Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 14: Chương 14: Chương 11






Quách Kiêu ở gần, tới trước.

Quách Bá Ngôn ngồi trên ghế thái sư gỗ tử đàn, đang tính toán hôn kỳ định ở ngày nào là thích hợp nhất, nghe được tiếng bước chân nhi tử, hắn bưng bát trà ngước mắt lên. Nhi tử 16 rồi, so với đầu năm trước khi hắn rời kinh đã cao hơn một đoạn, đỉnh đầu đã đến cằm hắn rồi, thon dài cao ngất, tuấn tú giống như trúc xanh, ngũ quan hơi ngây ngô, nhưng đợi một thời gian nữa, trưởng thành nhất định có thể oai phong anh hùng như hắn vậy.

"Phụ thân, người tìm ta?" Quách Kiêu nhấc chân đi vào, cung kính hỏi, mặt mày lạnh lùng không có gì sai biệt so với Quách Bá Ngôn.

Nhi tử có khí độ không tầm thường, văn võ song toàn như vậy, Quách Bá Ngôn không có một chỗ không hài lòng, cười chỉ chỉ cái ghế bên trái: "Ngồi đi, hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, có phải bị hù sợ hay không?"

Quách Kiêu gật gật đầu, nhưng trong lòng buồn cười. Phụ thân quá coi thường hắn, bị trúng tên như vậy, vừa nhìn liền biết là bị đâm ở cự ly gần, mà không phải là bắn giết ở tầm xa, cũng chỉ hù dọa được đám người tổ mẫu. Còn nữa, trong trí nhớ của Quách Kiêu, thân thủ của phụ thân, cho tới bây giờ đều là phụ thân bách chiến bách thắng, không có đạo lý phụ thân bị thích khách đuổi giết chạy thục mạng chật vật như vậy. Quách Kiêu liệu định trong đó có nội tình khác, phụ thân không muốn nói, hắn thức thời cũng không hỏi mà thôi.



Đình Phương nhẹ nhàng cười cười. cô nương mười bốn tuổi, mặt như hoa đào mắt như nai con, sạch sẽ đáng yêu, so sánh với huynh trưởng, dung mạo nàng càng giống với Quốc Công phu nhân Đàm thị đã mất sớm. Quách Bá Ngôn hoảng hốt một cái, giống như thông qua nữ nhi thấy được tuổi dậy thì của người vợ đã mất, nghĩ đến lời hắn sắp nói, Quách Bá Ngôn bỗng nhiên sinh ra một chút áy náy với hai đứa con.

Mấy năm này hắn luôn vì Hoàng Thượng quên mình phục vụ, bôn ba khắp nơi, một năm bốn mùa thời gian ở nhà ở có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhi tử thì không sao, hắn mang ra ngoài rèn luyện hai năm, phụ tử sớm chiều ở chung, nhi tử có chuyện gì đều gặp hắn thỉnh giáo. Đến phiên nữ nhi, tình cảm cha con rất xa lạ, ngoại trừ vài câu thăm hỏi mỗi ngày, liền không còn lời gì để nói.

Nhưng áy náy thì như thế nào? Lâm thị hắn vẫn phải lấy, duy nhất có thể làm, là sau này quan tâm lo lắng hai hài tử này nhiều hơn.

Uống một ngụm trà, Quách Bá Ngôn đặt tách trà xuống, nhìn nhi tử nói: "Hôm qua gặp chuyện, ta tại sao trở về, hai người các con cũng biết rồi chứ?"

Quách Kiêu nói: "Vâng, nghe nói là muội muội ruột của ông chủ Lâm Cẩm Tú phường."

Quách Bá Ngôn ừ một tiếng, dựa vào thành ghế thở dài: "Ta phái người hỏi thăm rồi, trượng phu Lâm thị ốm chết, nàng một mình mang theo thủ tiết nữ nhi bốn năm, sau khi hồi kinh thì cùng con gái ở hậu trạch u tĩnh (u nhã tĩnh mịch), hàng xóm láng giềng đều khen nàng đoan trang yên tĩnh, không ngờ lại bị ta bắt cóc, một đường đồng hành đã ảnh hưởng tới thanh danh. Vi phụ dựa vào mẹ con các nàng mới có thể toàn thân mà lui, hiện tại danh dự nàng bị tổn hại, vi phụ sao có thể nào ngồi nhìn không để ý tới? Tối hôm qua vi phụ đã suy nghĩ tường tận, quyết định cưới nàng làm vợ, hai người các con nghĩ như thế nào?"

Quách Kiêu mấp máy môi. Sau khi phụ thân bị thương, hắn phái tùy tùng thăm dò rất nhiều tin tức, nói Lâm thị dung mạo xinh đẹp hơn người, trước khi xuất giá người đến Lâm gia cầu hôn nối liền không dứt, nói Lâm thị lấy chồng ở Giang Nam xa xôi, tháng tư năm nay mới quay về, nói hôm qua là một lần duy nhất trong nửa năm qua Lâm thị mới đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải phụ thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.