Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 207: Chương 207: Nô bộc cả đời 2




Editor: Quảng Hàn

Lôi đài ban ngày ngoại trừ Phương Thiên Tuyết và Lam Kinh Phong đối chiến có chút ngoài ý muốn ra, những thiên tài khác đều không kinh không hiểm.

Một là thực lực rất mạnh, một là thực lực rất yếu!

Ví dụ như Trinh Như Ý đối chiến Bát Dương tông Lý Hoa Kỳ, trong vòng mấy chiêu ngắn ngủi, Lý Hoa Kỳ đã bị đánh bay ra ngoài, gây nên vang động.

Đệ tử thiên tài của Bát Dương tông vậy mà yếu kém như vậy, khiến gương mặt Tằng Lạc Băng lại đen thêm một chút.

Sau khi dùng xong bữa tối, Phượng Thiên Tuyết trở về viện, cho Lý Hoa Kỳ bị thương nặng ăn một viên bổ huyết đan.

Lý Hoa Kỳ vốn không ôm hy vọng gì, có điều thịnh tình không thể chối từ, sau khi ăn vào vậy mà cảm giác được miệng vết thương nhanh chóng khép lại, hết sức khiếp sợ quá nhiều, lại càng cảm kích và bội phục Phượng Thiên Tuyết.

Lưu Diệc Nhi nhìn thấy một màn này, cũng có chút xấu hổ, nghĩ đến lúc ban đầu mình kiêu ngạo vô tri với Phượng Thiên Tuyết, bây giờ thật muốn tìm một cái động mà chui vào!

“Trinh Như Ý kia xuống tay thật nặng, biết rõ thực lực biểu tỷ không bằng nàng, nàng vẫn ác độc như vậy!“. Lưu Diệc Nhi mắng.

Trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lý Hoa Kỳ có vẻ đau buồn, “Diệc Nhi, dù sao trên lôi đài, không bàn sống chết, cũng không thể trách đối phương xuống tay nặng, dù sao tất cả mọi người đều vì thứ bậc.“.

Phượng Thiên Tuyết cười ảm đạm, loại bạch liên hoa Trinh Như Ý này, bề ngoài thấy hiền lành thôi, nhưng trong xương cốt thực sự có độc.

“Sau này các ngươi gặp nàng, vẫn ít rước phiền là được, dù sao thực lực của Trinh Như Ý không tệ, một khi đắc tội nàng...“.

Hậu quả không thể tưởng tượng được a!

Lời nói của Phượng Thiên Tuyết khiến sắc mặt Lưu Diệc Nhi trầm xuống, “Ý của ngươi là... nàng có thể âm thầm hạ thủ với chúng ta?“.

Phượng Thiên Tuyết mỉm cười, “Ta cũng không vậy!“.

Sắc mặt Lưu Diệc Nhi khó nhìn, nàng cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, đương nhiên hiểu Phượng Thiên Tuyết có ý gì, trong mắt Lý Hoa Kỳ lại bốc lên sốt ruột: “Sau khi trở lại tông môn, ta nhất định tăng cường tu luyện, Bách Hoa hội tiếp theo, không thể lại thua nàng lần nữa!“.

Phượng Thiên Tuyết cực kỳ vui mừng, thực lực của Lý Hoa Kỳ tuy rằng không mạnh, nhưng tinh thần lạc quan này của nàng, thật ra rất đáng để người học tập.

Lúc này U Trúc bước nhẹ vào, “Đại tiểu thư, Lam Kinh Phong tìm ngài!“.

Lý Hoa Kỳ nghe xong, tự nhiên cười khẽ, hâm mộ nhìn Phượng Thiên Tuyết, “Phượng cô nương, hắn phải đến chấp hành đánh cược của hắn với ngươi đi?“.

Phượng Thiên Tuyết kinh ngạc nhướn nhướn mi, ban đầu cho rằng đánh cược đó chẳng qua chỉ là nói giỡn thôi, dù sao Lam Kinh Phong cũng không có khả năng thắng được mình.

Mà nàng thắng, cũng không phải cần một thiếu niên thiên tài làm nô bộc!

“Ta đi xem!“. Phượng Thiên Tuyết nói, liền rời đi với U Trúc.

Ngoài cửa viện, chỉ thấy Lam Kinh Phong đứng ở đây, lam bào đón gió lay động, lam phát quấn quanh gương mặt bạch ngọc của hắn, trên dung nhan tuấn dật hiện lên vẻ lạnh lùng nhàn nhạt.

Cho dù đến thực hành đánh cược, trên người hắn, vẫn có một cơn cuồng ngạo như cũ.

Xung quanh đều là huyền thuật sư xem náo nhiệt, Trinh Như Ý lại đứng bên cạnh, lo lắng nhìn Lam Kinh Phong.

Nàng cho rằng Lam Kinh Phong thua cược, sẽ phẫn nộ, sẽ phát điên, nhưng hắn không hề, hắn mậy mà bình tĩnh như vậy.

Trinh Như Ý vừa nhìn thấy Phượng Thiên Tuyết đi ra, trong lòng tràn đầy khinh thường và hèn mọn! Trong mắt nàng, Lam Kinh Phong vì tặng cho Phượng Thiên Tuyết, mới cố ý thua!

“Phượng cô nương, Lam mỗ đến chấp hành đánh cược, từ đêm nay trở đi, Lam mỗ chính là nô bộc cả đời của Phượng cô nương, sau này tùy cô nương sai phái!“. Lam Kinh Phong nhìn Phượng Thiên Tuyết tử y cao quý, nhẹ giọng nói, trong mắt không hề mất đi chút kiêu ngạo nào.

Nhưng mọi người gần như kinh ngạc đến ngã xuống đất, họ cho rằng Lam Kinh Phong đến đây để hủy đánh cược, hơn nữa sẽ dùng vài thứ đền bù cho Phượng Thiên Tuyết!

Phượng Thiên Tuyết đến trước mặt hắn, ánh sáng trong mắt rực rỡ, “Lam huynh chính là thiên tài của Thanh Đạo tông, bản tiểu thư vẫn không dám thực hiện đánh cược kia, là một trò đùa thôi!“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.