Quan Môn

Chương 627: Chương 627: Hại cả nhà người khác.




Cho nên coi như là Diệp Khai có thể có được cao tầng đặc biệt tuyển chọn, đảm nhiệm chức vụ trung cục cảnh sát, cuối cùng cũng phải được vị nhân vật thần bí kia tán thành mới được, bằng không mà nói, chức vụ này vẫn là không có cách nào thông qua.

Hắn đương nhiên biết rõ, vị kia thân ở đại nội, thân phận đại sư phụ thần bí, nhưng lại chọn trúng Diệp Khai, bằng không mà nói, vị Thiếu tướng Phó cục trưởng Diệp Khai này, sẽ không dễ dàng tới tay như vậy.

- Kỳ thật chính là dọa người mà thôi…

Diệp Khai cười nói:

- Đoán chừng là Đường phó tư lệnh cho rằng, ta bồi tiếp vị thủ trưởng kia, hắn lo lắng chuyện mình đánh người khác rơi vào trong mắt của một vị thủ trưởng, lúc này mới có chút lo được lo mất, không nắm chắc tiến thối.

Đương nhiên rồi, đứng nói chuyện thì không đau thắt lưng, ngươi muốn ở trước mặt mấy vị đại nhân vật, có thể vô cùng bình tĩnh mà nói chuyện, chỉ có thể là người vô ý mà thôi, cho dù là như thế, khí thế uy áp cường đại mà người ta nhiều năm dưỡng thành, cũng không phải dễ dàng kháng cự như vậy.

Nhân vật quân đội như Đường Tể Xuyên, hoặc là nhân vật chính đàn như Bí thư Nhạc Sơn, thời điểm đối mặt với loại khí thế này, cảm xúc là vô cùng khắc sâu, đều không tự chủ sẽ sinh là một loại kính sợ.

- Đồng chí Tiểu Diệp quả nhiên là đa tài, thoạt nhìn ý nghĩ của ta không sai mà.

Nội tâm của Bí thư Nhạc Sơn khẽ động, liền vừa cười vừa nói.

- Có ý tứ gì?

Nhị lão gia tử nghe xong, có chút tò mò hỏi thăm.

- Là như vậy, tỉnh của chúng ta có ý định xây dựng một cái đường cao tốc, ta ý định cho đồng chí Diệp Khai kiêm nhiệm Phó tổ trưởng hạng mục này.

Bí thư Nhạc Sơn giải thích nói.

Mặc dù ý nghĩ này chỉ là lúc bản thân hắn nhất thời cao hứng, nhưng mà sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Diệp Khai xử lý, Bí thư Nhạc Sơn đã cảm thấy ý nghĩ này thật ra cũng không tệ, chẳng những có thể cho Diệp gia ân huệ, cũng có thể lợi dụng năng lực và thủ đoạn của Diệp Khai, còn có đại chiêu bài Diệp gia, đem hạng mục này chuẩn bị tốt hơn một ít.

- Phó tổ trưởng a, đây chính là quá đề cao hắn.

Nhị lão gia tử tự nhiên biết rõ hạng mục lớn như vậy, bình thường thì tổ trưởng cũng đều có chức vụ Bí thư hoặc là Tỉnh trưởng trên danh nghĩa đấy, tuy Phó tổ trưởng còn có mấy người nhưng không thể nghi ngờ đều là nhân vật tương đối ngưu bức, coi như là một hảo sự đưa chiến tích đến.

- Kỳ thực thời điểm trước kia Tiểu Diệp ở Giang Trung, cũng đã sửa chữa đường, hôm nay tham dự hạng mục như vậy, cũng là chuyện thuận lý thành chương.

Ngược lại là Bí thư Nhạc Sơn đem chuyện tình trước kia của Diệp Khai, hỏi thăm tương đối tinh tường, lúc này lại nói tiếp cũng rất là tự nhiên.

- Ừ, sửa đường là chuyện tốt, quân khu bên phía tỉnh Hà Đông cũng có thể phối hợp một chút đấy, chỉ cần là không ảnh hưởng đến nhiệm vụ tác huấn, quân dân cùng xây dựng cũng không phải là việc khó gì.

Diệp lão gia tử tỏ vẻ nói.

- Đa ta lãnh đạo quân ủy ủng hộ, đã có Diệp phó chủ tịch nói những lời này, trong nội tâm của ta an tâm rất nhiều.

Bí thư Nhạc Sơn tỏ vẻ nói.

Hai người trò chuyện với nhau thật vui, ngược lại thì Diệp Khai ngồi ở một bên không có nói chen vào cái gì.

Trên thực tế, hôm nay ngoại trừ gặp được cha con Đường Tể Xuyên là có chút ngoài ý muốn, những chuyện khác đều tiến triển thuận lợi.

Về sau mọi người ăn cơm ở nhà hàng, Nhị lão gia tử tiễn Bí thư Nhạc Sơn xuống lầu, nhìn bọn họ đi ra ngoài, lúc này mới quay lại.

Diệp Khai ngồi xuống vị trí lái xe, đã khởi động xe, muốn tiễn đưa Bí thư Nhạc Sơn trở về một đoạn.

- Diệp Khai…

Bỗng nhiên có người từ đối diện chạy lại, phất tay với hắn.

- Uông Tình, làm sao cô còn ở chỗ này?

Diệp Khai sửng sốt một chút, bất quá vẫn tắt máy, mở cửa sổ xe.

- Anh xuống, tôi còn muốn nói với anh mấy câu.

Uông Tình nhìn Diệp Khai nói ra.

Diệp Khai gật đầu, sau đó lên tiếng chào Bí thư Nhạc Sơn một tiếng, đẩy cửa xe đi ra.

- Đây không phải là khuê nữ của Đường Tể Xuyên sao?

Bí thư Nhạc Sơn kinh ngạc nói.

- Đúng vậy nha, nguyên lai nàng cũng biết Diệp Khai à.

Bí thư Nhạc Sơn cũng có một ít giật mình, hiện tại hắn cũng không hiểu nổi, rốt cuộc những người trẻ tuổi này là đang chơi trò xiếc gì, thoạt nhìn là Đường Tể Xuyên thật sự đã bị hai người trẻ tuổi này lừa gạt rồi, hết lần này đến lần khác chính hắn lại đang còn mơ mơ màng màng.

- Ai, người trẻ tuổi bây giờ thật là, thật sự là nhân tiểu quỷ đại.

Bí thư Nhạc Sơn lắc đầu, thời điểm hắn nói Diệp Khai như vậy, cũng không có nhiều suy nghĩ như thế, lúc ấy vẫn là đang nghĩ đến công nhân làm mỏ a.

Diệp Khai cùng Uông Tình đi qua một bên, nhìn chung quanh không thấy người khác, liền hỏi nàng:

- Có chuyện gì à? Cảm giác quan hệ của cô với cha cô không thể nào hòa hợp.

- Cha ta dẫn ta đi tới xem mặt tương thân, chuyện tình quê mùa như vậy, ta làm sao có thể nhẫn nhục chịu đựng?

Uông Tình gãi gãi tóc của mình, có chút bất đắc dĩ tỏ vẻ nói.

Diệp Khai hỏi hai câu mới biết được, nguyên lai cha mẹ của Uông Tình đã sớm ly hôn, nàng vẫn sống với mẹ mình, bởi vì vài năm nay học ở Bắc Kinh, số lần cha cô tới là khá nhiều, cho nên mối quan hệ này mới có chuyển biến tốt, dù sao Đường Tể Xuyên cũng là Trung tướng Phó tư lệnh nổi tiếng, quyền thế khá lớn, cho nên Uông Tình cũng không có tính toán không nhận hắn.

Dù sao trong Bắc Kinh có quá nhiều loại thế lực, nếu không có chỗ nào dựa vào, đúng là sống không tốt.

Chỉ là từ trên mặt cảm tình mà nói, Uông Tình vẫn cảm giác mình thân cận mới mẹ hơn một ít, huống hồ gia tộc của mẹ mình vẫn tương đối giàu có, nhiều năm qua như vậy đã yêu thích nàng từ trong lòng mà chiếu cố đấy.

- Nếu ông ấy thật tình muốn tốt cho ta thì cũng thôi đi, đột nhiên giới thiệu đối tượng cho ta, làm cái gì mà quan hệ thông gia, đây không phải là đem hôn nhân đại sự của ta làm thẻ đánh bạc sao? Loại chuyện này ta làm sao có thể đáp ứng?

Uông Tình càng nói càng tức giận, chỉ thiếu chút nữa chửi ầm lên rồi.

- Chuyện này, kỳ thật ông ấy cũng chưa chắc có ác ý.

Ngược lại Diệp Khai là vô tâm bận rộn đến loại chuyện này, dù sao thanh quan thì quản việc nhà không tốt, hắn cũng không nên nói là ai đúng ai sai, chỉ có thể là ba phải thôi:

- Nếu như nhân phẩm và học thức của đối phương đều rất tốt, vậy thì coi như là cô đã kiếm được rồi.

- Đám cậu ấm ở Bắc Kinh này, có thể lấy ra được mấy người tốt đẹp.

Uông Tình thầm nói, sau đó vỗ vỗ cái ót, đối với Diệp Khai nói ra:

- Ai nha, quấy rầy một chút, thiếu chút nữa quên mất chính sự rồi.

- Có chuyện quan trọng gì?

Diệp Khai hỏi.

- Không phải là Miêu Miêu đã đi nước Anh nha, Cố lão đã biết, rất tức giận, bây giờ lại hoài nghi đến ta, khiến cho mẹ của ta đối với ta cũng tương đối không hài lòng, lúc này cha ta lại đưa ta tới tương thân, rất có thể cũng là có quan hệ đến chuyện này, đoán chừng là muốn mau chóng gả ta đi, đưa tai họa tới nhà người khác.

Uông Tình có chút buồn rầu nói.

Diệp Khai nghe xong, lập tức liền vui vẻ rồi.

- Anh còn cười à, có đồng tình với ta hay không?

Uông Tình thấy, lập tức hết sức buồn bực.

- Ta chỉ nhớ rõ có người từng nói qua một đoạn, so sánh với tình hình bây giờ của cô cũng có chút giống nhau.

Diệp Khai cười nói.

- Nói cái gì?

Uông Tình hỏi.

- Nếu như ngươi có một đứa con trai, ngươi dạy hắn không tốt, hắn liền hại cả nhà ngươi; nếu như ngươi có một đứa con gái, ngươi dạy nàng không tốt, nàng liền hại cả nhà người khác; nếu như ngươi có một cừu nhân, hắn có một đứa con trai, ngươi liền làm hư con gái của ngươi, rồi gả cho con của hắn, cả nhà hắn tức thì xong rồi, đại thù của ngươi liền báo xong!

Diệp Khai nói ra.

- Ha ha ha ha …

Uông Tình nghe xong, quả nhiên nở nụ cười, cảm thấy lời này xác thực rất có ý tứ.

Bất quá sau đó dừng lại, Uông Tình liền nhìn Diệp Khai nói ra:

- Anh quả thật là người xấu, cố ý nói ra lời này để lừa gạt ta.

- Không có lừa gạt cô, thật sự là nghe người khác nói đấy.

Diệp Khai tỏ vẻ nói.

- Ai, thật là, nguyên lai tưởng rằng ta có thể được sống tự do một chút.

Uông Tình có chút buồn bực nói ra, sau đó lại hỏi:

- Anh chuẩn bị làm gì đó, có thể hay không mang ta theo?

- Tôi đưa lãnh đạo trở về, nếu cô rảnh rỗi, có thể tiện đường đưa cô đi một đoạn.

Diệp Khai tỏ vẻ nói:

- Bất quá ở trên xe đừng nói lung tung, tránh hù đến người khác.

Trong lòng Diệp Khai cũng còn sợ hãi, dù sao thời điểm hắn nói chuyện điện thoại với Uông Tình, Uông Tình liền lớn tiếng nói cái gì mà lên giường, xác thực đủ làm cho người ta kinh ngạc run rẩy đấy, dù sao cũng là làm trò gọi điện thoại trước mặt cha nàng, ai biết sau khi Đường Tể Xuyên nghe được, có thể hay không đại phát lửa giận, đem đầu sỏ câu dẫn nữ nhi hắn tìm ra, sau đó nhân đạo hủy diệt?

Nếu như nói là đúng thì cũng nhận thôi, nhưng mấu chốt là Diệp Khai và Uông Tình trong sạch giống như vôi, làm sao có thể nguyện ý thay nàng gánh chịu loại trách nhiệm này?

Hơn nữa, lấy tính cách tùy tiện của Uông Tình, mặc dù có thể rất dễ dàng trở thành bằng hữu, nhưng mà muốn cùng nàng lên giường hay gì gì đó, trong lòng Diệp Khai vẫn tương đối có áp lực.

Cảm giác với Uông Tình giống như là huynh đệ, muốn lên giường với nàng, sợ là rất khó đột phá chướng ngại tâm lý đấy, dù sao Diệp Khai cũng không phải là loại người thích thông át người khác, hắn càng ưa thích tính cách dịu dàng thiện giải nhân ý của các em gái.

- Đã biết, đã biết.

Uông Tình đáp ứng, sau đó theo Diệp Khai đi đến bên xe Cadillac của hắn.

Bởi vì xe dài, ngược lại không cần phải chen chúc, bất quá sau khi Uông Tình lên xe, đúng là tương đối đàng hoàng, tuy nàng không biết Bí thư Nhạc Sơn là ai, nhưng mà từ khí thế của đối phương phát ra, vẫn có thể cảm giác được hắn là một đại nhân vật, ít nhất so với Đường Tể Xuyên còn lớn hơn.

Ngay sau đó ở trong xe mấy người đều không nói một lời, Diệp Khai lái xe đến trụ sở ở tỉnh Hà Đông, đưa hai người Nhạc Sơn đi vào, rồi một lần nữa lái xe, về tới bên đường lớn.

- Người nọ là ai?

Uông Tình có chút tò mò hỏi thăm.

- Vị kia là một lãnh đạo của tỉnh Hà Đông chúng tôi, cùng ăn cơm một nơi.

Diệp Khai hồi đáp.

- Gạt người, ăn cơm mà phải đến chỗ như thế sao?

Uông Tình nhếch miệng nói.

Nàng đương nhiên không tin lời của Diệp Khai, coi như là lãnh đạo của tỉnh Hà Đông, cũng không cần phải vội vàng chạy tới đại viện quân ủy ăn một bữa cơm trưa, trong này nhất định là có cái gì đó mờ ám, bất quá nàng đối với những thứ này không quan tâm, mà ngồi ở vị trí kế bên tài xế kêu to lên:

- Ta đói rồi, từ sáng sớm đến giờ cũng chưa ăn gì cả, hiện tại bụng đói đến nỗi đã dán vào lưng rồi.

- Cha của cô lại ngược đãi cô như vậy? Đến cơm cũng không cho cô ăn?

Diệp Khai hơi kinh ngạc hỏi ngược lại.

Quan hệ của Uông Tình và cha nàng Đường Tể Xuyên, mới nhìn xem đã thấy rất không tốt, chỉ là ở Diệp Khai ở bên cạnh nói chuyện phiếm mà thôi, Đường Tể Xuyên tính tình lại nóng nảy, ngay cả một bữa cơm của nữ nhi cũng không lo lắng được, người ta dù gì cũng là Trung tướng Phó tư lệnh đấy.

Kỳ thật đối với người như Đường Tể Xuyên, ngược lại Nhị lão gia tử cũng nói vài câu, đó là tuy hắn có một chút năng lực, nhưng mà muốn lão luyện thành thục ở phương diện này, còn cần phải tăng cường, còn cần lắng đọng, bằng không mà nói, thượng tầng còn thật không dám đưa hắn lên làm lãnh đạo tương đối trọng yếu được.

Quân đội, trọng khí của quốc gia, phải do người có năng lực vô cùng cao mình và tố chất tâm lý vô cùng tốt đến chưởng quản, bằng không mà nói, vạn nhất có va chạm nhỏ gì, đều bắt đầu đại động can qua mà nói, quốc gia này nhất định là không có cách nào an định đấy.

Bởi vì cái gọi là ham chiến tất phải chết, không chiến tất nguy hiểm, mọi việc đều có một hạn độ, vượt qua sẽ có nguy hiểm.

Mà người như Đường Tể Xuyên tính tình có chút nóng nảy, cho nên quân ủy coi trọng năng lực của hắn, đặc biệt đề bạt làm Trung tướng, nhưng lại không thể đưa hắn lên chức vụ trọng yếu bên trên, cũng là hy vọng mài giũa tính tình của hắn, lại khiến cho hắn lắng đọng xuống, trở thành một thành viên dự bị của cao tầng quân đội trong tương lai.

Chỉ là đứng ở trên lập trường của người trong cuộc, hắn chưa hẳn đã ý thức được điểm này, ngược lại là sẽ cảm thấy thượng tầng đối với hắn có chút chèn ép, có chút đố kỵ người tài.

Trước kia là thế nào, Diệp Khai không biết, nhưng mà từ biểu hiện hôm nay của Đường Tể Xuyên mà xem, xác thực cần tôi luyện một thời gian mới được.

Bất quá nói đi thì nói lại, nếu là Diệp Khai cũng có một đứa con gái, giống như Uông Tình như vậy, lại còn bắt chước, ở trước mặt cha mình lớn tiếng ồn ào nói chuyện trên giường với nam nhân, đoán chừng tâm tư bóp chết nàng của Diệp Khai cũng có.

- Cha ta là một người không thú vị, toàn là một bộ tác phong quân phiệt.

Uông Tình phàn nàn nói.

- Cô đây là nghĩ một đằng nói một nẻo rồi, vừa rồi tôi ra mặt thay cho cô, thế nhưng cô lại đứng ở bên phía của cha cô mà nói chuyện …

Diệp Khai lập tức đem nợ cũ của mình nói ra.

- Đây được gọi là thiên tính của phụ nữ.

Uông Tình luếc hắn một cái nói:

- Ta cũng không thể một chút lập trường cũng không có, đi theo ngoại nhân để khi dễ cha ta chứ? Vậy thì sẽ trở thành người như thế nào?

- Thôi đi, nội tâm quỷ quái của nha đầu ngươi quả là nhiều, rõ ràng là giúp cha cô, trên thực tế là cố ý gây mâu thuẫn, e rằng thiên hạ không loạn.

Diệp Khai hắc một tiếng, nghiêm chỉnh chỉ ra bố cục dụng tâm hiểm ác vừa rồi của Uông Tình.

Trên thực tế, nếu thay đổi một người khác đến làm nhiệm vụ với Đường Tể Xuyên mà nói…, bị Uông Tình gây xích mích một phen như vậy, nhất định là rất tức giận đấy, không chừng liền có thể cùng Đường Tể Xuyên dây dưa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.