[Quyển 2] Ý - Tình Yêu Và Đam Mê

Chương 1: Chương 1




Đây đã là lần thứ hai tôi bị ngã trên sân khấu rồi.

Thất thần nhìn xuống mặt kính thủy tinh đang phản chiếu gương mặt mệt mỏi của mình, hai bàn tay tôi vô thức nắm chặt lại, cố gắng kìm nén cảm xúc sắp bộc phát trong lòng mình.

Ánh đèn trên sân khấu đã sớm chuyển sang một hướng khác. Vị trí của tôi lúc này chỉ còn là một mảng tối đầy ảm đạm. Khung cảnh này bất giác khiến tôi có suy nghĩ mình vừa trở thành một kẻ thất bại, bị chính sự nhu nhược của bản thân đạp thẳng từ trên cao xuống đất.

Sau khi định thần lại, tôi chậm rãi đứng dậy, bước chân hơi loạng choạng đi về phía bậc tam cấp. Bên dưới sân khấu lúc này không còn những tiếng vỗ tay nhiệt tình hay những tiếng huýt sáo đầy hưng phấn nữa. Thay vào đó, họ bắt đầu tẩy chay tôi không thương tiếc.

Lui sâu vào một tấm màn màu đỏ rượu, nơi đó có một người đã đứng sẵn chờ đợi tôi. Nương theo thứ ánh sáng lập lòe của hộp đêm, tôi đi tới gần chỗ của người đó rồi bất lực cúi thấp người:

“ Cháu xin lỗi.”

Người nọ vẫn mang trên mặt mình một biểu tình rất ung dung bình thản, hai tay ôm trước ngực, lưng dựa sát vào vách tường phía sau. Chiếc áo sơmi đen của người kia dưới ánh đèn càng trở nên sang trọng lịch thiệp biết mấy.

Làn khói xám đục nhanh chóng tan vào bầu không khí, để lại chớm lửa đỏ sắp tàn.

“ Hôm nay bị làm sao vậy? Tâm trí để nơi khác rồi à?”

Tôi đến giờ cũng chưa đứng thẳng dậy, giữ nguyên tư thế khom lưng đầy thành khẩn. Mắt nhắm hờ, tôi không biết nên giải thích bằng những câu từ gì, cho nên cứ liên tục lặp lại ba từ kia.

“ Cháu xin lỗi.”

Chú Thanh đứng lặng nhìn tôi một lúc lâu cũng đành bỏ cuộc. Bước sát đến bên người tôi, chú thấp giọng sắc lạnh nói:

“ Lần sau nếu còn như thế thì chuẩn bị tinh thần đi. Chú làm việc rất có quy tắc. Làm tốt được thưởng, làm tệ thì phải phạt. Đây coi như là lần cảnh cáo đầu tiên.”

Dứt lời, chú hòa mình vào nơi chỉ có bóng tối bao trùm lấy, chậm rãi mà mất hút.

Tôi lúc này mới đứng thẳng dậy, ngước đôi mắt vô thức nhìn về hướng mà chú ấy vừa mới đi qua, trong lòng mang chút nặng trĩu.

Đã hơn một tháng kể từ khi người kia rời khỏi bầu trời nước Việt này. Và tôi thì dường như vẫn chưa lấy lại cái gọi là tinh thần tích cực như trước kia.

Nghe có vẻ buồn cười nhưng mà tâm trí tôi thật sự vẫn hỗn loạn rất nhiều. Mỗi ngày thức dậy, tôi đều không ngừng tự hỏi lúc này anh ấy đang làm gì, đang ở đâu, cùng ai, như thế nào... Trong lúc học tập, tôi cũng thoáng nghĩ đến anh.

Ngay cả khi người khác vô tình nhắc đến những thứ liên quan anh, tôi cũng giật mình mà quay đầu nhìn lại. Sau đó thì tự cười giễu chính mình.

Hình như tôi bị bóng dáng của người kia ám ảnh thật rồi.

Cứ nghĩ đến anh ấy, tôi lại khó có thể khống chế cảm xúc của mình, hay nói cách khác là tuyến nước mắt chẳng chịu nghe lời tôi gì cả.

Hít sâu một hơi, tôi xoay người đi về hướng ngược lại, định sẽ thay đồ phục vụ rồi bắt đầu công việc thường ngày của mình.

Khi đi ngang qua một phòng VIP, tôi bất chợt nhìn thấy một người bạn của mình. Giống hệt với chú mình, cậu ấy luôn trưng ra khuôn mặt với biểu tình bình thản ung dung, hai tay ôm trước ngực, lưng dán chặt vào cánh cửa kính phía sau.

Ánh mắt tôi đảo nhẹ qua phía Ngọc Ẩn, nhưng rồi tôi lại hạ tầm mắt, cố tình để bước chân của mình nhanh và dài hơn, cố tình vượt qua mặt người kia.

Nhưng động tác của cậu ta nhanh hơn tôi nghĩ. Cánh tay bị bắt lại, khống chế một cách hoàn hảo. Lời lẽ dứt khoát mạnh mẽ vang lên giữa một trận âm thanh ồn ả của hộp đêm.

“ Chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Bên tai tôi ngoại trừ những tiếng đập mạnh vào màng nhĩ thì còn có lời nói của người kia nữa. Không hiểu sao trong lòng tôi không tự nguyện nghe theo Ngọc Ẩn cho lắm, nhưng rồi mũi chân cũng vô thức chuyển hướng, đi vào căn phòng VIP kia.

Giống như lần đầu chúng tôi gặp mặt nhau tại đây, Ngọc Ẩn cũng chuẩn bị sẵn đồ uống nhưng hôm nay chỉ có nước ngọt có gas thôi.

Ngọc Ẩn vỗ tay xuống mặt ghế, nét mặt đã đỡ nghiêm túc đi phần nào rồi.

“ Ngồi đi.”

Tôi đưa mắt nhìn cậu ấy một chút rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, thật ra là cách một khoảng vừa đủ. Nhìn thấy tôi giữ khoảng cách, cậu ta chỉ hơi nhướn mày nhưng rồi cũng không ý kiến gì.

Lúc tôi định mở lời nói thì cửa phòng bị đẩy ra, một chị nhân viên mang trên tay là hộp sơ cứu, nhanh chóng đi vào. Đặt hộp sơ cứu xuống, chị nhìn Ngọc Ẩn mỉm cười rồi lui ra ngoài.

Tôi liếc qua chỗ chiếc hộp đó nhìn một cái, sau đó khẽ nhíu mày. Hiện giờ tôi mới để ý đến vết thương trên đầu gối của mình. Khi nãy lần đầu tôi bị ngã chính là lúc đang bám trên ống tuýp. Lần thứ hai thì trượt chân mà ngã khụy một gối.

Hơi cúi đầu nhìn qua hai đầu gối, tôi phát hiện chúng đỏ tấy, có dấu hiệu sắp bị bầm rồi.

Ngọc Ẩn thình lình đẩy hộp sơ cứu qua chỗ tôi, “ Bôi thuốc đi.”

Không nhìn vết thương nữa, tôi kéo váy xuống che đi chỗ đó rồi lắc đầu nói:

“ Không cần đâu. Ừm cậu có chuyện gì không?”

“ Bôi thuốc đi. Nó sẽ nhiễm trùng. Vũ công như cậu không biết giữ gìn đôi chân một chút à?”

Ngọc Ẩn mắng người khác với vẻ mặt rất thản nhiên.

Tôi ngước mắt nhìn cậu ta trong giây lát rồi thở nhẹ một hơi, mở nắp hộp sơ cứu ra rồi lấy thuốc cẩn thận bôi lên vết thương.

Quá trình tự bôi thuốc cũng tạm thời chiếm lấy năm phút đồng hồ. Sau đó tôi lên tiếng hỏi:

“ Rốt cục cậu muốn nói chuyện gì?”

Ngọc Ẩn cầm trên tay lon nước Coca đã uống được một nửa, dáng người hơi nhoài về phía trước, khuỷu tay đặt trên đùi, ánh mắt nhìn đi đâu đó.

Nghe tôi hỏi, cậu ta lẳng lặng uống một ngụm nước ngọt rồi nói:

“ Nói chuyện của chúng ta.”

“ Chúng ta có chuyện cần nói sao?”

Tôi có hơi kinh ngạc hỏi lại.

Vốn dĩ từ khá lâu trước đây, tôi đã tự nhủ rằng, tôi cùng Ngọc Ẩn cũng không còn chuyện gì để trò chuyện với nhau nữa. Dưới tư cách là bạn bè, thật sự chẳng có gì để bàn nữa cả.

Cứ như vậy trôi qua nhiều ngày, nhiều tuần, tôi cũng quên mất những thứ cần quên. Đúng hơn là lúc này tôi không có dư thời gian để nghĩ về nó nữa.

“ Tôi nợ cậu một lời xin lỗi. Lẽ nào cậu không muốn đòi nợ này à?”

Ngọc Ẩn nghiêng mặt nhìn tôi, nụ cười trên môi tuy có chút lưu manh nhưng không còn châm biếm nữa.

Tôi cũng nhìn cậu ta hồi lâu, sau đó đáp:

“ Cậu trả thì tôi nhận. Như thế là huề.”

“ Đừng nói chuyện xa cách như thế chứ?”

Ngọc Ẩn đặt lon nước xuống bàn, “ Nhiều ngày qua tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Tôi vẫn muốn là đứa hèn nhát để có thể bên cạnh người tôi thương. Cho dù trong mắt người đó hiện tại không hề có tôi. Còn nữa, tôi cũng muốn nói rõ cho cậu để cậu không ôm thù với tôi...”

Tôi cực kỳ tập trung nghe Ngọc Ẩn tâm sự. Mỗi khi cậu ta lấy hết dũng khí mà nói ra những điều thầm kín, tôi thật sự rất tôn trọng.

Như tất cả mọi người chúng ta, ai cũng có bí mật của mình. Bí mật có thể vui cũng có thể buồn. Nếu bí mật đó thật đau lòng thì tôi sẽ sẵn sàng lắng nghe họ nói, như thế chính là cách tôi an ủi người tôi quý trọng.

Lon nước ngọt cũng sớm nguội khi ở trong lòng bàn tay của tôi, còn Ngọc Ẩn thì vẫn tiếp tục nói ra những điều mà nhiều tháng qua chúng tôi không có cơ hội gặp mặt để trò chuyện.

“ Tôi nhận ra từ sau chuyến đi Đà Lạt, cách tôi cư xử và lời nói của tôi đối với cậu quả thực rất bất lịch sự. Tôi không nghĩ là mình lại có thể nói những điều đó với một người là cậu. Thật sự tôi rất quý cậu, cũng rất ngưỡng mộ cậu. Trước kia tôi cứ tưởng mỗi ngày lặng thầm quan tâm bên cạnh thì sẽ khiến người ta quay đầu nhìn mình. Nhưng rồi tôi nhận ra, cậu còn không cần nỗ lực cũng được người kia toàn tâm toàn ý nghiêm túc. Tôi... đã rất ghen tỵ.”

Ngọc Ẩn nói đến câu cuối liền cười với tôi một cách chua xót đau lòng. Mà tôi cũng đáp lại cậu ấy bằng đôi mắt thất thần.

Lặng lẽ quan tâm, nỗ lực khiến người khác quay lại nhìn mình.

Anh, anh đã luôn như thế trong suốt những ngày tháng yêu thích tôi. Thế nhưng đến lúc tôi quay lại muốn mỉm cười với anh thì người đã sớm đi mất.

Tôi hiểu sự kiên nhẫn của anh đã đến giới hạn cuối cùng rồi. Mà tôi thì lại bắt đầu chìm đắm trong sự đau khổ dày vò đó.

Ông trời vốn rất công bằng.

“ Tôi vẫn luôn che đậy tình cảm của mình thật tốt. Nhưng từ khi người đó gặp cậu, thân thiết với cậu và từng tuyên bố sẽ nghiêm túc theo đuổi cậu, tôi đã không thể ngồi yên được nữa. Sự ghen tỵ của tôi bắt đầu rục rịch và thôi thúc tôi cần hành động. Và rồi tôi luôn cố tìm cách khiến cho cậu nhìn ra cậu không xứng với người đó. Nói khó nghe quá nhưng... tôi đã luôn cố gắng làm điều đó kể từ lúc chuyến đi chơi kia kết thúc...”

“ Mà đúng là tôi đã bị tình cảm che mờ mắt, sự phán đoán trong phút chốc cũng bị sai lệch đi hẳn. Đáng lý khi tôi nhìn thấy cậu cùng anh Nguyện thân mật với nhau mà không hề có sự gượng ép nào, tôi phải nhận ra tình cảm của cậu theo hướng nào rồi mới phải. Nhưng vì ghen tỵ, cả muốn khiêu khích để cậu xác nhận lại tình cảm đúng đắn hơn nên tôi mới thốt ra những lời lẽ kia. Nhớ lại, tôi có chút hổ thẹn.”

Đến đây, tôi lắc nhẹ đầu, nói:

“ Đừng hổ thẹn. Cậu đã nói đúng mà. Tôi đã từng là một đứa tham lam như vậy đó. Vì sự ngọt ngào của hai bên, vì sự rung động không thể xác định được mà tôi đã tổn thương tận hai người. Nói ra có lẽ không phải với Nguyện, nhưng khi tôi tức giận nói xong những lời đó, và Bách Tình lại ôm tôi mà lo lắng, tôi thật sự cảm thấy rất đau lòng, đau đến mức trong mơ tôi cũng thấy tên ngốc đó cứ nhìn tôi cười trong khi tôi dùng một vật nhọn tổn thương tim cậu ta.”

Bách Tình, tên nhóc đào hoa công tử được mệnh danh chỉ cần nháy mắt một cái đủ cưa đổ hàng chục em gái ngây ngô trong sáng.

Nhưng mà không ai biết được bản tính thật sự của cậu ấy là như thế nào cả.

Người hay cười chính là người đau khổ nhất. Họ lấy tiếng cười lấp đi nỗi đau.

Và tôi dám khẳng định tên đào hoa công tử Lam Bách Tình kia là người như thế đó.

Chỉ mấy phút trước tôi tổn thương tình cảm của cậu ta, nhưng rồi mấy phút sau, cậu ta lại sốt ruột lo lắng tôi bị người khác tổn thương.

Trong câu chuyện ngày hôm đó, cậu ta chẳng biết gì cả. Ngốc nghếch muốn làm cái đuôi đáng yêu của tôi, ngốc nghếch muốn chứng tỏ cậu ta nghiêm túc với tôi, ngốc nghếch chạy bộ cả mấy cây số để đến bệnh viện giúp tôi... Ngốc nghếch...

Cậu ta thật ra chỉ là một cậu bé to xác thích chứng tỏ mình đào hoa, nhưng thật ra lại yêu rất nghiêm túc.

Và tôi đã rất đau lòng cùng áy náy khi nhận ra lời nói của mình xúc phạm đến tình cảm của cậu ấy.

Bách Tình hệt như ánh mặt trời tỏa nắng, làm tôi choáng ngợp một thời, nhưng nắng rồi cũng tắt.

Bách Tình thật đẹp trong mắt tôi, chỉ tiếc trái tim tôi dường như chỉ còn nhìn thấy được một mặt trăng luôn ở trong góc tối âm thầm quan tâm và bảo vệ cho tôi mà thôi.

“ Đúng là tên ngốc.” Ngọc Ẩn quay mặt đi mà cười lạnh đến giận, sau đó nói tiếp, “ Cậu đã liên lạc được với anh ấy chưa?”

Tâm trí tôi vẫn còn vương vấn ở nơi Bách Tình, khi nghe đến người kia, tôi thất thần ngước mắt lên nhìn Ngọc Ẩn. Lúc này tôi mới chợt nhận ra sau khi anh đi thì tôi cũng chưa từng một lần liên lạc hỏi han hay làm những thứ mà đáng lý một đứa đơn phương đến ám ảnh như tôi phải làm từ sớm rồi.

Thế mà tôi vẫn cứ im lặng không nói gì, im lặng không tìm hiểu cuộc sống hiện tại của anh ra sao...

Ngẩn ra một chút, tôi lắc đầu, “ Chưa liên lạc.”

Dứt lời, trên bàn xuất hiện một mảnh giấy nhỏ. Trên đó có ghi hai dãy số. Nhìn qua liền nhận ra một dãy số ở Việt Nam, dãy số còn lại dài hơn một chút...

Tôi nhíu mày nhìn chúng, sau đó quay đầu nhìn Ngọc Ẩn.

Đúng lúc này Ngọc Ẩn toang đứng dậy, thân hình cao lớn của cậu ấy nhất thời che đi tầm nhìn của tôi về hướng cửa sổ. Cúi thấp đầu, cậu ta mỉm cười nhàn nhạt nhìn tôi:

“ Số điện thoại Việt Nam là để dùng tìm trang cá nhân facebook của anh ấy. Còn số kia là số điện thoại hiện tại. Phi, cậu lẽ nào chưa từng thắc mắc cuộc sống anh ấy à?”

Hóa ra Ngọc Ẩn cho tôi thông tin về người kia à? Hay thật...

Tôi mỉm cười ngốc nghếch mà cầm mảnh giấy kia lên, cẩn thận giữ trong lòng bàn tay. Sau đó ngước mặt nói với người nọ:

“ Đã từng nghĩ đến, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.”

“ Như chưa biết chuyện này sao?”

Tôi mím môi, nhẹ lắc đầu.

Kỳ thực, đến giờ tôi vẫn chưa nói cho Như biết bí mật của mình. Không hiểu sao khi đối mặt với Như, tôi khó đề cập đến Nguyện lắm.

Ngọc Ẩn nghe xong liền gật gù, hai tay cắm túi quần, thong thả nhún vai một cái:

“ Xem như...bây giờ hai kẻ đơn phương như chúng ta lại biết được bí mật của nhau rồi.”

Tôi cũng đứng dậy, đối mặt với Ngọc Ẩn mà mỉm cười nhàn nhạt:

“ Ừ.”

“ Xin lỗi cậu.”

Bắt lấy bàn tay đang hướng về mình, bao nhiêu phiền muộn về một gánh nặng suýt mang tên bạn bè phút chốc tan vào không khí.

Tôi cười trong lòng, nói, “ Cảm ơn cậu.”

#

Thầy giáo chủ nhiệm đang ở trên bục giảng liên tục căn dặn chúng tôi. Nét mặt căng thẳng của thầy bất giác làm cho chúng tôi thương xót.

“ Có nhớ những lời thầy dặn chưa? Thứ nhất, đem số báo danh, đem cái tờ số báo danh, nếu không có nó thì các em không thể làm gì cả. Thứ hai, khi thi trắc nghiệm nhớ điền đúng số báo danh và mã đề thi của mình. Làm ơn, năm nào cũng có em điền sai điền nhầm cả.”

“ Đã nhớ hết chưa?”

“ Đã nhớ!!”

Cả lớp chúng tôi đều mang theo một tâm trạng khó diễn đạt được lúc này mà nhìn thầy, hô to một tiếng rồi lần lượt cúi thấp đầu.

Tôi ngồi xoay đầu bút, cố gắng tỏ ra bình thản nhất nhưng rốt cục cũng không thể. Khi thầy nhìn xuống chúng tôi, một cái lớp đã gắn bó cùng thầy khá lâu, thầy đã nhăn mày nhăn mũi, kìm chế cảm xúc sắp phải chia tay đó.

“ Thầy tin ở các em nhé. Cố gắng thi cho thật tốt vào.”

Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi bất chợt nghĩ đến ngày chúng tôi kết thúc kỳ thi Đại học, rồi chúng tôi sẽ còn gặp lại nhau không?

Mỗi người sẽ chọn cho mình một con đường. Liệu mỗi con đường đó sẽ có một con ngỏ chung để chúng tôi bước đi và tìm về nhau?

Khi tan lớp, tôi vừa đeo cặp lên rồi rời khỏi lớp thì đã thấy Bách Tình đứng bên ngoài chờ sẵn. Cậu ta cúi thấp mặt, dựa lưng vào tường nhìn cái gì đó dưới đất rất chăm chú.

Bước lại gần, tôi vỗ vai Bách Tình một cái.

“ Này, nhìn cái gì thế?”

Bách Tình quay mặt nhìn tôi, khẽ nhếch môi cười:

“ Nhìn kiến bò. Nó đang bò thành đàn kìa.”

“ Đồ thần kinh!”

Tôi lườm một cái rồi kéo tên kia ra khỏi đám kiến chuẩn bị bám đầy đôi giày bata đắt tiền kia.

Chúng tôi dạo quanh khu vực hành lang lầu một, cốt là để chờ lớp Ngọc Ẩn được “thả trại“. Ban của cậu ta là ban A cho nên đôi khi hơi nghiêm khắc một chút.

Tùy tiện ngồi xuống phiến đá, tôi ngửa cổ uống một ngụm nước lạnh.

“ Cậu định thi vào đâu?” Bách Tình hỏi.

Tôi đưa tay lau lau miệng rồi ngẫm ngẫm:

“ Tôi có hai nguyện vọng. Một là Đại học Văn hóa Nghệ thuật. Hai là... Cao đẳng Văn hóa Nghệ thuật.”

Nghe xong, Bách Tình liền vò đầu tôi, “ Không tự tin mình đậu Đại học à?”

Tôi không tránh né bàn tay cậu ta, chỉ nhàn nhạt bảo:

“ Phòng hờ thôi mà... Suy nghĩ kỹ lắm rồi, tôi mới quyết định được nơi mình sẽ đặt cược cả cuộc sống sau này đó.”

“ Ừm, định thi khối gì?”

Tôi xoa xoa mũi, “ Tôi thi năng khiếu, khối R.”

“ Thế học hành ra sao rồi? Theo tôi biết thì khối đó có Ngữ Văn với Lịch Sử, năng khiếu nhân đôi. Chắc cậu chọn múa hả?”

Gật gật gật.

“ Thật ra chúng ta cũng...” Bách Tình đang nói đến đó thì dừng lại, thay vào bằng một nụ cười đầy khó hiểu làm tôi tò mò kinh lên được.

“ Cũng cái gì?”

Mặc cho tôi có cậy miệng cậu ấy bao nhiêu lần thì cậu ấy cũng không chịu nói.

“ Sau này biết.”

Chúng tôi đôi co với nhau một lúc lâu thì Ngọc Ẩn cũng được giáo viên thả ra. Nhìn bóng dáng cậu ta từ xa đi tới, tôi khẽ liếc mắt nhìn đào hoa công tử, quyết định từ lúc này sẽ giữ khoảng cách một chút.

Thật ra hôm nay chúng tôi có một cuộc họp mặt cực – kỳ - quan – trọng. Cuộc họp mặt đã được Như tỷ tỷ đề nghị, sau đó chúng tôi, những đứa hậu bối này đều răm rắp nghe theo.

Khi cả ba chúng tôi đến chỗ hẹn thì những người còn lại đều có mặt cả rồi. Tránh đi cái bầu không khí ồn ào của quán Karaoke này, chúng tôi lui nhanh vào phòng riêng của nhóm.

Nhìn thấy Vu Tư với Khải Tâm cùng Như đang ngồi vừa ăn uống vừa vui vẻ chọn bài hát, tôi nhất thời không nghĩ được gì.

“ Đến rồi à? Mau lại đây. Gọi bia đi Như!” Khải Tâm vừa thấy Ngọc Ẩn với Bách Tình liền hứng khởi.

Như ngồi bên trái khẽ nhíu mày, “ Bia bọt gì? Say rồi làm sao về?”

Khải Tâm phất phất tay, “ Lo gì. Tôi đi cùng Vu Tư mà.”

“ Mày say thì tao bỏ lại luôn chứ đếch có chuyện hoang đường kia đâu.”

Vu Tư nói rất bình thản, tay vẫn lật giở cuốn danh sách bài hát.

“ Anh à...” Khải Tâm vừa mới kêu lên như thế liền ăn một đấm từ Vu Tư.

Thật ra thì nhìn là biết đấm yêu rồi, chứ như Vu Tư mà cho ăn đấm đúng nghĩa đen thì chỉ có băng bông thuốc đỏ thôi.

Tôi bỏ cặp xuống ghế rồi ngồi bên cạnh Như.

“ Đến muộn vậy?” Như hỏi.

Tôi uể oải dựa người ra sau, “ Kẹt xe quá chừng.”

Mười phút sau, bia được người phục vụ mang vào đặt lên bàn. Tổng cộng có sáu lon Heiniken màu xanh lá cây được ướp lạnh đến ngon mắt.

“ Tớ cũng được uống à?” Tôi nhíu mày nhìn mọi người đầy nghi vấn.

Bình thường bọn họ sẽ không cho phép tôi được động vào thứ gì có cồn đâu. Lần này lại đồng loạt gật đầu làm tôi hoang mang dễ sợ. Nhưng đã cho phép rồi thì tôi cứ uống thôi, kể ra thì cũng muốn uống thật.

Mọi người cứ lần lượt chọn bài hát rồi lên trình diễn. Mặc dù khi có bia bọt vào rồi thì con ma men nó hoành hành không ngừng, màng nhĩ tôi bị bọn họ hành hạ liên tục nhưng bầu không khí này làm tôi vui lắm.

Khi lon bia của tôi chỉ còn một chút thôi, hai mắt tôi đã sớm mờ đi. Loạng choạng đứng dậy, tôi cầm mic đi lên khoảng trống, cả người bỗng gập xuống chín mươi độ làm cho ai cũng tưởng tôi sắp ngã.

“ Ê ngã đấy.”

“ Coi chừng đó..”

Tôi lắc nhẹ đầu, “ Không có! Tớ sẽ hát cho mọi người nghe, haha...”

Bài thứ nhất là bài “Tâm Sự Cùng Người Lạ“. Khi tôi cất lên câu đầu tiên, thoáng chốc dừng lại, quay người nói to với Vu Tư:

“ Anh đại à~!!! Mau lên đây song ca với tớ đi. Mau nào, bài này bài ruột của cậu không phải sao?”

Vu Tư ngồi bên dưới khẽ nhướn mày nhìn tôi, sau một hồi tôi năn nỉ khản cổ họng thì cậu ta cũng bước lên, hát cùng tôi.

Nghe Vu Tư hát bài này, ký ức xưa quay về không ít tí nào. Khi đó anh đại vừa cố chấp vừa hung dữ vừa lạnh lùng nữa, làm tôi vừa hát vừa cười khúc khích không ngừng.

Hết bài hát, tôi ghé sát người Vu Tư, mơ màng thì thầm:

“ Năm đó cậu cũng hát bài này, nhớ không?”

“ Không nhớ.”

“ Ay... Cậu đúng là nói dóc. Tớ vẫn như in đó, nhớ lúc cậu lạnh nhạt với tớ vì Khải Tâm. Nếu năm đó tớ thật sự bị xe tông, tớ sẽ rất ghét cậu...”

Tôi cứ nhìn lên màn hình kia mà nhớ lại kỷ niệm, còn Vu Tư nét mặt thế nào thì tôi không rõ lắm. Chỉ là một lúc sau, cậu ấy bảo:

“ Đó là lý do tôi đồng ý chơi cùng Bách Tình. Vì nó đã cứu Ý một mạng và nợ một lời cảm ơn của tôi.”

Tinh thần nửa tỉnh nửa mê, nhưng tôi cứ nhớ mãi câu nói ngày hôm đó. Quay lại định đáp một câu thì Vu Tư đã sớm về chỗ của mình.

Đứng ngốc trên chỗ sân khấu, tôi đưa mắt nhìn từng khuôn mặt đối diện mình, từng biểu cảm của họ rồi bất ngờ mỉm cười.

Hít sâu một hơi, tôi đưa micro gần môi, chậm rãi nói:

“ Này các cậu! Các cậu có thể hứa với tớ một chuyện được không?”

Mọi người dường như đã thật sự tập trung nhìn về phía tôi. Trên mặt họ là từng suy nghĩ khác nhau.

“ Sau này cho dù mỗi người chọn một nghề khác nhau đi nữa, ở bất cứ nơi đâu đi nữa thì...cũng nhớ sẽ trở về gặp nhau một lần, được không? Sáng nay trong lớp, thầy giáo đã có một tiệc chia tay với lớp tớ nhưng tớ đã không thấy đau lòng lắm. Nhưng khi đứng đây, hát cùng các cậu, nhìn các cậu họp mặt đầy đủ thế này, tớ...thật sự không muốn phải chia tay tí nào cả...”

“ Trước kia tớ từng nói với Vu Tư, tớ chưa từng nghĩ mình sẽ có bạn bè, càng không dám mơ ước sẽ có được những người bạn như các cậu. Những người không chỉ chấp nhận chơi cùng tớ mà còn chấp nhận cả con người tớ, bất chấp nhiều thứ mà bảo vệ tớ... Mặc dù biết rằng trong quá trình bên nhau đó sẽ không thể tránh được những lúc xích mích, hờn giận nhau, nhưng rồi chúng ta cũng lại làm huề, cười nói và tiếp tục ở cạnh nhau như trước...”

Mặc kệ trên mặt tôi lúc này đang có những giọt nước bám lấy, tôi hạ mi mắt, tiếp tục nói:

“ Đối với mỗi người các cậu, tớ đều có một loại tình cảm đặc biệt, một ấn tượng riêng biệt và mỗi người, mỗi người đều mang một ý nghĩa rất lớn ở trong lòng tớ. Chưa bao giờ muốn cùng mọi người nói lời tạm biệt cả, nếu có sẽ chỉ là tạm thời mà thôi... “

“ Cho dù thế nào đi nữa, xin hãy ở bên cạnh tớ, không cần san sẻ những gánh nặng của riêng tớ, chỉ cần có một thứ đặc biệt ở bên tớ và luôn động viên tớ. Thật sự...tớ chỉ cần như thế thôi...”

Giọng tôi càng lúc càng khản đặc lại, hít sâu một hơi, tôi mỉm cười rồi bất ngờ cúi gập người xuống:

“ CẢM ƠN TẤT CẢ...”

Còn chưa kịp lau đi hàng nước mắt đang cứ trượt xuống thì tôi đã cảm nhận được một chiếc ôm. Đứng thẳng dậy, tôi nhìn thấy mái tóc đen rũ qua vai, mùi thơm từ dầu gối thoảng qua cánh mũi.

Như ôm chặt lấy vai tôi, nghiêng mặt đi cố che giấu nước mắt.

“ Như sẽ ở bên cạnh Ý, luôn ở bên cạnh, được chưa? Sao lại nói những lời này chứ...”

Tôi cũng không kìm được lòng mình mà cúi thấp mặt, âm thanh nức nở từ cổ họng vọng vào micro.

“ Là tớ muốn một lần nói cảm ơn tất cả...Thật sự rất cảm ơn mọi người...”

Sau đó, Bách Tình đứng dậy và hướng về phía tôi. Vòng tay của cậu ta thật lớn, ôm qua vai tôi và vai Như.

“ Được rồi, hai người con gái này rắc rối quá. Khóc lóc cái gì chứ...”

“ Sao mày dỗ tệ thế hả? Dỗ thế nào lại càng khóc cơ!” Đó là giọng Vu Tư.

“ Ôi thật là, cái phòng hát này đúng là có một không hai đó. Người ta thì hát, bọn mình thì ôm nhau khóc... Này này này, sẽ còn gặp lại mà, khóc cái gì!”

Tất cả mọi người chẳng mấy chốc đếu bước lên, đứng thành một vòng tròn nhỏ. Như tỷ tỷ đã sớm lau khô nước mắt, tay ghì lấy vai tôi, mạnh mẽ bao bọc như vậy.

“ Bọn này sẽ bên cạnh cậu, chắc chắn sẽ bên cạnh cậu. Đại tỷ này đã nói là đảm bảo!”

Tôi ngước mắt nhìn Như, bật cười một tiếng.

“ Cười cái gì?” Như lại ôm vai tôi, “ Tớ giống như là mẹ cậu đấy nhá! Lời của mẹ thì phải được tin tưởng.”

“...”

“ Bọn kia là cháu tớ.” Như tiếp lời.

“ Bọn họ là con tớ?”

“ Phải, tất cả đều dưới trướng của cậu!”

Sau câu nói ấy, phòng chúng tôi đã dẹp cái gọi là nước mắt lúc chia tay. Thay vào đó, “đám cháu nhỏ” kia nổi loạn đòi công bằng.

Chúng tôi ngày hôm đó đã hứa với nhau sẽ còn ở bên cạnh nhau thật lâu, chỉ tiếc rằng, lời hứa vẫn luôn là lời nói chứ không phải là một hành động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.