[Quyển 1] Bất Lương Quân Hôn

Chương 9: Chương 9: Thăng cấp!!!




Cảnh tượng trước mắt, nếu không phải Trầm Nghê Trần tận mắt nhìn thấy, anh tuyệt đối không thể tưởng tượng được Mễ Kiều lại mạnh mẽ như vậy!

Mễ Kiều quắc mắt nhìn trừng trừng Thành Úc Phương, tay này hung hăng giật tóc, tay kia thưởng một bạt tai vào mặt cô ta, miệng lải nhải nói, “Còn dám nữa không?! Đồ miệng thúi! Tôi đánh cho chết!”

Thành Úc Phương luôn luôn kiêu ngạo, ương ngạnh trước đây đã không còn, hiện tại chỉ biết kêu la thảm thiết, nhưng sống chết lại không chịu xin lỗi Mễ Kiều.

Trầm Nghê Trần híp mắt, tức giận quát, “Mễ Kiều! Dừng tay! Mau xuống đây cho tôi!”

Mễ Kiều sửng sốt, dừng động tác, đôi mắt đỏ bừng tràn ngập lửa giận nhìn về phía Trầm Nghê Trần. Lần này, chính trị viên Vương Văn Yến chưa bao giờ thấy mặt cũng đến.

“Các cô làm trò gì vậy! Hôm nay vừa mới khai giảng đã đánh nhau trong phòng! Không biết đây là trái với quân kỷ sao?”

Trái với quân kỷ? Mễ Kiều trong lòng liền căng thẳng, như vậy sẽ trái với quân kỷ sao? Đây rốt cuộc là nơi chó má nào vậy! Nhìn lửa giận ẩn hiện trong mắt Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều bĩu môi, không thèm hiếu chiến, rời khỏi người Thành Úc Phương, leo xuống giường.

Ký túc xá đội 21, lầu 1, văn phòng chính trị viên.

Trầm Nghê Trần cùng Vương Văn Yến ngồi ở bàn công tác, đối diện là ba nữ tân binh, “Ngẩng đầu lên!”

“Nói đi, các cô vì sao đánh nhau, ai ra tay trước?”

Vương Văn Yến đem sự chú ý chuyển hết lên người nhân chứng thứ nhất, Trang Nam, khiến cô ấy chỉ biết cúi đầu, ấp úng, “Tôi đang chào hỏi cùng Mễ Kiều, thì chị Phương Phương kêu tôi đừng qua lại với cô ấy, nói cô ấy và chúng tôi không giống nhau, sẽ dạy hư tôi. Mễ Kiều yêu cầu chị Phương Phương xuống xin lỗi, chị Phương Phương không thèm để ý, Mễ Kiều liền vọt lên, đè chị Phương Phương xuống đánh.”

Vương Văn Yến vừa nghe vừa ghi tốc ký, “Thành Úc Phương, vì sao cô không cho Trang Nam qua lại với Mễ Kiều? Vì sao nói Mễ Kiều sẽ dạy hư Trang Nam?”

Thành Úc Phương xoa đầu, tóc sau ót cô bị Mễ Kiều giật xuống không ít, đến giờ vẫn còn đau, khiến tròng mắt cô mọng nước, “Tại tôi nhìn thấy cô ta quyến rũ bọn nam binh ở ký túc xá đối diện, khiến họ tranh nhau đòi giúp cô ta giặt quần áo, nên tôi mới nói cô ta hèn hạ, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, hạng người như vậy, Trang Nam không nên qua lại.”

Mễ Kiều giận dữ, tức muốn phun lửa đốt chết Thành Úc Phương, “Chẳng lẽ cô mắng tôi, tôi còn phải cười nói cảm ơn cô sao?”

Vương Văn Yến quát một tiếng, “Đừng ầm ỹ! Mễ Kiều, tôi không hỏi cô thì cô đừng xen vào!”

Mễ Kiều không phục quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào tường, không thèm quan tâm bọn họ.

Vương Văn Yến thở dài, đại khái hiểu được đầu đuôi sự tình, vì thế chậm rãi mở miệng, “Thành Úc Phương, hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, trước đó, cô không hề quen biết Mễ Kiều, sao có thể kết luận phẩm chất của cô ấy? Hơn nữa, nếu hôm nay không phải tại cô nói không suy nghĩ, cô ấy sẽ đánh cô sao? Họa này là do cô tự tìm, tôi sẽ phạt cảnh cáo!”

Mễ Kiều vừa nghe, trong lòng nhất thời nở hoa, thì ra, nơi này vẫn còn người hiểu lí lẽ.

“Mễ Kiều, bạn cùng phòng mắng cô, thì nhất định trong ngôn hành cử chỉ của cô có vấn đề, như Thành Úc Phương đã nói, là do cô quyến rũ bọn nam binh tranh nhau giặt quần áo cho cô, chuyện như vậy là chuyện mà một cô gái đúng đắn, đàng hoàng sẽ làm sao? Hơn nữa đánh nhau là vi phạm quân kỷ nghiêm trọng, tôi nghe nói Trầm đội trưởng vừa đón cô trở về từ văn phòng đội duy trì trật tự, đúng không? Lần này, tôi phạt cô lưu ban một năm, lần sau còn tái phạm, cô cuốn đồ về nhà đi!”

Mễ Kiều vừa nghe, nổi điên muốn phát tác, nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn. Dù sao, nếu thật sự quậy đến bị đuổi khỏi trường, ông ngoại sẽ bỏ qua cho cô sao?

“Khụ khụ, sự tình hôm nay, tôi cảm thấy chính trị viên phân tích rất có đạo lý, về phần xử phạt, tôi lại thấy hình như hơi nghiêm khắc.” Trầm Nghê Trần rốt cuộc mở miệng nói chuyện.

Vương Văn Yến sửng sốt, lần đầu tiên nhìn thấy Mễ Kiều, cô liền cảm thấy Mễ Kiều rất đẹp, sau này nhất định sẽ gây không ít chuyện thị phi. Hơn nữa, cá tính Mễ Kiều rất mạnh, rất khó thuần phục, ở lại đội chính là tai họa. Hiện tại, Mễ Kiều tự mình vi phạm quân kỷ, một lý do danh chính ngôn thuận để loại cô ấy như vậy, tại sao Trầm Nghê Trần lại giúp cô ấy cầu tình, cô thật nghĩ không ra.

“Đội trưởng, chính trị viên, Mễ Kiều nhất định phải khai trừ. Tác phong, nhân phẩm của cô ta đều có vấn đề, có lẽ cô ta đã sớm không phải là xử nữ! Tôi kiên quyết yêu cầu Mễ Kiều phải được kiểm tra sức khoẻ!” Không hiểu tại sao, Thành Úc Phương bỗng thốt ra một câu, khiến ai cũng phải ngỡ ngàng, sửng sốt!

Mễ Kiều oán hận trừng mắt nhìn Thành Úc Phương! Cô hận bản thân xuống tay không đủ độc!

Trong lúc nhất thời, Vương Văn Yến cũng không biết phải nói gì. Dù Mễ Kiều không phải là xử nữ thì đã sao, quân kỷ đối với nữ binh cũng không có yêu cầu này. Thành Úc Phương không phải rất thái quá sao.

Trầm Nghê Trần sau khi nghe những lời kinh thiên động địa này, huyệt thái dương liền giật mạnh. Anh cẩn thận quan sát sắc mặt Mễ Kiều, lòng không khỏi thương tiếc.

“Như vậy đi, trước đây Thành Úc Phương ở quân đội địa phương đã làm liên trưởng, nên có kinh nghiệm, cho cô ấy làm tổ trưởng tổ 39 chắc không có vấn đề gì.”

Thành Úc Phương kinh hỉ nhìn về phía Trầm Nghê Trần, vì đây là trường quân đội Tây Sơn, nên cho dù là một cán bộ nhỏ nhoi, đối với tương lai vẫn rất có lợi.

Trầm Nghê Trần nói tiếp, “Mễ Kiều rất khí phách, hôm nay lại quậy thành như vậy, tin chắc trong phòng không ai dám chọc giận cô ấy nữa, không bằng để cô ấy làm liên trưởng liên 2.”

Mễ Kiều nhíu mày, vẻ mặt chán ghét, tràn đầy khó hiểu, trái ngược hoàn toàn với vẻ kinh hỉ của Thành Úc Phương.

“Liên trưởng? Mà liên trưởng với tổ trưởng, cái nào lớn hơn?”

Mễ Kiều hỏi một câu thật ngu, khiến ai cũng nghĩ cô đang giả vờ tự cao.

Trầm Nghê Trần nhìn Mễ Kiều, thấy vẻ mặt cô không giống như làm bộ liền đáp, “Tất nhiên là liên trưởng lớn hơn tổ trưởng rồi.”

Mặt không chút đổi sắc, Vương Văn Yến biết Trầm Nghê Trần từ nước ngoài trở về, cách xử lý vấn đề nhất định có khác với cô. Nhưng xử lý theo kiểu đã vi phạm mà còn được thăng cấp, thì quả thực là lần đầu tiên chứng kiến. Chu Chí Dũng từng cảnh báo cô, đối với Trầm Nghê Trần, cô phải nhường nhịn ba phần, không sau này sẽ ăn mệt. Cô vừa nghe đã hiểu.

“Nếu Trầm đội trưởng đã mở lời, tôi không ngại cho hai cô cơ hội để thử, nhưng phải nhớ kỹ chuyện hôm nay không được tái phạm, nếu không, hôm nay tôi có thể nâng hai cô lên, thì ngày mai cũng có thể hạ hai cô xuống, giao cho đội duy trì trật tự xử lý!”

Đối với sự nhượng bộ của Vương Văn Yến, Trầm Nghê Trần thở dài nhẹ nhõm, hướng về phía Mễ Kiều nói, “Đến văn phòng của tôi lấy bản quân quy về chép 10 lần cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.