Quan Môn

Chương 631: Chương 631: Đường đi không thuận lợi (P1)




Diệp Khai còn đang lâm vào trạng thái ngây ngốc, hai tay của đối phương đã vây quanh cổ của hắn, thân thể mềm mại cũng dán chặt trên người hắn, Diệp Khai có thể cảm nhận được trong chấn động kịch liệt thân thể nữ tiếp viên hàng không không được cài dây an toàn nên lại có dấu hiệu như sắp văng ra ngoài.

- Tiên sinh, xin phiền ngài ôm chặt tôi dùm…

Nữ tiếp viên xinh đẹp cảm thấy thân thể mình sắp bị văng ra ngoài, vẻ mặt khẩn trương nhìn Diệp Khai thấp giọng thỉnh cầu.

Dưới loại tình huống hiện tại nếu không cố định được thân thể mình rất dễ dàng bị đụng tổn thương.

Nhưng sức lực của nữ tiếp viên chỉ có hạn, rất khó ổn định được thân thể trong hoàn cảnh như thế, đành phải cầu trợ Diệp Khai giúp đỡ.

Diệp Khai thấy thế xác định đối phương sẽ không nổi giận trách mình ôm bậy, rốt cục vòng đôi tay ôm lấy thân thể nàng, ôm khá chặt, chỉ là vừa ôm vào liền phát hiện mình đang ôm cả mông của nàng, cảm giác được lực co dãn mê người, trên mặt Diệp Khai không khỏi lộ ra thần sắc khó xử.

Thời gian xóc nảy đến nhanh mà đi cũng nhanh, không qua ba mươi giây máy bay lại khôi phục cân bằng, mọi người rốt cục thở phào một hơi thật dài, chỉ là Diệp Khai cùng nữ tiếp viên xinh đẹp vẫn còn đang ôm chặt lấy nhau.

Diệp Khai nhìn nữ tiếp viên xinh đẹp ngồi trong lòng mình, trong lòng chấn động, nhiệt độ trên máy bay khá cao nên mọi người đều cởi áo khoác, bởi vậy hắn ôm thân thể mềm mại mỹ diệu tuyệt luân trong lòng, chỉ cách nhau một tầng quần áo hơi mỏng, chạm vào no đủ đẫy đà, trắng nõn động lòng người, đặc biệt bộ ngực của đối phương lại vun lên cao ngất, làm cho hắn có loại cảm giác kinh tâm động phách, hơn nữa bờ mông tròn trịa càng làm cho người cảm thấy mập mờ, hơn nữa hai người lại mặt đối mặt, bởi vì kinh hoảng té ngồi lên trên đùi của Diệp Khai nên lúc đó nàng cũng không cảm thấy có gì là không ổn, nhưng hiện tại đã an toàn, lúc này nàng mới cảm giác được tư thế khó xử giữa mình với Diệp Khai, lại càng có chút thật mập mờ.

( Xin lỗi các độc giả đoạn này thiếu txt nguồn).

- Vậy thì…tại tôi đường đột rồi.

Diệp Khai nở nụ cười.

Kỳ thật phụ nữ khi đã có độ tuổi nhất định luôn rất để ý tới vấn đề tuổi tác của chính mình, trên cơ bản mấy cô bé từ mười hai tuổi trở xuống thì luôn trông ngóng mình mau nhanh lớn lên, từ mười hai tới mười sáu tuổi thì không để ý tới, nhưng sau mười sáu tuổi cũng bắt đầu lưu ý tới tuổi tác của mình, dưới tình huống bình thường sẽ không bao giờ chịu nói thật lòng.

Diệp Khai gặp được nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp kia, hiển nhiên là thuộc về tình huống này, chính là từ mười sáu tới ba mươi chiếm đa số.

Nhưng theo ánh mắt Diệp Khai phán đoán, nàng hẳn là khoảng hai mươi tuổi.

Hiện tại công ty hàng không thu nhận nhân viên vẫn có điều kiện rất nghiêm khắc, đủ loại thẩm tra phi thường phức tạp, đối với tình huống thân thể hay hôn nhân đều có quy định tương đối nghiêm khắc, tuổi quá nhỏ không được, ngại tố chất tâm lý không khả quan, tuổi quá lớn cũng không cần, sau khi đã có gánh nặng gia đình thì phương diện công tác sẽ mang theo tâm lý lười biếng.

Cho nên từ mười tám tới hai mươi bốn sẽ rất nhiều, qua khỏi độ tuổi này trên cơ bản đều đổi nghề lập gia đình, bất kể nói thế nào trong cuộc sống từng có kinh nghiệm công tác tốt như vậy, muốn gả vào nhà chồng tốt thật sự là không khó.

- Anh mặc như vậy sẽ bị cảm mạo đấy…

Nữ tiếp viên xinh đẹp thoáng do dự, lại nói với Diệp Khai:

- Dù sao đều là đến Long Thành, anh mặc áo đi, chờ tới Long Thành trả lại cho tôi là được.

Nói xong nàng cúi người xuống rút ra chiếc áo lông màu xám trong túi du lịch, nhãn hiệu bên ngoài còn chưa tháo xuống, hiển nhiên là mới mua.

- Không tiện đâu, tôi cũng không thấy lạnh.

Diệp Khai nhìn kiểu dáng chiếc áo, là kiểu nam giới, đương nhiên là ngại mặc vào.

Nói không chừng người ta mua cho bạn trai mình, tự nhiên mình lấy mặc là chuyện gì chứ?

- Đừng khách sáo…trời lạnh như vậy…

Nữ tiếp viên xinh đẹp tháo xuống nhãn hiệu, sau đó lại ướm thử lên người Diệp Khai, cảm thấy vừa vặn, nhưng nàng nhìn thần sắc có chút do dự của Diệp Khai, liền hiểu là chuyện gì, vì vậy đỏ mặt nói:

- Đây là mua cho cha tôi, vừa lúc dáng người của cha tôi cũng tương tự như anh, anh cứ mặc đi.

- Ah, cô thật sự là có hiếu tâm.

Diệp Khai khen một câu, cũng không tiếp tục cự tuyệt, liền đem chiếc áo lông giũ giũ vài cái cho nó căng lên, sau đó mặc vào trên người, quả nhiên là cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Ít nhất ở trong mắt người khác cũng không còn cổ quái như trước.

Lúc này hắn nhìn màu sắc của chiếc áo, quả nhiên là hơi già dặn một chút, nghĩ thầm lời của nàng không giả. Đây thật sự là mua áo cho cha của nàng, người trẻ tuổi bình thường sẽ không mặc loại màu sắc u ám như vậy.

- Tôi gọi là Diệp Khai. Diệp của lá cây, Khai của hoa khai. Còn chưa được thỉnh giáo tên của cô?

Diệp Khai nhìn cô gái mang vào đôi giày cao gót liền có vẻ muốn cao hơn cả mình, mỉm cười hỏi.

- Diệp Khai, đồ đệ Diệp Khai của “Tiểu Lý Phi Đao”?

Nữ tiếp viên xinh đẹp nghe xong liền nở nụ cười, lộ ra đôi hàm răng trắng nõn, lại vội vàng xin lỗi:

- Thật xin lỗi, không nên đem tên của anh ra nói giỡn.

- Không có sao, dù sao tên của tôi hoàn toàn chính xác là có vấn đề, chuyện này phải oán cha mẹ tôi thôi, không chịu động tốt suy nghĩ, tùy tiện tìm cái tên nhét lên trên đầu của tôi vậy.

Diệp Khai lơ đễnh cười nói.

- Tôi gọi là Lăng Tiếu.

Nữ tiếp viên xinh đẹp nói:

- Lăng là băng lăng, Tiếu của nụ cười.

- Tên nghe thật êm tai, tốt hơn tên của tôi nhiều.

Diệp Khai vừa cười vừa nói:

- Cô là nhân viên của công ty hàng không Long Thành hay sao?

- Phải đó, nhà của tôi ở tại Long Thành.

Lăng Tiếu đáp.

- Làm nghề này có phải rất vất vả hay không, mỗi ngày đều phải bay tới bay lui hay sao?

Diệp Khai hỏi.

- Cũng không nhất định.

Lăng Tiếu giải thích:

- Cũng không phải mỗi ngày đều có chuyến bay, một tuần có một nửa thời gian nghỉ ngơi, nhưng chuyến bay quốc nội thu nhập thấp một ít, nếu như có chuyến bay quốc tế thì phụ cấp khá hơn nhiều, nhưng cũng sẽ thêm vất vả.

Diệp Khai gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

Nếu như theo chuyến bay quốc tế, thường xuyên phải bay tới hơn mười tiếng đồng hồ, thậm chí là càng lâu hơn, người bình thường xác thực là không chịu được, lại nói tới danh xưng tiếp viên hàng không tuy nghe thật tốt, đãi ngộ được xem như thuộc quần thể có thu nhập cao, nhưng nếu nói bên trong, vẫn là ngành dịch vụ, khổ cực đương nhiên là không ít.

Thực tế đáng nhắc tới chính là tuy máy bay được xưng là phương tiện giao thông an toàn nhất, nhưng một khi gặp tai nạn, xác suất tử vong cũng là cao nhất.

Hai người tùy tiện trò chuyện, đi ra sân bay, sau đó có ý định tìm một chiếc xe chạy về Long Thành.

Thế nhưng lúc này xe khách thật sự là khó tìm, nhất là trên đường đều thấy tuyết đọng, nghe nói muốn đi Long Thành, tài xế đều lắc đầu từ chối.

- Nếu không được thì đành ngồi xe lửa thôi.

Lăng Tiếu có chút bất đắc dĩ tỏ vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.