Quyền Thần Dưỡng Thành

Chương 16: Chương 16




Nữ tử kia mắt ngọc mày ngài, nụ cười duyên dáng (*), đúng là cháu gái Dư thái sư, Dư Chi Dao.

(*) xảo tiếu thiến hề: bộ dáng liếc mắt xinh đẹp, nụ cười có duyên

Mộ Tử Duyệt thấy nàng liền đau đầu. Dư Chi Dao năm nay mười tám tuổi, đang độ hoài xuân, đối với nàng nhất kiến chung tình.

May là phủ thái sư không thích nàng vì nàng là quyền thần, ngầm mắt nhắm mắt mở, chuyện này mới không bị làm lớn.

Dư Chi Dao xuất thân dòng dõi thư hương, tài mạo song toàn, trong xinh đẹp có mềm mại đáng yêu, không giống nữ tử khuê các bình thường chỉ biết đố kỵ tranh giành. Nếu Mộ Tử Duyệt không phải che dấu thân phận nữ nhi, nói không chừng còn có thể cùng nàng trở thành bạn khuê phòng, chỉ tiếc nàng đang trong thân phận nam nhi, tất nhiên phải lo trốn thật xa.

Tuy rằng dân phong Đại Hạ cởi mở, nhưng thân là nữ tử luôn có nhiều trói buộc. Mộ Tử Duyệt cũng không muốn phá hư danh tiết của nàng, nên uyển chuyển gián tiếp thông qua An Ninh công chúa tỏ ý cự tuyệt.

Cũng không biết sao việc này vẫn để lộ tiếng gió, đồn qua lại một hồi liền truyền khắp phố phường thành nhiều phiên bản. Một phiên bản nói nàng Nghiễm An Vương gia bạc tình phụ nghĩa, cùng Dư Chi Dao tự định chung thân lại bội tình bạc nghĩa, một cái khác lại nói Dư Chi Dao cùng Nghiễm An vương tình đầu ý hợp, thế nhưng phủ thái sư lại chia rẽ một đôi uyên ương tốt đẹp.

Độ tin cậy của hai phiên bản này chẳng phân cao thấp, thẳng đến khi lời đồn Mộ Tử Duyệt đoạn tụ truyền ra, phiên bản thứ nhất mới chiếm thượng phong, càng nghiêm trọng hơn là phát sinh phiên bản thứ ba, biến thành Mộ Tử Duyệt muốn lợi dụng Dư Chi Dao mượn sức phủ thái sư, sự tình bại lộ mới thẹn quá hóa giận, cùng Dư Chi Dao đoạn tuyệt qua lại (*).

(*) nguyên văn: nhất đao lưỡng đoạn

Vì thế Mộ Tử Duyệt đối với Dư Chi Dao còn áy náy, nàng tuy rằng quyền cao chức trọng, lại quản không được miệng lưỡi phố phường, làm hại danh dự của nàng ấy.

Lần thưởng xuân yến này, nàng viết tên Dư Chi Dao lên thiệp mời trước tiên, trong lòng thầm tính làm thế nào để nàng ấy ở yến hội trở nên nổi bật, sau đó chọn được một lang quân tốt.

Nhưng hôm nay gặp lại, nàng mới nhận ra mình nhiều chuyện. Lời đồn hôm trước là thật, xem ra Dư Thái Sư đã sớm nhìn trúng Thẩm Nhược Thần, thoạt nhìn Dư Chi Dao cũng đối với hắn rất có thiện cảm, đâu cần nàng làm bà mối nữa!

Hạ Vân Khâm từng là học trò của Dư Thái Sư, cùng Dư Chi Dao cũng khá thân, thấy nàng liền hớn hở nói: “Thì ra là Dao nhi, lâu ngày không gặp, Dao nhi càng xinh đẹp hơn trước.”

Dư Chi Dao hé miệng cười cười, quạt tròn trong tay che nửa mặt, từ từ liếc mắt nhìn Mộ Tử Duyệt: “Đa tạ bệ hạ. Nghiễm An Vương gia lâu ngày không gặp, Vương gia ngày càng tuấn lãng.”

Mộ Tử Duyệt cười nói: “Nào có, so với Thẩm đại nhân và Phương đại nhân thì chỉ như sao mờ so với trăng sáng thôi, thật xấu hổ.”

Dư Chi Dao ánh mắt u nhiên: “Trăng tuy rằng sáng tỏ, nhưng sao cũng u nhã, không hề kém cạnh, Vương gia cần gì khiêm tốn? Bệ hạ ngài thấy đúng không?”

Những người này một câu nói ra đều ẩn chứa thông điệp, Hạ Vân Khâm hơi mờ mịt, bất quá là khen Mộ Tử Duyệt nên hắn thích nghe, hơi chút đắc ý nói: “Dao nhi nói rất đúng, Tử Duyệt là một ngôi sao sáng.”

Phương Vu Chính cùng Thẩm Nhược Thần ở một bên đều nghe được nhất thanh nhị sở, một người vẻ mặt hèn mọn, một người ánh mắt ngạc nhiên, làm cho Mộ Tử Duyệt xấu hổ. Mấy người này cũng không phải hiền lành, hơn nữa đều cùng nàng có nhiều (*) mối quan hệ. Nàng ứng phó một người thì dư sức, nhưng bốn người cùng nhau đến thì quả thật đối phó không xuể, lập tức liền nghĩ cách chuồn mất.

(*) nguyên văn: thiên ti vạn lũ

“Bệ hạ tán thưởng, thần cảm thấy không xứng. Thần bỗng nhiên nhớ tới ngày mai thưởng xuân yến còn có việc quan trọng chưa làm, bây giờ cần phải đến Lễ bộ.” Nàng vỗ đầu, liên tục xin lỗi, Hạ Vân Khâm còn chưa lên tiếng trả lời, nàng đã lui về sau vài bước.

Hạ Vân Khâm không tình nguyện đáp: “Thật vất vả mới có thể trò chuyện với trẩm một lát, ngươi lại muốn đi rồi? Để cho người khác đi làm là được.”

“Việc này... không phải thần xử lý thì không xong... Thẩm đại nhân cùng Phương đại nhân cũng có thể trò chuyện với bệ hạ...” Mộ Tử Duyệt kiên trì nói.

Hạ Vân Khâm thấy nàng vẫn không có ý ở lại, liền giận dỗi phất tay áo, tái mặt: “Đi đi! Đi đi!”

Mộ Tử Duyệt thấy hắn tức giận, đành phải trấn an nói: “Chờ thần xong việc rồi lại quay về bồi chuyện với bệ hạ.”

Hạ Vân Khâm nhìn bóng dáng nàng vội vàng bước đi, nhịn nửa ngày vẫn không thể nhịn xuống, kìm lòng không được đi theo hai bước nói: “Tử Duyệt, bữa tối đến gặp trẫm, đừng quên!”

Thẩm Nhược Thần như có chút suy nghĩ cười cười: “Bệ hạ đối với Nghiễm An vương rất là chân thành a.”

Phương Vu Chính nhíu mày nói: “Bệ hạ, kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám (*), sủng thần cùng quyền thần đều là chướng ngại muôn đời đối với nghiệp lớn của Đại Hạ.”

(*) kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám: nghe nhiều mặt thì sáng, tin một chiều thì quáng

Hạ Vân Khâm tất nhiên hiểu rõ, cũng biết vị Ngự Sử trung thừa nề nếp này tuy rằng không thú vị, nhưng cũng là trung thần khó gặp, vì thế chuyển hướng đề tài: “Được rồi, hiện tại quân thần chúng ta ra ngoài, cũng đừng nói chính sự nữa. Đúng rồi, Phương ái khanh hình như cũng chưa thành thân, thích nữ tử thế nào, không bằng trẫm ngày mai giúp ngươi xem thử.”

Phương Vu Chính sửng sốt, thấp giọng nói: “Bệ hạ, thần dốc lòng tu phật, đã trình bày việc này với tổ phụ và phụ thân rồi.”

Hạ Vân Khâm giật mình sửng sốt: “Phương ái khanh không phải đang nói giỡn chứ? Mấy ngày trước ngươi còn buộc tội Nghiễm An vương vô hậu (**), nhưng chính ngươi ngược lại...”

(*) nguyên văn: hách nhất đại khiêu

(**) vô hậu: không con

“Hai vị huynh trưởng của thần đã sớm có hai trai hai gái, hương khói Phương gia đã có người tiếp quản, thần không cần lo lắng. Tổ phụ nói, sau này tùy duyên thôi.” Phương Vu Chính kính cẩn đáp.

“Phương ái khanh, tu phật tuy là chuyện tốt, nhưng người ở thế tục, sao có thể không có nhi nữ tình trường? Biết đâu sau này ngươi tìm được người trong lòng, Thẩm đại nhân, ngươi thấy đúng không?” Hạ Vân Khâm khuyên giải an ủi.

Thẩm Nhược Thần mỉm cười: “Bệ hạ nói đúng, bất quá nhân duyên là do trời định, nửa phần cưỡng cầu cũng không thể.”

Dư Chi Dao đứng một bên hé miệng vui vẻ: “Thẩm đại ca phải chăng là đang nói tình cảnh của mình? Thẩm đại ca không cần lo lắng, hôn sự của huynh trắc trở có lẽ là vì để dành cho huynh một đoạn nhân duyên hoàn mỹ nhất.”

Chuyện về Thẩm Nhược Thần, Hạ Vân Khâm cũng có nghe qua, nhịn không được cả cười: “Thẩm ái khanh, kiếp trước có phải ngươi đắc tội nguyệt lão không, cho nên kiếp này mới chật vật như thế?”

Thẩm Nhược Thần lướt ánh mắt qua Phương Vu Chính, lơ đãng cười: “Bệ hạ nói đùa, đại trượng phu không để nhi nữ tình trường trói buộc, thần chỉ nguyện vì Đại Hạ gột rửa triều chính, vì bệ hạ máu chảy đầu rơi.”

“Hừ, Thẩm đại ca, theo như huynh nói, nữ tử chúng ta chẳng qua là công cụ huynh có cũng được mà không có cũng không sao, trừ bỏ nối dõi tông đường, nuôi dưỡng con cái (*) thì không có tác dụng gì?” Dư Chi Dao không phục nói.

(*) dưỡng nhi dục nữ: nuôi dưỡng con cái

Thẩm Nhược Thần lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có một đại tiểu thư, lập tức đính chính: “Dao nhi hiểu lầm rồi. Ta chỉ là nói nữ tử thế tục bình thường, còn người kinh tài tuyệt diễm như muội vậy, tất nhiên là phu quân phải đặt tâm can ở muội.”

Tất cả mọi người ha ha phá lên cười, chỉ có Phương Vu Chính cười hai tiếng cho hợp tình hợp cảnh, nhưng trong đầu lại hiện ra gương mặt Mộ Tử An ngày trước, cùng với gương mặt Mộ Tử Duyệt giống nhau như đúc, có khác chăng là một người tươi cười sáng lạn, còn người kia ngạo nghễ tự đắc... Hắn nhịn không được nhắm mắt, trong lòng co rút đau đớn: Tiểu An, nếu là muội còn sống...

Mộ Tử Duyệt cũng không biết mình được nhớ thương sâu sắc như vậy, nàng giả vờ giả vịt ở Lễ bộ dạo một vòng, đánh giá xem các sa trướng trông có đủ phiêu dật xuất trần không, đài hiến nghệ có đủ tải trọng không, mặt sân trường đua ngựa có đủ tốt không, thủ vệ ở hành cung có sơ hở không... Lễ bộ cùng cấm vệ quân bị một đợt khảo sát làm lo sợ nơm nớp.

Đến khi mặt trời ngã về tây, nàng mới trở lại tẩm điện của mình. Yến Thanh các nơi nàng ở tổng cộng có một chính điện, hai thiên điện, trong chính điện có một gian nhà giữa, hai gian nhà kề, còn lại phía sau là một dãy phòng dành cho hạ nhân.

Mộ Tử Duyệt tất nhiên là ở chính điện, hai nha đầu Thính Phong, Thính Vũ sai vài người thu dọn chính điện sạch sẽ. Trong hành cung vốn có cung cấp bữa tối, nhưng Mộ Tử Duyệt đối với thức ăn có yêu cầu tinh tế nên mang theo hai đầu bếp đi cùng.

Thính Phong vừa thấy nàng vào, liền chạy ra nghênh đón: “Vương gia, ngày mai thi cái gì? Cầm kỳ thi họa hay là cưỡi ngựa bắn tên? Nếu Vương gia đến lúc đó bộc lộ tài năng, theo ta thấy, danh hiệu kinh thành tứ đại tài tử chỉ là đồ trong túi của người.”

“Thính Phong, kiến thức của ngươi quá hẹp.” Mộ Tử Duyệt lắc lắc đầu.

“Vương gia, ta có chỗ nào kiến thức hạn hẹp?” Thính Phong không phục nói.

“Nếu Bổn vương ra tay, chúng nữ tử đều đem lòng ái mộ bổn vương thì chẳng phải sẽ rắc rối sao? Còn tám vị công tử trong phủ làm sao bây giờ? Cho nên, khéo léo giấu mình mới là thượng sách.” Mộ Tử Duyệt vừa thích ý nằm trên nhuyễn tháp vừa nói.

Thính Vũ ở một bên vẫn không nói gì, bưng một chậu nước ấm, vắt khăn giúp nàng lau mặt, thấp giọng nói: “Vương gia, người cứ phải che mắt người đời như vậy, khi nào mới có thể thành thân?”

Mộ Tử Duyệt sắc bén đảo ánh mắt qua Thính Vũ, vừa định giáo huấn nàng ấy một câu tai vách mạch rừng, thấy nàng ấy có chút ưu thương thì cũng không đành lòng trách cứ: Thính Vũ cũng được coi là người hầu lâu năm trong phủ, ngóng trông nàng thành gia cũng đã lâu rồi.

“Nha đầu ngốc, bổn vương như bây giờ có cái gì không tốt, tự do tự tại, vô câu vô thúc (*).” Nàng cười hì hì vỗ vỗ vai Thính Vũ, “Ngươi nói lão Vương gia có được tiêu sái như ta bây giờ không? Người mỗi ngày bị mẫu thân quản lý gắt gao, này không được, kia không được.”

(*) vô câu vô thúc: không bị trói buộc, không vướng bận

“Tử Duyệt đang nói lão Nghiễm An vương sao?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Mộ Tử Duyệt nhìn qua, thấy Thẩm Nhược Thần đứng ở ngoài cửa, một thân áo trắng, mỉm cười nhìn nàng.

Nàng hơi kinh hãi, nhìn xung quanh một lát, Mộ Thập Bát từ phía sau Thẩm Nhược Thần nhảy ra, lập tức chạy tới trước mặt nàng tự đắc kể công: “Vương gia, ta vừa thấy Thẩm đại nhân đi ngang qua, liền thịnh tình mời ngài ấy đến đây.”

Mộ Tử Duyệt hận không thể chụp lên cái ót hắt một chưởng, không biết Thẩm Nhược Thần có nghe được câu nói kia của Thính Vũ hay không. Người này tâm tư kín đáo, nếu để hắn phát hiện ra sơ hở, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Thính Vũ cũng giật mình, trừng mắt nhìn Mộ Thập Bát rồi liếc hắn một cái, bưng chậu nước đi nhanh ra ngoài.

“Ta vốn là đến để tìm Tử Duyệt,“ Thẩm Nhược Thần vài bước đến trước mặt Mộ Tử Duyệt, từ trong tay áo lấy ra một quyển sách cổ, “Ngươi xem đây là cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.