Quân Tâm - Phù Dung Diệc Hữu Khuynh Thành Sắc

Chương 19: Chương 19: Liên Tâm




Cảnh vật không đợi người, năm mới rồi cũng đến, mặc kệ sóng gió bao phen, Cấm thành vẫn rực rỡ màu đỏ tươi của lồng đèn, của hồng mai, của y phục may mắn. Trước gia yến một ngày, Xuân Lan theo lệnh của Vương Hoàng hậu đến gắp Chu Thường tại.

Vừa bước vào trong điện lạnh lẽo, Xuân Lan đã thấy Chu Thường tại vẫn miệt mài tập múa, liền lên tiếng:

- Tiểu chủ đúng là không phụ sự kì vọng của Hoàng hậu nương nương!

Chu Thường tại giật mình quay đầu lại:

- Xuân Lan cô nương, sao cô nương lại đến đây?

Xuân Lan lấy khăn che miệng, thi lễ:

- Chúc mừng tiểu chủ, Hoàng hậu nương nương đã xin Hoàng thượng bãi bỏ lệnh cấm túc cho tiểu chủ!

Chu Thường tại mắt rưng rưng, mũi cũng đỏ ửng, vội quỳ về hướng Khôn Ninh cung, dập đầy lạy:

- Tạ ơn Hoàng hậu nương nương!

Xuân Lan phất tay cho cung nữ nhị đẳng đi theo đưa lên một gói đồ:

- Đây là đồ tốt mà Hoàng hậu cất công chuẩn bị cho tiểu chủ. Chúc tiểu chủ lọt vào long nhãn Hoàng thượng mà lấy lại ân sủng. Nô tì còn có việc, xin về trước!

Đêm ba mươi, thiên địa tuyết phủ, sương khí mờ mịt. Sau gia yến, Khuynh Thành quyết định tự mình thả hoa đăng cầu may mắn. Trong Cấm Thành có một hồ sen nổi tiếng, với tên gọi là Liên Tâm trì. Còn hơn nửa canh giờ sẽ đến giao thừa. Đây là năm đầu tiên Khuynh Thành đón năm mới trong Hoàng cung. Khuynh Thành lẳng lặng choàng áo khoác lông thỏ trắng, bên trong mặc y phục cung nữ, tay cầm một chiếc đèn lồng nhỏ, tự mình ra Liên Tâm trì thả hoa đăng.

Ngọc Thư, Ngọc Họa đều ngủ quên, nàng cũng không muốn gọi bọn họ dậy. Liền nhẹ bước ra cổng cung. Đêm đã khuya, sương rơi lạnh buốt. Trên con đường tuyết đóng dày, cuối cùng nàng cũng đến được Liên Tâm trì. Trời đông, hoa sen không nở, tuy vậy Liên Tâm trì thông với một con suối nhỏ chảy vòng sau Hoàng cung rồi đổ về một con sông, vì thế các cung nữ nếu có khấn nguyện gì sẽ viết lên lá thả trôi trên Liên Tâm trì.

Khuynh Thành thả đến chiếc hoa đăng thứ ba thì bị kẹt vào thân sen, nàng cố hất nước đẩy đèn hoa đi, nhưng mãi không được, cuối cùng nàng đánh bạo một tay nắm lấy cành cây nhỏ ven bờ, với người đẩy đèn hoa, không ngờ cành cây giòn khô gãy răn rắc, khiến Khuynh Thành ngã nhào.

Trước khi người nàng kịp chạm vào làn nước tê buốt, liền có một thân ảnh giáp phục đỏ rực, khí lực nồng đậm nam tính đã đỡ lấy nàng, thoáng qua chóp mũi Khuynh Thành, hương đào hoa tửu thoang thoảng.

Khi đã thoát khỏi nguy hiểm, nam nhân kia mới buông nàng ra, cẩn thận hỏi:

- Cô nương có sao không? Đêm đã khuya, cô nương là người cung nào? Tại hạ sẽ đưa cô nương về!

Khuynh Thành nhìn lại bản thân, cả người khoác áo lông dày kín không nhìn rõ hoa phục bên trong. Người cứu nàng là một nam nhi khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mang giáp trụ của Cấm quân Thị Nội

Khuynh Thành có chút bối rối:

- Ta, ta là cung nữ của Cảnh Dương cung! Sao ngươi lại ở đây?

Hắn nhíu mày, cười cười:

- Tại hạ uống rượu, trốn trực đêm, định một mình ra hồ Liên Tâm này ngủ. Không ngờ thấy cô nương đang gặp nguy!

Khuynh Thành nín thở nói một mạch:

- Coi như chúng ta huề, ta là trốn chủ tử, nếu ai đó biết ta sẽ bị phạt. Khu vực này ngươi cũng không được vào, nếu phát hiện ra sẽ bị chém đầu. Ta với ngươi giữ bí mật cho nhau!

Khuynh Thành không chờ hắn đồng ý đã chạy trối chết, gương mặt nàng đỏ hồng, hắn chớp mắt nhìn theo, có chút buồn cười:

- Tại hạ họ Phan, quý danh cô nương là gì?

Khuynh Thành quay đầu lại nhưng không đáp, tim nàng đập thình thịch.

Hắn uống thêm một ngụm rượu, lẩm nhẩm:

- Cảnh Dương cung?

Mùng một tết.

Từ sáng sớm, không khí vẫn lạnh lẽo vô cùng, gió rít trên mái ngói xám bạc, Khuynh Thành dậy sớm, nàng trang điểm tươi tắn, chọn y phục màu hồng sen, lại khoác áo lông trắng, tay ôm lò sưởi, được hai nữ tì đỡ đến Khâm An điện. Nơi đây Hoàng thượng, Hoàng hậu, cùng chúng phi tần sẽ làm lễ tế thần đầu năm mới.

Hoàng thượng đứng đầu tiên, bên cạnh người là Vương Hoàng hậu, phía sau Hoàng thượng là các ma ma ôm Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử, và cả Tam Hoàng tử mới sinh kia đến. Còn đứng sau Hoàng hậu lần lượt phi tần theo tước vị từ cao xuống thấp.

Khuynh Thành xót xa cho ba vị Hoàng tử nhỏ xíu kia, trời giá rét, mặc dù đứng trong đại điện, có than hồng bốn bên, thì việc ra gió thế này rất dễ ốm đau, cảm mạo, phong hàn. Đúng là sinh ra trong Hoàng tộc, được hưởng những đặc ân người thường không có được thì cũng phải chịu đựng những chuyện người thường không chịu nổi!

Lễ tế thần kéo dài từ việc chưởng quan Khâm An giám đọc văn tế, sau đó là chín lần quỳ bái, rồi đến đế hậu dâng hương, lại chín lần quỳ bái, sau cuối là các nàng dâng hương, khi đến người cuối cùng thì quỳ bái thêm một lẫn nữa mới kết thúc. Về cuối, Hoàng thượng, Hoàng hậu, lại cùng các Hoàng tử và chúng phi tần đến Ninh Thọ cung thỉnh an Lan Thái hậu. Khuynh Thành lại phải theo Vương Hoàng hậu mà lạy ba lạy với Lan Thái hậu. Khi đứng lên, các nàng được ban tọa.

Lan Thái hậu nhìn ba đứa nhỏ, lại phát ba bao lì xì đỏ thắm ngụ ý cát tường xuống. Chúc tụng mấy câu vui vẻ đầu năm, dặn dò mấy chuyện linh tinh, xong đâu đó người mới cho lui.

Thái hậu nhìn đoàn người rời đi, làm như ngạc nhiên lại hỏi Hoàng thượng:

- Sao không thấy Ngọc Quý phi đến?

Hoàng thượng lắc đầu:

- Ngọc Quý phi sau khi mất con tâm trí không ổn định, từ đó không ra khỏi Vĩnh Thọ cung, nhi thần cũng không muốn phiền nàng!

- Hoàng thượng là thiên tử, cần có chút cứng rắn, phi tần trong cung khác với tì thiếp nhà người thường, nàng ta phải biết dẹp bỏ niềm riêng mà phục vụ Hoàng đế. Không thể cứ vì đau buồn mà ảnh hưởng đến cả hậu cung.

Ngừng một lát, bà lại nói:

- Hoàng hậu, con quá dễ dãi rồi đấy?

Vương Hoàng hậu vội vàng phúc thân tạ lỗi, Lan Thái hậu phất phất tay rồi hỏi:

- Ngọc Quý phi thất kính với ai gia, con định xử lí thế nào?

Vương Hoàng hậu liếc nhìn Hoàng thượng một giây, thấy hắn vẫn điềm nhiên không để ý, mới thở ra mà nói:

- Theo luật định của tổ tông, nếu Ngọc Quý phi thất kính với Thái hậu sẽ bị hạ ba cấp, cấm túc nửa năm!

Lan Thái hậu thở dài:

- Ai gia thật không muốn làm khó, nhưng hậu cung có quy tắc của hậu cung. Cứ giáng hai bậc, cấm túc ba tháng!

Chúng phi tần liền thi lễ: “Thái hậu nhân từ!”

Vương Hoàng hậu lãnh mệnh, cùng chúng phi tần hồi cung. Khuynh Thành lại nghĩ, Vĩnh Thọ cung cao cao tại thượng kia, sau một đêm liền lung lay. Cơ bản sinh mệnh hay tâm tình của các nàng vốn dĩ không có chút phân lượng nào trong cung đình nguy nga này, dẫu cho tâm nàng có chết lạnh, bề ngoài cũng phải tỏ ra vui mừng kinh hỉ. Ngọc Quý phi sinh trưởng cao môn đại hộ, từ nhỏ luôn được nuông chiều, nàng ta hoặc là đã đoán được kết cục này nhưng không đủ sức kháng cự số phận, hoặc là chân thật nghĩ rằng Hoàng thượng sẽ vì tiểu hài tử mất đi mà lưu tâm đến nàng ta.

Cho dù thế nào, hai cách nghĩ ấy cũng đều quá sức ngây thơ!

Để tránh không may mắn, ba ngày đầu năm Vương Hoàng hậu không hạ chỉ, mà để sang mùng bốn. Có điều, trong cung thứ không thiếu nhất là tin đồn, chỉ mấy canh giờ sau, Ngọc Quý phi đã biết mình bị giáng thành Ngọc Quý Tần.

Chập tối, Thái Hòa điện dạ đăng rực rỡ, đàn sáo réo rắt, chuẩn bị cho gia yến đầu năm. Khuynh Thành tiếp tục lê thân chán nản đến đó. Đối với Hoàng đế nàng không có nhiều tình cảm, nhưng bắt buộc phải biểu tình vui mừng. Hoàng đế ưa thích nữ nhân hiểu chuyện hiền lành, Khuynh Thành cơ bản chuyện này nàng làm rất tốt, nếu không có việc liền không ra ngoài, ngày ngày trong cung hết ăn lại đến ngủ. Thời gian nhiều nhất chính là dưỡng nhan cùng cử người dò xét xung quanh Càn Thanh cung và Dưỡng Tâm điện, nếu thấy Hoàng đế khí sắc không tốt liền nấu canh táo đỏ hạt sen dâng lên, cứ thế ngày lại qua ngày, nhàn nhàn tản tản.

Trên sảnh đã đổi sang một bản thanh bình ca thịnh hành, Khuynh Thành ngước mắt nhìn lên, liền thấy Chu Thường tại mắt ngọc mày ngài đang hiến vũ. Tuy vậy không giống như lần trước làm một trò cười, trong mấy tháng cấm túc, nàng ta ngày ngày tập luyện múa trên dây, bây giờ thân thể nhẹ bẫng như chim yến, đứng một chân trên vải lụa giăng ngang Thái Hòa điện mà thể hiện, khiến Hoàng thượng có vẻ chăm chú thưởng thức.

Khuynh Thành thong thả ăn một miếng cao hoa đào mềm ngọt, trong lòng đoán định Chu Thường tại chắc chắn sẽ được ban thưởng. Nữ nhân trong hoàng cung chính là một cái bình hoa, nếu như Chu Thường tại đủ lộng lẫy tô điểm, Hoàng thượng cư nhiên cũng không keo kiệt mà đối đãi.

Khuynh Thành tuy vậy ngược lại có chút coi nhẹ Chu Thường tại, bởi vì ngoài được ban thưởng, Hoàng thượng kết thúc yến vũ liền triệu hạnh nàng ta. Đối với quy củ trong cung, ba ngày đầu năm cư nhiên dành cho Hoàng hậu. Khuynh Thành hơi nhếch môi, đây là Vương Hoàng hậu thực sự nhường nhịn, hay vì Hoàng thượng biết được kế sách Vương Hoàng hậu mà không để chính cung chút mặt mũi nào.

Mùng bốn Tết.

Lịch sinh hoạt trong cung trở lại bình thường, lại ăn đủ ba bữa ngủ đủ hai giấc, ngày lẻ thỉnh an Vương Hoàng hậu, mà mùng một mười lăm lại thỉnh an Lan Thái hậu như mọi khi. Chỉ là đã sang xuân, y phục cung nữ thái giám cũng từ màu lam đơn điệu chuyển thành hồng nhạt ấm áp.

Tuy tiết trời còn lạnh nhưng cũng đỡ gió hơn rất nhiều. Lúc này chiếu chỉ trong cung liên tục được ban ra, đầu tiên là Ngọc Quý phi bị giáng làm Ngọc Quý Tần. Tiếp theo là Ngọc Tần có công sinh Tam Hoàng tử được Hoàng thượng ban phong hiệu thành Mỹ Tần.

Chuyện này với Mỹ Tần không gọi là may mắn, phải nói là xui xẻo mới đúng, bởi vì nàng chỉ là Tần vị, có phong hiệu vẫn là Tần vị, không được làm chủ một cung, vẫn sống trong Trường Xuân cung của Tương Hoàng Quý phi. Cái nàng ta muốn là trở thành Quý Tần, sau đó tiến lên phi vị, trở thành một nương nương chân chính chủ vị một cung. Nhưng dù sao việc Ngọc Quý phi bị giáng làm Quý Tần, lại không có phong hiệu, cơ bản gần như ngang bằng cùng Mỹ Tần khiến Mỹ Tần biểu tình vui vẻ hơn bao giờ hết. Nhưng trong cung chưa tuyển tú, thế mà sinh trưởng Hoàng tử lại không được tấn vị, có thể thấy Hoàng thượng với nàng ta cũng không được bao nhiêu chân tình.

Vĩnh Nguyên Đế không phải kiểu người tiết kiệm, quốc khố hiện tại lại dư thừa nhiều, rất nhanh liền đến Tết Nguyên tiêu, từ Càn Thanh cung lại truyền ra chiếu chỉ tổ chức đại yến thưởng trăng. Vương Hoàng hậu suốt một tháng liên tục các loại nghi lễ, bận rộn đến bãi miễn thỉnh an cho chúng phi tần.

Khuynh Thành theo lệ thường chuẩn bị y phục ủ bằng hoa mai, hương thơm tinh tế dịu dàng, lại trang điểm hoa lệ. Dạ yến này chủ yếu để các vị phi tần, Vương gia làm thơ đối nhau, cũng có nét hứng thú. Tiệc được bày ngoài trời, nằm trên một sân cao trống trải gần hồ nước, thuận tiện ngắm trăng.

Thập Vương gia vẫn ngồi trên xe đẩy, nhưng cơ thể đã có thêm chút huyết sắc, Khuynh Thành hỏi Ngọc Thư thì được biết trước Tết có một vị cao nhân đã xé thông cáo của Hoàng thượng, đến Thập Vương phủ xin chữa trị cho Thập Vương gia, nghe đồn hiệu quả cũng không ít.

Mở màn cho Dạ yến năm nay, là một điệu múa trên lưng ngựa uyển chuyển, sôi động. Người múa điệu này không ai khác lại là Chu Thường tại. Hai đầu dải lụa Chu Thường tại múa, chính là hai đốm lửa cháy phần phật thích mắt. Rõ ràng loại tiết mục này không phải tùy hứng biểu diễn. Lần trước không được tấn vị, phải hay không phải nàng ta lần này cố gắng đem toàn bộ bản lĩnh ra.

Khuynh Thành không nghĩ điệu vũ của Chu Thường tại lại đả động đến bản thân, sau khi nàng ta múa xong, Hoàng thượng hết sức hài lòng, còn tán thưởng:

- Hôm trước nàng múa trên lụa hồng, hôm nay trên lựng ngựa, xem ra, luận tài múa, nàng không còn thua kém Hoa Quý Tần bao nhiêu!

Chu Thường tại cúi mặt tạ ơn. Khuynh Thành nụ cười cứng đờ, Hoàng thượng lần nữa lại đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió:

- Hoàng thượng, tần thiếp làm gì có được vũ đạo tuyệt vời như muội muội đây! Hoàng thượng quá lời rồi!

Hoàn Nhan Vô Hạ thích chí cười, Vương Hoàng hậu cũng cười nói

- Nếu Chu muội muội đã có lòng cố gắng như vậy, xem ra Hoàng thượng nên ban thưởng đi!

Hoàn Nhan Vô Hạ nhìn Hoàng hậu một giây, sau đó phất tay Quang Từ công công:

- Chu Thường tại có lòng sửa đổi, lại trở thành Quý nhân đi!

Hoàng hậu nâng mi mắt nhìn Chu Quý nhân cười, mà Chu Quý nhân vội vàng cảm tạ:

- Tần thiếp tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Hoàng hậu nương nương!

Yến tiệc đang lúc sôi nổi nhất, Hoàng thượng liền đề một bài thơ bốn câu năm chữ miêu tả bóng trăng dưới nước, lời thơ hoạt bát, tươi đẹp, sinh động lại không rườm rà. Thập Vương gia với bài thơ này rất tâm đắc, lập tức phổ nhạc xướng ca.

Hoàng thượng sảng khoái cười, không những không trách tội mà còn cổ vũ:

- Giai điệu rất tốt! Hoa Quý Tần có thể đệm một khúc không?

Khuynh Thành mày liễu hơi chau lại, có lẽ khoảng thời gian vừa qua Hoàng thượng ít lui đến Cảnh Dương cung, vì vậy hôm nay mới bồi đắp cho nàng. Khuynh Thành mỉm cười thi lễ, ôm đàn ra giữa sảnh, bắt đầu tấu khúc. Khúc này do Thập Vương gia phổ trên lời thơ Hoàng đế, cho dù có mười cái đầu cũng không ai dám chê bôi, Khuynh Thành thư thả gảy đàn, môi hơi nhếch một điệu cười.

Khúc đàn vừa dứt, Hoàng thượng đã truyền đêm nay nghỉ lại Cảnh Dương cung.

Quang Từ công công do dự một chút rồi nói khéo:

- Hoàng thượng, hôm nay mười lăm!

Vương Hoàng hậu mắt giật giật, liền ra vẻ hiền lương:

- Hoàng thượng cứ đến cung Quý Tần muội muội, thần thiếp không có gì!

Hoàng thượng cư nhiên hài lòng mà Quang Từ công công vội vã sang Cảnh Dương cung tuyên chỉ để bọn hạ nhân chuẩn bị. Cảnh Dương cung không quá được ân sủng nhưng cũng không thất thế, bọn nô tài nhìn mặt mà đối đãi, tuyệt chưa thất lễ bao giờ.

Khuynh Thành với chuyện này một chút vui vẻ cũng không hiện ra, đêm nay Hoàng đế đã hai lần đưa nàng lên làm chim đầu cành. Lòng dạ đế vương thâm sâu khó dò, huống hồ thân phận nàng có chút đặc thù, là muội muội thứ xuất của Vương Hoàng hậu. Hoàng thượng đây là muốn cảnh cáo Hoàng hậu hay Tể phủ. Cho dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không thể để người khác tự ý định đoạt số phận bản thân.

Khuynh Thành tiến lên một bước, tươi cười, khóe mắt cong lên:

- Tạ ơn Hoàng thượng! Tạ ơn Hoàng hậu nương nương!

____________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.