Quyết Chí Tiến Lên

Chương 17: Chương 17




Tần Thiếu Đình và Sở Linh luyện tập đối kháng trong thời gian luyện tập buổi tối. Đây cũng sẽ có trợ giúp rèn luyện 22, khả năng đổi buff với đối phương, rồi thì rèn luyện năng lực kháng áp lực của Sở Linh.

Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh cũng có nội dung huấn luyện của riêng mình, trong phòng huấn luyện hiện giờ không có tiếng người nói chuyện, chỉ còn tiếng gõ phím đều đều.

Tần Thiếu Đình và Sở Linh vào server thi đấu tìm bãi đất trống, Tần Thiếu Đình gọi Sở Linh luận bàn, thiết lập hình thức thi đấu, có nghĩa là sau 15 phút mà Tần Thiếu Đình vẫn chưa đánh chết Sở Linh thì luận bàn sẽ tự động kết thúc, phán định Sở Linh chiến thắng.

Tần Thiếu Đình đánh chữ trong game.

[Tin Nhắn Riêng] [Phong Đình]: Nếu tôi thắng thì cậu tới làm con trai nhà tôi luôn đi.

[Tin Nhắn Riêng] [Vĩ Vũ]: …

Cậu biết ý của Tần Thiếu Đình, cũng vì biết nên mới cảm thấy ấm lòng.

Mà cậu còn chưa kịp nói gì thêm thì trận luận bàn đã bắt đầu.

Căn bản Tần Thiếu Đình không đánh theo lối thông thường, không thể làm choáng được hắn, Sở Linh trốn được khống chế nhảy về sau đúng vào hai giây chờ global cooldown. Tần Thiếu Đình trực tiếp mở chiêu cuối, Sở Linh đang chờ hồi chiêu, không thể sử dụng bất cứ chiêu thức nào, vốn định khinh công nhảy đi thì Tần Thiếu Đình lại trực tiếp chặn đứng khinh công của cậu, không thể chạy được. Chờ đến khi skill sẵn sàng thì cậu đã chỉ còn lại một chấm máu…

Sở Linh nghe Tần Thiếu Đình “chậc” một tiếng, dường như đang tiếc không giết được cậu.

Sở Linh dừng lại để niệm chiêu kéo máu, trực tiếp trúng ngay một chiêu làm choáng của Tần Thiếu Đình đánh tới. Sở Linh không hủy cast mà mở giải khống chế để tiếp tục kéo máu cho mình. Ngay khi máu lên được một nửa thì Tần Thiếu Đình đánh một đòn, quá trình cast bị đứt đoạn, sau đó Tần Thiếu Đình liền dùng dựng tường khí cố định Sở Linh tại chỗ. Sở Linh chỉ có thể hồi máu liên tục dù mỗi lần đều chỉ kéo được một chút ít, miễn cưỡng thủ hòa với thương tổn cậu phải gánh chịu, nhưng cậu không dám niệm chiêu, vì Tần Thiếu Đình vẫn đang chờ đó để phá rối cậu.

Sau khi tường khí bao vây biến mất, vốn Sở Linh vẫn có thể chạy về trụ, ai ngờ Tần Thiếu Đình lại lập tức trói chân, Sở Linh bị cấm túc tại chỗ. Cậu vẫn không dám cast, chỉ đành tự dùng trận giảm sát thương lên chính mình.

Khống chế kết thúc, Sở Linh tìm lại nhịp đánh, muốn lừa Tần Thiếu Đình cắt ngang nhưng lại không lừa được, ngay sau khi cast chiêu lần đầu thất bại, Tần Thiếu Đình như đã biết Sở Linh muốn ép chiêu của hắn, thế là hắn không tung ra bất cứ skill nào nữa. Sở Linh cast lần hai, tiếp tục ý định lừa gạt nhưng vẫn không thành công. Quả thực lúc này Sở Linh rất muốn đạp một phát vào ghế của Tần Thiếu Đình.

Sau khi Tần Thiếu Đình gây sát thương, Sở Linh liền dùng chiêu hồi máu tức thời, miễn cưỡng lên được nửa cây, sau đó kéo giãn khoảng cách, muốn chạy về sau để cast tiếp. Mà xét về chân dài thì không chức nghiệp nào so được với Bắc Phủ trong game, cậu nhanh chóng bị đuổi kịp, tên kia lại tiếp tục cắt ngang quá trình niệm của Sở Linh.

Sở Linh không phải loại buff yếu tâm lý tập tọe mới chơi, vậy mà khi đối mặt với Tần Thiếu Đình, cậu vẫn cảm thấy có chút phát rồ. Quả nhiên cái danh hiệu vua giết buff của Tần Thiếu Đình không phải để cho có.

Tiếp tục làm choáng, Sở Linh lại giải khống chế để kéo dài khoảng cách. Tần Thiếu Đình một lần nữa xông tới chặn hai bức tường gió kẹp Sở Linh ở giữa, đại đao sắp nện xuống mà lại không thể khinh công, không thể nhảy ra, cứ cast là lại bị đối phương đánh đuổi, không còn đường lùi nữa, muốn tránh cũng không tránh nổi, niệm không xong thì máu cũng đừng hòng hồi lại.

Sở Linh thất bại, tâm phục khẩu phục.

Sở Linh bị đánh cho ngu cả người, mở trang bị của Tần Thiếu Đình ra nhìn một chút, trong đầu nổ oành một tiếng.

Người này vậy mà lại dùng bốn món trang bị PVE…

Trong Võ Hiệp, trang bị PVE tăng sát thương, dùng để đánh phụ bản, còn trang bị PVP thì có thêm chức năng phòng ngự, là trang bị người chơi dùng khi thi đấu. Nếu dùng trang bị PVE thì sát thương gây ra rất nhiều nhưng máu sẽ cực mỏng, nếu đối thủ luận bàn với mình là DPS chứ không phải buff thì đảm bảo chết mất xác. Nhưng vì buff không có sát thương nên khỏi phải lo.

Trong thi đấu chính thức cũng không có ai mặc trang bị PVE vì dùng một cái thì không hiệu quả, dùng hai cái thì máu mỏng khỏi bàn. Đối phương mà phát hiện ra thì nhất định sẽ bị đè ra sàn mà điên cuồng đánh đập, buff phải kéo máu, tốn thêm cả đống kỹ năng, nếu không thì kéo không lại. Mà nếu DPS không chết thì buff cũng đã bị ép sạch bộ chiêu thức rồi, lúc đó đánh ai, ai chết chỉ còn là vấn đề thời gian.

Tần Thiếu Đình dùng đồ PVE đi đánh Sở Linh, chính là để đảm bảo chiến thắng, cũng là vì để Sở Linh tới nhà hắn làm con.

[Tin Nhắn Riêng] [Vĩ Vũ]: …

[Tin Nhắn Riêng] [Phong Đình]: Phát hiện ra rồi à?

[Tin Nhắn Riêng] [Vĩ Vũ]: Chơi xấu.

[Tin Nhắn Riêng] [Phong Đình]: Không thể nói vậy được. Tôi chỉ dốc toàn lực vì mục tiêu đề ra thôi.

[Tin Nhắn Riêng] [Vĩ Vũ]: … Không tính…

[Tin Nhắn Riêng] [Phong Đình]: Đánh chết cậu quá khó khăn, vẫn phải nghĩ ra cách nào đó chứ.

[Tin Nhắn Riêng] [Vĩ Vũ]: …

[Tin Nhắn Riêng] [Phong Đình]: Thôi được rồi, tôi đổi lại trang bị, chúng ta đánh tử tế. Có điều nếu tôi lại thắng thì phải chấp nhận.

[Tin Nhắn Riêng] [Vĩ Vũ]: Được.

Tần Thiếu Đình hài lòng, đổi về trang bị thông thường, bắt đầu luận bàn với Vĩ Vũ.

Sau một tiếng đánh nhau, cuối cùng Tần Thiếu Đình cũng chớp được thời cơ Sở Linh chờ hồi toàn bộ chiêu thức, bùng nổ giết người.

[Tin Nhắn Riêng] [Phong Đình]: Giờ tính chưa?

[Tin Nhắn Riêng] [Vĩ Vũ]: …

Sau mấy trận, cậu nắm được cách đánh của Tần Thiếu Đình thì Tần Thiếu Đình cũng hiểu được cách đánh của cậu. Cậu biết, chỉ cần bị Tần Thiếu Đình nắm bắt được thì phần thắng sẽ chẳng có bao nhiêu.

[Tin Nhắn Riêng] [Phong Đình]: Ngượng à?

[Tin Nhắn Riêng] [Phong Đình]: Không có chuyện gì thì quyết định thế nha.

Sở Linh cũng không biết phải nói gì, có điều trong lòng lại thấy ấm áp.

[Tin Nhắn Riêng] [Phong Đình]: Mai là ngày nghỉ cố định trong đội, ra ngoài ăn cơm với tôi nhé?

Mỗi đội tuyển đều có ngày nghỉ cố định, tạo điều kiện cho các thành viên làm những việc cần làm, về nhà thăm gia đình chẳng hạn.

[Tin Nhắn Riêng] [Vĩ Vũ]: Anh không về nhà sao?

[Tin Nhắn Riêng] [Phong Đình]: Cha mẹ tôi đều không ở nhà nên cũng chẳng về làm gì. Tôi nghe đồn có một quán buffet hải sản khá ngon, tối đi ăn thử không?

[Tin Nhắn Riêng] [Vĩ Vũ]: Được, vậy trưa chúng ta đi ăn dumpling chiên đi, tôi mời.

[Tin Nhắn Riêng] [Phong Đình]: OK.

Hôm sau, hai người ngủ đến khi tự tỉnh, sau đó ra ngoài ăn cơm.

Nay là cuối tuần, Cận Luân đã về nhà từ sớm, Thái Nghệ Tĩnh đi hẹn hò với Tô Dịch, cả câu lạc bộ chẳng còn ai.

Ăn dumpling xong, hai người vốn định đi xem phim, nhưng đang đi bộ thì bỗng có một đứa bé chạy tới trước mặt, cầm que kem trét thẳng lên quần Sở Linh.

Sở Linh: “…”

Tần Thiếu Đình: “…”

Mẹ đứa bé thấy vậy nhanh chóng chạy tới xin lỗi. Người ta thành khẩn như thế, hai tên con trai như Sở Linh và Tần Thiếu Đình cũng không muốn tính toán, liền bỏ qua.

Tần Thiếu Đình nhìn vết kem trắng dính dưới quần Sở Linh, cười nói, “Ai nhìn không kỹ sẽ dễ hiểu lầm lắm.”

Sở Linh biết Tần Thiếu Đình đang nói đến chuyện gì, hai người lại không mang giấy ăn, không khí bỗng trở nên lúng túng.

Tần Thiếu Đình chạy tới tiệm bán đồ ăn vặt ven đường xin mấy tờ giấy ăn, Sở Linh nhận lấy nhanh chóng lau đi, mất hứng nói, “Về đi, thay quần áo rồi đi tiếp.”

Tần Thiếu Đình kéo cậu, cười nói, “Vất vả lắm mới có một ngày đi chơi, nửa đường đã về thì mất vui đúng không? Vừa lúc chúng ta đi dạo phố mua quần mới cho cậu, tôi cũng mua hai bộ quần áo. Trời lạnh rồi mà chưa có áo len.”

Nói xong, cũng chẳng đợi Sở Linh phản đối, hắn liền kéo người tới trung tâm thương mại cách đó không xa.

Có lẽ vì cuối tuần nên rất nhiều người xuống phố, dù sao cũng chẳng có ai để ý tới chỗ bị ướt trên quần Sở Linh.

Tần Thiếu Đình vào cửa hàng quen, nhân viên trong shop biết hắn, liền chạy đến bắt chuyện.

“Chọn quần trước, cho cậu ấy mặc.” Tần Thiếu Đình chỉ Sở Linh.

Nhân viên cửa hàng lập tức nở nụ cười, “Hôm qua shop mới về hai mẫu quần mới, một cái khá bụi bặm còn một cái theo kiểu casual, cảm giác cái nào cũng hợp cả.”

“Vậy lấy ra thử cả hai đi.” Tần Thiếu Đình nói.

Nhân viên bán hàng lập tức chạy đi lấy.

Tần Thiếu Đình cũng không vội để Sở Linh thử, hắn kéo Sở Linh tới gian trưng bày sản phẩm mới, “Chọn thêm vài món.”

Nhân viên cửa hàng đi theo sau bọn họ nhưng cũng không nói gì nhiều.

Quần áo của shop này không hề rẻ, nhưng vẫn có thể mua được. Sở Linh có thể, dù gì hiện tại cậu đã là người có lương. Nhưng dù có thể mua được nhưng cậu cũng rất ít khi mua quần áo đắt như thế, có thể nói gu của cậu không cao nhưng cậu cảm thấy đồ trong mấy cửa hiệu giá cả tầm trung cũng rất tốt rồi. Trước đây Tư Loan từng mua cho cậu một cái ví Hermes, nhưng cậu cầm lên sờ sờ rồi lại để đó, cuối cùng chẳng dùng tới. Khi rời khỏi đội thì trả lại cho Tư Loan.

“Tôi không mua đâu.” Sở Linh nói thẳng.

Tần Thiếu Đình cười nói, “Có gì mà không thể, thấy mặc đẹp là được mà.”

Sở Linh bị Tần Thiếu Đình đẩy tới giá trưng bày, Sở Linh đành phải nhấc một chiếc lên xem. Cậu chọn một chiếc áo len lông cừu màu nâu nhạt và một chiếc áo khoác rộng màu xám trắng bằng len tổng hợp, cậu nhìn kỹ một chút, xác định là áo cho nam.

Vừa chọn xong thì hai người lại thấy Tư Loan nắm tay Hà Tiếu đi vào.

Hai người đó nhìn thấy bọn họ, nét kinh ngạc ngập tràn trên mặt.

Sắc mặt Sở Linh lại cứng đờ.

Tần Thiếu Đình không muốn bị quấy rầy, hắn liền nhếch môi cười với bọn họ coi như chào hỏi, không nói gì nhưng thể hiện rõ ràng ý của mình: Khôn hồn thì đừng có tới đây bày trò.

“Chọn tiếp đi, tôi thấy hai chiếc này cũng được đấy.” Tần Thiếu Đình tiến tới bên cạnh Sở Linh.

Sở Linh cũng không quan tâm tới Tư Loan và Hà Tiếu nữa, tiếp tục chọn quần áo, cũng quên mất chuyện Tần Thiếu Đình nói chỉ cần mua áo len, cậu lại chọn thêm một chiếc sơ-mi và một chiếc hoodie.

Tư Loan và Hà Tiếu cũng có nhân viên bán hàng ra tiếp đón, dẫn bọn họ tới bên này.

Đã đụng mặt rồi mà không nói lời nào cũng không ổn, mà Tần Thiếu Đình đã thầm sỉ vả trong đầu hai người này vì tội vô duyên rồi.

“Đình thần, thật trùng hợp.” Hà Tiếu cười hì hì nói, nhìn vẫn rất hoạt bát.

Tư Loan cũng chào theo, “Đình thần… Sở Linh.”

“Khéo quá. Tôi đưa Tiểu Linh đi mua hai ba bộ quần áo, các bạn cứ tự nhiên đi.” Tần Thiếu Đình thản nhiên nói.

“Vâng.” So ra thì giọng Tư Loan lại có chút cứng ngắc.

Nụ cười của Hà Tiếu nhạt đi, nói với Sở Linh, “Đã lâu không gặp, không ngờ anh lại vào Chập Lân.”

“Ừ.” Sở Linh nhàn nhạt đáp.

Tần Thiếu Đình liền chọn chiếc áo khoác kia, nói với nhân viên, “Mỗi loại lấy hai chiếc để chúng tôi thử.”

“Vâng.” Nhân viên bán hàng đáp lời, chạy đi tìm size.

Tần Thiếu Đình nắm tay Sở Linh rất tự nhiên, mỉm cười nói, “Các bạn chọn đi nhé, chúng tôi đi thử trước.”

“Được… Dạ…” Nụ cười trên mặt Hà Tiếu và Tư Loan cũng trở nên lúng túng.

Tần Thiếu Đình lại như một chú khổng tước thắng trận, kéo Sở Linh vào khu thử đồ, dưới ánh nhìn của hai người kia, tiến vào cùng một phòng thử quần áo.

Sở Linh: “…”

Nhân viên cửa hàng cầm quần áo đưa vào, Tần Thiếu Đình cười nhéo tai Sở Linh, “Mau thử đi.”

Sở Linh nhỏ giọng nói, “Không nhất thiết phải mua giống nhau đâu.”

Đối với trò nắm tay giả vờ yêu đương của Tần Thiếu Đình, Sở Linh thầm cảm thấy có chút ấu trĩ, nhưng đồng thời cũng có chút ấm áp, khiến cậu không xấu hổ, cậu nên cảm ơn Tần Thiếu Đình mới phải. Nhưng mà quần áo này đắt như thế, quả thực cậu không muốn mua…

Tần Thiếu Đình ghé sát lại như sợ bị người khác nghe thấy, “Cuối năm nhà phát hành Võ Hiệp tổ chức nhiều sự kiện, chúng ta nhất định phải có mặt, mặc quần áo giống nhau một chút cũng hợp lý mà.”

Sở Linh nghĩ một chút cũng đành chấp nhận. Bọn họ không thể xóa bỏ cái mác “tình nhân” này, mà bảo Tần Thiếu Đình chiếu theo sở thích của cậu thì cũng hơi khó xử. Mà thôi, kệ đi.

Thay quần áo xong, hai người đi ra soi gương. Tuy mặc vào cảm giác không giống nhau nhưng lại rất đẹp.

Nhân viên cửa hàng lăn lộn trong cửa hàng này bao lâu nay, đương nhiên có hóng hớt được chuyện đủ mọi lĩnh vực, cũng biết Tần Thiếu Đình và Sở Linh là một đôi, liền đon đả khen ngợi, “Hai anh mặc bộ này tuy cảm giác khác biệt nhưng ai cũng đẹp, xứng đôi lắm luôn.”

Dường như Tần Thiếu Đình bị lấy lòng, gật gật đầu, kéo Sở Linh đi thử mấy món khác.

Tần Thiếu Đình thấy đám Tư Loan đi vào phòng thử đồ bên cạnh, khi đang thay quần áo thì liền cố tình chọc vào eo Sở Linh, Sở Linh kêu lên một tiếng, Tần Thiếu Đình lại “Suỵt” một tiếng. Người nào không biết nghe thấy lại tưởng tượng ra chuyện không hay.

Sở Linh mù mịt nhìn Tần Thiếu Đình.

Tần Thiếu Đình nhẹ giọng nói, “Có bụi vải dính vào người cậu.”

Sở Linh gật đầu, không để ý nữa.

Đến khi hai người bước ra, Tần Thiếu Đình liền phát hiện sắc mặt Tư Loan rất khó coi. Tâm tình của Tần Thiếu Đình trong nháy mắt hứng khởi hơn nhiều.

Hai người thử xong quần áo thì Tư Loan cũng thay xong, Hà Tiếu thì vẫn đang chọn.

Tần Thiếu Đình nói, “Quần bò để cậu ấy mặc luôn, chiếc casual kia thì gói lại, còn mấy món khác thì trừ áo khoác lấy cho cậu ấy, còn đâu lấy hết, giày cũng lấy hai đôi viền đỏ kia, vậy thôi.”

“Dạ.” Nhân viên bán hàng vui vẻ đáp lời, bắt đầu gói đồ.

Tần Thiếu Đình đi tới bên quầy thanh toán, Sở Linh đi qua gian trang sức ngắm nghía, nghĩ bụng về trả tiền lại cho Tần Thiếu Đình là được, chứ giờ giằng co trong cửa hàng thì cũng mất mặt.

“Tình cảm của cậu và Đình thần tốt thật.” Tư Loan đi tới, ra chiều không vui.

Sở Linh ngẩng đầu nhìn gã, tự nhiên mỉm cười.

Sở Linh thản nhiên cười như vậy, Tư Loan liền hiểu cậu cũng đồng ý, gã siết chặt nắm tay, không nói thêm gì nữa.

Gói đồ xong, Tần Thiếu Đình liền chạy tới kéo Sở Linh rời đi. Vẫn còn sớm, Tần Thiếu Đình tính toán giờ bọn họ để đồ vào xe trước, sau đó có thể đi xem phim rồi đi ăn, trải qua một ngày phong phú đủ đầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.