Quỷ Vương Kén Vợ

Chương 9: Chương 9: Quả bóng ở trong mắt




Trong lòng tôi có một chút lạnh lẽo, “Anh rất tốt với tôi, tôi nghi ngờ anh có mục đích lợi dụng gì tôi chăng”

Con quỷ ấy thế mà lại gật đầu đồng ý, tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của anh ta trong bóng tối, nhưng nghe anh tán thành: “Câu này là đúng, mục đích của tôi là cô, cô có muốn cùng tôi đến âm phủ để làm người phụ nữ của tôi không?”

Ặc!!! Mẹ kiếp! Tôi chửi thề trong lòng

Tôi không nghĩ anh ta có thể trơ trẽn đến như thế lần trước thì nói muốn ăn tôi, lần này thì muốn tôi theo anh ta về âm phủ. Thật không thể chịu nổi mà.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không muốn, vạn lần không muốn” tôi có ngốc thì cũng đâu có ngu

“ sao thế, cô không thích tôi à?” Giọng anh ta có vẻ buồn

Thích anh sao? Trời ơi ông chú ơi, chú mới cứu tôi được 3 lần khuôn mặt chú tôi còn không biết rõ, chú bảo tôi thích chú như thế nào được, hơn nữa chú lại còn là một con quỷ. Lạy chúa, tôi mà thích một con quỷ chắc cả thế giới sẽ cười vào mặt tôi bảo tôi điên cho coi. Nhưng không thể trả lời như thế được, tôi sống hay chết vẫn còn đang phụ thuộc vào anh ta giờ nói thế biết đâu anh ta giận lên lại mang tôi theo về âm phủ làm người hầu tối tối rửa chân cho anh ta thì sao?

Không! Không! Tôi lắc đầu thoát khỏi suy nghĩ

“Cùng anh đến âm phủ không phải là chết sao? Tôi còn chưa chơi đủ trong thế giới này.” Dù gì gia đình tôi cũng thuộc loại có tiền, tôi còn chưa hưởng thụ hết vinh hoa Phú quý dại gì mà chết.

“ tôi già đến mức làm chú của cô sao, còn nữa trang viên của nhà tôi cũng không thiếu người đến mức mang cô về rửa chân cho tôi đâu”

“...” chết tiệt! Lại đọc suy nghĩ của tôi rồi, tên cáo già này, cái tên khốn chết bầm này... không tôi gạt bỏ suy nghĩ kẻo hắn lại biết

Im lặng một lát anh ta lại lên tiếng “Tôi cũng không nỡ để cô chết.” Tay của người đàn ông siết chặt tôi, khiến toàn bộ cơ thể tôi bị chôn vùi trong vòng tay anh ta.

Nơi này rất ấm áp và mắt tôi nhắm lại hưởng thụ.

Tôi mơ hồ cảm thấy một lòng bàn tay lạnh lẽo đưa vào trong quần áo của mình. Trong lòng tôi có một chút kháng cự nào đó mà tôi muốn thoát ra, nhưng tôi không thể mở mắt ra được.

Sau một đêm ngon giấc, tôi thức dậy và thấy mình đang nằm trong căn hộ quen thuộc. Mặc dù cơ thể tôi không được tốt cho lắm, nhưng ít nhất nó không mềm yếu như hôm qua. Tôi bật dậy đi vào nhà tắm, khi tôi đang rửa mặt, tôi thấy rằng chiếc quan tài nhỏ đã quay trở lại cổ tôi. Bất lực, quên nó đi.

Tôi muốn ngủ một chút, nhưng tôi đã nhận được điện thoại từ mẹ tôi muốn tôi đến sân golf để đưa anh trai tôi về. Anh trai tôi và bạn bè của anh ấy ghét ai đó làm phiền. Ước tính mẹ tôi không muốn làm điều gì đó để anh trai chán ghét, vì vậy để tôi đảm nhiệm việc khó nhọc này, cũng được, anh trai tôi không thích tôi, ghét thêm chút nữa cũng không sao.

Khi tôi mới bước vào sảnh, đã có một chút bối rối, thật may có một nhân viên bước tới

“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô”

“Tôi đang tìm Đường Vấn Mặc” Đó là tên của anh tôi.

“Xin hãy đi theo tôi.” Người nhân viên lịch sự nói.

Theo chân nhân viên, vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Môi trường rất đẹp, khí hậu dễ ​​chịu và không khí trong lành khiến mọi người cảm thấy thoải mái.

“Thưa cô, ông Đường đang ở đây.”

Tôi gật đầu với anh ta, nhìn xa xa là những thân hình đang đứng hoặc ngồi, nhưng trong lòng tôi hơi phức tạp. Tôi đã không gặp anh ấy trong vài tháng, cũng không gọi một cuộc điện thoại nào. Tôi gần như quên mất rằng mình có một người anh trai.điều đó thực sự rất buồn.

Khi tôi bước lại gần, những hình bóng trước mặt tôi dần trở nên rõ ràng. Họ biết rằng họ là những đứa trẻ giàu có, và có giao hảo tốt với anh trai tôi, không có người bình thường.

“Đường Vấn Lam? Tại sao em lại đến đây?” Đường Vấn Mặc nhìn tôi cau mày và không vui vẻ với sự xuất hiện của tôi.

Không thể giải thích được, tôi hơi buồn, đến gần cái chết vô số lần, nhưng người họ hàng gần gũi này của tôi không chỉ không quan tâm trái lại còn cảm thấy tôi rất thừa thãi. Đã thế này, tôi cũng không thể đặt mặt nóng Mông lạnh, chỉ có thể nói vài lời ngắn gọn, trước khi tôi định nói thì nghe thấy một tiếng động bên ngoài

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Một người phục vụ chạy vội vàng và bị anh trai tôi kéo đi, đôi mắt đầy sự sợ hãi, giọng run run, “Chết, chết, có người chết...”

“Đi, đi xem nào.” Anh ấy gầm lên

“Anh...”

Lời nói của tôi chưa được nói ra, và anh tôi quay lại và nói một cách sắc sảo, “Quay về nhanh và đừng gây rối.”

Tại sao không cho tôi đi xem một chút, nghĩ về những điều tôi đã gặp gần đây, đột nhiên có một số quan tâm đến tai nạn này, “Tôi muốn cùng anh đi xem một chút, một chút thôi mà rồi em về ngay”

Anh trai tôi có vẻ lo lắng và không quan tâm nhiều đến tôi. Sân golf này là tài sản của anh ấy. Nếu có người chết, sau này ai dám đến đây nữa chỉ có nước đóng cửa sớm.

Trước khi đến gần, tôi nghe thấy một tiếng thốt lên từ đám đông. Anh trai tôi và tôi bước tới. Một vài người phục vụ đã đẩy đám đông ra khỏi hiện trường. Thân hình anh trai tôi rất cao lớn, và tôi chỉ đứng đến vai anh ta. Bàn tay to lớn của anh ấy chặn luôn đôi mắt tôi, và tôi chẳng thấy gì trước mắt.

Bàn tay anh ấm áp và sạch sẽ, nhưng nó không bao giờ sưởi ấm cho tôi.

Tôi hơi miễn cưỡng bị che mắt. Tôi dùng cả hai tay để bẻ đôi bàn tay to che mắt mình ra “Anh ơi, có chuyện gì vậy?”

“Dùng vải trắng che lại.” Ngay cả khi đối mặt với một xác chết không chịu nổi, anh ta vẫn có thể bình tĩnh ra lệnh mà không cần thay đổi khuôn mặt.

Tôi vẫn không thể nhìn thấy xác chết. Xe cứu thương nâng cơ thể người đàn ông lên cáng. Cái cáng hơi nghiêng người. Tôi thấy cánh tay anh ta phủ đầy những cái hố lớn và nhỏ khắp da thịt.

“Mau cho tôi biết chi tiết cụ thể.” Sau đó, anh tôi gọi cho một nhân viên, người đã chứng kiến ​​toàn bộ quá trình đến văn phòng của anh ta.

Với một cuốn sách trong tay, tôi chạy sang phòng bên cạnh lén lút nghe ngóng. Anh tôi dường như không muốn cho tôi biết chuyện., “Nói cho tôi biết những gì cậu đã thấy.”

Nhân viên sợ đến nỗi mặt tái nhợt. “Sau khi đánh bóng được một lúc,người quá cố đó đi vệ sinh. Khi quay lại, khắp người anh ta ướt sũng. Ban đầu, đó là một điều không đáng chú ý lắm, chỉ là, tinh thần anh ta có một chút hoảng loạn. Tôi đi lấy một đĩa trái cây. Khi tôi đến, tôi thấy một quả bóng được gắn vào mắt anh ta, anh ta dường như không biết, tiếp tục đánh mạnh cây gậy về phía trước, sau đó, sau đó... “

Anh ta run rẩy khắp người và không thể nói chuyện nữa. Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra không thể không tò mò. Anh trai tôi nhìn cơ thể đang dần mềm nhũn của anh ta tiếp tục hỏi

“Chuyện gì đã xảy ra sau đó?”

Nhân viên lắc đầu mạnh hơn nữa và gần như ngồi bệt xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.