Quyền Thần

Chương 87: Q.1 - Chương 87: Ông cháu.




- Bạc!

Hàn Thiên Tứ rốt cục cũng nói ra vấn đề mà mọi người lo lắng nhất. Thần sắc của lão nghiêm nghị, lão híp nửa mắt, hai tay bắt chéo đặt ở trước ngực, chậm rãi nói:

- Ngũ thiếu gia cần lãnh hai vạn lượng bạc từ trong công khố, hai vạn lượng bạc này là khái niệm như thế nào?

Nói vã cả bọt mép mà giờ mới vào đề.

Bạc trong công khố. Đó là tài sản chung của tất cả mọi người, nói một cách không dễ nghe, thì là phí sinh hoạt của vô số người trực hệ chi thứ của thế gia, thứ mà trong lòng mấy vị trưởng lão này lo lắng nhất, cũng chính là hai vạn lượng bạc này.

Hàn Mạc trong lòng cười lạnh, hắn dĩ nhiên hiểu, những lời dài dòng lúc trước, chẳng qua chỉ là bước đệm cho vấn đề cuối cùng đồng thời cũng là quan trọng nhất này.

- Kính xin trưởng lão chỉ bảo!

Hàn Mạc cung kính nói.

Hàn Thiên Tứ cùng chúng trưởng lão nhìn nhau một cái, mới thấm thía nói:

- Ngũ thiếu gia, hai vạn lượng bạc, không phải là một con số nhỏ. Tiền cấp mỗi tháng của người là năm lượng, đệ tử chi thứ bình thường cũng chỉ có một lượng, cao lắm cũng là hai lượng bạc, chuyện này đều có qui định. Nói cách khác, hai vạn lượng bạc, cũng đủ tiền cấp hàng tháng cho một trăm tên đệ tử chi thứ, Ngũ thiếu gia, người nói xem đây có phải là một con số nhỏ không?

Hàn Mạc nghiêm mặt nói:

- Ta chưa bao giờ nói hai vạn lượng bạc là con số nhỏ. Hai vạn lượng bạc dĩ nhiên là một con số rất lớn, nhưng mà muốn làm đại sự, đương nhiên là không thể thiếu bạc. Nếu như các vị trưởng lão có thể để cho ta lãnh hai vạn lượng bạc từ công khố, Tiểu Ngũ có thể bảo đảm ngày sau có thể tạo ra lợi nhuận gấp mười lần cho gia tộc.

Tất cả mọi người đều trầm mặc một hồi, Đại Tông chủ tựa hồ ngủ thiếp đi, hai mắt nhắm lại. Ông dựa vào ghế lớn, không nói lời nào.

...

Một bầu không khí thật quỷ dị.

Một lúc lâu sau, Hàn Thiên Tứ thở dài một tiếng rồi mới chậm rãi nói:

- Ngũ thiếu gia, những chuyện mà bọn ta lo lắng nãy giờ, xem ra ngươi tựa như đều có cách giải quyết, nhưng tất cả đều chỉ là lý luận suông mà thôi. Chuyện lớn như vậy, cũng coi như là đại sự hiếm thấy của Hàn gia trong vài chục năm qua cho nên bọn ta phải thận trọng, Ngũ thiếu gia cũng không thể không nghĩ lại.

Dừng một chút, lão lại ho khan một tiếng, rồi tiếp tục nói:

- Hàn gia chúng ta những năm gần đây kỳ thực cũng không phải là giàu có. Bạc thu vào cũng không nhiều, mỗi một phân bạc đều có nơi để dùng, Ngũ thiếu gia muốn chi ra hai vạn ra để đi làm chuyện đầy mạo hiểm như vậy. Những lão đầu tử chúng ta cảm thấy trong lòng rất lo lắng a!

Chúng trưởng lão rối rít gật đầu, lại thêm một trưởng lão nói:

- Đúng là như thế! Hôm nay bạc trong công khố cũng không còn nhiều, các gia đình đều sống khá khó khăn, cũng vì tiết kiệm mấy đồng bạc này, ta hiện tại ngay cả noãn hương cũng không dám hút nhiều.(A Bư: Noãn hương: có lẽ giống như thuốc lào chăng?)

Người này vừa mở miệng thì những trưởng lão khác rối rít nói thêm vào, đơn giản là mọi người sống cũng rất khổ cực, bạc trong công khố không thể làm tổn thất lung tung, đó chính là bạc cứu mạng của Hàn gia.

Còn có trưởng lão nói:

- Ngũ thiếu gia, việc này làm ra tiền cũng là chuyện tốt. Nhưng mà vạn nhất thật sự xảy ra rủi ro, thua lỗ mấy vạn lượng, mọi người nên kiếm lại như thế nào đây?

- Đúng thế, Ngũ thiếu gia, không cùng dân tộc với chúng ta nên ắt bọn chúng sẽ có tư tâm. Còn có bọn đạo chích ở các nước Nam Dương, ai biết được bọn họ có tâm tư gì không, chúng ta cũng không thể giống như dân cờ bạc đi đánh cược như vậy a!

Thư phòng vốn đang yên lặng, nhất thời trở nên ồn ào. Các trưởng lão tựa hồ rất thống nhất, đều tìm lời khuyên Hàn Mạc không nên mạo hiểm, hay ý tứ khác chính là không nên lấy bạc.

Hàn Mạc nhíu mày, loại kết quả này hắn đã nghĩ qua. Nhưng mà tận mắt nhìn thấy nguyện vọng của mình sẽ phải tan biến, lòng hắn bắt đầu trầm xuống.

Hắn đột nhiên cảm giác được những lão già bảo thủ nhìn như rất nghiêm nghị này lại đáng ghét như vậy, làm cho hắn nắm chặt quả đấm lại.(A Bư: muốn đấm mấy lão đây mà!)

Mọi người đều nói Hàn gia rất đoàn kết, nhưng bây giờ nhìn lại mà xem. Một khi đã liên quan đến vấn đề lợi ích chân chính thì ai cũng không ngồi yên. Những lão gia hỏa này đều chỉ biết suy nghĩ cho lợi ích của bản thân, ánh mắt thiển cận không bao giờ tính toán đến lợi ích lâu dài của Hàn gia.

Giống như một đám ruồi nhặng đang vo ve ở bên tai vậy!

Nhưng mà thân phận của những người này còn đó, cho nên Hàn Mạc cũng không dám biểu hiện ra thái độ bất kính.

Nội tâm đang thất vọng và tức giận được hắn che dấu vô cùng tốt, trên mặt của hắn vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Hắn ngẩng đầu nhìn mọi người một cái rồi đột nhiên hỏi:

- Các vị trưởng lão, nếu như Tiểu Ngũ không lãnh bạc từ trong công khố, mà ngày sau lại thật sự mở được con đường buôn bán, như vậy lợi nhuận từ công việc buôn bán cũng sẽ không có quan hệ với công khố, đúng không?

Chúng trưởng lão sửng sốt, họ không rõ tại sao Hàn Mạc bỗng nhiên nói như vậy.

Chẳng qua là chuyện lần này của Hàn Mạc trong mắt của chúng trưởng lão chỉ giống như là một chuyện vui đùa mới niềm hứng thú nhất thời của một công tử quần áo lụa mà thôi. Nếu như thân phận của Hàn Mạc không phải là con cháu trực hệ thì cái tộc hội này cũng sẽ không được mở ra.

Thứ nhất là mọi người đều cho rằng chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu, Ngũ thiếu gia cũng không thể nào tạo ra một thành quả chân chính gì. Thứ hai cũng là vì lợi ích của bản thân mà suy nghĩ, cho nên mọi người đều biểu lộ thái độ không ủng hộ.

- Ngũ thiếu gia nếu như không lãnh bạc ra từ công khố, thì lợi nhuận mà tự bản thân kiếm được, tự nhiên không thể cưỡng bức Ngũ thiếu gia giao nộp vào công khố.

Hàn Thiên Tứ cảm giác rằng Hàn Mạc thật sự có vài phần trẻ con, đứa nhỏ này có thể mang đến bao nhiêu lợi nhuận cho công khố? Nên lão chỉ vuốt râu cười.

Đám lão gia hỏa này không bao giờ cho rằng Hàn Mạc thật sự có thể kiếm được bạc.

Hàn Mạc khẽ gật đầu, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh khó có thể phát hiện, hắn cung kính đối với Đại Tông chủ nói:

- Đại Tông chủ! Bây giờ xem ra Tiểu Ngũ không cần phải lưu lại.

Kỳ thực mọi người đều nghe được trong giọng nói của Hàn Mạc ít nhiều mang theo vẻ thất vọng và tức giận, nhưng mà họ cũng không thèm để ý. Con nít khi không được cha mẹ mua cho đồ chơi mới đều có loại này tâm tình này, nếu không như vậy mới là lạ đấy!

Đại Tông chủ hơi trầm ngâm, mới phất tay nói:

- Tiểu Ngũ, ngươi ra bên ngoài chờ chút!

Hàn Mạc hơi khom người, hắn tưởng rằng Đại Tông chủ muốn cùng chúng trưởng lão tiếp tục thương nghị. Nhưng mà hắn cũng biết nếu như các trưởng lão đã nhất trí phản đối, thì Đại Tông chủ cho dù có lòng muốn giúp mình thì cũng không có biện pháp.

Hắn thối lui khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, đi tới tiểu sảnh ở bên cạnh chờ.

Nơi này cũng có một chiếc đèn, nhưng mà bốn phía đều là giá sách được chất kín, lộ ra vẻ tối tăm mà chật chội.

Hàn Mạc nắm chặt quả đấm, trong mắt nổi lên vẻ quái dị. Trong miệng hắn nhẹ nhàng lầm bầm:

- Một đám lão gia hỏa tầm nhìn hạn hẹp!

Những lão gia hỏa kia không thể nào hiểu được cách nghĩ của Hàn Mạc.

Hàn Mạc là một người xuyên việt, hắn đi tới cái thế giới xa lạ này. Ý chí chiến đấu của hắn rất mạnh, tuyệt đối không cho phép bản thân mình là đồ tầm thường vô nghĩa.

Hắn hiểu rằng việc khai thông đường biển đối với Hàn gia rất có giá trị, cũng biết rằng sau khi đường biển được khai mở, cả Trung Nguyên cũng sẽ được lợi. Đây là một đại sự có thể tạo phúc cho hậu thế, hắn hy vọng có thể làm thành chuyện này, để cho sinh mệnh của bản thân sống trong cuộc đời này có chút giá trị.

Nhưng mà mơ ước trước mắt của bản thân lại bị những lão già cổ hủ này tàn nhẫn phá nát nên trong lòng hắn tràn đầy sự thất vọng.

Hắn thiếu chính là hai vạn lượng bạc, nếu như trong tay có bạc, hắn tuyệt không muốn nhìn sắc mặt của những lão cổ hủ này. Chẳng qua là số bạc này kiếm ở đâu đây?

Hắn thiếu chút nữa đã nghĩ sẽ lén dùng số bạc ở dưới đáy hồ Vi Minh, nhưng mà đối với một người luôn cẩn thận như hắn thì dù điều này chỉ là một ý niệm trong đầu cũng lập tức bị bác bỏ.

Số bạc kia chính là một mầm tai họa, nếu như Hàn gia không có năng lực vững chắc để ứng phó loại hậu quả này, hắn tuyệt đối sẽ không động đến.

Mượn ai đó? Tìm Quan Thiếu Hà? Với tính cách của Hàn Mạc, hắn nhất định sẽ không làm như thế, nếu như đã đáp ứng Quan Thiếu Hà là tự mình sẽ có cách mang hai vạn lượng bạc đến, hắn sẽ không nuốt lời, trừ phi hắn muốn kéo dài thời gian.

...

Trong lúc hắn đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết cái nan đề với một số lượng lớn bạc như thế, thì đã nghe cửa thư phòng "Kẽo kẹt" mở ra. Hắn vội vàng đứng dậy, dưới mấy ngọn đèn dầu tối tăm mấy tên trưởng lão nối đuôi nhau đi ra, đều khẽ gật đầu với Hàn Mạc, cũng không có nói nhiều mà nối tiếp nhau rời đi.

Hàn Mạc vừa nhíu mày đã nghe thấy thanh âm trầm thấp của Đại Tông chủ từ trong thư phòng truyền ra:

- Tiểu Ngũ, ngươi vào đây!

Hàn Mạc nhìn theo mấy vị trưởng lão rời khỏi thư viện mà cười nhạt, lúc này mới bước nhanh vào thư phòng, thuận tay đóng cửa lại. Hắn thi lễ một cái, cung kính nói:

- Đại gia gia!

Đại Tông chủ ngồi dựa vào ghế, đang trầm ngâm, một lát sau mới thở dài, bình tĩnh nói:

- Có phải là trong lòng đang rất khó chịu, rất thất vọng phải không?

Hàn Mạc không trả lời ngay, mà suy nghĩ một chút mới nói:

- Thất vọng, nhưng không khó chịu. Nếu quả thật nói đến khó chịu, con nghĩ chỉ khó chịu với mấy vị trưởng lão mà thôi!

- Àh!

Đại Tông chủ chậm rãi nói:

- Tại sao?

- Mấy vị trưởng lão kiến thức rộng rãi, nhưng nhìn không thấy đượclợi ích mà việc buôn bán mang lại cho gia tộc chúng ta, nên con rất khó chịu.

Hàn Mạc rất thẳng thắn.

Đại Tông chủ trầm giọng nói:

- Không nên nói xằng nói bậy, đó đều là trưởng bối trong tộc, ngươi thực sự là không tôn trọng trưởng bối a!

Hàn Mạc cười khổ nói:

- Tiểu Ngũ không dám ạ!

Khóe miệng Đại Tông chủ hiện lên nụ cười, nói:

- Tiểu Ngũ, nếu như đại gia gia cũng không tán thành với suy nghĩ của ngươi, ngươi có phải cũng nghĩ đại gia gia là không có kiến thức, sẽ khó chịu với đại gia gia đúng không?

Hàn Mạc vội nói:

- Tiểu Ngũ không dám ạ!

- Là không dám, nhưng trong lòng chắc là không nghĩ vậy chứ?

- Con không dám, cũng không suy nghĩ như vậy!

Hàn Mạc đáp lại.

Đại Tông chủ đứng lên, lắc đầu nói:

- Tuổi còn nhỏ mà nghĩ như vậy cũng không sai. Tuổi trẻ khí thịnh là tốt, nhưng mà làm việc cũng phải có chừng mực.

Dừng một chút, ông mới nói tiếp:

- Ý tứ của mấy vị trưởng lão kia, ngươi ắt cũng hiểu. Bọn họ không đồng ý cho ngươi lãnh bạc từ trong công khố, nhưng nếu như một mình ngươi có thể làm được chuyện này, công khố cũng sẽ không bắt ngươi phải giao nộp một phân bạc nào.

Hàn Mạc lúc này mới hoàn toàn thất vọng, biết ngay cả Đại Tông chủ chỉ sợ cũng không thể thuyết phục những người đó, hắn chán nản nói:

- Tiểu Ngũ biết ạ!

Đại Tông chủ đi tới bên cạnh Hàn Mạc, đứng sóng vai với hắn. Lão chắp hai tay sau lưng, hơi trầm ngâm, sau đó mới nghiêm nghị nói:

- Chuyện làm ăn này, ngươi nắm chắc mấy phần?

Hàn Mạc sửng sốt, trong lòng lập tức dâng lên một tia hy vọng, rất có tự tin nói:

- Ít nhất là bảy phần!

- Có năm phần thì có thể thử một lần.

Đại Tông chủ bình tĩnh nói:

- Tiểu Ngũ, ngươi còn trẻ, đường vẫn dài. Con đường ngày sau còn có thể có càng nhiều ngăn trở so với bây giờ, ta hy vọng lúc ngươi gặp phải ngăn trở, thì không nên buông thả, phải đối mặt với ngăn trở phải đón lấy khó khăn mà tiến lên. Nhớ cho kỹ, nam nhân của Hàn gia không không bao giờ lùi bước trước khó khăn!

- Dạ!

Vẻ thất vọng vừa mới lúc nãy của Hàn Mạc nhất thời bị sự hưng phấn thay thế.

- Thương nhân Khánh quốc là ai?

Đại Tông chủ đột nhiên hỏi, thanh âm cực kỳ nghiêm nghị.

- Một người tên là Quan Thiếu Hà.

- Ngươi xác định là có thể tin được?

- Ít nhất con với hắn có thể hoàn thành cuộc làm ăn này.

- Được!

Đại Tông chủ gật đầu, xoay người đi tới sau bàn, lại ngồi xuống, sau đó lão mở cái hộc tủ ở trên cái bàn, lấy ra vài món đồ, đặt ở trên bàn, nói:

- Tiểu Ngũ, những thứ này trước tiên ngươi hãy cầm lấy đi!

Hàn Mạc sửng sốt không biết là vật gì. Hắn đi tới phía trước thì thấy tổng cộng có ba món đồ. Hắn cẩn thận nhìn kỹ thì không khỏi há to miệng, kinh ngạc nói không nên lời.

Ba kiện đồ vật ở trên bàn, Hàn Mạc ít nhất có thể nhận ra được hai thứ trong đó, mà hai thứ đồ này hắn biết chúng đại diện cho cái gì.

Kiện thứ nhất là một chồng ngân phiếu Yến quốc, mỗi tờ năm trăm lượng. Hàn Mạc nhìn thoáng qua một chút thì thấy có khoảng hai mươi tờ, cũng chính là gần một vạn lượng ngân phiếu.

Kiện thứ hai chính là một tờ công hàm, ở trên đó viết không ít chữ, Hàn Mạc cũng không thấy rõ lắm. Hắn chỉ nhìn thấy rõ ba chữ "Thông thương hàm" ở phía trên cùng, phía dưới cùng lại có quan ấn của quận trưởng Đông Hải quận.

Về phần kiện thứ ba, Hàn Mạc chưa từng nhìn thấy nhưng có thể đoán ra mấy phần, đó là một khối ngân bài rất mỏng bằng bạc, phía trên cùng có khắc ba chữ "Đông hải Vương", phía dưới khắc một chữ "Hải" rất lớn, cơ hồ như chiếm hết nửa tấm thẻ bài. Hàn Mạc không phải người ngu, trong lòng hắn đã đoán được, cái ngân bài này tám chín phần chính là "Hải Vương Lệnh" trong truyền thuyết, đây chính là thẻ bài đòi mạng mà đám hải tặc e ngại nhất.

- Đại gia gia, người đây là….?

Hàn Mạc tuy rất tĩnh táo nhưng khi ba kiện đồ vật này đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, thì hắn cảm thấy rất khiếp sợ.

Nét mặt Đại Tông chủ rất bình tĩnh, trên khuôn mặt già nua vẫn giống như thường ngày, không có lộ ra bao nhiêu cảm tình, lão thản nhiên nói:

- Bạc thì trong tay của đại gia gia cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, thêm nữa cũng không có. Còn thiếu thì bản thân ngươi tự nghĩ biện pháp đi. Có cái Thông Thương hàm với quan ấn trên đó thì hải thuyền chính là của triều đình, lại cắm cờ hiệu của Hàn gia chúng ta, ta nghĩ những quốc gia nhỏ bé ở Nam Dương sẽ không dám có nghi ngờ đối với hải thuyền của Yến quốc, còn cái Thông Thương hàm sẽ giúp buôn bán với bọn họ càng thuận lợi hơn. Còn về phần cái Hải Vương Lệnh này, ngươi có thể giữ lấy, có nó thì đám hải tặc kia sẽ không dám manh động, ngươi liền có thể quản thúc chúng tốt hơn.

- Hải Vương Lệnh trân quý như thế, con...!

Hàn Mạc rất kinh ngạc.

Nhưng mà hắn nói còn chưa dứt lời thì Đại Tông chủ đã khoát tay, nói:

- Hải Vương Lệnh có bốn cái, cái này chỉ là một cái trong đó mà thôi!

Hàn Mạc lúc này không cách nào dùng lời nói để diễn tả cảm xúc trong nội tâm của mình. Hắn cảm thấy ông lão thường ngày trông rất âm trầm nghiêm nghị lúc này lại đáng yêu như vậy.

Hắn thật muốn đi tới ôm hun ông lão này một cái.

Bất quá hắn lại đột nhiên nghĩ lại, nơi này mới có một vạn lượng bạc, vậy còn một vạn lượng thì kiếm ở đâu đây?

Sự thất vọng lúc trước đã vì ba kiện đồ vật của Đại Tông chủ mà làm hắn mừng như điên. Nhưng chỉ trong giây lát sau, hắn nhớ lại là vẫn còn thiếu một vạn lượng bạc thì lại có vẻ chán nản, bất quá nét mặt hắn vẫn rất cung kính như cũ, nói:

- Tạ ơn đại gia gia!

Đại Tông chủ phất tay một cái, nói:

- Ta đã mệt rồi, ngươi đi ra trước đi, có chuyện gì giải quyết không được thì hỏi phụ thân ngươi, nếu như còn không được nữa thì tới hỏi ta.

Khóe miệng lão rốt cục lộ ra một nụ cười hiếm thấy:

- Làm người có thể bốc đồng, nhưng mà làm việc thì phải cẩn thận!

- Tiểu Ngũ ghi nhớ lời dạy bảo của đại gia gia!

Hàn Mạc cung kính nói.

...

Từ Đông phủ đi ra, Hàn Mạc vẫn có chút khó tin, cái lão đầu tử hay âm trầm nghiêm nghị kia lại trở nên hào hiệp như vậy, chuyện này đúng là mới thấy lần đầu.

Bất quá Hàn Mạc vẫn cảm thấy vui mừng, mặc dù đám Trưởng lão ở trong Tộc Hội đều là hạng người có ánh mắt thiển cận nhưng may mà Đại Tông chủ vẫn có sự hiểu biết.

Hắn âm thầm thề rằng nhất định phải làm thành việc buôn bán này để kia đám người bảo thủ đó mở mắt to ra mà nhìn, đến lúc đó phải để cho bọn họ hối hận, phải để cho bọn họ nhìn thấy đống bạc trắng lóa của mình mà phát thèm.

Mọi người đều nói rằng lợi nhuận sau này sẽ không quan hệ với gia tộc, lại càng không giống như những cửa hàng mậu dịch khác của chi thứ Hàn gia là đem phần lớn lợi nhuận giao nộp cho gia tộc. Mỗi phân bạc mà sau này bản thân mình kiếm được đều do bản thân mình kiểm soát.

Có mất tất sẽ có được, mất đi sự ủng hộ của đám người bảo thủ kia, nhưng làm cho việc buôn bán trong tương lai của mình càng không bị trói buộc, điều này chưa chắc đã là chuyện xấu.

Chẳng qua là còn thiếu một vạn lượng bạc, phải đi nơi nào để tìm ra đây?

Vừa mới bước ra khỏi của chính Đông Phủ, ở bên cạnh liền có một người nghênh đón, đó chính là Hàn Thanh tâm phúc của Hàn Mạc.

Hàn Thanh cười híp mắt nói:

- Thiếu gia, chuyện này có thành không? Các trưởng lão bằng lòng xuất bạc chứ?

- Dùng cái óc heo của ngươi suy nghĩ một chút đi, đám người đó có chịu bỏ ra hay không?

Hàn Mạc bĩu môi, khinh thường nói:

- Trước khi tiến vào đó, ta cũng biết là sẽ không nhận được một đồng nào từ trong tay bọn họ rồi.

Hàn Thanh sửng sốt, nói:

- Vậy thiếu gia vì sao khi ra khỏi cửa vẫn cười híp mắt thế kia!

Hàn Mạc nhấc chân đá vào cái mông hắn, mắng:

- Thiếu gia ta có cười hay không cười còn phải được tiểu tử thúi nhà ngươi cho phép nữa hả?

Hàn Thanh lộ ra vẻ mặt như đưa đám, nói:

- Thiếu gia, vì tiểu nhân đang lo lắng mà!

- Biết ngươi tốt với ta rồi!

Hàn Mạc vỗ vỗ bả vai hắn, lắc đầu nói:

- Còn thiếu một vạn lượng bạc nữa.

Hàn Thanh mở to hai mắt, hỏi:

- Thiếu gia, vậy người đã có biện pháp kiếm ra một vạn lượng đó cáca?

- Ta không phải là đang suy nghĩ hay sao?

Hàn Mạc có chút buồn bực nói:

- Một vạn lượng a, cái này có thể kiếm ở đâu ra đây trời!

Hàn Thanh nhìn chung quanh một chút, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, kề sát tới, thấp giọng hỏi:

- Thiếu gia, có muốn các ngươi đệ giúp người kiếm một ít bạc về đây hay không?

Hàn Mạc ngạc nhiên nói:

- Kiếm như thế nào?

- Đông Hải Thành còn có rất nhiều nhà giàu có mà, ta cùng với các ngươi đệ chia nhau làm việc, trộm một ít bạc về cho người.

Hàn Thanh nháy mắt nói:

- Chỉ cần một câu nói của thiếu gia, ta lập tức đi làm!

Hàn Mạc cũng không mở miệng quở trách.

Từ một góc độ nào đó mà nói, vì để đạt được mục đích thì cho dù phải dùng một số thủ đoạn tương đối bỉ ổi, Hàn Mạc cũng sẽ cân nhắc mà đi làm. Dù sao thì ở trên thế giới này thường thì kết quả so với quá trình còn quan trọng hơn.

Hắn cũng tin tưởng rằng sau trải qua mười mấy năm huấn luyện thì mười tên ngươi đệ trong "Hắc Báo" đều là nhân vật có thể lấy một chọi mười, hơn nữa mỗi người đều vô cùng cơ trí, đầu óc tĩnh táo, hạ thủ tàn nhẫn. Nếu thật sự để cho bọn họ đi các nhà hào phú trộm bạc cũng không là chuyện quá khó khăn.

Nhưng mà hắn lại biết rõ rằng một khi các nhà hào phú bị mất trộm, chuyện này tất nhiên sẽ kinh động đến quan phủ, kinh động đến Hàn Huyền Xương, một vạn lượng bạc không phải là con số nhỏ, Hàn Huyền Xương đang tạm thay mặt quận trưởng nên tất phải đi quản, như vậy thì mang đến cho Hàn Huyền Xương vốn đã cực kỳ mệt mỏi càng thêm nhiều phiền toái.

Hơn nữa nhìn chung ở Đông Hải Thành thì người có năng lực lặng lẽ đi trộm bạc mà không để lại manh mối nào thì tuy người ngoài không biết được ai làm nhưng mà e rằng Đại Tông chủ lại biết rõ.

Đại Tông chủ đã biết sự tồn tại của Hắc Báo nên sẽ hoài nghi Hắc Báo, đến lúc đó cũng tự mang đến phiền toái cho bản thân Hàn Mạc.

Hơn nữa những nhà hào phú kia cũng không phải là người ngu, đột nhiên bị trộm, bọn họ cũng có thể đoán được là do Hàn gia động thủ, mặc dù không biết Hắc Báo ở bên cạnh Hàn Mạc, nhưng mà Hàn gia ngầm có một cổ lực lượng kinh khủng ở trong bóng tối, tất cả những nhà phú hào kia đều biết rất rõ ràng ở trong lòng. Nếu như vì vậy mà để cho những tiểu thế gia phụ thuộc vào Hàn gia sinh ra lòng oán giận đối với Hàn gia, thì đó cũng không phải là chuyện tốt, mà Đại Tông chủ cũng nhất định sẽ vì chuyện này mà nổi giận với Hàn Mạc.

Cơn thịnh nộ của Đại Tông chủ thì ai cũng phải e ngại.

- Tạm thời đừng có động thủ!

Hàn Mạc trầm tư một lúc lâu, mới chậm rãi nói:

- Để cho ta suy nghĩ một chút.

Hàn Thanh vội nói:

- Dạ, thiếu gia!

...

Màn đêm đã buông xuống, tất cả các phòng các viện ở Tây phủ Hàn gia đều đã lên đèn. Hàn Mạc hỏi hạ nhân trông cửa, biết là Hàn Huyền Xương cáca về nên hắn đi thẳng về Hậu Hoa viên.

Chưa đến gần cái hàng rào rậm rạp cây nho thì đã nghe thấy thanh âm nghêu ngao hát của Nhị Tông chủ Hàn Chính Khôn từ ở bên trong truyền đến. Lão nhân gia mặc dù đã lớn tuổi nhưng mà thanh âm lại có vang vọng hữu lực, dồi dào sinh khí như vậy.

Hàn Mạc đi vào bên trong giàn nho, chỉ thấy Hàn Chính Khôn đang nằm ở trên xích đu, bưng bình trà nhỏ trong tay, hát hai câu thì làm một ngụm, thảnh thơi vui vẻ vô cùng.

- Gia gia, người dùng cơm chưa ạ?

Hàn Mạc đi tới phía trước Hàn Chính Khôn, ngồi xuống trên bãi cỏ ở ngay trước mặt lão.

Hàn Chính Khôn ngâm xong một đoạn, mới cười híp mắt, nói:

- Tôn nhi à, xem mặt mày ngươi đăm chiêu ủ dột như vậy, có phải là chuyện đó không tốt phải không?

- Chuyện gì ạ?

- Chuyện buôn bán trên biển đó!

Hàn Chính Khôn cười nói:

- Sao hả? Cho là ta không để ý đến chuyện ở bên ngoài nên không biết tiểu tử nhà ngươi đang làm gì phải không?

Hàn Mạc cũng biết rằng gia gia của hắn tuy nhìn như mỗi ngày đều vô cùng nhàn nhã nhưng mà trên thực tế thì bên ngoài phát sinh chuyện gì, trong lòng lão đều tỏ tường. Chẳng qua là lão không muốn bởi vì những việc vặt kia mà ảnh hưởng đến tâm tình vui sướng hằng ngày của lão.

- Gia gia, nếu như người đã biết đã xảy ra chuyện gì thì chắc cũng phải biết kết quả chứ.

Hàn Mạc thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, nói.

- Những lão gia hỏa kia sống những ngày yên ổn quá lâu rồi, ánh mắt đã không còn nhìn xa được nữa rồi.

Hàn Chính Khôn ha hả cười nói:

- Ngươi muốn lấy bạc từ trong công khố thì bọn họ sẽ không đưa cho ngươi đâu. À! Đại ca ta đưa cho ngươi bao nhiêu bạc?

Hàn Mạc ngạc nhiên nói:

- Gia gia, chuyện này người cũng biết ư?

Hàn Chính Khôn cười mắng:

- Đó là đại ca của, sống với nhau đã hơn sáu mươi năm, ta có thể không biết tính tình của lão ấy hay sao?

- Đưa cho một vạn lượng ạ!

- Ừm!

Hàn Chính Khôn khẽ gật đầu, nói:

- So với suy nghĩ của ta không sai biệt lắm, vậy ngươi bây giờ không phải là còn thiếu một vạn lượng ư? À! Không chỉ có vậy, ngươi còn muốn mở cửa hàng buôn bán, mặc dù chỉ là cái vỏ nhưng mà thế nào cũng phải xài đến bạc a!

- Con sẽ nghĩ biện pháp ạ.

Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:

- Gia gia, ban đêm lạnh lắm, người nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi ạ!

Hàn Chính Khôn ha hả cười một tiếng, nói:

- Thân thể của ta vẫn còn tốt, ban đêm hóng mát một chút thì mới sống được lâu, cũng có thể chăm sóc ngươi thêm mấy năm nữa.

Lão bỗng nhiên móc ở trong ngực ra một chồng ngân phiếu đưa tới, nói:

- Đây là năm ngàn lượng tích góp cả đời của gia gia, cũng không phải là tiền phi nghĩa gì, ngươi cầm lấy mà dùng đi!

Hàn Mạc cả kinh, vội nói:

- Gia gia, con... Con sẽ nghĩ biện pháp, con không thể dùng bạc của người!

- Nghĩ biện pháp gì? Ăn trộm hay cướp? Hay là ỷ thế hiếp người?

Hàn Chính Khôn bĩu môi, nói:

- Nếu làm như vậy thì đừng trách lão đầu tử ta đây đánh cho ngươi ngay cả cha mẹ cũng nhận không ra đó. Ngươi là Tôn nhi của ta nên bạc của ta ngươi đương nhiên có thể sử dụng. Khó có thể để ta thấy được ngươi chịu ủy khuất như vậy, vẫn còn giả bộ ư? Ngươi phải đi làm chánh sự, gia gia rất vui mừng, chỗ bạc này ngươi hãy cầm lấy đi.

Trong lòng Hàn Mạc dâng lên một hồi cảm kích, đưa tay nhận lấy, nói:

- Gia gia, con sẽ rất nhanh trả lại cho người!

Hàn Chính Khôn khoát tay, lắc đầu nói:

- Của ta thì không vội, nếu như ngươi thật sự kiếm được bạc, trước hết hãy mang cho đại gia ngươi đi. Của ta thì chờ sau khi ta chết đi, ngươi đốt thêm cho ta chút tiền vàng mã là được, như thế thì khi gia gia xuống dưới đất có thể cũng không thiếu bạc để xài, ha ha!

Hàn Mạc đem ngân phiếu cất vào trong ngực, tiến lên nắm tay của Hàn Chính Khôn, ôn nhu nói:

- Gia gia không được nói lung tung, ngươi sống lâu trăm tuổi, sẽ không chết sớm đâu.

- Không nên giở trò nịnh nọt với gia gia!

Hàn Chính Khôn cười ha hả, nói:

- Còn thiếu năm ngàn lượng, ngươi tự nghĩ cách đi!

Đưa tay xoa xoa đầu Hàn Mạc, hòa nhã nói:

- Tôn nhi, vào thời điểm khó khăn, nhận sự trợ giúp của người khác cũng không phải là chuyện xấu, chờ tới lúc ngươi có năng lực thì có thể báo đáp lại cho họ, có biết không?

Hàn Mạc dùng sức gật đầu, hắn khắc thật sâu những lời này vào trong lòng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.