Quyền Tài

Chương 2027: Chương 2027: Trần gia tiểu lục nhi tới.




Nhà hàng Vương Phủ.

Trong một phòng khách lớn riêng.

Quản lý sảnh mang theo bọn họ đẩy cửa tiến vào bên trong, Lưu Phương và Trần Yến Yến bọn họ òa lên một tiếng, kinh ngạc thất thanh kêu một chút, Ngu Mỹ Hà và Ngu Thiến Thiến cũng có chút mất tự nhiên, không có biện pháp, bởi vì phòng thật sự quá lớn, một chỗ lớn như vậy, yến hội hai ba mươi người đều được, nhưng bọn họ lại chỉ có sáu người, nhìn thế nào đều có chút xa xỉ, căn bản không cần lớn như vậy.

Lớn như vậy hả? Đổng Học Bân vẫn là lần đầu tới phòng này, bình thường hắn ăn đều là vài người, không phải đi phòng nhỏ cũng là ăn ở đại sảnh bên ngoài.

Không có lớn đâu, tôi còn cảm thấy nhỏ, nếu không phải ngày hôm nay mấy phòng lớn đều có người đặt, khẳng định phải dành cho ngài. Quản lý sảnh mắt mang nụ cười.

Đổng Học Bân rõ ràng cảm giác được mình lần này tới Vương Phủ, thái độ của bên này thoáng có chút thay đổi, hình như so với trước đây càng thêm coi trọng mình, mí mắt của đối phương quá linh lợi, Đổng Học Bân phỏng chừng có hai nguyên nhân, thứ nhất là Tạ gia và Phương gia có đám hỏi, dưới tình huống như vậy, kẻ thù chính trị lớn nhất vẫn che ở phía trước Tạ gia có thể sau này không phải là vấn đề, cái này đối với phát triển chính trị của Tạ gia tuyệt đối là một tin tức tốt quá lớn, thứ hai, có thể là chuyện Đổng Học Bân muốn đề lên bí thư thị ủy truyền đi.

Đổng Học Bân cũng không hàm hồ, ngồi xuống nói: Vậy chúng ta ngày hôm nay nên ăn nhiều một chút, loại phòng này chi phí cũng không ít, mọi người thả chút đi.

Quản lý sảnh vội nói: Đổng thiếu gia, ngài đây là chế giễu chúng tôi, người khác tới là có trả tiền, nhưng ngài tới, đương nhiên không có cái này.

Đổng Học Bân cười cười, hắn cũng là chỉ đùa một chút, Gọi đồ ăn đi.

Quản lý sảnh đem thực đơn đưa cho hắn, Mời, gần đây mới thêm vài món ăn mới, nếu không mọi người nếm thử?

Được đấy, đồ ăn mới được, đều cho chúng tôi một bàn, sau đó chị Ngu gọi đi. Đổng Học Bân đem thực đơn cho cô ấy, Ở đây chị lớn tuổi nhất.

Ngu Mỹ Hà mở thực đơn ra, đầu tiên đã bị giá cả dọa hết hồn.

Lưu Phương Trần Yến Yến bọn họ cũng cầm lấy thực đơn, nhưng khi nhìn thấy giá đồ ăn bọn họ vẫn trừng to mắt ra, sớm biết rằng Vương Phủ là loại tiệm cơm năm sao trong năm sao, nhưng lại không ngờ rằng đắt đỏ như thế, bọn họ chỉ nhìn tùy tiện một món ăn, dĩ nhiên hai chục ngàn sáu trăm sáu mươi sáu đồng? Đương nhiên cũng có món ăn mấy trăm đồng, nhưng cái này là số ít. Phần lớn món ăn nổi danh đều là hơn một ngàn.

Đổng Học Bân cũng không coi là gì, đến phiên hắn thì gọi liên tục ba bốn món, còn đều là tương đối đắt tiền, nhưng bao nhiêu tiền hắn cũng không nhìn, hắn gọi món ăn chưa bao giờ xem giá cả, Được rồi, cứ như vậy.

Quản lý sảnh nói: Vậy được, tôi lập tức cho phòng bếp lên đồ ăn cho ngài, lập tức tới.

Đổng Học Bân bỗng nhiên gọi lại cô ấy, Được rồi, ngày hôm nay có người quen ở đây không?

Quản lý sảnh chớp mắt, Ặc, Lục thiếu gia của Trần gia cùng mấy người bạn bè đều ở bên cạnh ăn, cũng không biết ngài có quen hay không, cái khác cũng có một chút, nhưng ngài có thể chưa từng nghe qua. Ý của cô ấy rất rõ ràng, người quen có thể khiến cho Đổng Học Bân nói, cũng chỉ có Trần gia tiểu lục nhi, cũng có một chút lãnh đạo cán bộ khác, bất quá cùng trình tự của Đổng Học Bân hiển nhiên kém lắm, cho nên quản lý sảnh uyển chuyển nói câu Ngài có thể chưa từng nghe qua, ý tứ thực tế cũng là một ít cán bộ râu ria đối với Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân nghe rõ ràng.

Trần gia tiểu lục nhi? Tên nhóc Trần gia lần trước gây xung đột với Từ Trang và Trương Đông Phương của huyện bọn họ?

Quản lý sảnh nói: Có cần tôi nhắc Lục thiếu gia một câu hay không?

Không cần, tôi không quen hắn. Đổng Học Bân thản nhiên nói.

Quản lý sảnh rõ ràng, Vậy các ngài chậm rãi dùng, có việc tùy thời gọi.

Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại sáu người bọn họ.

Trần Yến Yến mở to cái miệng, muốn nói cái gì đó nhưng lại sửa lời, Chú Đổng, mặt mũi của chú cũng quá lớn, ở đây đều nhận thức chú? Còn nể tình như thế? Hì hì, con nghe dì kia còn gọi chú là Đổng thiếu gia.

Đổng Học Bân lắc tay, cái gì cũng chưa nói.

Lưu Phương len lén hỏi Ngu Thiến Thiến, Chú của bạn lợi hại như vậy?

Ngu Thiến Thiến cố sức ừm một cái, Chú đặc biệt có bản lĩnh, tất cả mọi người sợ chú ấy.

Sợ chú ấy? Chú ấy có gì mà sợ hả? Ở đây là kinh thành, cái khác không nhiều lắm, cũng là quan nhiều, chú của bạn không phải một sở trưởng sao? Sao người khác còn cần sợ? Trần Yến Yến nghe thấy được, cũng không quá tin tưởng.

Ngu Thiến Thiến nóng nảy, Là thật mà, chú đặc biệt lợi hại, nếu như chú tức giận, ai cũng không dám chọc, sẽ cho chú của mình mặt mũi.

Ở kinh thành cũng vậy? Lưu Phương kinh ngạc nói.

Ngu Thiến Thiến gật đầu, Ở nơi nào đều vậy, bọn họ nghe được tên của chú đều tránh rất xa.

Lúc này, phòng cánh cửa đột nhiên bị người gõ mở, đi vào lại có thể là vài người thanh niên, tuổi đều không lớn lắm, hơn mười tám là cùng.

Đổng Học Bân nhìn qua, Các vị là? Có việc sao?

Một thiếu niên dẫn đầu bưng ly rượu, Là Đổng ca sao?

Đổng Học Bân ngẩn ra, Là tôi, cậu là?

Em là tiểu lục nhi của Trần gia, ngài gọi em Lục tử là được. Trần gia tiểu lục nhi cười nói.

Đổng Học Bân vừa nghe thì nở nụ cười, Thì ra là con trai của chú Trần Quốc, hạnh ngộ. Lúc hôn lễ hắn gặp qua cha của Trần gia tiểu lục nhi, nhưng chưa thấy qua hắn. Đối phương sao đến đây, Đổng Học Bân cũng không có gì ngoài ý muốn, biết khẳng định không phải quản lý sảnh chủ động nói, dù sao vừa rồi Đổng Học Bân nói rất rõ ràng, hẳn là Trần gia tiểu lục nhi cũng hỏi như Đổng Học Bân có người quen hay không, người ta lúc này mới nói cho hắn.

Trần gia tiểu lục nhi nói: Vài ngày trước ở kinh thành, em cùng đồng sự của ngài có chút xung đột, thật ra là. . .

Hắn đang muốn nói, Đổng Học Bân lại ngắt lời nói: Chuyện này tôi biết, bọn họ sau khi trở về tôi đã phê bình bọn họ, lúc đó làm ướt đồ của cậu, xin lỗi?

Trần gia tiểu lục nhi nói: Ngài xem ngài, quá khách khí, là em xin lỗi mới đúng, muốn sớm đó là bạn bè của ngài, em sao có thể ầm ĩ với người ta, em sẽ đi, mặt mũi của ai em đều có thể không để, mặt mũi của Đổng ca ngài em khẳng định phải cho.

Người kính ta một thước ta kính người một trượng.

Đổng Học Bân nói: Đều là hiểu lầm, không nhiều chuyện, các người cũng ở chỗ này ăn? Cái gì cũng không nói, bữa cơm này tính cho tôi, lúc đó cũng là đồng sự tôi làm sai.

Trần gia tiểu lục nhi vừa mừng vừa sợ nói: Không không, em còn đang muốn tính tiền cho ngài.

Đổng Học Bân cười nói: Chúng ta cũng đều đừng khách khí, cũng không phải người ngoài, tới, đều uống một chút?

Trần gia tiểu lục nhi thống khoái cười nói: Được, em kính ngài.

Mấy chàng trai phía sau cũng đều nói: Đổng ca, chúng em kính ngài.

Đừng ai kính ai, cụng ly đi. Đổng Học Bân đứng dậy chạm ly với bọn họ, uống một hơi cạn sạch, lập tức nói: Sáng mai em trai của tôi đính hôn, đều đến chứ?

Trần gia tiểu lục nhi nói: Chị Linh đính hôn, khẳng định phải đến.

Đổng Học Bân cười ha ha, Được, vậy ngày mai tiếp tục uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.