Quý Nữ Yêu Kiều

Chương 58: Chương 58: Chương58




Lý Hiển bị đâm một cái, không ngừng thét chói tai, y vạn lần không ngờ, Sở Hòa Linh thật sự bị điên, nếu như không phải là điên, tại sao ở trước mặt mọi người trực tiếp làm chuyện như vậy. Mà mọi người trong nhà giống vậy đều bị dọa sợ, Sở Phi đã bị nữ nhi của mình làm sợ hãi đến choáng váng. Chuyện xảy ra quá mức vất ngờ, thật là khiến người ta hết sức kinh ngạc.

Hòa Linh không có một chút hối hận hay do dự, âm trầm nói: “Lý Hiển, huynh nếu tìm người có thể tính kế ta, nên biết, ta không phải người dễ chọc. Lần này cũng chỉ là cho huynh một giáo huấn. Mọi việc có một lần hai lần nhưng sẽ không có liên tục lần thứ tứ đâu. Ta lần này hào phóng bỏ qua cho huynh, nếu như lần nữa huynh để cho ta tâm tình không thoải mái, ta trực tiếp cho huynh lết dưới nền đất sám hối!”

Lý Hiển run cầm cập, lúc này y lại nhớ tới hôm đó, hôm đó nàng cũng như vậy, một thân Hồng Y, cầm trâm cài tóc không chút do dự đâm y, dáng vẻ ngoan ngoãn mang theo ý cười. Y đã run như cầy sấy.

“Cữu cữu, Tam cữu cữu, cứu ta! Hòa Linh điên rồi, Hòa Linh điên rồi!” Lúc này Sở Phi và Lan thị cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, Sở Phi tiến lên đoạt lấy trâm cài tóc của Hòa Linh, ông vội vã kêu đại phu, đồng thời trách cứ Hòa Linh: “Làm sao con có thể động thủ thật! Đó là biểu ca của con!”

“Lúc hắn tính toán con và Lan Vân, cũng không có suy nghĩ đến điều này.”

Trong mắt nhiều người đó chỉ là lời đồn, không là cái gì, nhưng lại không chịu nghĩ, danh tiếng đối với một cô nương rất quan trọng.

Sở Phi lúc này lại không có mềm lòng, ông gắt gao nhìn mọi người trong phòng, bình tĩnh nói: “Không cho phép air a ngoài bàn tán, nếu để truyền ra ngoài một câu, ta liền đánh chết kẻ đó!”

Mọi người im lặng không dám nhiều lời, chỉ trừ chủ tớ Hòa Linh, ai cũng sợ run rẩy. Ai có thể nghĩ đến, Ngũ Tiểu Thư dáng vẻ giống như tiên nữ, Ngũ Tiểu Thư nhu nhu nhược nhược, thế nhưng nàng không chút do dự liền đâm về phía Biểu thiếu gia, quả thật không có một chút phòng bị. Chẳng qua nghĩ lại, cảm thấy Biểu thiếu gia đúng là đáng đời, nếu như không phải y trực tiếp khiêu khích Ngũ Tiểu Thư, sao sẽ có chuyện như vậy, hiện tại mỗi người đều sợ, cũng sợ mình thật sự bị đánh đến chết. Không khỏi, cũng có chút oán giận Biểu thiếu gia. Con người chính là như vậy, ở thời điểm thật sự hoảng sợ, bọn họ sẽ cảm thấy, “Bị người hại” mới là sai nhất. Mặc dù sự thật chính là như thế, nhưng mỗi người đối với chuyện này đều có cái nhìn khác, hôm nay như vậy, đã là áp lực mạnh. Không lâu sau, đại phu đã đến, Sở Phi lo lắng Lý Hiển sẽ nói xằng nói bậy, bảo đại phu làm y hôn mê! Chuyện này, Sở Phi cũng không để người khác biết được, trước tiên bẩm báo với lão tướng quân, lão tướng quân tức giận, ông cũng không hiểu, Hòa Linh nếu không gây chuyện sẽ ngủ không yên sao!

Sở Phi dẫn Hòa Linh tới thư phòng của lão tướng quân, mà lúc này, lão tướng quân mới vừa trở về phủ không lâu, Thôi tổng quản tới báo cáo qua, nói là Ngũ Tiểu Thư té xỉu, Tam gia gọi nha hoàn phụ trách phòng bếp đến, sau đó xảy ra đủ thứ chuyện, đều kể ra hết. Thế nhưng ông lại không nói ra mỗi chuyện Lý Hiển bị Hòa Linh đâm. Cái đó cũng khó trách, Sở Phi mặc dù không phải là người có năng lực gì, nhưng chuyện này sự tình rất trọng đại, ông nào dám có một chút nào buông lỏng, chỉ nói có người hãm hại Hòa Linh, đã hôn mê. Thật sự bất tỉnh hay giả bất tỉnh, người khác cũng không biết.

Hòa Linh vào cửa liếc nhìn cái bàn, cái bàn này đã được đổi, ông cụ hỏa khí lớn như vậy, rất dễ dàng xảy ra chuyện. Hòa Linh tốt bụng, nàng trực tiếp nhắc nhở: “Vật này cũng không phải là gió lớn thổi tới. Người chớ đập.”

Bên trong nhà trừ Sở lão tướng quân, cũng chỉ có một mình Sở Phi, Sở Phi nghe lời nói của khuê nữ mình, thiếu chút nữa té ngã. Có điều rất nhanh, ông lại sinh lòng buồn bực, Hòa Linh này, không cho ông mặt mũi còn chưa tính, lại còn không hiểu chuyện. Ngoại trừ chọc thêm phiền toái, nàng hoàn toàn không thể làm được gì khác. Hơn nữa, ông nghĩ tới hành động ném cái ly của Hòa Linh hôm đó đối với ông, càng cảm thấy Hòa Linh thật sự điên rồi! Xem ra, nàng căn bản cũng không phải nói giỡn, mà là thật không chút do dự.

“Ngươi mau nói, tại sao ngươi muốn ám sát biểu ca của ngươi.” Sở lão tướng quân tâm trạng dịu đi một chút, hỏi. Lần này ông trái lại không có phẫn nộ đập bàn, ông không phải đứa ngốc, nhiều lần như vậy để cho ông hiểu, Linh tỷ nhi mặc dù nhìn là một người không bình tĩnh lại kích động dễ giận, nhưng thật ra thì dưới sự tác động, cũng có nguyên do của mình.

Chính là căn cứ vào nguyên do như vậy, ông bình tĩnh hỏi.

Hòa Linh cười híp mắt: “Huynh ấy thành khẩn mời cháu đâm huynh ấy.” Chớp mắt.

Lão tướng quân thiếu chút lên máu, ông dùng sức bình phục cơn giận của mình, “Ngươi nói chuyện đàng hoàng cho ta. Tại sao ngươi phải làm như vậy, ngươi cũng không nghĩ tới, ngươi làm như vậy rồi, nếu như truyền đi ra người khác sẽ nghĩ thế nào về cô nương của Sở gia chúng ta, ngươi bây giờ cái bộ dáng này, quả thực giống như nổi điên. Hòa Linh, tổ phụ biết ngươi là cô nương minh mẫn, nhưng dù là thông minh, làm chuyện gì ngươi cũng nên để cho chúng ta biết ngươi đến tột cùng là đang tính toán cái gì, mà không phải chuyện xảy ra, tới phiên ngươi giải thích, như vậy vô dụng!”

Sở lão tướng quân thật coi như là tâm bình khí hòa, điểm này Sở Phi cũng có chút giật mình. Hòa Linh tâm tình cũng không có cái gì phập phồng, nàng vẫn như cũ là như vậy, giọng nói nhàn nhạt: “Nếu nói lần trước là cháu làm, vậy cháu không thể bị người oan uổng. Đâm xuống, so với vết thương nhẹ hơn một chút, dùng sức cạn, đại khái là có thể nhìn ra có phải hay không một người làm. Cháu đây cũng coi như là cho mình rửa sạch oan tình. Nếu không huynh ấy đột nhiên nói lần trước là do cháu làm, cháu thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.”

Hòa Linh giải thích như vậy cũng không thể khiến Sở tướng quân hài lòng, nhưng mà ông cũng không còn nổi giận, “Vậy ngươi cũng không nghĩ tới, ngươi làm vậy sẽ đưa tới bao nhiêu phiền toái? Hòa Linh, cô nương trong nhà, ta coi trọng nhất chính là ngươi, cũng là hy vọng duy nhất, ta rất hi vọng, ngươi nói với ta lời nói thật, rốt cuộc là tại sao muốn giết Lý Hiển.”

Hòa Linh chần chờ. . . . . .

Sở lão tướng quân vừa nhìn Hòa Linh như vậy, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng chỉ là một tiểu cô nương, dù là tâm tình khúc mắt rất nhiều, hung tàn một chút, nhưng rốt cuộc là một tiểu cô nương, sao lại không thể sống chung thật tốt.

Ông tình ý sâu xa: “Ta với phụ thân ngươi đều ở đây, vừa không có người khác, dù là ngươi nói cái gì, cũng sẽ không có ai biết. Ngươi nói với ta. Những chuyện khác, chúng ta tự nhiên sẽ vì ngươi xử lý tốt, về phần chuyện Hiển nhi mua chuộc mấy người, bán đi là được!”

Hòa Linh xoay xoay khăn, suy nghĩ thật lâu, hồi lâu, nàng ngẩng đầu nói: “Tổ phụ có biết vì sao biểu ca và cô nhằm vào cháu như vậy hay không?”

Sở lão tướng quân nói: “Cũng bởi vì không biết, nên ta mới cần ngươi nói.”

Hòa Linh nhàn nhạt câu khóe miệng, chậm chạp nói: “Thật ra thì, ta đây cũng là vì nghĩ cho tổ phụ!”

Sở lão tướng quân nhíu mày, không biết Hòa Linh sao lại nói ra lời này.

“Cháu nghe được một cái tin, rất thú vị!” Hòa Linh ngồi trên ghế lắc lư chân, bên trong nhà phát ra thanh thúy tiếng chuông, nàng tiếp tục: “Bên ngoài đồn đãi, Lý Hiển không phải con trai ruột của cô.”

Sở lão tướng quân lập tức liền ngây người, ông kinh ngạc nhìn Hòa Linh, Hòa Linh nhìn kỹ môi lão tướng quân cơ hồ đều run rẩy, nhưng ngay cả như thế, ông cũng không biểu hiện trên mặt quá mức rõ ràng, chỉ là lần nữa xác nhận: “Lý Hiển không phải?”

Hòa Linh cúi đầu lắc lắc khăn, suy nghĩ một cái nói: “Lời này cũng không phải là cháu nói. Có điều, đưa các nàng đả thương ở lại kinh thành cũng chưa chắc không phải một chuyện tốt nhi. Lưu lại đầy đủ thời gian để điều tra chuyện này tốt hơn bị người khác tra ra cầm tới uy hiếp chứ?” Hòa Linh hoàn toàn đều là nói hưu nói vượn, chỉ có tin tức kích thích này, bọn họ cũng không cảm thấy Hòa Linh nói dối. Sở Phi thậm chí cảm thấy, tiểu cô nương chính là bởi vì gấp gáp mới có thể làm loạn, mà không phải tính tình thật sự hung tàn.

Sở lão tướng quân nhìn chằm chằm Hòa Linh hỏi “Người nào nói cho ngươi biết? Cữu cữu ngươi? Hay là. . . . . . Lục hàn công tử?”

Hòa Linh cười yếu ớt: “Tổ phụ cho rằng là người nào, thì đó chính là người tốt! Có điều, cháu không thể tha thứ cho biểu ca cháu chỉ là đứa con hoang tới chỗ của cháu diễu võ dương oai, cháu sẽ không cho y mặt mũi! Hơn nữa, để cho y đàng hoàng một chút cũng không có gì không được, y tính tình như vậy, trong nhà lại đều là cô nương chưa chồng, một khi có cái gì, như vậy những người khác thật đúng là không thể gả đi. Dĩ nhiên, loại người như cháu đây có lấy chồng hay không cũng không sao cả, nhưng Sở gia cũng không chỉ có một cô nương là cháu? Cũng đừng quên, Lý Hiển là biết thân thế của mình, như vậy không có chừng mực một khi làm cái gì, như vậy hậu quả khó mà lường được đi!” Dừng lại một chút, Hòa Linh cười lạnh: “Còn có kẻ ngu xuẩn, chạy đến chỗ cô nói mấy điều không hay. Thế nào, chẳng lẽ là muốn gả cho cái biểu ca giả đó sao?”

Sở Phi cảm thấy mình thật sự từ trước đến nay không nhận ra nữ nhi này, nàng nông cạn, chỉ vài ba lời đem chuyện chính mình ám sát Lý Hiển đẩy ra, mà bây giờ, nàng chiếm tất cả chú ý. Điểm này để cho ông dù thế nào cũng không nghĩ ra.

Mà Sở lão tướng quân cũng lâm vào trầm tư, hồi lâu, ông nói: “Ngươi làm . . . . . . Cũng coi như đúng, có điều chuyện này ngươi biết bao lâu rồi?”

Hòa Linh dí dỏm bẻ ngón tay: “Không quá lâu!”

Sở lão tướng quân hồi tưởng, thật ra thì trong phủ chuyện loạn thất bát tao, cũng có lẽ là mấy ngày gần đây mới xảy ra, ông xem kỹ cháu gái này, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Từ nay về sau biết những chuyện này, trước tiên tới nói cho ta biết là được. Không cần dính vào.” Coi như cũng không trách tội Hòa Linh.

Hòa Linh nghiêng đầu, chu mỏ oán trách: “Dù là cháu nói, có người tin tưởng cháu sao? Sợ là sẽ không bao giờ tin tưởng cháu, còn có thể kỳ thị cháu đó? Dù là hiện tại, cháu cũng không có bất kỳ chứng cứ, nếu như không phải bởi vì cháu hoài nghi, cô sao lại cố ý ngã xuống ý đồ vu hại cho cháu. Mà biểu ca sao lại chửi bới danh dự của cháu!” Hòa Linh cắn môi, tỏ vẻ uất ức.

Sở lão tướng quân cau mày: “Cô ngươi cũng không có nói là ngươi!”

Hòa Linh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt của Sở lão tướng quân, khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ ủy khuất: “Trong phủ có bao nhiêu người hoài nghi là như vậy đây này! Nếu như lập tứclên án cháu, bà ấy có chứng cớ sao? Vừa ngã bà ấy trước tiên liền bảo cháu làm vấp té bà ấy, hiện tại tuy không nói gì nữa, nhưng trong lòng mọi người đã lên án rồi. “tam nhân thành hổ” lời đồn nhiều người lặp lại người nghe sẽ tin là thật, thanh danh của cháu, còn có thể nghe tốt hơn sao! Một cô nương như Hòa Tuyết, sau lưng nàng chửi bới cháu là ái mộ Lục Hàn, cháu có thể không xem là chuyện gì xảy ra, dù sao nàng còn nhỏ, nhưng cô cũng không phải là đứa trẻ, bà ấy vì nhi tử giả kia làm những chuyện này, thật khiến người khác hoài nghi động cơ của bà ấy rồi.”

Lão tướng quân cảm thấy lời này có chỗ không đúng, giống như Hòa Linh mơ hồ ám chỉ cái gì. Nhưng lập tức, nàng lại phân tán chú ý khiến ông không thể nhận ra.

“Cô chỉ là một quả phụ! Mà Lý Hiển, cũng chỉ là một đứa con nuôi. Y khi còn bé bị ốm, cô vì sao phải nói cho y biết chân tướng!” Hòa Linh tiếp tục nói.

Lúc này nếu như Sở lão tướng quân còn không nghe được hàm ý trong đó, cũng không xứng ở triều đình nhiều năm như vậy, ông tức giận nói: “Hòa Linh!”

Hòa Linh không cần phải nhiều lời nữa.

Có điều nàng cũng không sợ, hết sức có lòng tốt nói: “Tổ phụ nên suy nghĩ thật kỹ mới đúng. Vĩnh An thành cũng không phải là nhà của chúng ta. Nếu như để cho người đối địch với người dẫm lên cái đuôi, vậy coi như. . . . . .” Lời còn lại không nói tiếp, nhưng cũng không cần phải nói nữa, ai lại không rõ.

Sở Phi thậm chí không có nghĩ tới, Hòa Linh thế nhưng lời nói trong lòng mơ hồ mà tạo ra ám hiệu như vậy. Y cúi thấp đầu, không nói! Muội muội cùng với con nuôi của nàng Lý Hiển? Một quả phụ để tang chồng nhiều năm, một đứa con nuôi háo sắc. . . . . . Quả nhiên, không thể nói!

“Được rồi, ngươi trở về phòng đi, những chuyện khác, đều không cần ngươi quản. Ngươi cứ ở trong nhà đợi.” Sở tướng quân dặn dò.

Hòa Linh mỉm cười đáp vâng Hòa Linh ra khỏi phòng, cười híp mắt ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay thật là ấm áp, nàng đưa tay che ánh mặt trời, nở nụ cười sang rỡ, nụ cười kia dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ. Thôi Ngọc đứng ở chỗ tối, cứ như vậy nhìn nàng, một thân áo đỏ Tiêm Tiêm thiếu nữ, nàng khẽ ngẩng đầu, da thịt trắng noãn trong suốt, ánh mặt trời chiếu ở trên người nàng, nàng còn giơ tay lên cản, ngay cả đã sắp đến gần tối, nhưng ánh mặt trời vẫn như cũ chói chang. Cảm giác như thế. . . . . . Thôi Ngọc đột nhiên liền nghĩ đến một từ, thiên chi kiêu nữ! Ngũ Tiểu Thư không phải tự nhiên trở thành thiên chi kiêu nữ, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng đặc biệt. Chỉ cần nàng ở đây, người khác không thể dời đi tầm mắt! Nghĩ như vậy, tầm mắt y hạ xuống, cúi đầu nhìn về bóng dáng của nàng, quả nhiên là hữu ảnh chết.

Không phải tiên không phải yêu, một người thật sự!

Hòa Linh chậm rãi xuống bậc thang, Xảo Âm Xảo Nguyệt liền vội vàng nghênh đón, “Tiểu thư!”

Hòa Linh mỉm cười: “Đi thôi, trở về.”

Xảo Âm nói: “Phu nhân ở trong phòng chờ người.” Nhìn ra được, phu nhân bị dọa sợ, phu nhân thật ra thì lá gan không lớn hơn nữa lại không có chủ kiến, lần này với chuyện nàng gây ra hết sức lớn! Không cẩn thận suy nghĩ một chút, hai người nha hoàn bọn họ vừa hiểu được, giống như lúc lần đầu tiên họ thấy tiểu thư nổi đóa cũng khiếp sợ như vậy, nhưng rất nhiều việc xảy ra, tóm lại là mỗi lần như vậy đều đã quen thuộc.

Hiện tại họ lại cảm thấy rất bình thường.

“Thật ra thì, mặc dù gây gổ thật thú vị, nhưng thật ra cũng làm cho ta giận. Ta sẽ tuyệt đối không nói nhiều hơn một câu. Trực tiếp động thủ không phải tốt hơn sao! Ngươi xem, y lập tức liền đàng hoàng!” Hòa Linh vừa đi vừa nói, một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ yếu đuối trước đây. Trúng độc cái gì, chuyện này cũng không còn có người nhắc lại, hiện trường người sáng suốt nhìn một cái cũng biết, chuyện như vậy vốn là cái bẫy. Đây chỉ là Ngũ Tiểu Thư muốn mượn người cố ý từ đó mở ra một khởi đầu thôi. Mà lý do, lại có Lý Mộng biểu tiểu thư giúp đỡ càng thuận lợi. Bây giờ suy nghĩ lại, mọi người lại không nhìn ra, Lý Mộng biểu tiểu thư ở trong đó, đến tột cùng là đảm nhiệm nhân vật như thế nào!

“Tiểu thư có bị thương hay không?” Xảo Âm lo lắng hỏi.

Hòa Linh lắc đầu: “Không có. Tay chân ta còn không có đần như vậy!”

Xảo Âm nói một tiếng A di đà Phật, tiếp tục nói: “Tiểu thư không có chuyện gì là tốt rồi, nô tỳ chỉ sợ người bị đả thương!”

Hòa Linh cười mỉm: “Cũng không đến nỗi như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.