Quan Thuật

Chương 5: Chương 5: Vừa đến đã thăng lên cấp Tổ trưởng.




- A! Diệp Phàm à, ngồi đi.

Điều vô cùng ngạc nhiên là bí thư Tần khi thấy Diệp Phàm đi vào lại nhìn hắn gật gật đầu, lại còn nở ra một nụ cười hiếm thấy. Còn ra hiệu cho hắn ngồi ở cái ghế xoay nhỏ hơn một cỡ đối diện với mình và thuận tay ném qua một điếu Trung Hoa. Một loạt động tác bình thường làm cho Diệp Phàm có cảm giác lo sợ khi được quan tâm quá, trong lòng khen bí thư Tần là cấp trên tốt ôn hòa thân thiện, không kiêu ngạo với cấp dưới..

Diệp Phàm đương nhiên là không dám ngồi ở đó mà hưởng thụ thuốc của bí thư Tần. Bản thân hắn vẫn hiểu chỗ của mình ở đâu. Hắn vội vàng cúi người châm thuốc cho bí thư Tần, sau đó ngồi thẳng lưng trên ghế nhìn bí thư Tần đợi ông ta nói.

- Là thế này, trên huyện đã nhận thấy cậu là sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp trường đại học danh tiếng của nước Trung Quốc chúng ta, hơn nữa lại là người huyện ủy đặc biệt muốn từ Mặc Hương xin về. Để hưởng ứng lời hiệu triệu trọng dụng người tài của Đảng uỷ và chính quyền thị trấn nên quyết định cho cậu gách vác chút trọng trách. Buổi sáng các thành viên của Đảng ủy thị trấn đã tạm thời tổ chức buổi gặp mặt và quyết định cử cậu làm tổ trưởng tổ công tác thường trú ở thôn Đập nước Thiên Thủy, đãi ngộ cấp Tổ trưởng, bây giờ bằng cấp với chủ nhiệm Vương của phòng Đảng - chính quyền và chủ nhiệm của các phòng ban khác. Thành viên trong tổ có Lưu Trì và Lý Xuân Thủy. Cậu có yêu cầu hoặc suy nghĩ gì thì có thể đưa ra.

Bí thư Tần thu lại vẻ mặt tươi cười, nét mặt trịnh trọng nói.

“Yêu cầu gì? Mình còn dám yêu cầu gì nữa.Vừa mới tốt nghiệp thì đã thăng lên cấp Tổ trưởng. Có lẽ nói ra thì các bạn cùng học đều phải mở rộng tầm mắt bởi vì bọn họ tuy nói tìm được đơn vị tốt hơn của mình nhưng cũng chỉ là một nhân viên bình thường.”

Cấp Tổ trưởng này trong thể chế bộ máy chính quyền nước Trung Quốc tuy chỉ là cấp thấp nhất, không được tính là quan nhưng để kiếm được một chân Tổ trưởng thực sự có quyền thì lại rất khó. Trong thị trấn các vị chủ nhiệm các ban ngành không qua được cấp Tổ trưởng. Hơn nữa, có sự mở đầu tốt đẹp này, sau này làm ra thành tích rồi tiến lên phó chủ nhiệm cũng có nền tảng vững chắc rồi.”

Diệp Phàm trong lòng nghĩ rất nhanh rồi giả vờ vẻ cảm kích nói:

- Bí thư Tần, vô cùng cảm ơn sự tín nhiệm và quan tâm mà các vị lãnh đạo đã dành cho tôi. Tôi sẽ tận tâm làm việc, ra sức thực hiện để mình có thể sớm vào được vai tổ trưởng tổ công tác, không phụ tấm lòng kỳ vọng của Đảng, nhà nước và các vị lãnh đạo thị trấn.

- Tốt! Thanh niên là phải có chí khí, dù sao cũng là tốt nghiệp trường đại học danh tiếng. Nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở cậu một chút, tình hình thôn Đập nước Thiên Thủy có chút phức tạp, cậu phải chuẩn bị về tâm lý.Tài liệu về Đập nước Thiên Thuỷ cậu có thể đến phòng Đảng – Chính hỏi chủ nhiệm Vương. Và còn vài việc quan trọng cần chú ý chủ nhiệm Vương sẽ nói với cậu.

Tần Chí Minh vốn tưởng Diệp Phàm sẽ từ chối hoặc đưa ra những yêu cầu khó làm. Ai biết thanh niên này lại là con nghé mới sinh không sợ hổ, đến da mắt cũng không chớp thì đã đồng ý rồi. Vì vậy tâm trạng cũng nhất thời rất tốt, khi đứng dậy còn đưa tay phải ra nhiệt tình vỗ vào vai của Diệp Phàm làm cho Diệp Phàm thấy rất kích động, suýt nữa thì chảy cả máu cam, có cảm giác giống như nhìn thấy một cô gái có vẻ đẹp tuyệt trần.

Thực ra nguyên nhân chủ yếu là do tối qua Diệp Phàm rất sớm đã đi ngủ rồi, lại thêm việc ở huyện Lâm Thủy này không quen một ai. Hơn nữa việc liên quan đến đập nước Thiên Thủy hắn cũng không biết rõ. Nếu không thì bây giờ có lẽ đã sớm khóc cha gọi mẹ rồi, làm gì có chuyện vẫn thể hiện sự trung thành, cảm động nói những câu vì Đảng, vì nước, vì dân tốt đẹp trước mặt bí thư Tần thế này.

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm vệc của bí thư Tần, Diệp Phàm cuối cùng cũng không kìm nén được cảm xúc của mình. Hắn chạy một mạch đến phòng vệ sinh ở cuối tầng trốn trong đó châm một điếu thuốc, ha ha cười to một trận. Phải biết rằng kiếm được chức Tổ trưởng cũng là chuyện khó. Cha của Diệp Phàm là Diệp Thần Tây làm việc hơn 20 năm tại phòng Lao động huyện Cổ Xuyên cũng chỉ mới được thăng chức phó chủ nhiệm văn phòng cấp bậc phó phòng.

- Xấu tính!

Cánh cửa nhà vệ sinh đột nhiên mở ra, bên trong đi ra một người nam cường tráng, trên mặt mơ hồ có thể nhìn thấy một vết sẹo như con giun, còn là một cảnh sát. Có lẽ người ta đang đi thoải mái thì bị tiếng kêu của Diệp Phàm kích thích, cho nên mới nhăn mặt nhíu mày hừ một tiếng.

- Ừ… Kìa xin lỗi nhé đại ca! Tôi đang nghĩ đến vài chuyện vui nên … thất lễ rồi!

Diệp Phàm quay đầu rút ra một tờ giấy lau tay rồi vội đưa một điếu Trung Hoa, ngượng ngùng nói.

- Ừ.

Viên cảnh sát cầm lấy điếu thuốc, nhìn qua phát hiện là một điếu Trung Hoa, liền lập tức châm hút, nét mặt trở nên ôn hòa hơn. Nhìn qua Diệp Phàm, cảm thấy rất lạ, liền hỏi:

- Người anh em ở đâu đến, đến uỷ ban có việc à?

Diệp Phàm đã bình tĩnh cười nói :

- Ờ. Tôi là Diệp Phàm, là sinh viên mới được phân về đây.

- Diệp Phàm... Diệp... Phàm.

Viên cảnh sát đưa mắt kiểm tra một vòng nhà vệ sinh trong lòng hình như đang nghĩ gì đó, cuối cùng đã nghĩ ra, ánh mắt có chút kỳ lạ nói:

- Anh chính là Diệp Phàm, tổ trưởng tổ công tác tại thôn Đập nước Thiên Thủy mà thị trấn vừa mới thành lập à?

- Ờ. Đại ca cũng biết sao?

Diệp Phàm có chút kinh ngạc. Mình mới vừa đến lúc sáng mà sao hình như đã thành người nổi tiếng của thị trấn Lâm Tuyền rồi.

- Ha ha. Vừa rồi trên đường tôi nghe phó bí thư Thái nói.

Gã xem đi xem lại điếu Trung Hoa đó nói:

- Người anh em, tôi là Triệu Thiết Hải, là quyền trưởng đồn của đồn công an thị trấn Lâm Tuyền. Nhưng phải nhắc nhở chú em một chút, đi đập Thiên Thủy thì phải cẩn thận một chút, nếu không….haha. Đi nhé. Tôi còn có việc.

“Cẩn thận một chút, có ý gì đây? Chẳng nhẽ đập nước thôn Thiên Thủy có mãnh thú hồng hoang hay sao?” Diệp Phàm nhìn bóng của Triệu Thiết Hải đi ra xa nghĩ lại những lời kỳ quặc mà gã nói, lẩm bẩm mấy câu, cảm thấy nên gọi điện về xin ý kiến bố.

Cảm thấy gọi điện trong uỷ ban không tiện nên Diệp Phàm đi ra ngoài tìm một đại lý điện thoại công cộng gọi điện thoại. Bởi vì những năm 95 mọi người đều lấy máy nhắn tin đeo trên sườn là thể hiện sự tự hào, không có mấy người dùng nổi điện thoại di động, nhưng khi đó gọi là điện thoại cầm tay.

Diệp Phàm nói đơn giản chuyện của mình cho bố nghe.

Diệp Thần Tây trong điện thoại trầm tư một hồi rồi nói:

- Phàm nhi, vừa tốt nghiệp đã được lãnh đạo thị trấn sắp xếp làm cấp Tổ trưởng thực sự là không đơn giản. Nhưng thôn đập nước Thiên Thủy có lẽ có chút kỳ quái. Trước khi con đi thì phải tìm hiểu tình hình rõ ràng một chút nếu không sẽ thiệt thòi đấy.

- Vâng. Bố con biết rồi. Chỉ là một thôn thôi chẳng nhẽ lại ăn thịt được con. Bố yên tâm nhé.

Diệp Phàm không cho là đúng, cúp máy rồi vẫn lắc lắc đầu thấy bố mình càng sống thì càng nhát gan. Sợ gì một cái thôn chứ.

Đến văn phòng Đảng chính quyền, nhìn thấy một khuôn mặt béo tròn ngồi trên cái ghế xoay, biết hắn chính là chủ nhiệm Vương gì đấy vì vừa nãy ông ta còn chúc mừng một chút. Còn trên cái ghế sô pha bên cạnh lại có một nam, một nữ đang ngồi nhưng trên mặt lại che giấu vẻ tái nhợt, giống như thầy bói thường nói ấn đường đen thì sẽ gặp xui xẻo lớn, có lẽ là gặp phải vấn đề gì khó.

Người con trai khoảng 20 tuổi, vẻ mặt mệt mỏi. Người con gái thì tướng mạo tuy không phải tuyệt sắc nhưng lại làm cho Diệp Phàm đặc biệt cảm thấy cái vẻ thuần khiết của cô gái sơn dã, làm cho Diệp Phàm rung động đến kỳ lạ, chợt nghĩ đến Lý Xuân Ba trong bài hát Tiểu Phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.