng bà ta lại ỷ vào trong tay có đứa nhỏ của Thôi di nương, toàn bộ kế hoạch đều giao cho Thôi di nương đi làm.

Nếu như Thôi di nương không chịu đi, như vậy con của Thôi di nương nhất định sẽ chịu tai ương, tự nhiên Thôi di nương cũng không còn lựa chọn nào khác, đương nhiên, bây giờ xảy ra chuyện, càng không thể tìm thấy một điểm bóng dáng liên quan đến Liễu Chi Lan, cho dù Mộc Kiến Ninh có đổ những tội này là do Thôi di nương sai khiến, Thôi di nương cũng không dám khai ra Liễu Chi Lan.

Thật ra, việc cho cá ăn này Thôi di nương vốn muốn để nha hoàn đi làm, nhưng ai ngờ Mộc Kiến Ninh lại biết được kế hoạch, hơn nữa cực kỳ căm hận Ngũ muội muội của mình, ước gì muốn nhìn nàng không còn chỗ nào xoay người, lúc này mới nhất định muốn tự mình vứt những thức ăn kia cho cá ăn, nhìn từng con cá nằm ngay đơ ở trên mặt nước mới yên tâm.

Mà bây giờ Mộc Kiến Ninh bị bắt, biết cũng chỉ có mình nàng gánh vác việc này, xem như nàng không được thông minh, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc, chỉ có Thôi di nương bị rũ sạch, mới có thể cứu nàng, nếu như cả hai người đều đổ, lúc đó mới thật sự là xong rồi.

Thật ra Thôi di nương có đổ hay không ngược lại đối với Liễu Chi Lan mà nói cũng không có ảnh hưởng quá lớn, chỉ là nếu như Thôi di nương còn sống, bà sẽ có thêm một cái lá chắn, chuyện gì cũng có Thôi di nương đi làm thay bà, thay bà cản trở, nhưng nếu Thôi di nương chết đi, như vậy con trai của bà ta sẽ danh chính ngôn thuận biến thành con của mình, rốt cuộc cũng không cần sợ một ngày kia nó sẽ nâng đỡ cho mẹ đẻ nữa.

Nha hoàn kia vốn là Mộc Kiến Ninh an bài tốt, chỉ có điều cho dù là ai cũng không ngờ tới, nha hoàn kia thế nhưng lâm trận lại phản bội, không đợi dùng hình tra tấn thì cái gì cũng đã khai ra.

Thật ra nha hoàn kia ở bên ngoài phủ có tình lang, nhưng mấy lần cầu khẩn lại không có ai chịu làm chủ cho nàng, bây giờ lại còn có thai, nếu truyền ra ngoài, sẽ chỉ có kết cục bị ném xuống sông vứt xuống giếng.

Cho nên Mộc Tịch Bắc liền hứa hẹn với nàng ta, chỉ cần nàng để bị bắt lại sau đó chỉ chứng Mộc Kiến Ninh ra, sẽ trả văn tự bán mình cho nàng ta, cũng sẽ làm chủ gả nàng cho nam nhân kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.