Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 317: Chương 317: Triển lãm tưởng niệm Russel




Dịch: alreii

Quận Tây, số 2 đường Quốc Vương, viện bảo tàng Vương Quốc.

Tuy giờ không phải là cuối tuần, nhưng lúc Klein đến thì nơi cửa đã sếp một hàng dài.

Như trên báo miêu tả, hắn biết giai cấp trung lưu của thế giới này có rất ít trò tiêu khiển. Ngoài đọc báo, xem sách, nghe ca kịch nhạc hội, đánh tennis và bóng quần, tổ chức hoặc tham gia tiệc rượu vũ hội ra thì chỉ còn lại ba hạng mục là đi dạo công viên, đi xem triển lãm hoặc là đi nghỉ phép thôi. Mà chúng còn là ảnh hưởng từ Russel đại đế nữa, nghỉ đông tại giai cấp này hiện đang là hiện tượng khá phổ biến.

Chín giờ đúng, Klein đội mũ phớt, cầm gậy ba-toong, mặc bộ lễ phục dài vải nỉ, cầm vé đi theo những người đằng trước nhếch từng bước tiến vào viện bảo tàng.

Nơi này có mấy dãy phân cách, những người hướng dẫn khác nhau dẫn theo khách tham quan của mình đi về phía các con đường khác nhau.

Klein cùng mười mấy hai mươi người đi theo một cô gái có vẻ ngoài xinh xắn, nghe cô ta giới thiệu về cuộc đời Russel.

Với một tên là nửa nhà lịch sử học như Klein, nó chẳng hề có ý nghĩa gì cả. Thế là hắn nhàm chán kiểm tra lại vị trí cất ví tiền.

Bởi vì tiền tài tăng vọt, đã lên đến 952 bảng, cách 1000 bảng chỉ chút xíu. Ví da của hắn thì chẳng thể cất được nhiều tiền mặt lắm, nên chỉ đành mang theo một ít thôi. Số tiền còn lại Klein không yên tâm cất trong nhà mà chẳng hề có thứ đồ bảo vệ nào, thế là hắn ném hết toàn bộ chúng lên màn sương mù xám.

Đi được một lúc thì hắn tiến vào sảnh triển lãm thứ nhất, cô gái hướng dẫn nọ nói với giọng hưng phấn:

“Các vị, đây đều là vật phẩm sinh hoạt hàng ngày của Russel đại đế.”

“Các vị nhìn, đó là chăn lông nhung thiên nga mà ông ấy đắp, kia là ly pha lê nạm vàng ông ấy dùng để uống rượu nho.”

“Đó là bồn cầu giật nước mà ông ấy từng dùng, là bồn cầu giật nước đầu tiên của thời đại.”

......

Cả bồn cầu từng dùng cũng bị lấy ra triển lãm? Klein tự dưng thấy đồng tình với Russel ghê.

Hắn lập tức nhìn về phía bồn cầu giật nước ở đằng sau bức tường thủy tinh, phát hiện nó đang lấp lóe ánh sáng vàng. Bề ngoài nó như được mạ một lớp vàng, đồng thời còn điêu khắc hoa văn xốc nổi phức tạp rất có tính nghệ thuật.

Đúng là xa xỉ... Klein không còn đồng tình với Russel nữa.

Cách bồn cầu giật nước nọ một lớp thủy tinh là trang phục thường ngày của Russel. Bao gồm cả đống trang sức để trang trí cổ tay áo và cổ áo.

Có thể thấy được, cô gái hướng dẫn nọ khá tán thưởng với văn hóa trang phục của Entis.

Sau “Sảnh triển lãm đồ dùng hàng ngày” là những bản thảo nguyên kiện quan trọng mà Russel từng ban bố, bao gồm các văn vật lịch sử có giá trị cực cao như “Luật dân sự“.

Chính vào lúc này, cô gái hướng dẫn nọ chỉ về một tủ trưng bày, nói:

“Đây là một quyển bút ký trong số nhiều di vật mà Russel đại đế để lại. Bên trong dùng ký hiệu thần bí do ông ấy tự mình sáng tạo mà đến nay vẫn chưa có ai phá giải được. Rất nhiều nhà lịch sử học và khảo cổ học đều cho rằng, những quyển bút ký này đang ghi chép lại những bí mật mà Russel đại đế không muốn để ai biết.”

“Là một người theo chủ nghĩa lãng mạn, tôi cũng có suy đoán của riêng tôi. Có lẽ bên trong là ký hiệu ước định của Russel đại đế và cô gái mà ông ấy yêu nhất. Bọn họ ghi chép về nhau, nhưng lại vĩnh viễn không thể nào bên nhau được.”

Ông rất thích hợp viết... Khóe miệng Klein giật giật. Ánh mắt hắn theo lời cô gái nhìn về phía quyển bút ký được mở bên trong tủ trưng bày. Bên trên là tiếng Trung giản thể mà hắn cực kỳ quen thuộc:

“Ngày 6 tháng 3, mẹ kiếp, đồ ăn ở đây khiến ông sắp táo bón luôn rồi!”

“Ngày 7 tháng 3, các phu nhân Entis đều cởi mở như vậy hả trời? Rốt cuộc là tôi ngủ cô ta hay là cô ta ngủ tôi vậy? Sao cứ thấy kỳ kỳ.”

“Ngày 22 tháng 3, đến lúc lựa chọn tín ngưỡng rồi. Một là giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng, một là giáo hội Công Tượng.”

“Không cần phải nghi ngờ lựa chọn của tôi, ca ngợi người, Thần Máy Móc!”

“Sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến giáo hội Công Tượng đổi tên thành thần giáo Máy Móc.”

... Đúng là rất lãng mạn... táo bón lãng mạn... Đây chắc là nhật ký mấy ngày đầu lúc Russel đại đế mới xuyên qua, chẳng có chút tin tức nào đáng giá... Chữ của ông ta còn xấu hơn của mình nữa... Klein thu hồi tầm mắt, lầu bầu mấy câu.

À tất nhiên hắn chỉ đọc được hai trang đang mở mà thôi, bên trong còn nội dung gì thì hắn không biết.

Không biết hệ thống cảnh báo ở đây thế nào, có cơ hội nào để lẻn vào đọc nhật ký được không... Klein ngắm nhìn xung quanh, phát hiện những nhân viên bảo vệ ở phía trên khá là nhiều.

Chắc còn có cả người phi phàm của giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc... Hắn lầu bầu, đi theo cô gái hướng dẫn nọ, lẫn bên trong đoàn người tiến vào sảnh triển lãm tiếp theo, nơi đó gọi là “Russel dịu dàng“.

“Đây là bức thư tình đầu tiên Russel đại đế viết, đây là bài thơ tình đầu tiên ông ấy tự sáng tác, “Khi em già“...”Ánh mắt cô gái hướng dẫn sáng bừng chỉ về phía bản thảo bên trong tủ trưng bày.

Không biết xấu hổ! Nắp quan tài của Yeats sắp bật cả ra luôn rồi kìa! Klein không nhịn được oán thầm trong lòng.

“Đây là vòng tay ông ấy tự mình chế tạo... Đây là bản thảo do ông ấy viết...” Cô gái hướng dẫn giới thiệu với giọng điệu cực kỳ sùng bái.

... Klein cố gắng để khiến vẻ mặt mình không có bất cứ biến hóa nào.

Tất nhiên hắn cũng tin trong giới phi phàm này có được một Công Tượng như Russel đại đế chắc chắn sẽ có năng lực sáng tạo thủ công rất mạnh.

“Đây là sách giáo dục cơ bản ông ấy cải tiến để dạy bảo con gái, mỗi một từ vựng đều có một bức tranh minh họa... Đây là trò chơi nhỏ ông ấy phát minh ra cho con của mình, giống với cờ tướng của Entis. Nhưng không biết tại sao, cách chơi của nó lại không được lưu truyền ra ngoài... Đây là đồ chơi xếp gỗ ông ấy phát minh, cũng là cho con của ông ấy...” Giọng nói của cô gái hướng dẫn bất giác trở nên dịu dàng hơn.

Đây cmn không phải cờ vua à... Với cả Lego sẽ tìm ông thu tiền bản quyền đó! Klein chỉ đành nhếch khóe miệng để che giấu những cảm xúc khác.

Hắn liếc mắt nhìn, phát hiện có một cô gái cao hơn 1m7 đứng trước tủ trưng bày này.

Quý cô này có một mái tóc nâu dài tới eo, dáng người cực kỳ tốt, không gầy cũng không mập.

Cô ta mặc một chiếc váy tầng màu vàng với phong cách thiếu nữ, nhưng lại đội một chiếc mũ mềm đen khá già, lớp mạng che mỏng buông xuống, che đi khuôn mặt của cô ta.

Cô ta đứng trước tủ trưng bày, cứ nhìn chằm chằm vào vật phẩm ở bên trong, qua rất lâu vẫn không rời đi.

Chờ đoàn người của Klein theo cô gái hướng dẫn đến sảnh triển lãm tiếp theo, cô ta vẫn không hề thay đổi tư thế.

Lại dạo qua vài sảnh triển lãm, cô gái hướng dẫn chỉ về phía trước nói:

“Tiếp theo các vị sắp được xem phòng sách phục chế nguyên bản của Russel đại đế.”

“Tất nhiên nó chỉ là một phần nhỏ thôi.”

Trong lúc cô gái nói, đám người Klein tiến vào sảnh triển lãm, tầm nhìn chợt trở nên rộng mở.

Nơi này gần như đã biến thành một thư viện, xung quanh là những giá sách chỉnh tề, cao gần 2 tầng lầu. Bên dưới chúng nó có cầu thang, giữa những giá sách có đường đi, hình thành nên một thiên đường sách lập thể.

“Có thể tưởng tượng được, chủ nhân của nơi này từng bò lên bò xuống cầu thang, tìm kiếm những quyển sách muốn đọc...” Cô gái hướng dẫn miêu tả nên một cảnh tượng sinh động.

Không, Russel chắc chắc sẽ bảo người hầu đi kiếm chứ không tự mình đi đâu... Klein lặng lẽ phản bác một câu.

Nằm ở trung tâm những giá sách này là các vật như bàn sách, ghế và những chiếc giá nến đồng thau. Chúng nó được bao phủ bởi một lớp thủy tinh, không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Klein nhìn qua thì phát hiện một tập bản thảo với những trang giấy có màu sắc ố vàng.

Tập bản thảo đó không hề được mở ra, khiến người khác chỉ có thể đọc được nội dung ở trang đầu.

Bên trên vẽ môt vật phẩm hình chữ nhật, đồng thời kèm theo thuyết minh rõ ràng:

“Đây là máy điện báo xách tay cỡ nhỏ. Có thể thông qua nó để liên hệ với những người đồng dạng có nó, gửi và nhận những tin tức hai bên muốn trao đổi, thậm chí là trò chuyện trực tiếp.”

“Thứ này cần có một định vị tốt. Tôi cho rằng chúng ta có thể lớn mật hướng tầm mắt lên bầu trời, nơi đó không hề có bất cứ cản trở nào, có thể truyền tín hiệu đi tốt hơn.”

...

Đại đế, cả điện thoại mà ông cũng không bỏ qua... Klein nhịn không được vươn tay che mặt.

Lúc này cô gái hướng dẫn giới thiệu đến tập bản thảo nọ:

“... Bọn chúng ghi chép lại những ý tưởng kinh người của Russel đại đế, ghi chép lại những phát minh mà ông ấy còn chưa kịp thực hiện hóa, ghi chép lại những hào quang phát minh rực rỡ của nhân loại!”

Klein không hề lắng nghe mấy lời tâng bốc này, hắn tùy ý quan sát những vật khác.

Bỗng dưng hắn phát hiện một chiếc thẻ kẹp sách được kẹp trong một quyển sách bìa cứng trên bàn.

Một phần nhỏ thẻ kẹp sách lộ ra bên ngoài, bên trên nó miêu tả hình ảnh như là một đứa bé đang vẽ linh tinh.

Russel đại đế cũng không giỏi vẽ lắm nhỉ... Klein thầm cười nhạo trong lòng, nhưng lại chợt nhớ đến một chuyện:

Russel từng ngụy trang một Lá bài Khinh Nhờn thành thẻ kẹp sách, kẹp vào trong một quyển sách nào đó!

Sẽ là chiếc thẻ này chứ? Klein không để lại dấu vết cẩn thận quan sát vài giây, nhưng vẫn không phát hiện được bất cứ manh mối nào.

Cũng đúng, đại đế nói Lá bài Khinh Nhờn phản xem bói, phản tiên đoán. Trong tình huống bình thường sẽ không thấy được sự đặc thù của nó... Nếu có thể dễ dàng nhận biết được, giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc chắc chắn đã lấy đi từ lâu rồi... Klein dời ánh mắt, quan sát những quyển sách khác, phát hiện có không ít quyển đều có thẻ kẹp sách, mà những chiếc thẻ kẹp sách này đều có hình dáng khác nhau.

Hắn trầm ngâm, dùng năng lực Tên Hề khống chế phần cơ trên khuôn mặt, lộ vẻ tò mò hỏi:

“Đây đều là sách Russel đại đế từng đọc sao?”

“Xin lỗi, ý tôi là đây đều là những quyển sách bản gốc của ông ấy à?”

Cô gái hướng dẫn gật đầu với vẻ chắc chắn:

“Đúng vậy, những thứ này đều là vật phẩm trong phòng sách của Russel đại đế hồi đó. Bao gồm những quyển sách không giới hạn, bản thảo, thẻ kẹp sách, đèn, bình mực nước... Nhưng rất nhiều đồ vật đã bị hủy mất trong mấy cuộc xung đột.”

Klein gật đầu khe khẽ, lần nữa dò xét những chiếc thẻ kẹp sách.

Russel ở bên trong nhật ký từng nhắc tới, ông ta muốn kẹp Lá bài Khinh Nhờn vào trong một quyển sách có giá trị, khiến tất cả mọi người đều không ngờ đến thứ đáng giá nhất bên trong quyển sách thực ra là một chiếc thẻ kẹp sách không đáng chú ý... Ừm, trong đống sách này, quyển nào có giá trị nhất ta? Klein nhớ lại mấy chi tiết trong nhật ký, từ đó tiến hành loại trừ.

“Thời đại huy hoàng”, không giống...

“Lịch sử vương quốc Entis”, không giống...

“Địa lý đại lục Bắc”, quyển này có khả năng, nhưng không cao...

“Nguyên lý cải tiến của máy hơi nước”, như quyển trên...

Klein lướt qua từng quyển, ánh mắt hắn chợt dừng tại tập bản thảo nhìn thấy lúc mới vào.

Bên trong ghi chép lại những vật phẩm ở trái đất Russel muốn phát minh nhưng vẫn chưa có điều kiện để phát minh.

Bên trong nó cũng có kẹp một chiếc thẻ kẹp sách, trên thẻ kẹp sách vẽ hình ảnh Russel đang mặc một bộ trang phục của nhà vua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.