Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 5: Chương 5:  Nghi thức




Dịch giả: nh0ckd255

Miễn phí? Thứ gì mà miễn phí mới là thứ đắt nhất! Chu Minh Thụy ngầm nói, nghĩ rằng chút nữa mà có phục vụ thêm gì thì phải kiên định từ chối.

Có giỏi thì cô bói ra là tôi xuyên qua đi!

Nghĩ tới đây, Chu Minh Thụy đi theo người phụ nữ mặt bôi vệt sáng kia bước vào trong chiếc lều thấp bé.

Lều này khá tối, chỉ có chút ít ánh sáng rót vào, mơ hồ soi sáng một cái bàn đầy những lá bài.

Người phụ nữ đội mũ nhọn lại không hề bị ảnh hưởng bởi sự u tối đó, vòng qua chiếc bàn, làn váy dài đen kia như bồng bềnh trên nước. Cô ta ngồi vào phía đối điện, rồi đốt ngọn nến lên.

Ánh sáng mờ mờ lay lắt, khiến lều vải này lúc sáng lúc tối, trông khá thần bí.

Chu Minh Thụy bình tĩnh ngồi xuống, đảo mắt qua những quân bài Tarot trên bàn, phát hiện ra đều là những lá bài chính mà mình biết, như là “Pháp Sư”, “Hoàng Đế”, “Người Treo Ngược”, hoặc “Chỉ Huy“...

Chẳng lẽ đồng chí Russel thật là tiền bối của mình... Không biết có phải là đồng hương của đế quốc ăn tham của ta không... Chu Minh Thụy giật giật khoé miệng, lòng hốt hoảng.

Hắn còn chưa kịp nhìn hết tất cả các lá bài được lật ra trên bàn thì người phụ nữ tự gọi mình là “bói toán rất linh nghiệm” đã gom hết tất cả các lá bài Tarot lại, xếp chồng và đặt ra trước mặt hắn.

“Anh hãy xào bài và chia bài đi.” Vị thầy bói rạp xiếc này nói với giọng khàn khàn.

“Tôi xào bài hở?” Chu Minh Thụy hỏi theo bản năng.

Vệt đỏ vệt vàng trên mặt vị thầy bói này mấp máy, cô ta cười khẽ, nói: “Đương nhiên, chỉ có bản thân người muốn xem bói mới bói ra được vận mệnh của mình, tôi chỉ là kẻ giải đọc mà thôi.”

Chu Minh Thụy tức thì cảnh giác, hỏi tiếp: “Có thu phí giải đọc không?”

Là một nhà dân tộc học online, mấy cái chiêu trò tương tự này tôi gặp nhiều lắm rồi!

Thầy bói sửng sốt, rồi lúc sau mới rầu rĩ đáp: “Miễn phí.”

Chu Minh Thụy yên tâm, lại nhét khẩu súng lục ổ xoay vào trong túi tiền, sau đó thản nhiên giơ hai tay mà thuần thục xáo bài, chia bài.

“Xong rồi.” Hắn đặt những bài Tarot đã xào xong vào chính giữa bàn.

Thầy bói nắm chặt hai tay, nhìn những lá bài ấy một lúc, trông có vẻ rất nghiêm túc. Bỗng nhiên cô ta nói: “Xin lỗi, quên hỏi anh định bói cái gì?”

Năm đó khi theo đuổi mối tình đầu, Chu Minh Thụy có nghiên cứu qua về bài Tarot nên hắn đáp không chút do dự: “Quá khứ, hiện tại và tương lai.”

Đây là một cách thức bói toán bài Tarot, lấy ra ba quân bài, theo thứ tự tượng trưng cho quá khứ, hiện tại và tương lai.

Thầy bói đầu tiên là gật đầu, sau đó nhếch khoé miệng tạo ra một nụ cười mỉm: “Vậy anh hãy xào bài lại lần nữa, biết được mình muốn hỏi về cái gì thì mới có thể bốc được những quân bài tượng trưng chân chính được.”

Cô vừa đùa tôi đó à??? Có cần phải nhỏ mọn vậy không? Không phải là tôi cứ nhấn mạnh vào việc miễn phí ấy chứ? Phần cơ trên khuôn mặt Chu Minh Thuỵ giật giật, hắn hít vào một hơi thật sâu, lại cầm lấy bộ bài Tarot rồi xào bài, rút bài.

“Lần này chắc là không còn vấn đề gì rồi chứ?” Hắn đặt những quân bài đã được chia xong lên trên bàn.

“Không còn rồi.” Thầy bói duỗi ngón tay ra, cầm lấy lá bài trên đỉnh rồi đặt ở bên tay trái Chu Minh Thuỵ, giọng lại càng khàn hơn: “Lá này tượng trưng cho quá khứ. Lá này tượng trưng cho hiện tại.”

Thầy bói đặt lá bài thứ hai vào ngay trước mặt Chu Minh Thuỵ.

Sau đó cô ta đặt lá bài thứ ba vào bên tay phải Chu Minh Thụy:

“Lá này tượng trưng cho tương lai. Được rồi, anh muốn xem lá bài nào trước?” Làm xong tất cả, thầy bói ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt màu lam xám nhìn chăm chú vào Chu Minh Thụy.

“Xem hiện tại trước đi.” Chu Minh Thuỵ khẽ suy nghĩ rồi nói.

Thầy bói chậm rãi gật đầu, lật lá bài ở chính giữa lên.

Lá bài này mang số 0, vẽ một thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ, đeo đồ trang sức sáng rực, vai đeo một chiếc gậy, phần đầu của gậy là một bọc hành lý, phía sau là một con chó nhỏ.

“Kẻ Khờ.” Thầy bói khẽ đọc tên lá bài này, dùng đôi mắt lam xám bình tĩnh nhìn Chu Minh Thuỵ.

Kẻ Khờ? Lá bài Tarot số 0? Bắt đầu? Bắt đầu của tất cả những khả năng? Chu Minh Thụy vốn không được coi là một kẻ yêu thích Tarot sơ cấp, chỉ có thể dựa theo ấn tượng mà nghĩ như vậy.

Ngay khi thầy bói chuẩn bị nói thì màn vải của lều bị xốc lên đột ngột. Ánh nắng chói loá bỗng trào vào, khiến Chu Minh Thuỵ vốn quay lưng lại với cửa cũng phải nheo mắt lại.

“Sao cô lại giả làm tôi thế! Bói toán cho người khác là việc của tôi cơ mà!” Một giọng nữ gầm lên đầy phẫn nộ: “Mau về đi! Cô phải nhớ rằng cô chỉ là một kẻ thuần thú mà thôi!”

Thuần thú? Chu Minh Thụy thích ứng với ánh sáng, thấy người ở cửa cũng mặc váy dài đen, đầu đội mũ nhọn và mặt bôi vệt đỏ vàng, chỉ là người này cao hơn, vóc dáng gầy hơn thôi.

Người phụ nữ ngồi trước mặt hắn vội vàng đứng lên, ấm ức nói:

“Xin đừng để ý, chỉ là tôi thích cái này nên không thể không nói. Đôi khi tôi bói toán và giải đọc rất chuẩn đấy, thật đấy...”

Cô ta vừa nói vừa nhấc váy vòng qua bàn, nhanh chóng rời khỏi lều.

“Này anh, có cần tôi giải đọc giúp anh không?” Vị thầy bói thật sự nhìn Chu Minh Thuỵ, mỉm cười hỏi.

Chu Minh Thuỵ giật giật khoé miệng, hỏi đầy thành khẩn:

“Có miễn phí không?”

“... Không.” Vị thầy bói thật đáp.

“Vậy thì thôi.” Chu Minh Thuỵ đút tay vào túi tiền, đè khẩu súng với tiền giấy lại, quay người ra khỏi lều.

Đúng thật là, thế mà tìm một kẻ thuần thú bói Tarot cho mình! Người thuần thú không muốn làm thầy bói thì chẳng phải là tên hề sao?

Chu Minh Thụy nhanh chóng quẳng chuyện này ra sau đầu, hắn tiêu 7 đồng penny mua 1 pound thịt dê không được ngon cho lắm ở chợ “Rau diếp và thịt”, lại mua đậu Hà Lan, cải bắp, cà rốt và khoai tây nữa. Thêm bánh mì ban nãy, hắn đã tiêu hết 25 đồng penny, cũng chính là 2 Saule 1 penny.

“Đúng là cứ có tiền là phải tiêu, thương Benson quá...”

Chu Minh Thuỵ không chỉ tiêu hai tờ tiền giấy mà còn tiêu thêm một đồng penny trong túi quần lúc trước. Hắn thuận miệng cảm thán một câu, không nghĩ gì thêm nữa mà vội vã về nhà.

Có món chính là có thể tiến hành nghi thức đổi vận rồi!

...

Chờ khi khách thuê tầng hai đều đi hết, Chu Minh Thuỵ không vội vàng tiến hành nghi thức mà phiên dịch những từ trong “Phúc Sinh Huyền Hoàng Tiên Tôn” thành tiếng Fusark cổ và tiếng Ruen, dự định là nếu thần chú ban đầu mà không hiệu quả thì thử ngôn ngữ bản địa xem sao!

Dù sao cũng phải nghĩ tới sự khác biệt của hai thế giới và vấn đề nhập gia tuỳ tục chứ!

Về chuyện phiên dịch sang tiếng Hermes vốn dùng cho việc cầu nguyện và thờ cúng thời cổ, vì không đủ vốn từ vựng nên Chu Minh Thuỵ không thể làm được.

Làm xong tất cả, hắn mới lấy bốn chiếc bánh mì mạch đen ra khỏi túi giấy, đặt một chiếc lên góc vốn để bếp lò than đá, một chiếc khác thì trong phần kệ của chiếc gương, chiếc bánh mì thứ ba thì đặt lên nóc tủ quầy, nơi hai bức tường giao nhau, chiếc bánh cuối cùng thì đặt lên cái đống đồ vật lẫn lộn bên phải bàn học.

Chu Minh Thụy hít sâu một hơi, rồi bước tới chính giữa căn phòng. Hắn làm cho bản thân bình tĩnh, sau đó mới nghiêm túc cất bước, đi theo hình vuông ngược chiều kim đồng hồ.

Bước ra bước đầu tiên, hắn thì thầm:

“Phúc Sinh Huyền Hoàng Tiên Tôn.”

Bước thứ hai, hắn thành khẩn nhẩm:

“Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Quân.”

Bước thứ ba, hắn nín hơi nói nhỏ:

“Phúc Sinh Huyền Hoàng Thượng Đế.”

Tới bước thứ tư, hắn thở ra một hơi, chăm chú mặc niệm:

“Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn.”

Sau khi đi tới vị trí ban đầu, Chu Minh Thuỵ nhắm mắt lại chờ kết quả, lòng hắn vừa mong đợi, vừa bất an, vừa sợ hãi.

Có về được không?

Sẽ có hiệu quả chứ?

Sẽ không xuất hiện bất cứ điều gì ngoài ý muốn chứ?

Bóng tối trước mặt bị nhuộm với màu đỏ rực tới từ ánh sáng bên ngoài, những dòng suy nghĩ cứ tuôn trào trong đầu Chu Minh Thuỵ, khó mà lắng lại được.

Đúng lúc này, hắn bỗng cảm thấy không khí xung quanh như ngừng chảy, trở nên sền sệt và kỳ quái.

Ngay sau đó, bên tai hắn vang lên tiếng thì thầm lúc thì nhỏ bé, lúc thì chói tai, khi thì hư ảo, khi thì mê người, lúc thì nóng nảy, lúc thì điên cuồng.

Chu Minh Thụy rõ ràng là không hiểu những tiếng thì thầm nỉ non ấy đang nói cái gì, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà vểnh tai lắng nghe, từ đó phân biệt.

Đầu của hắn lại đau dữ dội, như là bị một chiếc khoan đang khoan sâu vào.

Chu Minh Thụy chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, mọi suy nghĩ đều bị nhiễm màu sắc của mê huyễn.

Hắn biết là không đúng nên cố gắng mở mắt ra, nhưng dù có cố thế nào hắn vẫn không thể làm được động tác đơn giản này.

Toàn thân căng thẳng, dường như có thể đứt ra bất cứ lúc nào. Bỗng dưng một ý nghĩ tự giễu nảy lên trong đầu Chu Minh Thuỵ: “Không tự tìm đường chết thì sẽ không chết...”

Khi hắn không thể chịu được nữa, sợi dây trong đầu như sắp bị kéo đứt thì vô số tiếng thì thầm ấy bỗng lùi đi, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, bầu không khí như lơ lửng.

Không chỉ bầu không khí, Chu Minh Thuỵ cảm thấy cả thân thể mình cũng đang lơ lửng.

Hắn lại thử mở mắt ra, lúc này lại có thể mở mắt một cách vô cùng thoải mái.

Một màn sương mù màu xám ngập tràn khắp nơi đập vào mắt hắn, mông lung, mơ hồ, không có giới hạn.

“Đây là thế nào?”

Chu Minh Thuỵ ngạc nhiên nhìn xung quanh, rồi khi hắn cúi đầu xuống thì phát hiện mình đang lơ lửng ở bên rìa màn sương mù mênh mông vô ngần kia.

Sương mù xám này như dòng nước đang chảy. Điểm xuyết cho dòng nước ấy là vô số những “ngôi sao” đỏ rực, có to có nhỏ. Có cái giấu kín ở sâu trong màn sương xám, có cái lại nổi lên ngay bề ngoài.

Nhìn cảnh tượng như trong tranh vẽ này, Chu Minh Thuỵ nửa mê hoặc nửa thăm dò mà giơ tay phải ra hòng chạm vào một “ngôi sao” đỏ rực đang lơ lửng bên ngoài sương xám nhằm tìm cách rời khỏi nơi này.

Khi ngón tay hắn vừa chạm vào bề mặt ngôi sao này, vằn nước bỗng nhiên trào ra từ trên người hắn, kích thích cho “đỏ rực” bùng lên hệt như pháo hoa đầy mộng ảo.

Chu Minh Thuỵ hoảng sợ, bối rối thu tay phải lại, nào ngờ lại bất cẩn đụng vào một ngôi sao đỏ rực khác.

Vì vậy “ngôi sao” này cũng toả ra ánh sáng.

Thế là Chu Minh Thuỵ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tinh thần tan rã.

...

Trong một biệt thự xa hoa nằm ở khu Hoàng Hậu ở thủ đô Backlund của vương quốc Ruen, Audrey Hall ngồi trước bàn trang điểm, tay vuốt ve một chiếc gương đồng có hoa văn cổ xưa, bề mặt đã bị nứt.

“Ma kính, ma kính, mau thức tỉnh... Ta lấy danh nghĩa gia tộc Hall lệnh cho mi thức tỉnh.”

...

Cô ta đổi đủ mọi cách nói, nhưng chiếc gương kia vẫn không hề phản ứng chút nào.

Mười mấy phút đồng hồ sau, cô quyết định từ bỏ, ấm ức lầm bầm:

“Đúng là cha lừa mình mà, lần nào cũng kể cho mình rằng chiếc gương này là món bảo vật quý báu của Hắc hoàng đế của đế quốc Solomon cổ đại, là vật phi phàm...”

Cô còn chưa nói xong, chiếc gương đồng trên bàn bỗng phóng ra thứ ánh sáng đỏ rực, lập tức bao trùm lấy cô ta.

...

Trên biển Sunia, một con thuyền buồm với ba cột buồm, trông rõ là lạc hậu so với thời đại, đang đi xuyên qua cơn bão.

Arges Wilson đứng trên boong tàu, thân thể nhấp nhô theo chiếc thuyền tròng trành, thoải mái duy trì được sự cân bằng.

Anh ta mặc một áo choàng dài có thêu hình tia chớp, một tay thì giơ một bình thuỷ tinh có hình dáng kỳ quái. Trong bình là bọt khí lúc thì quay cuồng, lúc thì tụ lại thành tuyết, khi thì có gió thổi qua cạo ra dấu vết.

“Còn thiếu máu của cá mập quỷ nữa...” Arges thì thào.

Đúng lúc này, bình thuỷ tinh và lòng bàn tay anh bỗng trào ra màu đỏ rực, chỉ giây lát đã che phủ mọi thứ xung quanh.

...

Trên một mảng sương mù xám trắng, Audrey Hall khôi phục tầm nhìn, vừa khiếp sợ vừa mê mang quan sát xung quanh. Cô thấy bóng một người đàn ông mơ hồ ở phía đối diện cũng hành động tương tự mình.

Sau đó, hai người bọn họ gần như đồng thời phát hiện còn có một người thần bí được sương mù xám trắng bao phủ quanh thân đứng cách đó không xa.

“Người thần bí” Chu Minh Thuỵ cũng ngạc nhiên không thôi.

“Thưa ngài, đây là nơi nào?”

“Ngài muốn làm gì?”

Audrey và Arges đầu tiên là ngẩn ra, cùng im lặng, và không hẹn mà lại cùng mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.