Quyền Thần

Chương 93: Q.1 - Chương 93: Thu phục Hắc Hồ Tử.




Hắc Hồ Tử đôi môi giật giật, mí mắt hắn bắt đầu nhảy lên. Nhưng thủy chung vẫn không nói gì nữa.

Hàn Mạc đứng dậy, tựa hồ không có hứng thú bàn bạc việc này nữa. Chẳng qua hắn lại thản nhiên nói:

- Ngươi có thể rời đi. Nhưng nếu ngươi còn có cái ý nghĩ muốn bắt ta, thì sẽ ta sẽ khiến ngươi muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong. Ngươi nếu đã có lá gan lên bờ, ta xem ngươi là một hán tử chân chính, ta sẽ thả ngươi đi!

Hắn thu hồi Hải Vương Lệnh cùng Thông Thương Hàm, làm bộ như muốn rời đi. Nhưng mới bước được hai bước thì bỗng nhiên hắn cười lạnh nói:

- Hắc Hồ Tử! Có được, tất sẽ có mất. Hãy tự hỏi bản thân xem ngươi rốt cuộc là muốn cái gì. Cái thế giới này rất thực tế, ta và ngươi cũng chỉ là một phần rất nhỏ bé trong cái thế giới này thôi. Có một số việc chính mình chưa chắc đã muốn làm, nhưng rốt cuộc vẫn phải làm.

Đỗ Băng Nguyệt cùng Đại Bảo nhìn nhau, họ cảm giác lời này của Hàn mạc quá thâm ảo, tựa hồ rất có đạo lý nha! Nhưng mà họ cũng chẳng thể nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói đó.

Hắc Hồ Tử là một kẻ kiêu hùng trên biển, nay lại bị một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch nói cứ như là đại ca đang khiển trách thuộc hạ. Nhưng trên mặt hắn chẳng những không có vẻ gì là tức giận, căm phẫn mà ngược lại trông cực kỳ quái dị. Vẻ mặt này của hắn tựa hồ là đang kinh ngạc, nghi ngờ, nhưng lại có một tia khâm phục. Àh! Lại kèm theo một tia sợ hãi nữa chứ!

Người trẻ tuổi này thoạt nhìn quá trầm ổn, bề ngoài cùng nội tâm của hắn tựa hồ hoàn toàn không phù hợp. Quá tang thương mà cũng quá lạnh lùng!

Hắc Hồ Tử lăn lộn trên biển đã nhiều năm, những người trẻ tuổi như vậy hắn gặp không ít, nhưng đây là lần đầu tiên có người làm cho mình cảm thấy phát rét. Hắn thậm chí còn cảm thấy, nếu muốn đối nghịch với người trẻ tuổi này, hắn nhất định sẽ thất bại.

Chính hắn cũng không biết vì sao lại xuất hiện cảm giác như vậy. Hắn từ trước đến giờ rất tự tin, nhưng loại cảm xúc thất bại hôm nay lại dị thường mãnh liệt.

...



- Hàn Mạc!

Đang lúc Hàn Mạc sắp bước ra khỏi cửa phòng , Hắc Hồ Tử rốt cục trầm giọng nói:

- Ngươi đáp ứng phân chia cho mọi người ba thành lợi nhuận, lời này có thật hay không?

Khóe miệng Hàn Mạc hiện lên nụ cười, hắn bình tĩnh nói:

- Hàn Mạc cho tới bây giờ chưa bao giờ nói hai lời!

- Tốt!

Hắc Hồ Tử vỗ bàn đứng lên nói:

- Ngũ thiếu gia! Người chỉ cần cho các huynh đệ con đường sống, các huynh đệ sẽ bán mạng cho ngươi. Ta! Hắc Hồ Tử mặc dù là hải tặc, nhưng cũng hiểu quy củ. Chúng ta cướp của ngư dân, Trấn phủ quân trấn áp bọn ta, mặc dù không cam lòng nhưng ta cũng biết đó là vì chức trách của họ. Trấn phủ quân nếu đã giữ cái mạng cho ta thì ta sẽ coi đó là phần thưởng mà Hàn gia đã ban cho ta.

Hàn Mạc xoay người lại, vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh. Chẳng kích động, cũng không hưng phấn, mà hắn ngưng mắt nhìn Hắc Hồ Tử nói:

- Hắc Hồ Tử, nếu ngươi muốn làm việc cho ta thì phải tuân thủ theo quy củ của ta, nghe theo sự sai khiến của Tiên Nhân đảo, lại càng không được phép gây chuyện thị phi, nếu không ta khuyên ngươi tốt nhất hãy đi nơi khác đi. Ta nói trước, nếu ngươi vi phạm quy củ, Hải Vương Lệnh trong tay ta nói không chừng sẽ trực tiếp phát ra ngoài.

Hắc Hồ Tử ha ha cười nói:

- Ngũ thiếu gia, Hắc Hồ Tử mặc dù tính tình không tốt đẹp gì, nhưng cũng là một hán tử coi trọng chữ tín. Ta nếu đã đáp ứng đi theo người thì sẽ cùng các huynh đệ an phận ăn bữa cơm này, tuyệt không gây chuyện thị phi.

Nhưng ngay sau đó hắn nghiêm mặt nói:

- Bất quá Ngũ thiếu gia nếu muốn đem huynh đệ chúng ta ra làm trò đùa. Đến lúc đó cho dù Hắc Hồ Tử dù biết không địch lại, cũng phải cùng Hàn gia các người liều mạng một phen.

Đỗ Băng Nguyệt lập tức nói:

- Hồ tử đại thúc, tiểu Ngũ Ca luôn luôn giữ lời hứa mà. Huynh ấy sẽ không lừa gạt thúc đâu!

Hắc Hồ Tử trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:

- Biết người biết mặt không biết lòng, ai có thể thấy rõ lòng người chứ.

Đỗ Băng Nguyệt thấy Hắc Hồ Tử đáp ứng thì rất là cao hứng. Nàng nói với Hàn Mạc:

- Tiểu Ngũ Ca, phụ thân muội hỏi huynh, nếu là mọi người đã thương xong vậy thì tới lúc nào nên lấy hàng? Đến bến tàu nào? Bọn muội còn phải làm những gì?

Hắc Hồ Tử lập tức trầm giọng nói:

- Ngũ thiếu gia, nếu người muốn lấy hàng thì nên cho chúng ta biết cần bao nhiêu con thuyền. Hơn nữa hải tặc như chúng ta không biết buôn bán, nếu hộ tống thuyền hàng, liều mạng với người ta cũng là không thành vấn đề. Chỉ lo là khi chuyển hàng về phía bên đó sẽ buôn bán như thế nào cùng đám ngoại bang kia. Người phải phái mấy người thông thạo buôn bán cho bọn ta mới được!

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Nguyệt Nhi, Hồ Tử đại thúc! Chuyện này ta đã có tính toán, trước tiên các người đi với ta tìm khách điếm. Hai ngày nữa, chờ ta bố trí xong sẽ nói cho các người biết phải làm sao.

Hàn Mạc xưng hô với Hắc Hồ Tử như vậy khiến Hắc Hồ Tử ngẩn ra, trong mắt hắn lộ ra một nụ cười.

Đỗ Băng Nguyệt cùng Hắc Hồ Tử nhìn nhau gật đầu.

Lập tức họ cũng nói gì nữa, Hàn Mạc kêu tiểu nhị tính tiền thì chưởng quỹ tự mình tới nói là hiếu kính, không thu bạc. Nhưng Hàn Mạc vẫn bỏ lại một lượng bạc, dẫn Đỗ Băng Nguyệt ba người rời khỏi tửu lâu.

Hắn nắm rõ Đông Hải thành như lòng bàn tay cho nên sau một lát đã tìm được một quán trọ yên tĩnh cho ba người ở tạm. Quán trọ này là do tộc nhân của Hàn gia kinh doanh bên ngoài, đương nhiên là vô cùng an toàn.

Hắc Hồ Tử vào quán trọ thì đóng cửa không ra, mà Đỗ Băng Nguyệt cùng Đại Bảo lại dùng ánh mắt “âu yếm” nhìn Hàn Mạc.

Hàn Mạc hiểu được ý của bọn họ, mình đã đáp ứng chờ bọn họ lên bờ sẽ dẫn bọn họ đi tham quan một chuyến. Hai người từ lúc lên bờ tới giờ rất tò mò, cho dù mình không dẫn bọn họ đi, hẳn hai người cũng chờ cho mình đi khỏi rồi chạy đi. Đến lúc đó khó tránh khỏi gây ra tai họa ngoài ý muốn .

Hắn cười khổ nói:

- Đi thôi! Ta dẫn hai người đi chơi một tí cho biết!

Đỗ Băng Nguyệt cùng Đại Bảo cùng kêu lên hoan hô, vẻ mặt vui mừng khôn tả.

Hàn Mạc nhìn áo choàng trên người Đỗ Băng Nguyệt quá nhiều, bèn kêu nàng bỏ bớt xuống. Đỗ Băng Nguyệt đang ngại xiêm y nhiều đương nhiên là hớn hở đáp ứng.

Hắn dẫn hai người ra khỏi khách điếm, đầu tiên là đi khu Tây Thành, những hàng ăn vặt đầy đường đều ghé thăm một lần. Dạo quanh các cửa hàng, Đỗ Băng Nguyệt cực kỳ tò mò với những món đồ này. Hàn Mạc đương nhiên cũng rất ga lăng, chỉ cần nàng thích hắn sẽ lập tức mua cho nàng. Đơn giản chỉ là một chút đồ chơi nhỏ, không tốn mấy tiền. Đỗ Băng Nguyệt vô cùng cảm kích, nàng cảm thấy tiểu Ngũ ca ca là người tốt, là một hảo hán tử a!

Đại Bảo xách theo hộp nhỏ hộp lớn đi bên cạnh Đỗ Băng Nguyệt, bên trong đều là đồ của nàng.

Sau đó Hàn Mạc vừa dẫn hai người đi nghe hí kịch Yến quốc, sau đó đi nhạc phường nghe tỳ bà khúc. Đợi đến trời sắp tối, Hàn Mạc dẫn hai người đi ăn một bữa tối thịnh soạn.

- Nguyệt Nhi, muội có thích đồ ở trên đất liền không?

Trên đường về, Hàn Mạc có chút mệt mỏi, nhưng tâm tình hắn lại rất tốt.

Đỗ Băng Nguyệt gật đầu cười híp mắt nói:

- Thích lắm!!! Muội bây giờ mới biết được trên đất liền có nhiều đồ chơi như vậy. Tiểu Ngũ Ca! Cám ơn huynh đã dẫn bọn muội đi chơi.

Đại Bảo thì vẻ mặt vui sướng, hôm nay thật đúng là được mở rộng tầm mắt.

- Vậy muội sau này có muốn sống cuộc sống ở trên bờ hay không?

Hàn Mạc mỉm cười hỏi.

Đỗ Băng Nguyệt suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:

- Không muốn!

- Vì sao?

Hàn Mạc ngạc nhiên hỏi.

Đỗ Băng Nguyệt cắn môi nói:

- Tiểu Ngũ Ca, đồ trên bờ thì tốt nhưng người thì không tốt chút nào!

Nàng dừng một chút, rồi trề bờ môi đỏ mọng nói:

- Huynh nhìn xem, nam nhân trên đường mỗi một người đều mê đắm nhìn muội giống như là ma đói vậy. Không có một chút cốt khí gì cả! Còn có những thứ đồ đã mua nữa, có một chút tiền nhỏ mà cũng cò kè mặc cả, làm việc thì không dứt khoát, không thoải mái chút nào giống như là nữ nhân vậy. Không! So với nữ nhân còn không bằng. Mỗi người đều gian xảo như vây, muội không muốn ở chung một chỗ với bọn họ!

Vốn dáng người Đỗ Băng Nguyệt muốn lồi có lồi, muốn có lõm cho nên sau khi lên bờ, mặc dù không mặc các loại xiêm y để lộ ra da thịt. Nhưng với vóc dáng khêu gợi vẫn ẩn hiện ra ngoài. Khi nàng đi lại trên đường, tự nhiên sẽ thành tiêu điểm cho bọn sắc lang, vô số ánh mắt hoặc là thất thần hoặc là trực tiếp nhìn hau háu vào nàng. Nếu không phải có người nhận ra ở bên cạnh nàng chính là Hàn Mạc, chỉ sợ đã có kẻ tiến lên đùa giỡn nàng rồi.

Đỗ Băng Nguyệt đối với những nam nhân đó tự nhiên là khinh thường vô cùng.

Nàng thấy thương gia trên đường cùng khách quen chỉ vì một đồng tiền có đôi khi tranh chấp đến mặt đỏ tới tận mang tai thì trong lòng lại càng khinh thường muốn làm bạn với đám người đó.

Trong cái thế giới nhộn nhịp này, lòng người quả thật là khó dò. Ai ai cũng có tâm tư, không bằng hải tặc luôn luôn sảng khoái và dứt khoát.

Hàn Mạc mỉm cười, hòa nhã nói:

- Nếu muội đã không muốn ở trên bờ, vậy thì hảo hảo ở tại trên biển làm việc vậy.

Ba người bất tri bất giác đã đi tới Tam Hợp Phố, chính là chỗ cửa hàng mua bán Quan thị. Hàn Mạc dừng chân, thấy trên đường thưa thớt mấy người, thật đúng là vắng lạnh. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nguyệt Nhi, muội còn nhớ con đường trở về khách điếm không?

Đỗ Băng Nguyệt trợn mắt hỏi Đại Bảo:

- Đại Bảo, ngươi có nhớ không?

Đại Bảo gãi gãi đầu, ngây ngô cười rồi lắc đầu.

Nhắc tới mới nhớ, Đông Hải thành tuy nói lớn không lớn nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ. Phố lớn ngõ nhỏ giăng khắp nơi, hai người dạo chơi đã hơn nửa ngày, thật không biết khách điếm đã trọ ở vị trí nào nữa.

Hàn Mạc dở khóc dở cười, nói:

- Hai người các ngươi trước tiên thưởng ngoạn ở con đường này đi, nếu thích bất cứ thứ gì thì ghi nhớ lại, lát nữa ta quay trở về giúp các người mua. Hiện giờ ta qua bên kia có chút việc, sau đó sẽ trở lại đưa hai người về khách điếm!

Đỗ Băng Nguyệt đã nhìn thấy cửa hàng hai bên đường phố rực rỡ muôn màu thì cười hì hì gật đầu nói:

- Vâng! Tiểu Ngũ Ca, huynh đi đi, bọn muội chờ huynh!

Nói xong nàng liền lôi Đại Bảo đi vào một cửa hàng bên cạnh.

Hàn Mạc thở dài, Đỗ Băng Nguyệt thật cá tính mười phần, vừa can đảm lại vừa có chí khí. Nhưng có đôi khi lại giống như một cô bé ngây thơ, thật đúng là là người ta đau đầu mà…!!!

Hắn cũng không trì hoãn cước bộ, bước nhanh tới trước cửa hàng mua bán Quan thị. Bên trong phòng đã đốt đèn đuốc sáng trưng, so với những cửa hàng khác thì sáng hơn nhiều.

Tên tiểu nhị thấy Hàn Mạc đi tới, lập tức cung kính cúi người chào:

- Ngũ thiếu gia!

Hắn quay đầu lại gọi to:

- Ngũ thiếu gia tới!

Lão chưởng quỹ vội vàng chạy ra, điệu bộ vô cùng cung kính, hắn chắp tay nói:

- Ngũ thiếu gia mời vào, mời vào!

Hàn Mạc chắp tay cười cười. Vừa đi vào thì thanh âm Quan Thiếu Hà đã vang lên:

- Ha ha! Ngũ thiếu gia, huynh rốt cuộc đã tới rồi, ta đang phân vân không biết có nên tới quý phủ bái kiến huynh hay không đấy.

Quan Thiểu Hà hiển nhiên là hết sức khống chế sự kích động của. Hàn Mạc tới đây thì cho dù là óc heo hắn cũng có thể nghĩ ra là vì điều gì.

Hắn thân mật nắm tay Hàn Mạc đi lên lầu hai. Sau khi phân phó tiểu nhị dâng trà, Quan Thiếu Hà lập tức nói:

- Ngũ thiếu gia, không biết huynh đã dùng cơm tối chưa? Nếu chưa, không bằng chúng ta cùng đi Bát Trân Các uống một chén.

Hàn Mạc cũng không nói nhảm, rút từ trong lòng ngực ra hai vạn lượng ngân phiếu đặt ở trên bàn. Hắn cười nói:

- Quan huynh, kế tiếp là phải xem huynh rồi.

Nhìn thấy chồng ngân phiếu, Quan Thiểu Hà lại càng kích động. Hắn kích động không phải là bởi vì hai vạn lượng bạc này mà chính là mơ ước của chính mình bấy lâu nay-việc thực hiện chuyện mua bán trên biển. Rốt cục đã dựa vào thế lực người trẻ tuổi trước mặt này thực hiện được rồi.

- Ngũ thiếu gia, hai vạn lượng bạc đưa cho ta. Huynh cũng không sợ ta ôm tiền bỏ trốn sao?

Quan Thiếu Hà nói giỡn nói.

- Người có chí lớn, làm sao mà ham cái lợi nhỏ này. Nếu quan huynh mà ôm số bạc này bỏ trốn thì quả thật đúng là chuyện nực cười.

Hàn Mạc cười híp mắt nói.

Hắn cũng không muốn nhiều lời, mà Quan Thiểu Hà cũng minh bạch rằng chỉ cần hắn vẫn còn sống ở Đông Hải Quận thì một khi có động tĩnh gì, tất cả đều lọt vào trong mắt của Hàn gia, hắn có muốn chạy cũng không chạy được.

Quan Thiếu Hà thần sắc nghiêm trang, đứng dậy thi lễ với Hàn Mạc:

- Được Ngũ thiếu gia tín nhiệm như thế, Thiếu Hà vô cùng cảm kích. Nhất định ta sẽ đem hết toàn lực, giúp Ngũ thiếu gia hoàn thành nghiệp lớn!

Hắn lớn tiếng kêu lên:

- Cửu thúc!

Lão chưởng quỹ rất nhanh xuất hiện, thi lễ với hai người.

- Cửu thúc! Đây là hai vạn lượng bạc, ngươi cầm lấy, lập tức báo cho các bên chuẩn bị thu hàng. Trong vòng một tháng, ba vạn lượng bạc hàng hóa phải được chuyển tới Đông Hải thành!

Quan Thiếu Hà nói rất nghiêm túc.

Lão chưởng quỹ thu hồi bạc rồi chắp tay rồi lui xuống.

- Trong vòng một tháng, hàng hóa liền có thể tới Đông Hải thành.

Quan Thiểu Hà mỉm cười hướng Hàn Mạc nói:

- Đây là tốc độ nhanh nhất rồi!

Hàn Mạc đang muốn nói chuyện thì lại thấy lão chưởng quỹ từ lầu dưới trở về. Thần sắc của hắn có chút cổ quái, nhưng vẫn rất cung kính nói:

- Đông gia! Ngũ thiếu gia! Vân Sĩ Lam bị người đánh!

Hai người nhất thời chưa phục hồi tinh thần. Hai mắt nhìn nhau đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

Lão chưởng quỹ giải thích:

- Vân Sĩ Lam bị một cô nương đánh!

Hàn Mạc đầu tiên là ngẩn ra. Nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn trầm xuống, thất thanh nói:

- Không tốt, bà cô của ta lại gây loạn rồi!

Sau đó hắn không nói thêm lời nào mà nhanh chóng chạy xuống lầu, phóng về cửa hàng Quan thị.

Quan Thiếu Hà cũng phản ứng nói:

- Mau đi xem một chút!

Đồng thời hắn cau mày hỏi lão chưởng quỹ:

- Ngũ thiếu gia còn có một bà cô sao? Làm sao ta lại không biết nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.