Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1857: Chương 1857: Một đồng cũng không cho chúng (12)




Edit: Sahara

Thực tế, Lý tướng quân không hề biết Tụ Linh Dược Đường còn bán cả con rối, Cầm phi không hề nói với ông ta chuyện này.

Cho nên, vừa rồi chẳng qua ông ta chỉ nương theo lời Kỳ Tô mà nói thôi.

Nghĩ đến đây, Lý tướng quân lại hất cằm, biểu cảm cao ngạo mang theo ý định nhất định phải đoạt được.

“Không sai! Số con rối này đều từ trong cung mà ra, hiện tại, ta chỉ là để chúng được vật về cố chủ! Kỳ Tô, ngươi thức thời thì mau giao Tụ Linh Dược ra đây, bằng không, ngươi nhất định sẽ có kết cục thê thảm.”

“Ta cũng rất tò mò, ta sẽ có kết cục thê thảm thế nào?”

Từng gặp kẻ vô sỉ, nhưng Kỳ Tô lại chưa thấy ai vô sỉ đến mức này.

Khó trách Lý tướng quân có thể trở thành cá mè một lứa với Cầm phi.

“To gan!” Lý tướng quân quát lớn một tiếng, mấy con rối vừa nghe tiếng quát liền động, hướng cái nhìn lạnh lùng vô cảm về phía Lý tướng quân, ánh mắt kia như đang nhìn một người chết.

Lý tướng quân biến sắc, ông ta cảm nhận được khí thế tản ra từ người mấy con rối kia, liền hít sâu một ngụm khí lạnh.

“Kỳ Tô, rồi ngươi sẽ phải trả giá cho sự càn rỡ của ngươi hôm nay!”

Dứt lời, Lý tướng quân phất tay một cái, lạnh giọng quát: “Chúng ta đi!”

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!

Hoàng tộc cường đại như thế, chẳng lẽ không làm gì được một Kỳ Tô?

Việc cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng về bẩm báo mọi chuyện với Cầm phi!

_____________

Cung đình xoa hoa lộng lẫy, thân hình mỹ phụ lười biếng nằm trên ghế quý phi, hai cung nữ đứng hai bên quạt hầu, một cung nữ khác đang quỳ bên cạnh dâng trà, chờ mỹ phụ thưởng thức.

Mỹ phụ này trông vô cùng xinh đẹp, da như ngọc bạch, mi cong như trăng khuyết, liếc mắt nhìn sơ liền thấy nét dịu dàng khả ái, nhưng đôi mắt quyến rũ câu hồn của bà ta lại đầy ý ngoan độc.

“Mẫu phi!”

Đột nhiên, một đứa bé trai khoảng bảy, tám tuổi từ bên ngoài tung tăng chạy vào, nhào vào lòng mỹ phụ, ngước mặt lên hỏi: “Mẫu phi, tại sao phụ hoàng còn chưa chết?”

Nếu đại thần trong triều mà nghe thấy những lời này, khẳng định sẽ nhấc lên một trận sóng gió.

Thế nhưng, trong cung điện này đều là tâm phúc của mỹ phụ, tất nhiên không có gì cần kiêng dè.

Mỹ phụ rũ mắt, dịu dàng xoa đầu đứa bé trai kia, sự ngoan độc trong mắt đều thay bằng yêu thương.

“Y sư đã nói, phụ hoàng con sống không được mấy tháng nữa, chẳng lẽ chỉ mấy tháng con cũng không chờ được?”

Tiểu hoàng tử bĩu môi, kiêu căng tùy hứng nói: “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.