[Quyển 2] Ý - Tình Yêu Và Đam Mê

Chương 9: Chương 9




Chàng trai kia tên là Eric, bạn học của Nguyện, cũng là bạn cùng nhà.

Eric bằng tuổi với Nguyện nên tôi sẽ gọi là anh. Anh ấy là người Úc chính gốc, đang sở hữu một căn nhà tương đối rộng rãi và là chủ nhà của Nguyện. Đồng thời, Eric cũng đang bập bẹ tập nói tiếng Việt nữa.

Nghe Như nói đến đây, tôi mới sực nhớ đến người bí ẩn nhắn tin cùng tôi ở trong messengers của Nguyện.

Lẽ nào những câu nói kia là của Eric nhắn sao?

Tôi ngây người suy nghĩ thật lâu, đến khi Nguyện lên tiếng, tôi mới dứt ra khỏi tâm tư của mình.

“ Hai đứa vừa xuống sân bay liền đến đây à?”

Như ở bên cạnh gật gật liên tục, “ Đúng đó anh. Vì sợ không kịp nên đã phi đến đây luôn, bây giờ tụi em vừa đói vừa mệt.”

Nguyện lại đảo mắt nhìn sang tôi, thấy mắt tôi có vẻ mơ màng không mấy tỉnh táo, anh mới gật nhẹ một cái rồi nói:

“ Vậy bây giờ chúng ta đi ăn.”

Sau đó quay sang nhìn Eric, nói vài câu gì đó tôi tạm thời không để tâm cho lắm. Eric nghe xong liền cười thật tươi, hướng mắt đến chúng tôi, bày ra một vẻ thân thiện đáp lời bằng tiếng Việt:

“ Mấy em muốn ăn gì?”

Anh ấy nói khá chậm rãi, giọng cũng nặng nữa. Chẳng trách tiếng việt có dấu, lên lên xuống xuống thật sự quá khó đọc mà.

Tôi nghe thế liền quay sang nhìn Như, thấy Như nhanh nhảu nháy mắt với mình rồi nhìn Eric, cười cười, “ Ăn cái gì ngon nhất ở đây đi anh.”

Vì Như nói hơi nhanh nên làm Eric tròn mắt, đành cầu cứu Nguyện. Nguyện không giải thích cho anh ấy hiểu mà chỉ giơ cao cổ tay xem giờ trên đồng hồ, sau đó bảo:

“ Cũng gần mười hai giờ rồi, đi nhanh thôi.”

Nguyện cùng Eric di chuyển trước, tôi với Như lẽo đẽo theo phía sau. Lúc này tôi mới liếc nhìn hai bàn tay của mình, cảm thấy tiếc nuối khi suýt nữa đã được ôm người nọ, hưởng một tí mùi hương mà mình thích.

“ Haiz, đừng buồn nữa. Còn đến mấy ngày nữa được ở cùng nhà mà, tha hồ mà ôm ôm nhá.”

Như ở bên cạnh khẽ ghé sát tai thì thầm với giọng điệu cực kỳ hứng thú, sau đó ánh mắt lén lút quan sát Nguyện với Eric đi đằng trước, xem thử hai người họ có quay lại nhìn chúng tôi hay không.

Nhờ lời an ủi của Như mà tôi phần nào cảm thấy khá hơn rồi. Dù sao đi nữa thì tôi vẫn còn đến mấy ngày lận mà, không hôm nay thì ngày mai, không ngày mai thì ngày mốt.

Rốt cục cũng tự vực dậy tinh thần cho bản thân, tôi thở phù một hơi, nhanh chân bám theo hai người đằng trước.

Ngồi trên xe, Eric rất thích thú muốn làm quen với chúng tôi. Anh ấy vừa cầm điện thoại để tra từ điển vừa tập nói tiếng Việt. Thật sự ấn tượng ban đầu của tôi với người này khá là tốt.

Ý tôi chính là ấn tượng lần đầu gặp mặt.

Tính cách Eric phải gọi là vô cùng thân thiện, ngay cả chú tài xế khó ở kia mà anh ấy còn bắt chuyện một cách vui vẻ được cơ mà.

Trong lúc Eric nói chuyện cùng với Như thì tôi đã lén lút đưa mắt quan sát anh ấy. Người con trai có dòng máu thuần Úc này sở hữu một gương mặt thiên thần. Nét đẹp này so với Bách Tình thì tên đấy tụt hẳn một bậc rồi.

Đôi mắt màu xanh lá vừa sáng ngời vừa thông minh, hàng lông mi vừa đen vừa dày, mỗi lần chớp mắt thì có thể khiến cho tất cả bị mê hoặc. Mái tóc màu trà, có chút bồng bềnh cho nên anh ấy thường hay giơ tay vuốt ngược phần mái dài đó ra phía sau.

Khoảnh khắc Eric vô thức theo thói quen mà vuốt ngược tóc, tôi đảm bảo Bách Tình mà nhìn thấy cũng sẽ bất chấp nuôi dưỡng mái tóc này rồi học theo anh ấy luôn cho xem.

Mà nhắc đến đây thì, tôi cảm thấy thích màu tóc của Bách Tình hơn. Bách Tình có mái tóc sáng màu bạch kim, vì là tóc bẩm sinh nên khi đi học, thầy cô giám thị không có bất kỳ lý do gì để có thể bắt cậu ta viết bản kiểm điểm được.

“ Ý?”

Tôi vì quan sát Eric tập trung đến mức mà không hề nhận ra rằng anh ấy từ nãy đến giờ đều nhìn tôi không chớp mắt. Đến khi thực sự không chịu nổi cái nhìn đầy săm soi của tôi nữa, anh ấy mới đành gọi một tiếng Ý.

Mà, sao anh ấy biết tôi là Ý nhỉ?

Giật mình chớp chớp mắt, “ Dạ?”

Như cũng quay đầu lại nhìn tôi một cái rồi cười lén lút nguy hiểm, “ Ý đang nghĩ gì thế? Nãy giờ anh Eric nhìn Ý quá chừng luôn á.”

Eric có vẻ nghe thấy tên mình có trong câu nói của Như nên khóe môi liền cong lên dù không hiểu cái gì sất. Nhưng anh ấy cười khá là đẹp, cho nên tôi lần nữa dời tầm mắt nhìn sang anh, vẫn không nói được gì.

Cuối cùng người lên tiếng phá vòng vây giúp tôi lại là người ngồi ở chỗ ghế lái phụ, nãy giờ không hề lên tiếng một câu nào.

“ Eric.” Nguyện gọi Eric một tiếng, sau đó nói một loạt tiếng Anh rất trôi chảy.

Eric lúc này mới nhướn cả người lên chỗ ghế phụ, hai tay gác lên thành ghế, vẻ mặt chăm chú lắng nghe Nguyện nói, sau đó cũng đáp lại rất vui vẻ tích cực.

Nhìn cảnh tượng đó, tôi hạ mi mắt, nén tiếng thở dài ở trong lòng. Trước mặt người mình thích, tôi không nên xao lãng như vậy nữa. Từ trước đã không còn ấn tượng đẹp nữa rồi, tôi cứ như một tên ngốc thả hồn theo gió thế này sẽ bị đá đít đi mất.

Dựa vào thành ghế, tôi hơi phồng má ngao ngán nghĩ ngợi. Sau đó Như nhích lại gần tôi, cầm điện thoại lén lút làm hành động nhắn tin bí mật.

Nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại, | Eric rất thân với anh N đó. Ý phải thừa cơ hội đi.|

Tôi khẽ nhíu mày, mím môi lại ngẫm một chút rồi gật gù gật gù, đáp nhỏ, “ Ừm.”

Như lại nhắn thêm một từ rồi chèn ký tự đáng yêu, | 5ting!!! |

Tôi nhìn nó rồi bật cười một tiếng, tâm tình thoáng nhẹ nhõm.

Cả bốn người chúng tôi cuối cùng cũng đến được một nhà hàng sang trọng. Có vẻ Nguyện với Eric định đãi hai đứa chúng tôi một bữa hoành tráng đây mà.

Nhà hàng này được xây dựng theo kiểu của Nhật Bản, ngay cả cái tên cũng nói lên điều đó rồi.

Sokyo, đọc tựa tựa như Tokyo ý nhỉ?

Tôi đưa mắt quan sát nhà hàng Sokyo một chút. Phía ngoài này chỉ có bảng tên được gắn trên một bức tường khảm màu đen. Muốn đi vào trong thì khách phải rẽ trái, bước qua một con hẻm.

Gọi là con hẻm nhưng cũng không đúng lắm, đây là một con đường nhỏ được lót gạch men rất chỉnh tề. Đi sâu vào bên trong, tôi nhìn thấy bên trái là các dãy phòng nhỏ được thiết kế rất đặc biệt.

Dàn đèn màu vàng trà ấm áp hắt lên lớp giấy màu trắng ngà, lớp bên ngoài là những song sắt đủ kiểu màu đen, nhỏ nhỏ thon dài.

Bên phải là quầy tiếp tân cũng như những bộ phận khác của nhà hàng.

Tôi cùng Như đi phía sau hai người kia, mắt âm thầm quan sát kỹ đến từng chi tiết. Đi thêm một đoạn nữa, chúng tôi rẽ trái, lại vô tình bắt gặp dòng chữ Sokyo mạ vàng sáng chói phản ánh kim.

Lúc này mới chính thức bước vào chỗ ăn uống. Trước mặt tôi được bày biện có thể hơn một trăm chiếc bàn và hơn hai trăm chiếc ghế.

Một cái bàn tròn không lớn lắm, đủ sức chứa bốn người. Những chiếc ghế bằng gỗ với kiểu dáng cực kỳ bắt mắt xếp xung quanh. Trên mỗi bàn có một bình hoa nhỏ, bốn chiếc ly thủy tinh dùng để uống rượu, bốn chiếc khăn được gắp gọn gàng.

Thật ra ở mỗi bàn sẽ có cách bày biện khác nhau. Một loạt dãy bàn bên trái sẽ đặt bình hoa nhỏ, còn dãy bàn bên phải đặt một quả bí ngô, bên trong có ngọn nến.

Tôi cẩn thận kéo ghế ra ngồi xuống. Trong lòng quả thực bị sự xa hoa của nơi này làm cho choáng ngợp một trận.

Đưa mắt nhìn chiếc ly thủy tinh kia, tôi bỗng dưng muốn nếm thử một chút rượu, nhưng nghĩ ở đây có Nguyện thì anh sẽ không để tôi uống một giọt đâu.

Lúc Eric gọi rượu ra, tôi đã hơi đảo mắt nhìn Nguyện nhưng thấy anh vẫn rất bình thản. Đến lúc bồi bàn một tay chắp sau lưng, một tay nâng chai rượu lên rót vào từng ly, Nguyện cũng không lên tiếng.

Liếc nhìn ly rượu của mình đầy chưa đến một nửa, tôi như thơ thẫn suốt một buổi. Cuối cùng trong lúc tức giận không rõ lý do, tôi đã nâng ly rượu lên và nhấp qua một ngụm.

Vị rượu lần này khá ngọt, rất dễ uống.

“ Đây là rượu sữa đó. Uống hết một chai mới có thể say.”

Có lẽ thấy tôi thích thú với loại rượu kia quá nên Như đã nói cho tôi biết điều này. Nghe bảo uống hết một chai mới say, tôi bất chợt nghĩ đến một việc.

Nguyện không ngăn cản là vì biết rượu này rất khó say đi?

Là vậy đúng không?

Tôi thình lình ngẩng đầu lên nhìn qua phía anh, thấy anh chỉ chăm chú nhìn vào thực đơn mà gọi món, chẳng hiểu sao tôi lại thầm cười trong lòng nữa.

Cứ nghĩ anh không còn quan tâm tôi sống chết say tỉnh thế nào, hóa ra là...có nguyên do cả.

Xoa xoa mũi, tinh thần lại lên dây cót, tôi chống cằm, đưa mắt quan sát khung cảnh bên trong nhà hàng một lần nữa.

Phía xa xa, có một chỗ dành cho những đầu bếp. Mỗi người đều bận đồng phục màu trắng, chiếc mũ đầu bếp càng khiến hình ảnh của họ trong mắt nhiều người trở nên ngầu hơn.

Hai tay của những người đầu bếp này hoạt động không ngừng nghỉ. Sự thuần thục đầy kinh nghiệm của họ làm cho tôi ngưỡng mộ một trận.

Thoắt một cái, món ăn đã được trưng bày lên bàn rồi.

Vì đây là nhà hàng kiểu Nhật nên đương nhiên không thể thiếu món chủ chốt như sushi này. Tôi thấy có nhiều loại sushi lắm, mà loại nào cũng ngon mắt cả.

Nguyện kêu một vài món sushi, vài món nướng và thêm một ít món thượng hạng khác. Khì nhìn bàn ăn đầy ắp những món mà từ trước đến giờ tôi hiếm khi được ăn qua, bao tử đột nhiên lại reo lên inh ỏi.

Lúc tôi định cầm đũa lên gắp một miếng sushi thì Như vội vàng níu tay tôi lại, trên tay cô nàng là chiếc smartphone, vẻ mặt cười tủm tỉm đầy ý vị.

“ Đợi Như chụp hình đã.”

Dứt lời, cô nàng liền chụp những món trên bàn, sau đó bấm bấm bàn phím điện thoại, vẻ mặt cực kỳ thích thú. Tôi hơi liếc mắt nhìn qua màn hình di động, thấy được tấm hình vừa nãy với một dòng chú thích.

| Awesome!!! |

Khẽ thở dài, tôi không hiểu được vì sao giới trẻ ngày nay lại thường xuyên làm cái việc này. Hình như người ta gọi là check – in trước khi ăn thì phải?!

Mà tôi không quan tâm cho lắm, vì việc bây giờ tôi cần làm chính là ăn trưa đó. Bụng đã đói móc meo lên rồi đây này.

Sushi cá hồi này tôi ăn có chút không quen, có lẽ do nó còn tươi sống nên tôi không chịu được cái mùi của nó. Nhưng vì lỡ cho vào miệng rồi nên tôi nuốt nước mắt vào trong, nhai và nuốt thật vội vã.

Sau đấy liền uống mấy ngụm rượu sữa.

Sushi chiên nhân hải sản vẫn là món tôi thích nhất, vì nó dễ ăn nhất.

Trong lúc ăn, tôi không quên để ý đến người đối diện. Ngậm đầu đũa, tôi miên man ngẫm ngẫm một chút rồi hít sâu một hơi, chủ động gắp cho Nguyện một miếng cá hồi đã được hấp.

Bỏ vào chén anh ấy xong, tôi còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Eric nhanh chóng gắp miếng cá ấy vào dĩa mình, sau đó nói một loạt tiếng Anh.

Giống như giải bày cho hành động của mình? Hoặc là...

Tôi lúc ấy cứ nghệch mặt ra nhìn vào dĩa của Eric, chân mày hơi nhíu lại. Đôi đũa đến giờ vẫn còn chưa thu lại về chỗ cũ, tôi tò mò nhìn Nguyện, thật sự muốn hỏi hành động vừa rồi là ý gì?

Lúc này, Như mới vội lên tiếng, “ Ý, anh Nguyện không ăn cá hồi được.”

Tôi quay qua nhìn Như, kinh ngạc đến mức không biết nên nói cái gì. Trước kia tôi thấy anh thường ăn món cá cho nên nghĩ rằng anh thích ăn cá, và bất kỳ cá nào anh cũng ăn được.

Hôm nay tôi mới biết là...Nguyện không thể ăn cá hồi.

Eric ngồi đối diện lại nói tiếng Anh, tôi nghe được, “ He can”t eat. He”ll be...??”

Tôi nhìn Eric rồi lại nhìn Nguyện, “ Anh bị dị ứng sao?”

Nguyện đến giờ vẫn trầm tĩnh nhìn vào dĩa của mình, rồi gật đầu một cái. Có lẽ chuyện khi nãy xảy ra bất ngờ quá nên anh mới không kịp phản ứng lại.

Nhìn cái gật đầu kia, lòng tôi chùng xuống đến không thở được. Lẳng lặng thu đũa về, tôi gượng gạo cười cười:

“ Em không biết. Xin lỗi anh.”

Sau chuyện cá hồi đó, tôi ăn mấy món kia cũng không thấy ngon nữa. Bỗng dưng tôi nhận ra khoảng cách của mình và Nguyện càng lúc càng xa, điểm giao nhau ngày càng mờ nhạt và rất có khả năng sẽ biến mất.

Giống như một chiếc vòng tròn lại bị cắt đi, hai điểm nối nhau sẽ ở thực xa nhau. Một người đầu đoạn, một người cuối đoạn, sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nữa.

Cứ nghĩ đến việc Eric biết rõ Nguyện không thể ăn món gì, trong khi tôi vẫn như đứa ngốc luôn tự đắc mình hiểu anh trên hết mọi người thì lại suýt nữa đã hại anh.

Tôi bảo mình thích anh, đúng là không biết hổ thẹn.

Sau bữa ăn trưa, chúng tôi đến nhà Eric.

Đây đúng là một căn nhà thoáng mát và rộng rãi. Căn nhà nằm giữa một khu vườn với thảm cỏ xanh mướt cùng với chiếc xích đu phía sau gốc cây cổ thụ.

Thật ra...cái xích đu nằm ở vị trí đó có gì đấy hơi ghê rợn thì phải? Hoặc là tôi đã bị Bách Tình lôi kéo xem phim kinh dị đến khủng hoảng tinh thần mất rồi.

Chần chừ bên ngoài sân nhìn ngắm một chút, sau đó tôi mới bước vào phòng khách. Một gian phòng đơn giản cực kỳ đơn giản, gồm một cái ghế sofa dài màu nâu, phía trước là chiếc LCD 42inch, tôi đoán thế vì nó rất lớn.

Xung quanh bày trí thêm một chút đồ nội thất nho nhỏ nữa thôi.

Lúc này Nguyện quay lại nhìn tôi với Như.

“ Có hai phòng trống ở tầng trệt, một cái ở kia, một cái ở phía sau. Hai đứa tự chọn đi.”

Tôi nâng mắt nhìn thoáng qua cửa phòng của cái gần nhất, hồi lâu không hiểu sao lại buộc miệng hỏi Nguyện:

“ Phòng anh ở đâu?”

Không cần dùng chất xám nghĩ nhiều thì tôi cũng đoán được Nguyện sẽ nhíu mày nhìn mình đầy khó hiểu. Không chỉ mình Nguyện mà còn có Như nữa. Chỉ còn mỗi Eric là không hiểu lắm nên mới không nhìn tôi.

Thấy Nguyện nhìn mà không nói gì, tôi cười một tiếng, nhún vai điềm nhiên bảo:

“ Em hỏi cho biết ấy mà.”

“ Trên lầu.”

Tôi chắp hai tay ở sau lưng, gật gù một cách miễn cưỡng rồi quay sang nhìn Như:

“ Như ở phòng nào?”

“ Chắc là phòng gần nhất.”

“ Vậy Ý ở phòng kia.”

Nói rồi tôi kéo cái vali nhỏ nhắn của mình đi đến phòng phía sau. Căn phòng này cũng rất khang trang, không bừa bộn như tôi nghĩ dù nó là phòng trống. Tủ quần áo là dạng nhỏ nhỏ gọn gàng ở một góc. Cái giường cũng chỉ dành cho một người ngủ thôi.

Tôi kéo vali đặt lên trên giường, chậm rãi mở ra, lấy một bộ quần áo tươm tất để đi tắm. Đã hơn hơn hai ngày rồi tôi chưa thay đồ nữa.

Tắm xong, tôi bước ra ngoài liền nghe thấy những tiếng cười ríu rít rất vui vẻ hoạt náo. Đem quả đầu còn chưa ráo nước của mình rời khỏi phòng, tôi bước thật nhẹ đến sau vách tường kia, hơi nhoài đầu ra nhìn một chút.

Thấy ở ghế sofa đang có Nguyện, Eric và Như. Nguyện thì không có cảm xúc gì đặc biệt cho chương trình hài hước trên tivi kia. Còn Eric với Như cũng khá tâm đầu ý hợp, bọn họ nói gì đó rồi lại phá lên cười.

Không khí hoạt náo như thế làm tôi cũng muốn hòa vào chung vui nhưng khi nhìn thấy Eric bất ngờ thụt lùi xuống, tư thế nửa ngồi nửa nằm rồi dựa đầu lên vai Nguyện, tôi đã dẹp ngay ý nghĩ chung vui kia.

Điều khiến tôi bất ngờ hơn cả chính là Nguyện. Nguyện chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không nói gì, tiếp tục im lặng xem hài kịch.

Áp lưng vào mảng tường phía sau, tôi cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ ngợi gì. Một lúc sau, tôi lẳng lặng xoay gót trở về phòng của mình và đánh một giấc thật dài.

Đến tối, tôi thức dậy với một gương mặt mũm mĩm đầy đặn. Vì ngủ quá nhiều nên mặt tôi thường bị biến dạng như thế, nhưng chỉ mười lăm phút sau thì nó sẽ trở lại như cũ.

Lúc rửa mặt xong, tôi phát hiện Như vừa đẩy cửa bước vào phòng mình.

“ Ngủ dậy rồi đó hở?”

Như ngồi xuống giường, đưa mắt nhìn tôi.

Cầm khăn lông lau mặt một chút, tôi mang theo lười biếng gật đầu, “ Ừm.”

“ Vậy ra ngoài chơi không? Bên ngoài đang có chương trình hay lắm.”

Tôi nghe Như hỏi cũng chưa vội trả lời mà hơi nghiêng đầu ra nhìn ngoài khung cửa sổ. Màn đêm đã sớm buông xuống, hình như còn có vài hạt tuyết rơi lất phất bám trên ô cửa kính nữa.

“ Ý ngủ nhiều đến vậy sao?” Tôi mơ màng hỏi.

Như nhoài người ra sau, “ Ừ, ngủ nhiều lắm luôn. Khi nãy có tuyết mà bây giờ hết rồi. Ra ngoài chơi chút đi.”

Nghe đến ra ngoài, tôi hạ mi mắt, không muốn nhớ đến cảnh tượng hồi trưa này. Chỉ mới có một ngày trôi qua thôi mà tôi đã cảm nhận được mình hết cơ hội được gần gũi với người kia rồi.

Làm sao đây nhỉ?

Tôi không nhịn được thở ra một hơi, “ Như cứ ra ngoài chơi đi, Ý trong đây cũng được mà.”

Như lúc này đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi, “ Ý không thích anh Eric đúng không?”

Tôi im lặng không nói gì. Vì tất cả những lời cần nói tôi đều biểu hiện qua đôi mắt hết rồi.

Như thấy vậy cũng thở dài, “ Như hiểu mà. Nhưng hai người đó mới đi ra ngoài mua đồ rồi, còn có chúng ta thôi. Ra ngoài coi phim đi.”

“ Mua đồ?” Tôi chỉ quan tâm vế trước.

Như chớp chớp mắt đầy vẻ vô tội, “ Ừm, mua ít đồ ăn đấy mà.” Sau đó nhanh chóng kéo tay tôi lôi ra khỏi phòng, “ Thôi được rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến mà.”

Chuyện gì đến cũng sẽ đến, câu này quả thực không thể sai được.

Qua hai ngày ở nhà Eric, chúng tôi rốt cục cũng được hai người họ đưa đi chơi. Địa điểm hôm nay chính là Công viên Luna.

Đêm qua khi lên kế hoạch, tôi đã vô cùng mong chờ nó. Trong lòng còn tự nói, ngày mai chính là thời điểm thích hợp cho tất cả bao tháng qua. Chỉ cần nói bằng tâm tình thật lòng của mình thì người kia sẽ hiểu thôi.

Dù sao đi nữa, tình cảm năm năm kia, tôi không tin chỉ trong vài tháng anh lại có thể vứt bỏ sạch sẽ nó.

Cho dù có một người xuất hiện bên cạnh cùng những cử chỉ thân mật đi nữa, tôi cũng rất tin tưởng Nguyện sẽ không vì thế mà...

Mà tôi có cái gì để khẳng định điều đó nhỉ?

Lúc nghĩ đến đó, không hiểu vì sao tôi lại bật cười đầy giễu cợt.

Công viên Luna trong mắt tôi đúng là một thiên đường cho trẻ con, cũng là của tôi. Từng khu vực trò chơi đều đủ sức mạnh thu hút những đứa ham chơi như tôi.

Chi có điều, đằng trước cổng đi vào công viên thì có cả một cái mặt hề rất ám ảnh. Tôi nhìn chúng và chỉ vài giây sau liền lạnh sống lưng. Nụ cười đó vừa quái dị vừa lạnh lẽo, nhưng cũng có tính chất gọi mời không kém.

Khi bước vào đây, bạn sẽ bị choáng ngợp bởi các đường trượt hiện đại. Đi đến đâu cũng nhìn thấy những đường trượt với màu sắc tươi mát đó hết. Trong đó, có chuyến tàu mang tên Great Scenic Railway lâu đời nhất vẫn còn hoạt động.

Cả bốn người chúng tôi đều đã leo lên chuyến tàu này và được nó đưa đi khắp khuôn viên của công viên. Từ trên cao nhìn xuống dưới một cách bao quát, tim tôi cũng đập thump thump không ngừng.

Tốc độ cũng thay đổi thường xuyên khi đi qua các trạm khác nhau. Lúc nhanh lúc chậm tạo cho du khách một cảm giác hồi hộp và đầy thích thú.

Tham quan tổng thể công viên bằng chuyến tàu GSR kia xong, chúng tôi liền đi đến những chỗ khác cũng thú vị không kém. Chỉ có điều, dường như công viên này rất thích chú hề đi?

Phía xa xa chỗ vòng đu quay ngựa gỗ có một người đội lốt chú hề đang cầm chùm bong bóng phát cho em nhỏ. Tôi nuốt khan một ngụm, kéo tay Như sang chỗ khác, tránh gặp mặt chú hề ấy.

Tôi sợ chú hề...

Hơn hai tiếng đồng hồ đi xung quanh chơi đủ trò, chúng tôi cũng thấm mệt. Thật ra người mệt nhất là ba người, tôi, Như và Eric. Còn Nguyện giống như người anh lớn đi đến đây chỉ để trông nom đàn em của mình mà thôi.

Như đứng thở một hơi, tay quệt mồ hôi, mặt cười cười vui vẻ, “ Hay để Như đi mua kem nha.”

Tôi thoạt đầu cũng định đi cùng Như nhưng sau đó cô nàng lại phất tay, toang kéo tay Eric nói, “ Như đi cùng anh Eric. Hai người ở lại chờ nha.”

Dứt lời, Eric bị Như kéo đi trong sự hoang mang tột độ.

Chỉ còn tôi với Nguyện ngồi trên bằng ghế gõ đủ màu sắc. Công viên vẫn theo quỹ đạo nhộn nhịp ồn ả của nó. Trẻ con nắm tay người lớn du ngoạn từ chỗ này sang chỗ khác.

Tôi đưa mắt nhìn một lúc rồi mới chú ý đến một nơi cũn hay ho không kém. Lúc này tôi đứng dậy, chủ động nói với Nguyện:

“ Nguyện, chúng ta qua kia chơi bắn súng lấy quà đi.”

Nguyện nhìn theo hướng tôi chỉ, sau đó lãnh đạm bảo, “ Chờ hai người kia về rồi đi.”

Tôi lôi kéo không thành công mấy nên hơi hụt hẫng, cuối cùng quyết định sẽ đi đến đó một mình.

Lúc xoay người chạy đến đó, tôi cũng không quan tâm đến việc Nguyện có nhìn theo tôi hay không, hay là đi theo chơi cùng tôi. Trong lòng bỗng dưng chắc bẩm rằng, Nguyện sẽ không đi theo.

Cầm khẩu súng màu đen ngầu lòi kia lên, tôi nhắm một mắt, nhắm chuẩn vào vị trí trên tường, bắn.

Pang!

Khi mở to hai mắt, tôi mới biết mình bắn hụt mất tiêu. Số tiền trong tay không đủ cho một lượt nữa, tôi nhất thời thở dài. Song, phía bên cạnh tôi bỗng có người và người nọ vừa bắn trúng đối tượng.

Ông chủ nhìn người đó cười ha hả rồi trao quà. Một con thú nhồi bông đáng yêu lắm.

“... Anh bảo đợi họ không phải sao?”

Nguyện vẫn lãnh đạm như thế mà đưa tôi con thỏ trắng kia. Sau đấy liền bắn thêm một phát nữa, trúng con nhím màu nâu đầy gai và một con gấu Brown.

Ôm con thỏ bông trong người, tôi hơi chần chừ nhìn phía sau lưng của Nguyện. Trong lòng cứ mãi suy nghĩ, liệu lúc này đã là thích hợp chưa?

Đến khi nhìn thấy bước chân người kia càng lúc càng đi xa hơn, tôi mới mạnh miệng mà gọi anh đứng lại.

“ Nguyện, đợi một chút.”

Tôi ôm chặt thỏ bông, ánh mắt căng thẳng nhìn người kia chậm rãi xoay người. Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới đối mặt với nhau với khoảng cách gần như vậy.

Những lời cần nói, tôi đều đã chuẩn bị trước, chỉ còn một bước cuối cùng chính là nói ra.

“ Có chuyện gì?”

Nguyện đã đợi tôi khá lâu mà tôi vẫn chưa lên tiếng một câu nào. Tôi hơi cúi thấp đầu, cắn nhẹ môi dưới để hạ quyết tâm bày tỏ.

Quang cảnh xung quanh vẫn không ngừng chuyển động. Nhưng mọi âm thanh bên tai tôi tựa như không còn hiện hữu nữa. Những hình ảnh kia một lúc một mờ nhạt, chỉ còn chưa lại một người ở trước mặt mà thôi.

Ngẩng đầu, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, mặc kệ trái tim đang đập như trống dồn, tôi vẫn điềm nhiên nói ra.

“ Em muốn hỏi, liệu em có thể...bày tỏ tình cảm với anh không?”

Nguyện nhìn tôi bằng một ánh mắt có chút ngỡ ngàng, nhưng phong thái của anh vẫn như cũ không hề thay đổi. Lưng vẫn thẳng tắp, khuôn mặt vẫn lãnh đạm, ánh mắt kiên định quật cường.

Anh không nói gì, tôi bèn nói tiếp.

“ Sau khi anh đi du học, em đã nhận ra được tình cảm của mình. Từ trước đến nay em vẫn luôn nghĩ anh là người anh trai, cho nên chưa bao giờ em nghĩ mình lại nảy sinh loại cảm giác kia với anh. Những lời em nói vào tối hôm đó là do tức giận, em nghĩ là anh hiểu mà đúng không? Ngày em định gặp anh, tặng anh món quà quý nhất của em thì anh đã đi rồi...”

“ Em...” Mấy ngón tay ngày càng bám chặt vào thỏ bông, “ Em thật sự rất thích anh. Nguyện, em thích anh. Liệu em có thể...được anh chấp nhận một lần nữa không?”

Đến chữ cuối cùng, giọng tôi bỗng run rẫy, gần như vỡ ra.

Thầm hít sâu một hơi, tôi tự nhủ dù kết quả thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận, chấp nhận bằng mọi giá.

Nguyện dời tầm mắt nhìn vô định một nơi nào đó, bầu không khí giữa chúng tôi vẫn ngột ngạt như thế. Anh ấy tựa như đang suy xét chuyện tôi vừa nói, sau đó một lần nữa nhìn thẳng vào mắt tôi.

Giọng anh vẫn trầm ấm như trước kia. Phong thái vẫn bình tĩnh mà dứt khoát như vậy bỗng dưng lại khiến tôi đau đến vỡ vụn từng mảnh.

Khi bày tỏ lòng mình, tôi từng tin rằng anh sẽ đáp lại bằng ba từ mà tôi mong đợi.

Kỳ thực, anh cũng đáp lại tôi bằng ba từ. Chi ba từ mà thôi.

“ Xin lỗi em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.