Quốc Sư Siêu Tốc Trở Về

Chương 2: Chương 2




Yêu tinh.

Dân gian luôn yêu thích nghe sai đồn bậy, lúc bàn tán thậm chí còn chẳng biết yêu tinh là cái gì, một thiên thạch khổng lồ rơi xuống phía nam cũng bị đám người này gọi yêu tinh giáng lâm, bây giờ thấy Chử Tương, cô bé này cũng chỉ vào hắn mà kêu yêu tinh.

Một toán thị vệ mặc áo giáp sắt trực thuộc hoàng đế xuất kích, chuyển toàn bộ bốn khu dân nghèo ra khỏi nội thành, đuổi đi mấy chục nam nữ già trẻ. Giữa những tiếng kêu khóc thấu trời, thị vệ giáp sắt rút trường đao áp một ông cụ lên vùng đá lởm chởm, cất cao giọng nói: “Thánh thượng sắp sửa tế xuân, các ngươi lại lớn mật đàm luận về yêu tinh, nỗ lực tà thuyết mê hoặc người khác, theo luật đáng chém!”

Ánh đao sắc lạnh vung lên, màu máu đỏ lan tới tận mảnh rừng đào ngoại thành, đám người vây xem cúi đầu co rúm lại, chỉ có người quen biết ông cụ há to miệng, nằm rạp trên mặt đất, khóc không thành tiếng.

—— đây là thiết vệ của hoàng đế, bọn họ dù có giết người giữa đường, cũng không ai dám cản.

Kiện sao? Một tên dân đen đáng giá để họ điều động quan toà tới sao?

Đầu tháng tư là lúc giới quý tộc thưởng hoa, tế xuân, lúc này vừa lúc hoa nở rộ, trời cũng sẽ không nóng nực hay khó chịu. Cho nên từ khi hoàng đế đăng cơ liền đi đầu tổ chức tế xuân, Xuân Yến, tính tới bây giờ cũng được mười năm, sớm đã thành truyền thống. Các quý tộc ngầm thừa nhận bốn tháng này chỉ là phong nguyệt xã giao, quý công tử nghe chút hí khúc hay du hí đạp thanh, hoặc là giục ngựa đi săn mùa xuân, các tiểu thư thì thoả thích trưng diện quần áo mới, vạt áo chỉ vàng thêu hoa, tóc cài hoa tươi, cùng nhau đến hồ ngắm cảnh.

Bởi vậy mới nói, quý tộc kết thông gia nhiều không kể xiết.

Bình minh vừa lên, mặt đường lần nữa không một hạt bụi.

Hồ sen Xuân Yến là nơi quý tộc đế đô dạo chơi hóng gió. Nó nằm ở phủ đệ của trưởng công cuấ. Thanh Hà công chúa là em gái song sinh của hoàng đế, ai cũng biết hoàng đế hiện tại ham mê tửu sắc, phân nửa việc triều chính đều là do em gái quản lí. Cho nên mỗi lần đến mùa Xuân Yến, bên ngoài phủ đệ trưởng công chúa lại ngựa xe như nước, xe hương hoa lệ của quý tộc chiếc này nối tiếp chiếc kia tấp nập kéo đến.

Trong đó có hai người hoàn toàn nổi bật —— cưỡi hai con ngựa đen cao khoẻ mà đến. Thực ra không phải con ngựa này không đủ quý khí, mà là người khác đều ngồi xe ngựa sang trọng, hắn cưỡi ngựa trông lại không đủ quý tộc.

Y phục của nam nhán đang ngồi cao cao trên tuấn mã kia ngược lại chính là trang phục quý tộc, nhưng bản thân hắn dường như cảm thấy rất khos chịu, liên tục cau mày. Người đi qua cũng liên tục cau mày, có không ít gia nhân của quý tộc châu đầu ghé tai nghị luận bàn tán.

“Dáng dấp kia cũng thật là...” Bọn họ chần chờ, cuối cùng ——

“Đáng tiếc, là man di.” Bọn họ nói như vậy.

Anh đẹp trai mắt điếc tai ngơ, tùy tùng của hắn lại trợn mắt giận dữ lườm gã sai vặt đó một cái, nói khẽ với chủ nhân: “Quốc chủ, năm nay là năm đầu tiên kết thúc quốc tang thái hậu, hoàng đế lệnh cho các nước chư hầu toàn bộ tiến cung, ta đã sớm bảo ngài nếu còn như vậy chắc chắn lúc đến sẽ bị người đâm cột sống, có sai đâu...”

Nam nhân bị gọi là quốc chủ kia liếc gã một cái, chẳng thèm để ý nói: “Cái tên Lam Giác này của ta đặt ở trong lòng bọn họ, dù là nạm một thân vàng mà tới cũng vẫn bị coi là man di mọi rợ. Điều đơn giản vậy ngươi cũng không hiểu?”

Ngay cả thiếp thân cận vệ của quốc chủ, Dương Phong, cũng không ngoại lệ bị cái liếc kia của hắn làm cho kinh diễm —— lúc mới vừa vào kinh, quanh hắn vây đầy tiểu thư quyến nữ, chỉ tiếc, lúc họ biết thân phận hắn thì đều tiếc hận bỏ đi.

Đang nói, một ông già mập mạp xuống xe ngựa, quay sang một nam tử trung niên nhân khác nói: “Nghe nói năm nay có vài tên chư hầu đến cầu thân, ngươi có vừa ý ứng cử viên nào không?”

“Nói chung, không chọn Tây Đường quốc chủ được, tiếc quá đi, tiểu tử kia nghe nói là phong hoa tuấn tú, tên cũng đĩnh đạc phong nhã, nhưng đáng tiếc lại là tội thần, đất phong đều bị thu rồi...”

Nói được một nửa, thấy người mà mình đang nói về thong dong cưỡi ngựa lại đây, kéo dây cương, nở nụ cười xán lạn mà nhìn bọn họ.

Tây Đường quốc chủ Lam Giác, đất phong Đường quốc vốn là sản nghiệp Lam gia, mà xuất phát từ một số nguyên nhân, hiện tại chia thành hai nước đông tây này. Vị Tây Đường quốc chủ nhận phần đãi ngộ không hề tốt đẹp gì, lãnh thổ toàn giặc cỏ với dị tộc, chiến loạn liên miên, cho nên khi Lam Giác lên mười mấy đã biết cưỡi chiến mã mang binh xuất chinh, so sánh với đám quý tộc chư hầu này, trên thân hắn lúc nào cũng như phảng phất mùi máu tanh, dù có cười đến như phật Di Lặc, các quý tộc kia cũng đều nghĩ hắn đang tiếu lý tàng đao.

Mà càng quá phận hơn chính là —— chỉ có một tùy tùng? Để cho tiện nghe lén à!

Nữ nhân đến ngắm hồ sen đều trộm nhìn qua bên này, lúc nhìn thấy nụ cười Lam Giác tim đột nhiên đập thình thịch, mà khi nhìn thấy ngọc bài bên hông hắn, chỉ đành thất vọng chậc lưỡi một tiếng.

Nói sau lưng là một chuyện, nhưng bàn tán ngay trước mặt người ta lại hoàn toàn khác. Hai người kia mặc dù cũng là quý tộc, nhưng thân phận làm sao cùng một trục hoành với quốc chủ được, vội vàng lùi về sau hành lễ, nhường bọn Lam Giác đi trước.

Dương Phong không cam lòng theo sát quốc chủ nhà mình, không nhịn được nói: “Nạn binh đao nổi lên bốn phía, dân chết đói đầy đường, hoàng đế lại này yến hội thế này chủ để đán thùng cơm này ăn nói huyên thuyên! Đám nữ nhân kia hoàn không xứng với ngài!”

Lam Giác lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người bên kia, xoay người lại nói: “Nếu không phải năm nay trong nước mất mùa, nước ta thực sự cần lương thực cứu tế, ngươi cho rằng ta nguyện ý ngàn dặm xa xôi đến mấy ả vô dụng kia về nhà?”

Cách này trong lòng Lam Giác vốn là hạ của hạ sách, nhưng đáng tiếc tình hình dưới mắt nhìn tình hình mấy nhóm quý tộc có thể trợ giúp hắn này, con gái bọn họ sợ là... Không lọt tới được vị trí thị tì của hắn.

...

Yến hội cũng không cần tuyên bố bắt đầu, sau khi khách khứa đến đông đủ liền bắt đầu lục tục bưng ra điểm tâm cùng trái cây, sau mỗi vị quý tộc phía sau đều có một cái nữ quan chuyên hầu rượu, nhưng Lam Giác phất tay đuổi nàng đi.

Rượu đế đô rất nhẹ, Lam Giác nếm thử một chút liền để xuống.

Lát sau, một vài công tử trẻ tuổi quần áo tương đối khiêm tốn bắt đầu ngâm thơ.

Lam Giác nhìn một chút, gọi nữ quan kia lại, thuận miệng hỏi: “Kia là cái thứ đồ gì?”

Nữ quan vì từ ngữ hắn dùng mà kinh ngạc một lúc mới hiểu được hắn đang hỏi về trò đối thơ kia, trả lời: “Những người kia là văn sĩ các quý tộc nuôi, quốc chủ không ở kinh thành, sợ là không biết trào lưu mấy năm gần đây, hiện tại mấy quý phủ nhà cao cửa rộng đều nuôi chút văn sĩ, mấy chức vụ trọng yếu trong cung cũng đều có phần của mấy văn nhân mặc khách này, Xuân Yến năm ngoái ngài không đi, khi đó đấu văn khá là đặc sắc, trưởng công chúa tự mình chọn bốn vị, cũng là kinh thành Tứ đại tài tử đây.”

Lam Giác yên lặng nghe nửa ngày, bình luận nói: “Dâm từ diễm khúc*.”

*Từ ngữ dâm tục, văn chương hoa lệ nhưng sáo rỗng

Nữ quan thuyết minh cho hắn sững sờ, trầm mặc lui xuống —— không trách người ta nói Tây Đường quốc chủ bề ngoài văn nhã phong lưu, thực ra chỉ là người nhà quê lên tỉnh.

Dương Phong nói trực tiếp hơn: “Một người biết đánh nhau cũng không có.”

“Nghe nói, tối hôm qua Chử Tương thi thơ với Đại học sĩ ở hồ Thiên Ngư, thua, cư nhiên nhảy hồ!”

“Vị đầu bảng trong tứ công tử kia?”

“Đúng vậy, lần này, trưởng công chúa sẽ chọn ai bổ vị đây?”

Lam Giác nghe mấy vị văn sĩ này nói chuyện, hắn kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười không hề có độ ấm.

“Người nông dân muốn sống đều phải dốc toàn lực cầu sinh, quý tộc trong thành viết một bài thơ dỏm không xong liền nhảy hồ.” Hắn cười nhẹ một tiếng

“Thật là phong nhã, thật là tẻ nhạt.”

...

Nhưng mà, Chử Tương bị “Nhảy hồ” lúc này lại đang ở khách điếm, khoác cái vỏ chăn suy nghĩ nhân sinh.

Cô nhóc kia tự xưng là Nhị Nương, con gái nhà nghèo, không bị đặt tên là Nhị luôn đã tốt lắm rồi, Chử Tương đưa bé một mảnh ngọc, kêu bé mua quần áo mới cùng thuốc cảm, còn lại cho bé làm thù lao, bé gái mừng rỡ nở hoa, yêu tinh ở trong mắt liền biến thành phúc tinh.

Chử Tương ngồi bên cửa sổ, trên đường rất náo nhiệt, khác xa với dải ngân hà tực rỡ vô ngần của vị Hạm trưởng luôn quan niệm ngày mai thế giới tận thế, ngày hôm nay cũng phải cố gắng giãy dụa trên đường mùi khói lửa đạo kia.

Y tỉ mỉ nhớ lại một chút —— dù sao, y đã ở lại thế kỷ 28 quá lâu, cho nên y cơ hồ quên hết chuyện thế giới này, chưa kể nơi này chỉ là nơi y chết, chẳng phải chốn ở ban đầu —— đúng rồi, y chết thế nào ấy nhỉ?

Trong tay không có bảng điều khiển của Long Tước, bên tai không máy phát thanh AI, khiến y cảm thấy vô cùng cô quạnh. Chử Tương lật qua lật lại ký ức phủ đầy bụi của mình, mơ hồ nhớ tới...

Hình như là sau khi tham gia cái tiệc rượu gì đó, sau đó uống say, bị người từ trên cầu đẩy xuống hồ?

Thế giới này Chử Tương xuất thân từ cánh đồng tuyết phía bắc hoang vu rộng lớn, tất nhiên không có cái kỹ năng bơi lội này, một văn sĩ say rượu bị đẩy vào trong hồ, nếu như không phát sinh sự xuyên qua kiện thần kỳ kia, lúc này hẳn chỉ là một cái xác chết trôi giữa hồ.

Long Tước... Tay Chử Tương hơi run nhúc nhích một chút, Long Tước kia, sợ là sớm đã sớm biến thành bụi trần giữa tinh hà rộng lớn.

Cũng ổn thôi, cứ như vậy, chiến hữu cũ khi nhắc lại cái tên Chử Tương này, nhất định sẽ tổ chức những nghi thức mặc niệm hào hùng, ngày lễ ngày tết còn phải tới khu nghĩa trang liệt sĩ Y Quan tế bái y, bọn họ sẽ giơ ly rượu lên, nói với y: “Chúc mừng ngươi, chết có ý nghĩa.”

Đợi đến trăm nghìn năm sau, Tinh Trần y đây sẽ trở thành truyền kỳ*.

*Giải thích cho ai chưa biết: ở tinh tế tên của Chử Tương là Tinh Trần nhé, không ohari editor nhầm đâu

Nghĩ như vậy, nét vui vẻ dần lan nơi đáy mắt.

Còn một vấn đề nữa, ở thế giới này Chử Tương còn chưa thành niên, vậy từ nay phải làm gì?

Chử Tương mơ hồ nhớ ta, nơi này và Hoa Hạ thế kỷ 28 có chút tương tự, nhưng lại cũng không quá giống nhau. Trước khi y xuyên qua, bố cục thiên hạ đã có điềm báo sắp sửa thay đổi, thực lực mỗi nước chư hầu càng ngày càng mạnh, nơi nơi chiêu binh mãi mã, mà thiên tử chẳng khác nào cái lọ hoa, sa vào tửu sắc, không nghĩ cũng biết munhf chẳng làm hoàng đế được mấy ngày, tận hưởng lạc thú trước mắt thôi; quý tộc kinh thành ngày ngày mở vũ hội, sinh hoạt xa hoa lãng phí lười biếng, không chí tiến thủ.

Mà những văn nhân mặc khách này tụ tế ở đế đô lại chỉ để mua vui cho quý tộc, bởi vì daoj gần đây đám vô công rồi nghề đó thịnh hành mấy trò trăng hoa phong nhã, thư sinh xuất thân bình dân cũng có thể vì ngẫu nhiên viết một bài thơ hay mà trong một đêm trở thành danh sĩ.

Than thở một tiếng, Chử Tương để tay lên ngực tự hỏi, nếu không phải sống lại một lần, y lúc trước cũng là người như vậy.

... Bây giờ ở đây, không có tinh hạm, khó chịu!

Hơn nữa, đối với người hại mình, y không có chút đầu mối nào! Nhưng mà lại không thể cứ cho qua như vậy —— tuy nói Chử Tương cũng không phải là có thù tất báo, nhưng lỡ như có lần thứ hai thì sao? Chử Tương thật sự không nhớ ra được chuyện xưa xửa xừa xưa “Mấy chục năm trước” này, nhưng lại rất không yên lòng, cho nên, điều tra một chút là việc nhất định phải.

Đợi hơn hai canh giờ, khi Chử Tương bắt đầu hoài nghi Nhị Nương có phải là cầm tiền chạy trốn rồi khôn, cô nhóc kia rốt cục trở lại.

“Sao lại đi lâu như vậy?” Chử Tương đưa bé một chén nước trà, cô bé đầu đầy mồ hôi một hơi uống cạn, trả lời:

“Có thật nhiều khách quý đến nha, trong thành đâu đâu cũng có thiết vệ đó, nghe nói là Đại lão gia nhà nào mở tiệc rượu.” Nhị Nương chưa nói bé thiếu chút nữa bị xem là ăn mày đuổi đi, đưa cho Chử Tương một bao quần áo, “Hiệu thuốc này tốt lắm, ta mua thêm một khối gừng, ta sẽ nấu nước đường gừng, ngươi uống là khoẻ.”

Chử Tương nói cám ơn, phát hiện cô bé này thẩm mỹ cũng không tệ lắm, một boj trường bào màu xanh thêu chủ trắng, ngược lại so với bộ đồ trắng như đi dự đám tang “y” mặc kia càng thêm vừa ý Chử Tương.

Chỉ là tay áo của trường bào quá lớn, mặc rất bất tiện.

“Tiền trả cho ngươi!”

Chử Tương nở nụ cười: “Không được, đều nói xong việc rồi cho ngươi, ngươi cũng mua cho mình vài bộ váy áo dễ nhìn đi thôi.”

Nhị Nương lắc đầu: “Không đâu, ta nếu trông quá xinh đẹp, phải lấy chồng làm lẽ cho người ta.”

Chử Tương nhất thời không nói được cái gì, Nhị Nương chấp nhất đem tiền nhét về, nói mình đã mua một gói bánh đường ăn, vậy là đủ rồi.

Trầm mặc một lát, Nhị Nương bỗng nhiên nói: “Yêu tinh, tiệc rượu Đại lão gia kia ngươi không dự sao?”

Chử Tương thấy buồn cười, lòng nói cái mũ yêu tinh này ta cứ vậy mà đeo lên?

Bất quá, khi cô bé nói đến tiệc rượu, ký ức phai màu Chử Tương chợt rõ ràng hơn—— trước kia y đúng là thường thường tham dự các loại tiệc rượu, y hình như còn được trưởng công chúa khâm điểm làm cái gì mà Tứ công tử... Đúng rồi, nếu như nhớ không lầm, hôm nay là Xuân Yến ở phủ trưởng công chúa!

!!!

Chử Tương lập tức nhảy dựng lên —— xuyên qua tuy rằng khó mà tin nổi, mà xuyên đi rồi lại xuyên trở về, trọng sinh cũng là sống, nếu bởi vì không đi Xuân Yến, ngày thứ hai liền bị kéo ra ngoài chém, vậy quá uổng! Mà y đã chạy theo vị trưởng công chúa kia, nhất định phải tới điểm danh, dù sao thế giới này tội nặng nhất là coi rẻ Vương tộc.

Thế nhưng, đi tới cửa, hạm trưởng bông tơ bỗng nhiên đau đầu mà nghĩ ra —— thi từ ca phú, không sót lại chữ nào, một cái miệng tất cả đều là lý luận chiến thuật của bốn chiều thời không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.