Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 139: Chương 139: Nghiên cứu "3 - 0782"




Màu đỏ sậm tan khỏi tầm mắt, Dereck Berg lại thấy phòng ngủ của mình, thấy quả cầu thủy tinh trong suốt kia.

Rắc!

Quả cầu vỡ vụn từ trong ra ngoài. Mảnh thì biến thành những đốm sáng ảo ảnh tan vào hư không xung quanh, mảnh thì rơi lộp bộp xuống đất, lóng lánh từng đốm một.

Dereck ngơ ngác nhìn cảnh này. Từ ảnh phản chiếu trong chiếc gương đồng bên cạnh cậu thấy mặt mình loang lổ những vết máu, lại thấy trên mu bàn tay phải có ánh sáng đỏ sậm đang xoáy vào trong, ngưng tụ thành một hình tròn phóng ra những đường cong một.

Ký hiệu kỳ lạ này lập tức chui vào trong mu bàn tay cậu, hoàn toàn biến mất dưới làn da.

Dereck ngớ ra trong thời gian khi hơn mười tia chớp bùng lên chiếu sáng cả bầu trời, cuối cùng mới tỉnh táo lại khỏi cơn mê mang như vừa trải qua một giấc mơ.

Cậu nhìn những mảnh vỡ của quả cầu thủy tinh dưới đất, lại nhìn mu bàn tay phải của mình, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Dereck ra khỏi phòng ngủ về phòng khách, mở cửa ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao vời vợi bên trên tòa thành Bạch Ngân.

Một tia chớp xẹt qua, phủ một tầng sáng bạc lên mọi vật, ngay sau đó trong tiếng sấm cuồn cuộn, thế giới lại tối sầm xuống, bị bao phủ trong một bầu đen tối không có lấy tia sáng nào. Tối và nặng nề tới mức khiến người ta tuyệt vọng.

Dereck nắm chặt hai tay lại, ánh mắt cậu không hiện ra chút vui vẻ nào, mà vẫn đầy đau đớn và khổ sở như trước.

Nhưng nay cậu đã không còn mờ mịt nữa.

...

Phù, lại lừa được một thành viên nữa, à không, lại phát triển thêm được một thành viên nữa... Klein bật cười lắc đầu, tự giễu với thực lực hiện tại của hội Tarot:

“Kẻ Khờ”, vị thủ lĩnh của hội, mà lại mới ở danh sách 9, vừa tiêu hóa xong ma dược Thầy Bói!

Còn thành Bạch Ngân vốn không thấy chút ít hy vọng nào mà “Mặt Trời” kể thì có ít nhất bốn nhân vật cấp cao nằm ở danh sách 4!

“Lại chuẩn bị qua một lần nữa là có thể trình bày tình hình với đội trưởng, đưa ra đơn xin đặc biệt. Khi trở thành Tên Hề rồi, chí ít ta không còn làm kẻ phụ trợ nữa.” Không chút ngừng nghỉ Klein lập tức khiến linh tính bao trùm bản thân, nhanh chóng rơi xuống.

Xuyên qua lớp sương mù xám, vượt qua những lời nỉ non đáng sợ, hắn trở lại phòng, rồi giải trừ bức tường linh tinh.

Tiếp theo Klein cầm chìa khóa mở cửa đi ra. Hắn tới hai phòng mà Dunn đặt xem xét, xác nhận là đội trưởng và Frye chưa về, sau đó hắn đi xuống tầng một, đưa chìa khóa cho ông chủ.

Ông chủ liếc đồng hồ treo tường bên cạnh, giơ ngón tay cái lên với hắn: “Cũng không tệ đó!”

Ê, ông tưởng tôi thuê theo giờ là để làm cái gì? Klein há miệng định giải thích, nhưng cuối cùng hắn quyết định để mặc đối phương tiếp tục hiểu lầm.

Hắn ấm ức tự an ủi bản thân: Hừm, như vậy ông ta sẽ không lắm mồm nhắc tới chuyện ta thuê thêm một phòng khác trước mặt đội trưởng!

Sau khi ra ngoài giả vờ đi dạo thêm một vòng nữa, Klein làm một lần xem bói nhanh chóng. Dựa theo kết quả hắn quay về nhà nghỉ, đi thẳng lên tầng hai, thấy Dunn và Frye đang ở trong một căn phòng trao đổi những gì mà bọn họ vừa điều tra được.

“Có thể xác nhận là oan hồn xuất hiện hai ba tháng gần đây.” Dunn nhìn Klein mở cửa bước vào, gật đầu rồi đưa ra kết luận.

Klein lập tức phụ họa: “Cuộc điều tra của tôi cũng khẳng định điều này...”

Hắn lượm lặt những trọng điểm trong cuộc điều tra vừa rồi kể qua một lần, cuối cùng nói: “À, có một người dân tên là Gray Vô Lại còn tuyên bố rằng nhà mình có được chân dung của Nam tước Ramde đệ Nhất, nói đó là tranh cổ từ nghìn năm trước.”

“Cậu không bỏ tiền ra mua nó chứ?” Dunn chớp đôi mắt xám, giật mình một cái, hỏi thẳng lại Klein.

Đội trưởng à, anh tưởng tôi là tên ngu xuẩn dễ bị lừa như thế à? Klein cười khan:

“Không, không hề. Tuy tôi chỉ là sinh viên ngành Lịch sử, nhưng cũng tham gia mấy khóa học bên ngành Khảo cổ rồi, nên có đôi chút kinh nghiệm về mặt này, có thể phân biệt sơ bộ đâu thật đâu giả. À, người trên bức tranh đó trông rất giống thầy Azcot, giáo viên Lịch sử của tôi.”

Hắn nói về chuyện quan trọng nhất với thái độ lơ đễnh kiểu thuận miệng nhắc tới.

Quả nhiên Dunn không chú ý tới điểm này, anh nắn bóp trán: “Thị trấn nhỏ có di tích cổ này thường có đủ loại đồ cổ, vừa nãy tôi gặp một người dân bán ly rượu bằng bạc của Nam tước Ramde.”

“Có người chào hàng tôi huy hiệu của gia tộc Ramde, nói là đào được từ trong pháo đài cổ kia.” Frye nói thêm.

Klein bèn hỏi một câu theo bản năng: “Cậu không mua chứ?”

Frye nhìn hắn, hắn nhìn Frye, hai người không tiếp tục đề tài này.

“Nhiệm vụ tiếp theo là cậu hoặc Frye đã khôi phục sẽ cầm vật phong ấn “3-0782” đi tới chỗ không người bên ngoài thị trấn, không thì quá nửa người trong nhà nghỉ này sẽ thành lũ ngu ngốc chỉ biết “ca ngợi Mặt Trời“. Cậu trước hay là Frye?” Dunn nhìn Klein với đôi mắt xám sâu thẳm.

“Tôi.” Klein khẽ giơ tay lên, cười nói: “Bây giờ vẫn chưa quá muộn, về là có thể đánh một giấc ngon lành rồi. Hai giờ sẽ thay phiên một lần à?”

“Ừ. Frye, cậu đi cùng Klein xác nhận địa điểm giao ca đi.” Dunn nghiêng đầu nhìn Người Nhặt Xác Frye. Trong lúc tách nhau ra điều tra, anh đã tìm cơ hội giao vật phong ấn “3-0782” cho Frye, không thì anh đã bị tinh lọc cả thể xác và tinh thần, bắt đầu ca ngợi Mặt Trời, còn Frye vì thời gian không đủ khôi phục nên hiện tại chỉ giữ được ba tiếng.

“Vâng.” Frye gỡ chiếc “Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị” cài trong chiếc áo gió mỏng trên người xuống, đưa cho Klein.

Klein khá là tò mò và hứng thú nhận lấy. Hắn chỉ cảm thấy cảm xúc khi chạm vào lớp kim loại trên huy hiệu kia rất ấm áp, như bên trong có chứa nước nóng vậy.

Ánh sáng ấm áp kia như những gợn sóng lan ra ngoài thành từng vòng một, mang theo một thứ mùi vị thuần khiết. Cùng lúc đó, Klein chỉ cảm thấy chiếc huy hiệu màu vàng nhợt có ký hiệu mặt trời này đang không ngừng cọ rửa linh tính của mình, loại bỏ tạp chất, giữ lại những gì tinh thuần nhất.

Quả nhiên, vật phong ấn nào cũng có mặt trái của nó, bất cẩn cái là chết người ngay, thậm chí còn bi thảm hơn cả chết... Hắn thầm nói một câu, đeo vật phong ấn “3 - 0782” vào trong quần áo.

Kiểm tra xong trạng thái của súng lục, bùa chú và gậy batoong, hắn cùng Frye đi ra khỏi phòng, ra khỏi nhà nghỉ, đi thẳng ra ngoài thị trấn Ramde.

Bên rừng cây lác đác bóng cây và lạnh lẽo, hai người dạo một vòng, xác nhận trong phạm vi 10m xung quanh đây đều không có bóng người nào.

“Nếu có ai tới gần, cứ đuổi hắn đi.” Frye lạnh lùng nhắc nhở một câu: “Hai giờ sau, tôi sẽ đến nhận nó.”

“Không có vấn đề.” Klein mỉm cười đáp.

Hắn dõi mắt nhìn Frye đi vào thị trấn, rồi tìm một tảng đá mà hắn chọn được ban nãy, phủi đám lá cây bên trên, lau dọn bề mặt nó.

Sau đó, hắn dùng ngón tay chạm vào đỉnh tảng đá, rồi nương theo ánh trăng đỏ rực quan sát đầu ngón tay vài lần.

Xác nhận không có gì bất thường, Klein lấy chiếc áo gió màu đen trải lên rồi đặt mông ngồi xuống.

Có thể ngồi thì đừng có đứng! Hắn lặng lẽ bổ sung một câu.

Sau mấy phút bình tĩnh, hắn ngắm nhìn rừng cây nhỏ tối om, yên tĩnh và đáng sợ, không nhịn được phải đứng dậy, móc những bình kim loại nhỏ khác nhau ra khỏi các túi ngầm trong quần áo, rải một vòng những bột thảo dược và tinh dầu nước tinh khiết xung quanh tảng đá.

Ngay sau đó Klein dùng tiếng Hermes đọc một đoạn chú ngữ, dùng vật liệu làm linh tính dâng lên đóng kín chỗ mình đang ở.

Hắn sử dụng nghi thức đơn giản này với hai mục đích, một là không ỷ lại vào dự cảm khi gặp nguy hiểm của Thầy Bói, phòng xác chết hay hồn ma đánh lén mình, hai là... hai là xua muỗi...

Hiệu quả còn tốt hơn sử dụng nước hoa tới mấy trăm lần! Klein hài lòng ngồi xuống.

Trong mấy phút ngồi im nhàm chán, hắn tò mò gỡ vật phong ấn “3 - 0782” xuống, cẩn thận xem xét kỹ chiếc Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị này.

Không biết liệu có thể bói toán ra lai lịch và ngọn nguồn sự đặc thù của nó không... Một ý tưởng bỗng nảy lên trong đầu Klein, vì vậy hắn lấy trang giấy và bút máy chấm mực ra, viết câu nói xem bói: “Nguồn gốc của Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị trong tay ta.”

Là một vị thầy bói chân chính và đủ tư cách, Klein đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để có thể xem bói ở bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.

Lẩm nhẩm câu nói xem bói bảy lần, hắn nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái minh tưởng, coi đó là ván cầu để bắt đầu cảnh mơ của bản thân.

Trong cảnh mơ, hắn chỉ nhìn thấy một thứ ánh sáng tinh thuần, ngoài ra không còn thấy được gì khác.

“Ừm, chắc chắn lúc trước giáo hội đã tìm Thầy Bói khác thử rồi, tư liệu cũng không nói tới nguồn gốc của nó, chứng tỏ là giáo hội không nhận được kết quả gì, giống như mình ban nãy...” Klein thở dài, lại nghĩ: “Không biết loại trừ quấy nhiễu thì sẽ có kết quả gì?”

Ý nghĩ này vừa hiện lên thì lập tức choán lấy đầu óc hắn, làm cho lòng hiếu kỳ của hắn dâng cao.

Sau mười mấy phút đồng hồ do dự, nhìn đêm đen tĩnh lặng, bốn bề yên ắng, mà bản thân lại ở một nơi bí mật trong rừng cây, không bị người đi ngang qua nhìn thấy, vì vậy hắn đứng lên, đi ngược bốn bước trong bức tường linh tính rồi tiến lên bên trên sương mù xám.

Trong cung điện nguy nga hùng vĩ, Klein ngồi ở ghế chủ nhân trên chiếc bàn dài cũ, làm cho một tấm da dê màu nâu vàng, một chiếc bút máy thân tròn màu đen và chiếc “Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị” kia hiện ra trước mặt mình.

“Cảm thấy khá chân thật ấy nhỉ...” Hắn cầm vật phong ấn “3 - 0782” lên xem xét, cảm thấy hình dạng và cảm xúc khi cầm nó chân thật như lúc ở bên ngoài.

Đây là dựa thẳng vào cảm nhận của ta để tạo ra nó? Klein thầm nhủ một câu, rồi lại viết câu nói xem bói lúc trước: “Nguồn gốc của Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị trong tay ta.”

Đọc bảy lần xong, hắn cầm tấm da dê và vật phong ấn “3 - 0782” lên, sau đó ngả người ra sau, tiến vào cảnh mơ.

Trong thế giới u ám mờ mịt, Klein thấy một giọt chất lỏng màu vàng, ấm áp và sáng rực.

Nó lơ lửng trong một dàn tế, với một người đàn ông mặc áo choàng cổ điển màu trắng đang đứng trước nó.

Người này chỉ có bóng lưng, đã mất toàn bộ sức sống, ông ta từ từ ngã lăn xuống dàn tế.

Lúc này hắn cầm chiếc Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị chạm vào chất lỏng màu vàng kia. Chất lỏng đó nhanh chóng ngấm vào.

Klein nhìn tới đây thì cảnh mơ nhanh chóng nhạt đi, hắn tỉnh lại.

“Hóa ra là vì dung nạp giọt chất lỏng đó nên chiếc thánh huy này mới có tác dụng, không bị khống chế. Ừm, ít nhất là từ khi nó được phát hiện tới bây giờ đã là vài thập niêm, mà năng lực tinh lọc của nó vẫn chưa hề suy giảm... Không biết rốt cuộc giọt chất lỏng màu vàng kia là cái gì... Là một vật liệu phi phàm cấp cao nào đó chăng?” Klein vuốt vật phong ấn “3 - 0782” do hắn tạo ra, trầm tư suy nghĩ.

Sau mấy phút đồng hồ, hắn thử dựa theo cảm nhận trong giấc mơ tách giọt chất lỏng ra “Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị” giả.

Chỉ nghĩ là được ngay, Klein khiếp sợ nhìn huy hiệu lơ lửng trước mặt đã không còn ấm áp và tinh thuần, nhìn giọt chất lỏng màu vàng lẳng lặng lơ lửng, có đánh giá rất cao với không gian thần bí trên sương mù xám này: Nơi đây phải nói là quá thần kỳ, cho dù chỉ là chia tách đồ vật do nó mô phỏng!

“Nguồn gốc của giọt chất lỏng màu vàng này.” Hắn ngay lập tức hưng phấn viết câu nói xem bói mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.