Quyền Thần Dưỡng Thành

Chương 73: Chương 73: Chương 74




Từ phòng Thẩm Nhược Thần đi ra đã quá nửa đêm. Mộ Tử An đứng trước cửa, một trận gió núi thổi qua, nàng rùng mình nắm chặt áo choàng.

Căng thẳng cả một buổi tối, cơm cũng chưa ăn, Mộ Tử An vừa mệt vừa đói. Ước gì có ngay một chiếc giường lớn, nàng sẽ nằm xuống ngủ ngay một giấc.

Nàng vừa định tùy tiện tìm một chỗ ngủ tạm qua đêm thì thấy dưới bóng cây có gì lay động. Nàng tập trung nhìn, thì ra là Hạ Diệc Hiên tựa vào thân cây, khuôn mặt bị bóng cây bao phủ, không thể nhìn rõ là cảm xúc gì.

Mộ Tử An có chút kinh ngạc, đến trước mặt hắn: “Sao còn chưa ngủ? Chờ ta sao?”

Hạ Diệc Hiên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Ánh trăng xuyên thấu qua bóng cây loang lổ dừng trên mặt hắn, mang vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Mộ Tử An cầm tay hắn, cảm thấy rõ hơi lạnh. Có lẽ hắn đã đứng chờ rất lâu. Nàng chợt thấy lòng mình vừa ngọt ngào vừa xon xót.

Nàng chậm rãi lại gần, dán mặt mình lên ngực hắn. Lồng ngực hắn vừa dày rộng vừa ấm áp, nàng thật muốn dựa vào như vậy cả đời.

“Tiểu An, ta sợ,“ Hạ Diệc Hiên khàn giọng nói.

“Đường đường Thụy vương điện hạ mà cũng biết sợ?” Mộ Tử An tham luyến áp mặt vào ngực hắn, khẽ cười nói.

“Ta sợ... Sợ nàng vào trong rồi không trở lại...” Hạ Diệc Hiên thấp giọng nói. Đứng trong viện suốt hai canh giờ (*), hắn lo được lo mất, sợ Mộ Tử An lại bị Thẩm Nhược Thần mê hoặc, đem những lời thề non hẹn biển với hắn ném ra chín tầng mây.

(*) hai canh giờ: 4 tiếng đồng hồ

Mộ Tử An dụi mặt vào ngực hắn ha ha cười, cười một lúc lại đột ngột dừng lại: “Hắn vì ta mà bị thương, chạy một vòng quỷ môn quan, ta sợ hắn có chuyện.”

Hạ Diệc Hiên có chút ảo não: “Ta hiểu, nhưng ta vẫn không khống chế được nỗi lo trong lòng.”

Mộ Tử An ngẩng mặt lặng nhìn hắn: “Chàng tin ta, chàng và hắn không giống nhau. Người trong lòng ta là chàng. Ta sẽ không hồ đồ lẫn lộn ân tình và ái tình. Người mà ta muốn cùng bạc đầu giai lão(*), chung sống đến trọn đời, là chàng.”

(*): sống hạnh phúc bên nhau đến bạc đầu

Giọng nàng tuy mềm nhẹ nhưng kiên định. Hạ Diệc Hiên trong lòng mừng rỡ đến không dám tin vào tai mình. Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, ánh trăng từ hai người chậm rãi chảy xuôi, hắn gắt gao ôm Mộ Tử An vào lòng, hôn môi của nàng, vuốt tóc nàng, thì thào kêu tên của nàng. Tình cảnh này, giờ này khắc này, có thể nghe lời tâm tình động lòng người như vậy, bao năm khổ tâm chờ đợi tìm kiếm cuối cùng đã hoá mật ngọt.

Không biết qua bao lâu, Hạ Diệc Hiên buông nàng ra. Chân trời đã lờ mờ sáng, nếu còn dây dưa e là thức trắng cả đêm.

Phòng Mộ Tử An đã sớm chuẩn bị xong, còn có một chén cháo ấm. Hạ Diệc Hiên đưa nàng vào phòng, dặn dò vài câu, vừa định rời đi, Mộ Tử An kéo hắn lại, muốn nói lại thôi.

“Diệc Hiên, có chuyện này, chàng nhất định phải đồng ý với ta.”

Hạ Diệc Hiên có dự cảm không lành: “Sao nàng ấp a ấp úng như vậy, còn có chuyện gì ta không đồng ý với nàng?”

“Khi về đến kinh thành, nếu bệ hạ triệu kiến ta, chàng trăm ngàn lần... trăm ngàn lần không được kích động.” Mộ Tử An nắm lấy ống tay áo của hắn, trong mắt toát ra một tia khẩn trương.

Hạ Diệc Hiên khẽ nhếch môi, không nói gì.

“Chàng tin ta. Ta nhìn bệ hạ lớn lên từ nhỏ, ta nhất định có cách an toàn trở ra. Chàng nhúng tay vào chỉ khiến sự tình càng thêm khó giải quyết.” Mộ Tử An trịnh trọng nói, “Chàng nghe ta, bảo vệ Thụy vương phủ thật tốt, bảo vệ Nghiễm An vương phủ thật tốt, nhất định đừng động can qua tới bệ hạ.”

Hạ Diệc Hiên lặng lẽ nhìn nàng, mãi lâu sau mới gật đầu: “Được, Tiểu An, ta đồng ý với nàng, nhưng đừng để ta chờ lâu quá.”

***

Một loạt sự kiện ngoài ý muốn xảy ra khiến Mộ Tử An ở lại Tây Tề Trấn lâu hơn dự định. Tiểu Khánh Tử gấp như kiến bò trên chảo nóng, Thẩm Nhược Thần cũng nhiều lần thúc giục nàng hồi kinh. Không còn cách thoái thác, nàng đành phải hai ngày sau rời biệt viện.

Kinh thành vẫn tường thành nguy nga như ngày nào. Một năm trước khi bỏ trốn, dù thế nào nàng cũng không ngờ một năm sau sẽ quay lại nơi này. May là khi đi cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, vô cùng chật vật, mà khi quay về đã có người tâm đầu ý hợp bên cạnh. Tư vị này so với tình cảnh lúc trước thật là một trời một vực.

Ngoài cửa thành kẻ đến người đi, Hạ Vân Khâm không đến đón, cũng không yêu cầu Mộ Tử An tức khắc hồi cung diện kiến. Điều này làm Mộ Tử An và Hạ Diệc Hiên thở phào nhẹ nhõm. Tướng lĩnh Tả kiêu doanh bị Mộ Tử An đuổi về bảo vệ Nghiễm An vương phủ. Hạ Diệc Hiên dù lưu luyến không rời cũng chỉ có thể về Thụy vương phủ trước.

Mộ Tử An đứng trước cửa vương phủ, nhìn mấy chữ thếp vàng lóng lánh “Nghiễm An vương phủ”, lòng ngổn ngang trăm mối. Một năm qua, nàng dù lưu lạc tha hương nhưng không khi nào quên bốn chữ này. Nàng nhớ gia phó trong phủ, nhớ các ám vệ luôn ẩn mình.

Gia nhân canh cửa nhìn nàng trân trân, hồi lâu mới dụi dụi mắt, lảo đảo chạy đi: “Vương gia đã về! Lâm quản gia, Vương gia đã về!”

Mộ Tử An thầm than không ổn. Quả nhiên chẳng bao lâu sau, cả phủ như vỡ òa, một đám người từ trong ùa ra như ong vỡ tổ. Thính Phong và Thính Vũ chân như mọc thêm cánh, chạy như bay ra trước tiên, vừa kêu Vương gia vừa khóc òa lên.

“Vương gia, Vương gia, ngài đã đi đâu! Sao lâu như vậy không có tin tức!”

“Vương gia, chúng ta đều bị ngài hù chết, lời đồn nhiều như vậy, không biết thật giả ra làm sao nữa!”

...

Hạ Đao từ phía sau Mộ Tử An vội chạy lên chắn trước mặt nàng, lo lắng kêu lên: “Các ngươi cẩn thận chút, Mộ vương gia không khỏe, đừng đụng tay trái ngài ấy!”

Thính Phong sợ tái mặt, chân tay luống cuống: “Sao vậy? Tay Vương gia bị làm sao?”

“Vương gia phải chăng ở ngoài ăn uống không quen? Sắc mặt kém như vậy.”

“Về phủ bồi bổ hai ngày là tốt thôi.”

Mộ Tử An quan sát đoàn người: ngoài Thính Phong, Thính Vũ, các quản sự và gia phó, phía sau còn có mấy vị công tử. Không ngờ nhiều người trong số họ cũng chưa bỏ phủ mà đi. Ngực nàng bất giác nóng lên, cơ hồ nói không nên lời: “Tốt, tốt lắm, mọi người đều còn ở đây.”

Thính Vũ trên mặt nhòe nhoẹt nước mắt, nghe vậy ưỡn ngực tự hào nói: “Ngoài phủ người ta nói Vương gia gặp bất trắc, chúng tôi đều không tin. Vương gia đã nói, dù có chuyện gì ngài cũng có thể trở mình, cho nên mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng tôi chỉ cần ở đây chuyên tâm bảo vệ tốt vương phủ là được.”

Mộ Tử An trêu nhéo mặt Thính Vũ, lau nước mắt cho nàng ta, cười nói: “Đúng vậy, Thính Vũ đúng là tri kỷ tốt của bổn vương, hiểu rõ bổn vương.”

Đoàn người vây quanh Mộ Tử An muốn đưa nàng về phòng nghỉ ngơi, đột nhiên một người từ chỗ rẽ vọt ra, nếu không có người túm lại thì đã đâm sầm vào nàng rồi.

Nhìn người vừa suýt lao vào mình, nụ cười trên môi Mộ Tử An cứng lại. Một năm không gặp, hình dáng xinh đẹp trước kia giờ đâu không thấy, đôi mắt thâm quầng, tròng mắt đầy tơ máu, ai nhìn cũng bị dọa sợ, chính là bát công tử Lăng Nhiên.

Nhất thời nàng không biết nói gì: hắn còn đắm ở lại nơi này?? Đã vậy còn dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng? Da mặt cũng không khỏi quá dày!

“Vương gia, ngài thật sự đã về!” Lăng Nhiên mừng rỡ nhìn nàng, nước mắt doanh tròng, trông như mặt hồ ngày mưa, mê sương mù mịt, say đắm lòng người.

Mộ Tử An làm như không thấy, vòng qua hắn thản nhiên đi tiếp. Nàng thấp giọng hỏi đoàn người Thính Phong Thính Vũ: “Sao hắn còn ở lại trong phủ?”

Thính Phong kinh ngạc: “Vương gia, chẳng phải ngài rất thích Lăng công tử sao? Vừa rồi thấy hắn sao lại không vui?”

Mộ Tử An há miệng thở dốc: xem ra việc Lăng Nhiên làm người trong phủ còn chưa biết. Nàng hậm hực, nhưng cũng không muốn nói nhiều: “Không có gì, ngày mai cho hắn ra khỏi phủ đi.”

Thính Phong cắn môi, giọng điệu trách móc: “Vương gia, Lăng công tử rất đáng thương. Ngài vừa rời đi hắn liền trải qua một cơn bạo bệnh, dạo một vòng Quỷ Môn Quan, vất vả lắm mới cứu lại được một mạng, dù vậy cũng không còn được như trước, trí nhớ không được tốt, ngày nào cũng ở trước phòng ngài canh đến nửa đêm, nói là phải đợi ngài về.”

Thính Vũ xen mồm: “Đúng vậy, Thẩm đại nhân đến phủ tìm hắn, nói là sắp xếp cho hắn chỗ tốt để đi, nhưng hắn thà chết cũng không chịu đi, nói là nhất định phải chờ Vương gia trở về.”

Mộ Tử An ngoan tâm nói: “Hắn ở đây không hợp, đưa đến phủ Thẩm đại nhân đi.”

Thính Phong bĩu môi không lên tiếng, một lúc sau lại nói: “Vương gia phải chăng đã có nguồn vui mới? Cho dù như vậy, trong phủ thêm một người như Lăng công tử cũng không nhiều, bỏ hắn đi cũng quá nhẫn tâm rồi.”

Mộ Tử An nghẹn đắng trong lòng. Vào đến sân viện, Thính Phong Thính Vũ không nói chuyện Lăng Nhiên nữa, đem ghế dựa và điểm tâm ra.

Mộ Tử An vừa định đi vào, lại cảm thấy phía sau có ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Nàng quay đầu, chỉ thấy Lăng Nhiên lặng lẽ đứng cách nàng không xa dưới tàng cây, lã chã chực khóc nhìn nàng.

“Vương gia, ta làm gì sai sao? Ngài vì sao không để ý tới ta?”

Mộ Tử An đau đầu, trầm ngâm một lát mới nói: “Lăng Nhiên, sự tình trước kia ta không muốn truy cứu nữa, ngươi và ta hợp duyên thì đến hết duyên thì đi, không cần dây dưa làm lớn chuyện, bằng không cả phủ kẻ trên người dưới đều không tha cho ngươi.”

Lăng Nhiên kinh ngạc nhìn nàng, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu. Chợt hắn trợn hai mắt: “Ta biết, Vương gia nhất định là có người khác rồi, cho ta xem bộ dáng hắn thế nào. Ngài nhìn ta không vừa mắt, ta nhảy sông Lâm An nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.”

Mộ Tử An ngờ ngợ có gì không đúng, hỏi dò: “Chuyện một năm trước ngươi đã quên? Ngươi ở lại vương phủ không khó chịu sao?”

Lăng Nhiên ngơ ngác nhìn nàng. Đột nhiên hắn bưng kín đầu, cúi người thở dốc: “Sự tình gì... Không có gì hết... Vương gia, ta làm sai gì sao? Ngài đừng bỏ rơi ta...”

Hắn không ngừng khẩn cầu, lông mày nhíu chặt, ánh mắt hoang mang, trông rất thống khổ.

Mộ Tử An quá kinh ngạc. Xem ra Lăng Nhiên mất trí nhớ, chuyện phản bội hắn đã quên sạch sẽ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.