Quan Môn

Chương 609: Chương 609: Hồ Hán rất đau đầu.




Tất cả loại chuyện này ở trên đời, thật sự là rất không thích hợp với quan trường.

Lúc trước Khuất Nguyên ngược lại là cũng nghĩ như vậy, nhưng đáng tiếc hắn cuối cùng cũng quăng cho cá sông La Giang ăn luôn rồi, cái sự thật này, từ mấy ngàn năm trước cho tới nay đều không có thay đổi.

Mặc dù có hùng tâm bừng bừng muốn cải biến hết thảy, nhưng về sau mới phát hiện, cái bị thay đổi kỳ thật chính là bản thân hắn, bánh xe lịch sử cho đến bây giờ đều là cuồn cuộn mà lăn, sẽ không bởi vì bất kỳ kẻ nào mà dừng lại, lại càng không cản phải nói là thay đổi đường đi.

Muốn dùng lực lượng của một người khiêu chiến toàn bộ xã hội, không thể nghi ngờ đều là chuyện hoang đường viển vông.

- Cùng anh ở một chỗ, em chịu thiệt thòi rất nhiều.

Sở Tịnh Huyên sâu kín nói ra với Diệp Khai.

- Ở một chỗ với em, là anh đuối lý.

Diệp Khai gãi đầu tỏ vẻ nói.

- Đây là anh thiếu em đấy.

Sở Tịnh Huyên dùng ngón tay chạm vào ngực Diệp Khai nói ra.

- Nếu là em thiếu anh, thì khá là phiền toái rồi.

Diệp Khai nghiêm mặt nói.

Sở đại tiểu thư buồn bực một hồi, đột nhiên thấy một đám thủy điểu như đám mây trắng từ xa xa bay tới, không biết là chủng loại gì, không khỏi có chút ngạc nhiên kêu lên.

- Khí trời lạnh như vậy, cư nhiên cũng có thể nhìn thấy thủy điểu, thật sự là kỳ lạ quý hiếm.

Diệp Khai cũng có một chút líu lưỡi.

- Anh nói chuyện, có đôi khi thật không làm cho nữ hài tử vui.

Sở Tịnh Huyên cảm thấy lời nói của Diệp Khai rất phá hư không khí đấy.

- Cùng em ở một chỗ, tùy thời tùy chỗ đều có thể gặp được kỳ tích của sinh mạng a!

Diệp Khai lập tức sửa chữa sai lầm của mình, rất là ngạc nhiên nhìn xem đám thủy điểu kia cảm thán nói.

- Phốc, đây cũng là quá giả…

Sở Tịnh Huyên lập tức bị biểu lộ dối trá của Diệp Khai làm cho tức cười.

Hai người cười đùa một hồi, Sở Tịnh Huyên còn nói thêm:

- Kỳ thật, em cũng nhận thấy được cô bé Miêu Miêu kia thật không tệ, theo Hồ Hán thật sự là trắng tay rồi.

- Nha.

Diệp Khai lên tiếng, hiển nhiên đối với vấn đề này từ chối cho ý kiến.

- Cố lão người này em chưa quen thuộc, bất quá từ việc ông ta chọn con rể cho cháu gái mà nói, thực sự là không được tốt lắm.

Sở Tịnh Huyên còn nói thêm.

- Đúng thế, dù sao trên cái thế giới này, nam nhân tốt giống như ta xác thực rất ít ỏi.

Diệp Khai dùng ngón tay cái chỉ vào mình nói ra.

- Anh là nam nhân tốt? Không tin.

Sở Tịnh Huyên ngược lại là không nghĩ tới Diệp Khai da mặt dày quảng cáo mình rùm beng như vậy, không khỏi cười khẽ nói.

- Nam nhân tốt chính là ta…ta chính là Diệp Khai !

Bỗng nhiên Diệp Khai nghĩ tới trí nhớ của chính mình, xem qua mỗi nam nhân vật chính trong kịch bản, không khỏi bày ra một biểu lộ tiện tiện, giương lông mi lên, làm ra một bộ sắc mặt tương đối ti tiện.

Quả nhiên, Sở Tịnh Huyên bị Diệp Khai chọc cho vui vẻ, cười đến ngả tới ngả lui.

- Thật sự là ti tiện.

Ở lúc Sở đại tiểu thư trở về, y nguyên không thể dìm xuống cái vẻ mà Diệp Khai đã làm lúc trước.

Mấy ngày gần đây, nhìn xem tâm tình của Cố Miêu Miêu thật không tốt.

Nguyên nhân chủ yếu trong chuyện này, tự nhiên là bởi vì sự tình náo loạn với người Nhật, hơn nữa về sau báo chí lại bẻ cong sự thật, nói xấu về hình tượng của nàng và Hồ Hán, lại khiến cho Cố Miêu Miêu cảm thấy tức giận không kiềm chế được.

Cố lão là nhân vật tương đối lạc hậu về truyền thống, đối với những đồ vật như ca thính, quán bar, một chút hảo cảm cũng không có, bởi vậy sau khi xảy ra chuyện này, mặc dù không có đem trách nhiệm đổ lên đầu của Cố Miêu Miêu, tuy nhiên lại ra lệnh cưỡng chế nàng sau này ít đi đến những địa phương đó, tránh khỏi trêu chọc thị phi.

Nhất là phản ứng của Hồ Hán ở sự kiện này, cũng rất là kỳ quái, cũng không có cùng người Nhật đòi lại công đạo gì, ngược lại là giống như đã biến mất, không có biện giải, cũng không lộ diện.

Vì vậy, tâm tình của Cố Miêu Miêu lại càng không ổn, mấy ngày nay vẫn luôn ở nhà phiền muộn.

Bất quá lúc chiều nghe nói Trần Chiêu Vũ và Hồ Hán muốn đi qua tiếp Cố lão, Cố Miêu Miêu đã nghĩ ngợi, đến lúc đó hỏi Hồ Hán một câu, chuyện về hai người Nhật Bản đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Lại nói tiếp, tình hình lúc đó cũng khiến cho Cố Miêu Miêu cảm thấy rất phẫn nộ, nàng vốn rất ưa thích bộ áo lông màu trắng kia, nhưng sau khi bị Tiểu Dã Tuấn Nam nắm lấy, liền để lại mấy cái thủ ấn đen kịt trên áo, khiến nàng cảm thấy phi thường chán ghét, dứt khoát dùng một mồi lửa đốt luôn.

Tổn thất tiền tài ngược lại là chuyện nhỏ, chỉ là mỗi khi Cố Miêu Miêu nhớ tới sắc mặt ghê tởm của tên Tiểu Dã Tuấn Nam kia, đã cảm thấy có chút giận không kiềm được, thật muốn bắt hắn lại giết chết.

Cố Miêu Miêu xem sách trong chốc lát, liền nằm ngủ ở trên giường.

Đến lúc nàng tỉnh lại, chợt nghe thấy thanh âm có người nói chuyện dưới lầu, cũng nghe được thanh âm của Hồ Hán và Trần Chiêu Vũ.

Nàng chậm rãi đi xuống lầu, chuẩn bị chào hỏi bọn họ, kỳ thật Cố Miêu Miêu cũng có một ít hiếu kỳ, gần đây Trần Chiêu Vũ tới tương đối nhiều, điều này hiển nhiên là có chút không bình thường.

Dù sao lão cán bộ đã lui xuống như Cố lão và Trần Chiêu Vũ, bình thường đều rất xem trọng vấn đề bảo dưỡng mình, thường xuyên chạy đến một nơi, rất dễ dàng khiến cho người khác có ấn tượng lén lút, tu thân dưỡng tính, bảo dưỡng tuổi thọ mới là chuyện mà bọn hắn nên làm.

- Chuyện báo chí kia, không có chuyện gì bắn ngược trở lại chứ?

Lúc Cố Miêu Miêu đang muốn đi xuống lầu, chợt nghe đến Trần Chiêu Vũ hỏi đến vấn đề này, nàng liền dừng chân lại, muốn nghe bọn hắn nói cái gì đó.

- Không có, lúc đó chúng ta an bài tương đối chặt chẽ, có thể sẽ làm cho người ta liên tưởng đến một ít gì đó, bất quá loại chuyện này đều là thông qua kẻ thứ ba gián tiếp thao tác, cũng không có ai có thể tìm đến trên người của chúng ta được. Hoài nghi có thể có một chút, nhưng mà ai cũng không thể phủ nhận, ở sự kiện này, chúng ta mới là người bị hại.

Hồ Hán nói ra:

- Vẫn là Trần lão phản ứng kịp thời. Con căn bản là không thể tưởng được chỗ tốt của điểm ấy.

- Cái này chỉ là tiểu thông minh mà thôi, thủ đoạn nhỏ chỉ có thể thực hiện được nhất thời, nếu muốn cả đời phong quang, vẫn phải có đại trí tuệ mới được.

Trần Chiêu Vũ khoát khoát tay áo, hiển nhiên đối với Hồ Hán nịnh nọt là lơ đễnh:

- Muốn đứng vững gót chân, vẫn là muốn đem phương diện đầu tư của người Nhật làm cho chu đáo.

Tiếp đó Trần Chiêu Vũ lại hỏi một câu:

- Tiểu Dã bên kia không có vấn đề gì chứ?

- Hình như là có chút không được như ý, dù sao cũng bị người ta đánh cho một hồi.

Hồ Hán cau mày nói ra:

- Thoạt nhìn phải để cho Miêu Miêu ra mặt, nói lời xin lỗi mới được.

- Cái này chỉ sợ không dễ dàng.

Trần Chiêu Vũ nói ra.

- Vì đại cục mà nghĩ…

Hồ Hán vừa muốn nói cái gì lại không chú ý thời điểm, cảm thấy trong không khí có chút cảm giác ngưng trệ, hắn ngẩng đầu, liền thấy người đứng trên bậc thang đang phẫn nộ nhìn mình chính là Cố Miêu Miêu.

- Được. Rất tốt, khó trách các ngươi nguyên một đám chỉ có thể trở thành người thất bại!

Cố Miêu Miêu cơ hồ là theo hàm răng rít ra mấy chữ này.

- Miêu Miêu nàng…

Hồ Hán hoàn toàn thật không ngờ, Cố Miêu Miêu rõ ràng đã nghe được hắn và Trần Chiêu Vũ nói chuyện, ngoài ý muốn phát hiện bí mật này.

Cố lão đang ở bên ngoài tản bộ, vẫn chưa về, hắn cùng Trần Chiêu Vũ tới trước một bước, liền âm thầm trao đổi xử lý chuyện này, lại thật không ngờ Cố Miêu Miêu đột nhiên tỉnh lại, đi xuống lầu nghe được đoạn nói chuyện này.

- Thật chán ghét!

Cố Miêu Miêu cực độ chán ghét hất tay của Hồ Hán đang lôi kéo nàng ra, chạy vội xuống lầu đi ra ngoài.

- Nha đầu, ngươi đây là thế nào?

Cố lão tản bộ trở về, khi thấy Cố Miêu Miêu chạy ra, không khỏi có chút kinh ngạc.

Cố Miêu Miêu cũng không trả lời, trực tiếp chạy mất.

Cố lão cảm thấy kỳ quái, đợi khi lão trở về phòng, liền thấy gương mặt khó chịu của Trần Chiêu Vũ và Hồ Hán:

- Đã xảy ra chuyện gì, như thế nào giống như là Miêu Miêu đang rất tức giận?

- Lúc chúng ta đang nói chuyện, nàng đã nghe được một ít nội dung, đại khái rất khó tiếp nhận.

Hồ Hán có chút đau đầu trả lời.

- Nội dung gì?

Cố lão hỏi.

- Về chuyện của tiểu Dã bọn hắn ấy…

Hồ Hán cũng không biết làm thế nào để giải thích với Cố lão, không khỏi đưa ánh mắt về phía Trần Chiêu Vũ.

Trần Chiêu Vũ lại không muốn tiếp cái sự tình vụn vặt này, chính mình bưng chén trà lên, tựa hồ không biết đến chuyện gì.

- Đến cùng là có chuyện gì mà ta không biết?

Cố lão không phải là người bình thường, nhìn thấy biểu tình này của hai người, liền tinh tường chuyện này khẳng định không phải đơn thuần như vậy, vì vậy liền trầm giọng hỏi.

- …

Hồ Hán do dự một chút, mới lên tiếng:

- Chuyện lúc trước mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng phương diện truyền thông là do chúng ta an bài.

- Sau khi Cố lão nghe xong, thật lâu không nói gì, lão nhìn Trần Chiêu Vũ, làm sao mà không rõ chuyện này có quan hệ với hắn?

Bất quá theo sự phát triển của chuyện này đến xem, xác thực khi bọn họ sắp đặt như vậy, cũng tạo thành một chút phiền toái cho Diệp Khai, nhưng mà Cố lão cũng minh bạch, loại mờ ám dấu diếm được người khác này, nhưng muốn dâu diếm được mấy vị cao tầng mà nói…, khó hơn lên trời.

- Hồ đồ a…

Cố lão thở dài nói:

- Chuyện này, coi như là người khác nhìn không thấu, nhưng mà trong lòng lão Diệp nhất định biết rõ, dùng tình huống hiện tại của ngươi, căn bản không thể chính diện chống lại bọn họ, hiện tại lại làm như vậy, có lợi ích gì chứ? Ta gần như có thể khẳng định, hiện tại bọn hắn đã hiểu là xảy ra chuyện gì rồi, ngươi làm như vậy, đúng là bất trí!

Diệp gia là đám người như thế nào? Vậy mà cũng dám hùng hổ xông vào nhà bọn họ đấy.

Quân – Chính hai phương diện đều có người kiệt xuất, làm so lại không nhìn thấu Trần Chiêu Vũ và Hồ Hán đùa mấy trò mèo này?

Trong lòng Cố lão không khỏi âm thầm lắc đầu, khó trách cả hai huynh đệ Trần Chiêu Vũ và Trần Lập Phương hợp lại cũng đấu không lại lão Diệp, thật sự là bởi vì năng lực của bọn hắn có hạn, chỉ có tiểu thông minh, thủ đoạn nhỏ, không có đại trí tuệ, đại năng lực.

- Miêu Miêu bên kia thì làm sao bây giờ?

Hồ Hán hỏi, hắn tương đối lo lắng chuyện này, sẽ khiến cho Cố Miêu Miêu đối với hắn sinh ra cái nhìn khác đi, lúc này trong nội tâm hơi có chút hối hận.

- Trước cứ để đấy đi, đợi nàng bớt giận rồi nói sau.

Cố lão thở dài nói.

Hôm nay trong lòng của lão cũng có chút oán giận, không chỉ là do đối với thủ đoạn nhỏ của Trần Chiêu Vũ không hài lòng, đồng thời cũng chính là Hồ Hán không xin chỉ thị liền tự chủ trương, cùng Trần Chiêu Vũ làm ra vấn đề lớn như vậy mà có ý kiến.

Nếu việc này sớm nói qua với lão mà nói…, Cố lão tuyệt đối sẽ không đồng ý cho bọn hắn làm như vậy.

Cái nỳ chính là chủ ý cùi bắp giết địch 800, tự tổn một nghìn, được không bù nổi mất.

Đối với tiểu tâm tư của Hồ Hán, Cố lão cũng thấy rõ ràng, hắn đơn giản liền là muốn tận lực thể hiện ra năng lực của mình, lại để cho Cố lão ý thức đc Hồ Hán hắn cũng không phải chỉ có dựa vào Cố gia, mới có thể đứng thẳng được.

Đáng tiếc là, Hồ Hán cũng không có nhận thức đầy đủ, hắn đối mặt với Diệp Khai là nhân vật bậc nào, Diệp gia là gia tộc bậc nào, cái này hoàn toàn không phải là thứ mà hắn có thể ứng phó nổi.

- Khi làm sự tình về sau, phải xem xét nhiều, có đôi khi, nhìn trước ngó sau cũng không phải là nghĩa xấu.

Cố lão nói ra.

Sau khi rời đi từ nhà của Cố lão, Hồ Hán đã cảm thấy hết sức buồn bực, lúc này xử lý chuyện tình xác thực rất có vấn đề, nguyên lai là nghĩ đến chuyện này, hãm hại Diệp Khai một lần đấy, thế nhưng mà bây giờ nhìn lại, không chỉ không có đạt được mục tiêu này, ngược lại là làm cho nhân gia đối với hắn càng thêm cảnh giác.

Nếu thật giống như dự đoán của Cố lão, hắn ở trong lòng của cao tầng, đã mất điểm rồi.

Còn có một chuyện mà hắn không có dự liệu được, đó chính là sắp xếp của bọn hắn đã bị Cố Miêu Miêu nghe được.

Có thể tưởng tượng được, thời điểm vị nữ hài tử kiêu ngạo này nghe tới bị bọn hắn lợi dụng, trong nội tâm sẽ phẫn nộ cỡ nào, nếu như chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ giữa bọn họ, Hồ Hán thật sự rất lo lắng cho hôn ước của mình và nàng có hay không còn có thể được thực hiện.

Mặc dù nói cái hôn sự này là do Cố lão an bài, nhưng nếu như Cố Miêu Miêu tức giận ra đi mà nói, như vậy vấn đề này cũng khó khăn rồi, ai cũng không biết về sau sẽ phát triển thành bộ dáng gì nữa?

Đã mất đi sự ủng hộ của Cố gia, Hồ Hán hắn lại có thể đi được xa?

- Không nên nản chí…

Trần Chiêu Vũ theo Hồ Hán đi ra ngoài, hắn ngược lại là không có áp lực tâm lý gì, vỗ đầu vai Hồ Hán nói ra:

- Tranh đấu trên quan trường, không ai có thể vĩnh viễn đứng ở thế bất bại, chân chính sinh tử đấu rất hiếm thấy, tất cả mọi người phải học được đấu tranh và thỏa hiệp, lần này đã thất bại, không phải là về sau cũng là như vậy, Diệp gia cây to đón gió, người muốn đối phó với bọn họ khá nhiều loại, cơ hội của ngươi vẫn là rất lớn.

Hồ Hán nghe xong, cũng không tiện nói gì, dù sao trên mặt mũi Trần Chiêu Vũ cũng là vì tốt cho hắn.

Hiện tại trong lòng hắn suy nghĩ, chính là sáng nay đem đầu tư của người Nhật làm ổn thỏa xuống, chỉ cần công việc hạng này đã làm xong, như vậy chính là chiến tính hạng nhất, cao tầng cũng sẽ thấy mà công nhận.

Chỉ là hiện tại Tiểu Dã Tuấn Nam tỏ thái độ tựa hồ tương đối không quá thân mật, Hồ Hán cũng rất đau đầu phải làm thế nào để giải quyết vấn đề này, nếu như không giải quyết chuyện này mà nói, cái bàn đàm phán này liền không có cách nào tiến hành tiếp, như vậy công trình chiến tích của hắn sẽ không bao giờ có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.