Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Chương 4: Chương 4: đụng ngã 'cây Tùng’




"Ủa? Sao lại là thân cây trống trơn không mọc lá, kỳ quái! ?" Trưởng Tôn Ngưng sốt cao, ý thức đã mất sạch, bắt đầu nói năng loạn xạ, lê đến trước mặt 'cây tùng', bàn tay nhỏ bé vừa sờ vừa nói thầm một mình."Còn nóng hổi, giống cái gì? Thật tốt, chờ trời sáng . . Lấy. . . Mấy cây trồng trước cửa lớn nhà mình, ha hả... ." Cô cười đến ngây ngốc, nhưng vẫn rất khả ái, hơi ngẩng đầu, mắt to nháy nháy giống như con mèo con đang làm nũng với chủ nhân.

Hoa tử ngang lùi thân thể ra kéo dãn khoảng cách với Trưởng Tôn Ngưng, đầu không khỏi mọc đầy vạch đen. (d,đ,l,q,đ_Lãnh Nguyệt Dạ) Anh vốn tới xem náo nhiệt, sao lại gặp gỡ cái 'Kẻ điên' này? Khó khăn lắm mới được nghỉ phép, vốn là đi bệnh viện thăm một người bạn từ nhỏ, nhưng khi đi ngang qua phòng cấp cứu, liếc thấy một màn phát sinh bên trong, lại bị khơi dậy hứng thú. Cô bé có một đôi mắt tinh xảo đặc biệt như vậy sẽ là một người như thế nào?

Lập tức quên chuyện thăm bạn lên chín tầng mây, đuổi theo cô. Thấy cô liên tục bị mấy quán cơm đuổi ra, xấu hổ, ủy khuất, tức giận, nhẫn nhục, lại cố gắng không bỏ cuộc, trái tim đã tĩnh lặng gần ba mươi năm của anh bỗng chốc dần dần có nhiệt độ, muốn đưa cánh tay ra bảo vệ cho cô.

Sau lại thấy cô đen ăn đen, giống như ngựa quen đường cũ cầm tiền làm của mình, thân thủ lưu loát mà người bình thường tuyệt đối không thể có, bỗng nhiên cảm thấy có hứng thú với cô đồng thời còn có mấy phần tìm tòi nghiên cứu, cảnh giác.

Không ngờ tới, cô ngã trái ngã phải bước qua, trong miệng lẩm bẩm, còn coi mình như cây tùng. (d,đ,l,q,đ_Lãnh Nguyệt Dạ)Vóc người này, khí chất này, phong độ này của anh có chỗ nào giống như cây tùng, có cây tùng nhà ai lớn lên đẹp trai khí phách như anh? Chỉ ra đây, anh lập tức chém.

"Này, tỉnh tỉnh!"

"Ừ? Biết chạy? Còn biết nói? Bảo bối nha!" Trưởng Tôn Ngưng nghe tiếng nói, điều chỉnh phương hướng, tay nhỏ bé vừa rơi xuống lại tiếp tục đưa về phía Hoa Tử Ngang, ôm lấy cánh tay anh: "Hắc hắc... ."

"Cười ngốc cái gì?" Hoa Tử Ngang nghiêm mặt, anh rất ít khi tiếp xúc với phái nữ, cánh tay bị ôm, cả người cảm giác không được tự nhiên, bứt rứt khó chịu, lại không hiểu vì sao không có hất cô ra.

Ngay cả anh là người hay là cây cô cũng không phân biệt rõ ràng, sao còn có thể phân ra sắc mặt gì,(d,đ,l,q,đ_Lãnh Nguyệt Dạ) dùng sức bắt được cánh tay anh, nhấc chân hướng trên người ôm lấy, "Ha hả. . . , bắt được rồi, bảo bối là của ta."

"... ." Cô gái này... Chẳng lẽ là đầu óc có bệnh?"Này, tỉnh táo một chút!"

"Ặc! ? Không đúng, không phải là cây tùng, phải.. A. . . Đẹp trai! Không. . . Quân nhân. . . Quân nhân đẹp trai!" Mặt Trưởng Tôn Ngưng gần như dính trên mặt Hoa Tử Ngang, ý thức hỗn loạn, căn bản không biết mình đang nói cái gì, "Anh chàng. . . quân nhân đẹp trai,. . . Dáng dấp của anh thật giống như . . lão công Tương lai của tôi nha, ha ha. . . ."

Mồ hôi! Hoa tử ngang im lặng chụp ót, con gái hiện tại đều mạnh mẽ như vậy sao, nhào lên là lập tức nhận làm lão công? Anh đường đường là quan chỉ huy 'Ngọa Long' của chiến đội bộ đội đặc chủng trực thuộc trung ương, (d,đ,l,q,đ_Lãnh Nguyệt Dạ)lữ trưởng chiến lữ đặc biệt, nhân vật cấp Chiến thần toàn quân, giữ mình trong sạch gần ba mươi năm, tới cái xó này lại bị cô gái 'Đầu óc có vấn đề' dụ dỗ, quả nhiên tò mò hại chết người a! Nói ra, anh cũng không có mặt mũi làm người nữa.

"Tôi... ."

Hoa Tử Ngang vừa định giải thích, ngón tay Trưởng Tôn Ngưng đã để lên môi của anh: "Hư! Để cho tôi. . . Dựa vào một lát, thật khó chịu!" Nói xong, ngã 'phịch' vào trong ngực anh.

A. . . , nóng như vậy! ? Ôm cô giống như đang ôm một miếng thịt trên lò nướng vậy, chẳng lẽ này giờ ăn nói lung tung là,...còn sốt cao thêm nữa không phải là nóng hỏng đầu luôn sao! Bệnh thành như vậy còn ra ngoài chạy loạn, đơn giản chính là đứa ngốc.

Không chút do dự, Hoa Tử Ngang ngồi xuống ôm lấy Trưởng Tôn Ngưng, chạy về phía xe của mình.

Trời dần sáng, gió dừng lại, bão tuyết bay xuống như lông ngỗng.

Một đoạn chuyện xưa vì vậy mà kéo ra tới tận đại mạc...

Khi Trưởng Tôn Ngưng tỉnh lại lần nữa, đã là chuyện của buổi chiều ngày hôm sau.

Từ từ mở mắt ra, giơ tay lên sờ sờ đầu, không nóng, cảm giác đầu óc tỉnh táo không ít, theo thói quen quan sát hoàn cảnh nơi này. Căn phòng xa lạ, rộng rãi sáng ngời, điều hòa mở ấm áp thích hợp. d۩ⓔn đ☆n lⓔ qu☢ đon Trang hoàng theo phong cách hai màu đen trắng đơn giản phóng khoáng, tương tự căn phòng kiếp trước của mình. Căn phòng được dọn dẹp phải hết sức gọn gàng, trong nhà trừ những vật phẩm cần thiết, không có một món trang trí dư thừa nào.

Có thể chắc chắn, chủ nhân phòng ngủ chỗ này, là một người nghiêm túc, cao quý, mạnh mẽ, tỉnh táo, lưu loát, hơn nữa còn là người đàn ông yêu thích sạch sẽ.

Từ từ, đàn ông? Tại sao mình lại ở trong căn phòng của đàn ông? Chuyện này quá kinh khủng!

Chỉ nhớ rõ có một tên cướp đoạt ba lô của cô, cô đuổi theo, giải quyết tên cướp, lấy tiền của tên đó, trên đường trở về, sốt cao phải kịch liệt, trí nhớ rất mơ hồ, giống như nhìn thấy một gốc cây cây tùng. . . a không đúng, là người đàn ông, sau đó... . Suy nghĩ hồi lâu, Trưởng Tôn Ngưng cũng không nghĩ ra tiếp sau xảy ra chuyện gì. Làm sao tới nơi này? Nơi đây lại là nơi nào? Là nhà của người đàn ông kia sao?

Dựa vào! Chẳng lẽ gặp phải kẻ háo sắc, thừa dịp cô bệnh nghiêm trọng, tay trói gà không chặt, ý thức không rõ xách về nhà, ăn hết xương cốt vào bụng đi!

Cả gan, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, người cặn bã!

Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!

Quan trọng nhất là, cô căn bản là không có cảm giác a! Thua thiệt quá lớn rồi!

Trưởng Tôn Ngưng vội vàng vén lên chăn kiểm tra, không nhìn còn đỡ, cúi đầu vừa nhìn, đập vào mắt đầu tiên là hai cái đùi đẹp trắng nõn thon dài, d۩ⓔn đ☆n lⓔ qu☢ đôn trên người chỉ mặc duy nhất một cái áo sơ mi đàn ông lớn, miễn cưỡng có thể che kín bắp đùi, không cẩn thận sẽ lộ ra màu hồng đồ lót bên trong. Trước ngực áo sơ mi bị chống đỡ phình lên, đưa tay vừa sờ, kinh ngạc.

Wa, đáng kinh ngạc!

Lúc vừa sống lại, bị bộ đồ đáng bỏ đi che kín, thân thể lại không thoải mái, vốn cũng không có để ý tới. Này vừa sờ không khỏi vui mừng, đừng xem thân thể này gầy nhỏ, một trận gió là có thể thổi bay, nhưng nhẹ nhàng nắm chặt, có ít nhất cỡ E, ôm trọn vểnh lên, là cái loại đàn ông thấy chảy nước miếng đó.

Kiểm tra một phen, trên người cũng không có dấu vết đáng ngờ, cũng không có chuyện hậu di chứng gì, xem ra chính mình còn là thân thể trong sạch, còn may! Thế nhưng, d۩ⓔn đ☆n lⓔ qu☢ đôn đối mặt với một con mồi mê người như vậy, cũng không cảm giác vậy có còn là đàn ông sao?

Ai nha! Mặc kệ nó? Trưởng Tôn Ngưng phát hiện mình sau khi sống lại, vô tình, càng ngày càng giống như cô gái nhỏ. Mặc kệ, nơi này không nên ở lâu, rời đi trước hãy nói, quần áo đâu?

Ngồi ở trên giường, mọi nơi nhìn hồi lâu, cũng không thấy món quần áo thực sự không muốn mặc lên người đó của mình, quá thể! Ngoại trừ cô là đặc công vua bên ngoài, bản thân vẫn là kiểu người phóng khoáng lạc quan, kêu cô mặc loại quần áo mười mấy năm trước, còn là kiểu của bác gái trung niên, d۩ⓔn đ☆n lⓔ qu☢ đôn đó không phải là nhổ cả một thân lông chim Phượng Hoàng xinh đẹp của cô, mà cắm vào lông gà sao? Muốn chết!

Rối rắm không giải quyết được vấn đề, Trưởng Tôn Ngưng từ trước đến nay thuộc phái hành động, xuống giường, đi chân trần tới trước tủ treo quần áo, kéo cánh cửa tủ ra.

Quân trang, duy nhất một bộ.

Không có thứ gì khác.

Ặc... , người có tiền ở phòng ốc tốt như vậy, thì không thể chuẩn bị thêm mấy bộ đồ thường sao?

Vậy bây giờ làm sao! Quân trang? Trên người mình cũng đang mặc áo sơ mi quân trang, trong đầu có chút hình ảnh từ từ hiện lên, dường như cô nhớ lại, trước khi mất đi ý thức thấy người đàn ông là một quân nhân, mình còn kêu anh ta...

Lão công tương lai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.