Quý Nữ Khó Cầu

Chương 110: Chương 110: Vương phi của chàng




Cảnh tượng như vậy, bất cứ ai mở miệng nói cũng đều không thích hợp. Cấp Lam và Thù Hồng chạy tới cũng không ngờ Y Lâm Na xuất hiện, trong nhất thời sững sờ tại chỗ.

Trong nháy mắt, Hàn Nhạn nén trái tim đang đập mạnh mẽ lại. Nàng không biết mình nên nói gì. Phó Vân Tịch là loại người gì, Hàn Nhạn tự nhận là mình hiểu rõ. Bây giờ Y Lâm Na kéo tay chàng nhưng bộ dạng chàng lại không muốn từ chối. Dù Hàn Nhạn có chậm chạp thế nào thì cũng đã hiểu vài phần. Huống chi nàng luôn nhạy cảm hơn người khác nhiều.

Phó Vân Tịch chỉ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đặc biệt xa lạ. Hàn Nhạn cho rằng chàng không nhận ra mình nhưng chàng lại bỗng quay sang, thản nhiên nói với người sau lưng: "Đi về."

Thị vệ kia lĩnh mệnh rời đi. Phó Vân Tịch liền xoay người rời khỏi đại sảnh, tựa như muốn rời đi, căn bản không liếc nhìn Hàn Nhạn lấy một cái. Y Lâm Na vội vội vàng vàng đi theo, dịu dàng nói: "Chàng chờ thiếp chút đi."

Móng tay Hàn Nhạn đâm vào lòng bàn tay, giữa lúc tất cả mọi người không nói một lời, nàng bỗng gọi: "Phó Vân Tịch." Giọng hết sức bình tĩnh, tựa như trong thời gian ngắn nhất đã biết rõ tất cả, bây giờ chỉ đang nói với một người xa lạ mà thôi.

Mộc Phong đứng sau lưng Phó Vân Tịch hơi lo lắng mà nhìn Hàn Nhạn. Phó Vân Tịch xoay người, liếc nàng một cái, im lặng hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.

Hàn Nhạn cắn răng, bỗng cười nhẹ nhàng: "Nàng ta là ai?"

Người mà nàng nói tới là Y Lâm Na. Phó Vân Tịch nhíu mày, chưa kịp nói gì thì Y Lâm Na đã nhón chân lên, ôm chặt tay Phó Vân Tịch, nói to: "Ta là công chúa Tây Nhung, sắp trở thành vương phi của chàng."

Vương phi của Phó Vân Tịch! Vậy nàng là gì?

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Hàn Nhạn lập tức biến thành thông cảm. Đặng Thiền chạy tới nhìn thấylqđmột màn này thì tức giận vô cùng, lớn tiếng nói: "Huyền Thanh vương, người cũng quá mức vô lễ. Người làm vậy là đặt Hàn Nhạn ở đâu?"

Đặng phu nhân sợ hết hồn, vội vội vàng vàng che miệng Đặng Thiền, chỉ sợ nàng nói ra lời quá bất kính nào. Đúng vậy, với thân phận của Đặng Thiền, trách mắng Phó Vân Tịch như vậy quả thật được cho là rất bất kính rồi.

Phó Vân Tịch lạnh lùng liếc Đặng Thiền, rét lạnh nơi ánh mắt kia khiến người ta không nhịn được mà rùng mình. Tuy trong lòng Đặng Thiền tức giận vô cùng như dưới ánh mắt như vậy của Phó Vân Tịch nàng cũng hơi sợ hãi.

"Ta chỉ biết là công chúa Tây Nhung tôn quý là kẻ địch trên chiến trường của Đại Tông chúng ta." Hàn Nhạn ngẩng lên, vốn thân phận nàng thấp hơn công chúa Tây Nhung nhưng Y Lâm Na lại có cảm giác tựa như nữ tử trước mặt này mới là công chúa thật sự. Giọng điệu nàng ta bình tĩnh, nhưng lại tản ra ý từ trên cao nhìn xuống, bất động thanh sắc mà tạo thành một luồng áo lực lớn lao.

Giọng công chúa Tây Nhung nghẹn lại, dường như không nghĩ tới Hàn Nhạn sẽ nói thế. Chỉ thấy một vài phu nhân tiểu thư vốn thấy dung mạo mình thì lộ ra chút kinh ngạc, sau khi nghe lời Hàn Nhạn thì biến thành thái độ thù địch.

Đúng vậy, những người đang ngồi này cũng là người Đại Tông. Tây Nhung và Đại Tông đang trong hoàn cảnh đối địch. Vậy thì rất rõ ràng rằng những người này từ lúc mới bắt đầu tò mò về công chúa Tây Nhung này, lập tức liền biến thành "Công chúa nước đối địch", mà tất cả, đều bởi vì một câu nói của Hàn Nhạn!

Nàng ta lập tức lửa giận ngút trời mà nhìn Hàn Nhạn tựa như Hàn Nhạn là người phạm thập ác bất xá. Nhưng Hàn Nhạn lại không sợ sự phẫn nộ của nàng ta chút nào. Ngược lại nàng lại như có điềud.đ.l.q.đsuy nghĩ mà nhìn nàng ta: "Sẽ không phải là Tây Nhung các người thua nên mới đưa tới hòa thân chứ, công chúa điện hạ?" Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói, sự mỉa mai trong đó vô cùng chói tai. Lời này vừa ra, đại sảnh nhất thời liền vang lên một trận cười. Y Lâm Na tức giận đỏ bừng cả mặt nhưng lời của Hàn Nhạn có lý, nàng ta lại không có cách nào phản bác được. Đúng vậy, Tây Nhung thua, mới có thể đưa nàng ta tới hòa thân. Bởi vì là Phó Vân Tịch nên trong lòng nàng ta cực kỳ cao hứng. Nhưng bị Hàn Nhạn nói thế thì chính là Tây Nhung bọn họ nhát gan sợ phiền phức nên mới đưa công chúa lá ngọc cành vàng sang. Lời của Hàn Nhạn nói rằng nàng ta là công chúa, bây giờ địa vị suy bại, sớm không bằng Trang Hàn Nhạn nàng rồi.

"Vậy thì sao chứ?" Y Lâm Na bỗng cười độc ác, kéo tay Phó Vân Tịch, õng ẹo nói: "Vương gia đã đồng ý lấy ta, vương gia ưa thích ta. Là hòa thân thì sao? Chúng ta lưỡng tình tương duyệt."

Nữ nhi Tây Nhung luôn là to gan mà còn phóng khoáng như vậy, cho nên mọi người cũng không cảm thấy những lời này của Y Lâm Na có gì không ổn. Nhưng vẻ mặt nhìn về phía Hàn Nhạn thì có thể thấy rõ rằng đã cho nàng là vương phi bị hạ bệ.

Những lời này khiêu khích như vậy, dường như là chứa ý tứ vui đùa ác độc. Tất cả mọi người im lặng nhìn mọi chuyện trước mặt. Trong mắt bọn họ, Hàn Nhạn đã thành người thất bại. Nhưng Phó Vân Tịch cũng không có ý ngăn cản.

Trong khoảnh khắc đó, Hàn Nhạn tựa như nhìn thấy mình ở kiếp trước, ôm trong lòng giấc mơ chờ đợi phu quân nhưng lại là một nữ nhân khác đợi được. Chẳng lẽ số mạng lại trêu người như vậy? Lúc nàng thích Phó Vân Tịch, tín nhiệm chàng thì lại tuyên bố rằng tất cả chỉ là một âm mưu.

Trang Hàn Minh thì sao? Có một tỷ tỷ chưa gả đã bị hưu, sau này tiền đồ trong quan trường cũng sẽ gặp trở ngại nhỉ? Có khả năng nó còn bị bằng hữu cùng lứa cười nhạo, cả đời không thể ngẩng đầu lên được. Chẳng lẽ vì mình mà lại liên lụy tới Trang Hàn Minh, liên lụy tới Trần ma ma, liên lụy tới Cấp Lam và Thù Hồng? Mẹ đang ở trên trời nhìn, cũng vì mình mà đau lòng nhỉ.

Không! Nhân sinh không phải là như vậy! Có cơ hội được sống lại một đời, nàng quý trọng như vậy, đương nhiên cũng không thể luân lạc tới hoàn cảnh như vậy. Ngậm bồ hòn làm ngọt không phải là chuyện Trang Hàn Nhạn nàng biết làm!

Nghĩ tới đây, nàng bỗng khẽ mỉm cười, lộ ra một loại vẻ mặt lạnh lùng, giễu cợt, giọng nói trở nên hơi kỳ lạ: "Thì ra là như vậy hả. Không biết công chúa có từng nghe một câu nói thế này không 'Sính tắc vi thê, bôn tắc vi thiếp'*," Nàng liếc nhìn Y Lâm Na, cười nói: "Hoàng thượng hạ chỉ để ta làm Huyền Thanh vương phi, cũng coi như là danh chính ngôn thuận, có sính lễ đàng hoàng. Nếu công chúa muốn làm nửa chủ nhân của Huyền Thanhlqđvương phủ thì cũng nên sống ở Tây Nhung, chờ thư mời. Sao lại theo vương gia ngàn dặm xa xôi chạy tới Đại Tông chứ?" Nụ cười của nàng ý vị sâu xa: "Đây cũng không phải chuyện vương phi nên làm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.