Quyền Thần Dưỡng Thành

Chương 9: Chương 9




Mộ Tử Duyệt nhất thời cạn lời. Có thể do bản tính, từ nhỏ nàng tung tăng hoạt bát, cùng huynh trưởng trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Hạ Vân Khâm thuở nhỏ sinh trưởng ở thâm cung, tính cách mẫn cảm nội liễm. Nàng chưa từng gặp tiểu hài tử nào xinh đẹp lại có bộ dáng nhát gan ảm đạm như vậy, nên bất chấp lão Nghiễm An vương cả ngày ân cần nhắc nhở, vẫn luôn tìm cơ hội cùng huynh trưởng đưa Hạ Vân Khâm ra ngoài chơi. Dần dà, tính tình Hạ Vân Khâm cũng bị nàng ảnh hưởng, ngày càng lạc quan hơn.

Từ khi Hạ Vân Khâm đăng cơ, Mộ Tử Duyệt lại lo lắng hết lòng. Một đứa nhỏ mới mười bốn tuổi, phải một mình sinh tồn trong hoàng cung sâu không thấy đáy, phải học cách phân biệt lời xiểm nịnh giả dối với lời trung chính, phải đề phòng âm mưu ám toán, phải học xử lý chính vụ... Huống chi, trừ hai tâm phúc hầu hạ hắn từ nhỏ do tiên đế sắp đặt, Hạ Vân Khâm ở trong hậu cung cơ hồ không có trợ lực.

Cấm vệ quân hậu cung là do Hạ Diệc Hiên quản lý, nàng chỉ có thể từ từ cài tâm phúc của mình vào, ngày thường rãnh rỗi liền tiến cung đi bồi Hạ Vân Khâm. Các cung nữ cũng thường xuyên bẩm báo: Nghiễm An vương cùng bệ hạ dùng bữa, bệ hạ liền có thể ăn thêm một chén cơm; Nghiễm An vương không bằng lưu lại bồi túc, bệ hạ buổi tối liền sẽ không gặp ác mộng...

Lời đồn trong triều rằng nàng độc chiếm đại quyền, lôi kéo thiên tử bắt đầu từ đó. Nàng nghe xong cũng chỉ thản nhiên cười. Hạ Vân Khâm trong mắt bọn họ là ngôi cửu ngũ chí tôn, còn trong mắt nàng vẫn chỉ là đệ đệ, người thân của nàng.

Nhưng hôm nay, Hạ Vân Khâm đã trưởng thành. Trải qua nhiều năm cố gắng như vậy, hậu cung cũng đã nằm trong tay hắn, nàng nếu ngày nào cũng bồi tại bên người thì còn thể thống gì? Tất nhiên phải từ từ rời xa mới là thượng sách.

“Bệ hạ đã không còn là tiểu hài tử trước kia, xử lý xong việc triều chính, tự nhiên muốn có nhiều thời gian cùng phi tần hậu cung đọc thi thư, làm việc mình thích làm, thần lại bồi tại bên người thì còn ra thể thống gì?” Mộ Tử Duyệt ha ha cười, “Huống chi, thần khi rảnh rỗi cũng có việc riêng cần xử lý.”

Hạ Vân Khâm sắc mặt trầm xuống, chợt lại cười nói: “Tử Duyệt là đang nói đến các nam sủng của ngươi sao? Đúng lúc, trẫm hôm nay đến chính là để xem bộ dáng của bọn họ thế nào.”

Mộ Tử Duyệt có chút xấu hổ, nhưng Hạ Vân Khâm cứ nhìn nàng chằm chằm, không có nửa phần ý buông tha, đành phải kêu Thính Vũ đi gọi Lăng Nhiên đến. Lăng Nhiên từng là quan nô nên cũng biết chút lễ nghi tiến thoái; hơn nữa trên người cũng không có vị phong trần, cũng coi như không làm nhục ánh mắt thánh thượng.

Lăng Nhiên quả thực tiến thoái thoả đáng, quỳ trên mặt đất, không sợ tới mức hồn vía lên mây, cũng không hồ ngôn loạn ngữ, chỉ là không biết tại sao, Hạ Vân Khâm khi nói chuyện, ý tứ luôn mang theo vài phần châm biếm.

“Ngươi ngày thường hầu hạ Vương gia, chắc cũng biết sở thích của hắn?”

Lăng Nhiên nhanh chóng liếc Mộ Tử Duyệt một cái, vẻ mặt ngưỡng mộ: “Tiểu nhân biết, Vương gia thích ngọt, cũng thích mặn, ngày thường thích ăn đồ kho, Vương gia không thích uống trà đặc, trà hoa quả vị nhẹ tao nhã là tốt nhất, những thứ này tiểu nhân đều đã chuẩn bị; còn có Vương gia thích thổi sáo, tiểu nhân cũng học thổi sáo...”

Mộ Tử Duyệt nghe vậy có chút lâng lâng, vẻ mặt cảm động: “Khó được Tiểu Nhiên nhớ rõ như vậy.”

Hạ Vân Khâm sắc mặt cứng đờ, sau một lúc lâu mới nhìn Mộ Tử Duyệt nói: “Những thứ hắn vừa nói, trẫm so với hắn còn nhớ rõ ràng hơn.”

Mộ Tử Duyệt cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng nhất thời nghĩ không ra là cái gì.

“Trẫm còn biết, Tử Duyệt ngủ không sâu, trước khi ngủ thích dùng hương an thần. Tử Duyệt từ nhỏ đã thích những thứ xinh đẹp, còn có, Tử Duyệt thích bảo đao, đều là trẫm tìm về.” Nói xong, Hạ Vân Khâm ngạo nghễ nâng cằm.

Mộ Tử Duyệt rốt cục biết chỗ nào không đúng: Hạ Vân Khâm như vậy, giống như... ở... ở trước mặt Lăng Nhiên... tranh thủ tình cảm...

Nàng khụ khụ ho hai tiếng, đang muốn chuyển đề tài, lại nghe thấy Hạ Vân Khâm sẵng giọng nói: “Bất quá, ngươi coi như là đối với Tử Duyệt có tâm, trách không được Tử Duyệt sủng ái ngươi như thế, dù vậy, trẫm vẫn muốn nhắc nhở ngươi vài câu.”

“Đa tạ bệ hạ khích lệ.”

“Nói chuyện trên trời dưới đất thì không sao, nhưng cần phải giữ thanh danh của Nghiễm An vương, không được cả ngày quấn lấy Tử Duyệt, lại càng không được làm cho Tử Duyệt vất vả.” Hạ Vân Khâm mặt trầm xuống, khiển trách.

Bỗng nhiên trong đầu Mộ Tử Duyệt hiện lên bộ dáng cả vú lấp miệng em của một bà vợ lớn đang răn dạy nha đầu thông phòng, không khỏi run rẩy, vội đem hình ảnh này ném nhanh ra khỏi đầu.

Lăng Nhiên ngạc nhiên, bỗng nhớ tới lời dặn mấy ngày trước của Mộ Tử Duyệt, liền dập đầu nói: “Bệ hạ minh giám, tiểu nhân tự biết việc này vi phạm luân thường, ngày khác tất phải chịu nhân quả báo ứng, cũng không còn mặt mũi gặp cha mẹ tổ tông, ngày ngày thương nhớ, hận không thể lấy thân đền đáp. Nhưng Vương gia phong thần tuấn lãng, tiểu nhân vừa gặp đã thương, lại mong vương gia ưu ái, không thể khống chế tình cảm của mình, kính xin bệ hạ bao dung.”

Lời này nghe qua chí tình chí nghĩa, làm cho Mộ Tử Duyệt nhịn không được thầm tán thưởng một tiếng “Hay!”, lấy con mắt đánh giá Lăng Nhiên một chút.

Hạ Vân Khâm nhìn vẻ mặt thưởng thức của Mộ Tử Duyệt, trong lòng càng thêm phiền muộn, hắn không muốn Tử Duyệt ca ca của hắn phân tán sự chú ý cho người khác, nhưng lại không biết dùng biện pháp gì mới có thể thu hút ánh mắt của Tử Duyệt ca ca.

Hắn phất phất tay: “Tốt lắm, ngươi đã là người được Tử Duyệt ưu ái, trẫm cũng sẽ không trách ngươi, nhớ kỹ lời trẫm, cẩn thận hầu hạ Nghiễm An vương. Lui xuống đi, đừng làm nhiễu hưng trí của chúng ta.”

Lăng Nhiên như được đại xá, nhanh chóng lui ra ngoài.

“Tử Duyệt ca ca, trẫm không thích người này.” Hạ Vân Khâm vẻ mặt buồn bực, “Hắn đối đáp nhanh mồm nhanh miệng, ánh mắt dao động, nói không chừng là vì quyền thế của ngươi nên không thể không phụ thuộc vào ngươi, không thật tâm đối với ngươi, ngươi phải cẩn thận.”

“Gặp dịp thì chơi thôi, bệ hạ yên tâm, thần chỉ là không muốn hủy hoại hạnh phúc cả đời của những cô gái khác, nhàn tản sống như thế này là tốt rồi.” Mộ Tử Duyệt mỉm cười nói.

Hạ Vân Khâm nghe vậy mới thoáng yên lòng, liền nhớ tới nguyên nhân quan trọng khiến mình đến đây: “Xem trẫm hồ đồ chưa này, Thụy thái phi đến tìm trẫm, nhờ trẫm khuyên nhủ hoàng huynh sớm ngày nạp vương phi, nhưng hễ trẫm nhắc tới việc này là hoàng huynh liền trầm mặt, nửa lời cũng không nói, Tử Duyệt liệu có biện pháp gì không?”

Mộ Tử Duyệt vừa nghe liền hưng trí bừng bừng, nghĩ đến có thể làm cho Hạ Diệc Hiên kia mặt thối càng thêm thối, nàng liền hăng hái như uống máu gà: “Hay là vầy đi, bệ hạ mở tiệc thưởng xuân phẩm trà, quan viên trong kinh thành từ tứ phẩm trở lên đều có thể đem theo gia quyến đến tham dự.”

Hạ Vân Khâm cũng mang tâm tính thiếu niên, cao hứng nói: “Chủ ý này rất hay, không hạn chế tài nữ có phẩm chất chưa có hôn ước trong kinh thành, nói không chừng có thể hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, trẫm có thể làm nguyệt lão.”

“Đến lúc đó có thể cho mọi người cùng thi triển tài nghệ, cầm kỳ thi họa chọn người giỏi nhất. Kinh thành tài nữ, mỹ nữ như mây, không sợ Thụy vương không bị khuynh đảo.” Mộ Tử Duyệt thêm mắm thêm muối nói.

“Hay!” Hạ Vân Khâm vỗ tay hoan nghênh cười nói, “Việc này trẫm sẽ giao cho cục nội vụ chuẩn bị.”

“Hơn nữa, thần nghĩ không chỉ có Thụy vương cần chọn vương phi, các nữ tử cũng cần được thấy anh tư của Thụy vương mới có thể cam tâm tình nguyện, bệ hạ cảm thấy thế nào?” Tròng mắt Mộ Tử Duyệt linh hoạt chuyển động.

“Ý của Tử Duyệt là...”

“Tổ chức thi đấu, so kiếm, săn nhạn, Thụy vương rất có thể đạt hạng đầu, từ đó đoạt được lòng yêu mến của các nữ tử trong kinh thành.” Mộ Tử Duyệt miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, chỉ cần tưởng tượng Hạ Diệc Hiên lúc đó phải đối phó với một đám nữ tử kinh thành đang ỏng ẹo làm duyên, lòng nàng như nở hoa.

“Trẫm hiểu rồi. Trẫm sẽ trở về thay hoàng huynh tìm cách.” Hạ Vân Khâm bị kích động, liền nhanh chóng rời phủ.

Hôm sau vừa lên triều, Hạ Vân Khâm liền tuyên bố tin này, lấy danh nghĩa hoàng gia, tổ chức một bữa thịnh yến ở hành cung Tây Giao để thưởng xuân. Hôm qua vừa mới nói muốn Thụy vương cưới vương phi, hôm nay liền tổ chức thịnh yến thưởng xuân, người sáng suốt nhìn là biết, thưởng xuân là giả, cầu ngẫu (*) là thật.

* cầu ngẫu: tìm người phối ngẫu, đối tượng hôn nhân

Hạ Diệc Hiên đứng ở bên trái, mặt trầm như nước. Mộ Tử Duyệt đứng ở bên phải, thản nhiên như không.

“Lần thịnh yến này, mọi người cũng không cần giữ lễ tiết, cứ vận thường phục tham dự, lúc đó trẫm sẽ chuẩn bị đại lễ khen thưởng tài tử giai nhân đứng đầu.” Hạ Vân Khâm thấy mọi người đều nóng lòng muốn thử, trong lòng không khỏi đắc ý.

“Bệ hạ, việc này không phải việc nhỏ, không biết do ai chủ trì?” Hạ Diệc Hiên bỗng bước ra khỏi hàng hỏi.

“Cục nội vụ đã bắt đầu chuẩn bị, bất quá xác thực thiếu người chủ trì, hoàng huynh có muốn chọn ai không?” Hạ Vân Khâm hỏi.

“Thần có một...” Mộ Tử Duyệt thấy không ổn, vội chen vào nói, lại bị Hạ Diệc Hiên cắt ngang, “Việc này không phải Nghiễm An vương chủ trì thì không xong. Nghiễm An vương vốn là người phong nhã, lại là trọng thần của bệ hạ, được mọi người trong triều kính trọng. Việc đại sự quan hệ lớn đến mặt mũi hoàng gia, trong triều ai có thể thích hợp hơn Nghiễm An vương?” Ánh mắt Hạ Diệc Hiên đảo qua phía sau, nhóm chúng thần đều liên tiếp gật đầu.

Mộ Tử Duyệt chưa kịp từ chối, Hạ Vân Khâm đã liên tiếp gật đầu, đậy nắp quan tài (*) mới luận định: “Trẫm cũng có ý này, Tử Duyệt ngươi không cần chối từ, việc vặt đã có cục nội vụ làm, ngươi chỉ cần theo dõi là được.”

* đây nắp quan tài mới luận định: ý nói chuyện đã định đoạt rồi, không thể thay đổi

Mộ Tử Duyệt không ngờ lại bị vướng vào trò đùa dai do chính mình gây ra, nhận phải một củ khoai lang nóng phỏng tay như vậy, nhịn không được liền trừng mắt liếc Hạ Diệc Hiên một cái.

Hạ Diệc Hiên lại hướng về phía nàng cười cười, không biết vì sao, nụ cười ấy hơi cứng ngắc, không đến đáy mắt.

Lúc tan triều, Hạ Diệc Hiên theo thường lệ đi bên cạnh nàng, sau một lúc lâu mới hỏi: “Việc này là chủ ý của ngươi?”

Mộ Tử Duyệt cười rạng rỡ (*) nói: “Diệc Hiên huynh có phải muốn cảm tạ ta hay không? Không cần khách khí, chuyện của Diệc Hiên huynh cũng là chuyện của ta, lần này tất nhiên sẽ vì Diệc Hiên huynh tuyển một kiều nương như ý, coi như là hoàn thành một tâm nguyện chưa xong của Nghiễm An vương phủ chúng ta.”

* tiếu dung khả cúc: cười rạng rỡ

Tức giận trong mắt Hạ Diệc Hiên chợt lóe lên rồi biến mất: “Làm phiền Tử Duyệt, chẳng qua Tử Duyệt nhớ lầm, ta thích cũng không phải nữ tử có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ôn nhu nhàn thục, quốc sắc thiên hương, mà là người ngang ngược, tùy hứng làm bậy, vô tình vô nghĩa, chỉ sợ toàn kinh thành cũng tìm không ra một ai, đã làm cho ngươi thất vọng, thật xin lỗi!”

Nói xong hắn vung tay áo, nghênh ngang mà đi. Chỉ còn lại Mộ Tử Duyệt ngây ngốc, không hiểu nỗi trượng nhị hòa thượng (*), sau một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Trên đời này có nữ tử như vậy sao? Ngươi thích người như vậy, chẳng lẽ là cuồng thích ngược?”

* sờ không tới suy nghĩ của trượng nhị hòa thượng: Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói “Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. (Nguồn: )

Bất quá, chuyện này tuy rằng đậm mùi son phấn nhưng điểm ưu việt lại không ít. Nhiều đại thần đều mượn cớ đến thám thính tin tức, tự nhiên không thể thiếu chút lễ vật. Mộ Tử Duyệt chỉ đạo cục nội vụ làm thiệp mời, cố ý mời tài tử Thẩm Nhược Thần phóng bút, Phương Vu Chính vẽ tranh, chữ khải trên mặt cương nhu lưu loát, bên trong mạnh mẽ không mất thanh lệ; mai lan cúc trúc khí khái, trông rất sống động, tinh xảo, làm người yêu thích không muốn buông tay.

Vốn là nàng còn lo việc làm thiệp sẽ bị hai vị chủ khảo đang bận rộn cho kỳ thi mùa xuân kia ném đi (*), may thay cục nội vụ cầm về hai tờ mẫu, thoạt nhìn mười hai vạn phần cao đoan phong cách, làm cho Mộ Tử Duyệt rất vừa lòng.

(*) ném đi: từ chối

Thiệp mời tất nhiên cần nhân vật nam chính trong thịnh yến thưởng xuân đến giám thưởng một phen. Quà đáp lễ mua từ Đức Khởi Hiên cũng là cực phẩm. Sau khi đem về phủ, nàng nhịn không được tò mò mở ra xem. Kết quả là ngay cả một vương gia phong lưu tung hoành bụi hoa như nàng còn nhịn không được mà mặt đỏ tim đập, nhất định có thể làm cho Thụy vương cùng vương phi tương lai cầm sắc hòa minh, mây mưa giao hòa.

Vì thế, với tinh thần đáp lễ, Mộ Tử Duyệt mang theo thiệp mời cùng với lễ vật cố ý chuẩn bị, tâm tình kích động đi đến Thụy vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.