Quan Môn

Chương 594: Chương 594: Sợ cái gì?




- Diệp bí thư…

Dương Thuận Hinh hiển nhiên có vài lời không nói ra thật không thấy ổn, nàng cảm thấy phản ứng của Diệp Khai trong chuyện này thật sự có chút quá chậm chạp rồi.

- Dương bí thư, không cần kinh hoảng.

Diệp Khai nghiêm mặt nói trong điện thoại:

- Cố Binh chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, chạy thì chạy, trên thực tế hắn chạy rất tốt, nếu không tôi làm sao có cớ gióng trống khua chiêng điều tra chuyện này?

Dương Thuận Hinh nghe xong lời nói của Diệp Khai, lập tức hít sâu một hơi, có chút cà lăm nói:

- Chẳng lẽ…Diệp bí thư muốn…đào móc sâu vào trong bản án này hay sao?

- Bằng không thì sao? Chỉ vì một Ô Đức Cần, một Cố Binh mà cần tôi phí lớn sức lực như vậy sao?

Diệp Khai hỏi ngược lại một câu.

Còn có một câu hắn không nói ra, lúc trước sở dĩ hắn thả cho Cố Binh về nhà mừng năm mới, cũng không phải Diệp Khai sợ hãi Cố Thành, chỉ là một phó bí thư tỉnh ủy, tuy là nhân vật lớn trong tỉnh Hà Đông, nhưng trong mắt một cuồng thiếu thủ đô như Diệp Khai, chỉ là một nhân vật bình thường mà thôi.

Nói tới cho dù Diệp gia thật sự muốn kéo xuống Cố Thành cũng không phải là chuyện gì quá phức tạp, chỉ có điều mọi người làm việc luôn phải giảng quy củ, hết thảy đều phải dựa theo quy củ tới xử lý. Cho nên chuyện này cần cân nhắc một ít, không có khả năng làm việc tùy tiện theo ý mình.

Diệp Khai cố ý thả Cố Binh về nhà mừng năm mới, đương nhiên không phải hắn mềm lòng hay sợ hãi gì, hắn còn chưa tới mức hào phóng như vậy.

Dù sao toàn bộ sự tình bắt đầu là vì Cố Binh đùa nghịch uy phong trước mặt Diệp Khai, còn yêu cầu Chung Ly Dư phải tới hầu hạ cho hắn, có thể nói ngay cả phó giám đốc Ô Đức Cần cũng chỉ là bị hắn làm vạ lây nên mới sớm bị bắt, bằng không mà nói Diệp Khai trước khi còn chưa thăm dò toàn diện tình huống của nhà máy thép, cũng không quá khả năng làm ra động tác đả thảo kinh xà như vậy.

Chỉ là cho tới bây giờ, Cố Binh lại bỏ trốn, như vậy chuyện này liền biến thành vô cùng thú vị rồi.

Dương Thuận Hinh nghe Diệp Khai nói như vậy, trong lòng liền có cảm giác không được ổn, chẳng lẽ Diệp Khai là cố ý thả Cố Binh, mong đợi hắn bỏ trốn?

Nếu như suy đoán này là thật, như vậy Dương Thuận Hinh cơ hồ có thể khẳng định kế hoạch của Diệp Khai chính là chạy được hòa thượng như chạy không được miếu, chạy đi con trai Cố Binh, còn có lão tử hắn Cố Thành còn ở nơi đây.

Chẳng lẽ nói, đối tượng mà Diệp Khai muốn nhắm vào lại chính là phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành?

Phỏng đoán tới chuyện này, sắc mặt Dương Thuận Hinh lập tức trắng bệch, trong lòng tự nhủ Diệp Khai tuổi trẻ tài cao là không giả, nhưng muốn nhắm vào một quan lớn trong tỉnh, chỉ sợ đây không phải là chuyện đơn giản đi? Loại chuyện như vậy những tiểu nhân vật như chúng tôi không cách nào lẫn đi vào, vẫn nên tránh xa xa thì tốt hơn.

Cố Thành xây dựng uy tín tại tỉnh Hà Đông thật lớn, đám quan chức bản thổ có ai mà không biết uy danh của hắn?

Tuy Dương Thuận Hinh cảm thấy Diệp Khai đủ cường thế, nhưng muốn làm rung chuyển căn cơ của Cố Thành, chỉ sợ là còn không đủ lực.

Cường long cũng không áp địa đầu xà, huống chi Diệp Khai chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, làm sao có thể đấu qua được lão hồ ly quan trường như Cố Thành? Phải biết rằng người ta có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ít nhất đã chiếm được hơn một nửa rồi.

- Vậy hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?

Dương Thuận Hinh hỏi.

Bất kể nói như thế nào, Diệp Khai là người đứng đầu Ban kỷ luật thanh tra, chuyện này nếu đã xảy ra, dù sao cũng phải do hắn tới xử lý mới được.

- Không phải còn chưa tới thời hạn nha.

Diệp Khai không cho là đúng nói:

- Tôi nhớ được trong giấy tờ phê duyệt cho Cố Binh về nhà tới mùng mười tháng Giêng đi, đến lúc đó đi tìm Cố Thành đòi người cũng không muộn, hiện tại không cần phải chú ý chuyện này.

Diệp Khai từ lúc ban đầu vốn không hề nghĩ qua dùng Cố Binh làm chỗ đột phá đến giải quyết vấn đề của nhà máy thép thành phố.

Cố Binh bất quá chỉ là một lời dẫn mà thôi, nếu như có hắn thì có một số việc phải đẩy cho hắn rồi, nhưng hắn vừa chạy như vậy, lại giúp cho Diệp Khai có thể nhúng tay vào chuyện nhà máy thép, mang tới tiện lợi thật lớn, trong nội tâm Diệp Khai thật sự cảm thấy cao hứng.

Trên thực tế hắn thả Cố Binh về nhà mừng năm mới, chính là tồn tại tâm tư kia, hi vọng Cố Binh chạy trốn.

Không nghĩ tới trời cũng chiều ý người, Cố Binh thật sự đã bỏ chạy, trong lòng Diệp Khai đương nhiên là vô cùng sảng khoái, âm thầm tự nhủ, Cố Thành ah Cố Thành, ông xem ông nuôi đứa con trai thật tốt.

Dương Thuận Hinh nghe Diệp Khai nói như vậy, trong lòng cũng lập tức thấy dễ dàng hơn không ít, tự nhủ người đứng đầu còn chưa nóng nảy, như vậy thuộc hạ cũng không cần phải luống cuống tay chân, dù sao mọi sự đều có Diệp Khai ở phía trước chống, ngược lại cũng không cần lo lắng.

Sau khi Diệp Khai cúp điện thoại, Chung Ly Dư ở bên cạnh hỏi thăm.

- Kỳ thật cũng không có chuyện gì, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay.

Diệp Khai phi thường chắc chắn hồi đáp.

Trên thực tế theo Từ Tùng Hoa của Cục quốc an tiết lộ một ít tình huống về tổng giám đốc Tả Thế Xương của nhà máy thép Long Thành, trong nội tâm Diệp Khai đã nắm chắc có thể chính diện đối phó Cố Thành, không còn gì phải lo lắng.

Đúng như suy đoán của Dương Thuận Hinh, mục tiêu của Diệp Khai chính là Cố Thành, hôm nay đã có cái cớ, dĩ nhiên đã nắm quyền chủ động, tùy thời đều có thể tìm Cố Thành làm khó dễ, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.

Tâm tình Diệp Khai lập tức trở nên phi thường nhẹ nhàng khoan khoái, kéo màn nhìn ra ngoài bầu trời, không khỏi ngâm khẽ:

- Tinh không thật xanh ngát, một đạo ngân hà phân hai bên, bên này là bầu trời, bên kia cũng là bầu trời…

- Mùa đông đấy, ở đâu ngắm được ngân hà đây?

Chung Ly Dư ở bên cạnh nũng nịu cười nói.

- Hồ đồ, chuyện lớn như vậy sao không thương lượng với tôi?

Ở thành phố Long Thành xa xôi, bên trong đại viện tỉnh ủy, phó bí thư Cố Thành không nhịn được hất văng hai chén trà, không dằn nén được lửa giận trong lòng mình.

Vợ của hắn thừa dịp hắn đi ra ngoài, lại đi tìm người làm tốt thủ tục xuất cảnh, đem con trai Cố Binh đưa đi Australia, Cố Thành vừa nghe tin tức này tự nhiên là giận không kềm được.

- Ông sợ cái gì, chỉ cần con trai đi nước ngoài rồi thì còn có ai bắt được nó trở lại?

Vợ của hắn cảm thấy mình làm rất chính xác:

- Chính ông là lãnh đạo, đương nhiên là không tiện làm chuyện này, tôi làm như vậy còn không phải là vì con trai vì ông hay sao?

- Sự tình không đơn giản như bà đã nghĩ, cũng không phải là vấn đề có sợ hay không!

Cố Thành lắc đầu nói.

Việc đã đến nước này, bây giờ hắn muốn nói gì cũng đã chậm, chỉ có thể ảo não vợ mình đã không thương lượng với mình trước mà thôi.

Về chuyện này Cố Thành hiểu thật rõ ràng, lúc trước Diệp Khai thả người về nhà ăn Tết, cũng không phải có lòng tốt gì, chỉ là Cố Thành tự cao tự đại với thế lực của mình tại Hà Đông, cho nên không sợ Diệp Khai chơi trò bịp bợm gì với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.