Quan Môn

Chương 634: Chương 634: Đột đột đột.




Nếu như không nghĩ trách nhiệm là do mình, hơn nữa Lăng Tiếu lại là một cô gái xinh đẹp, tài xế cũng không tốt tính đi giải thích như thế.

- Thôi đừng tranh cãi nữa, tôi đốt đống lửa ở ven đường, mọi người sưởi ấm một chút đi.

Diệp Khai khuyên can.

Hắn đi dạo một vòng trên đất, tìm chút ít cỏ khô cùng lá úa xếp lại thành một đống.

Cũng may tuyết mới rơi, nhiệt độ lại thấp, còn chưa tan, vì vậy đổ chút ít xăng thì dễ dàng nhóm lửa lên rồi.

Tài xế cũng đi ôm tới chút nhánh cây khô bỏ vào, trong chốc lát đã cháy lên rừng rực.

Ba người vây quanh đống lửa, lập tức cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, ngọn lửa cháy cao hơn hai thước, chẳng những ấm áp hơn nữa cũng rất bắt mắt.

Lăng Tiếu nhìn xem bông tuyết rơi xuống từ không trung, bị ngọn lửa hòa tan, không khỏi có chút xuất thần, tao ngộ hôm nay đúng là có chút đặc biệt, vốn là trên không gặp phải dòng khí lưu, sau đó lại chuyển hướng bay, lại gặp phải ô tô bị hỏng dọc đường, hiện tại mọi người không thể không ở lại trong đống tuyết đốt lửa sưởi ấm.

Ngày hôm nay trôi qua đúng thật là rất phong phú.

Nàng âm thầm nhìn trộm qua Diệp Khai, phát hiện thần sắc hắn chuyên chú, nhìn vào đống lửa, lại giống như đang suy nghĩ vấn đề gì, vẻ mặt yên lặng trầm tĩnh, làm Lăng Tiếu cảm thấy có chút mê muội.

Kỳ thật làm việc trong công ty hàng không, Lăng Tiếu gặp được không ít người theo đuổi, có người trẻ tuổi điều kiện gia đình không tệ muốn cùng nàng phát triển quan hệ, nhưng Lăng Tiếu cảm thấy mình chưa đầy hai mươi, không cần chào hàng bản thân mình sớm như vậy, vì vậy vẫn chưa hề đáp ứng ai.

Hôm nay gặp phải Diệp Khai, lại làm cho nàng có chút cảm xúc đặc biệt, tựa hồ trong tích tắc máy bay gặp phải dòng khí lưu, nàng té xuống ôm chầm lấy Diệp Khai, cảm giác ôn hòa tràn đầy cùng an toàn kia làm cho nàng có chút lưu luyến cùng hoài niệm.

Chẳng lẽ nói mình đã có cảm giác đặc thù với Diệp Khai rồi sao?

- Không có khả năng, nhất định là vì bị giật mình mà thôi.

Lăng Tiếu vừa nghĩ tới chuyện này, lập tức âm thầm lắc đầu nói.

Diệp Khai đúng là một chàng trai trẻ tuổi không tệ, nhưng mới gặp mặt lần đầu, chỉ mới biết tên của hắn mà thôi, vì sao nàng có thể sản sinh ra cảm giác ỷ lại mãnh liệt như vậy đối với hắn đây?

Lăng Tiếu cảm thấy cảm giác này thật sự là không đúng!

Bên trong quốc nội đúng là có rất nhiều chuyện vô cùng hiếm thấy, chẳng hạn như đầu tư cổ phiếu lại trở thành cổ đông, bán nhà bán riết trở thành chủ thuê nhà, mà tiếp viên hàng không sao, đường ra tốt nhất dĩ nhiên là làm cho khách nhân hạng thương gia trở thành ông xã của chính mình.

Kỳ thật những chuyện tương tự như vậy Lăng Tiếu gặp qua thật không ít, có một đồng sự trước nàng thường xuyên cấu kết cùng hành khách ngồi trên khoang hạng nhất, hiện tại đã không cần đi làm, chuyên tâm làm phu nhân phú hào của mình, vị hành khách khoang hạng nhất kia là người Hong Kong, ở bên kia hẳn cũng đã có vợ rồi, hiện tại bên trong quốc nội cũng không biết nuôi thêm mấy phòng vợ nhỏ.

Lăng Tiếu đối với loại chuyện này luôn cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng khi nghe các nàng nói chuyện kỳ thật chuyện như thế cũng không xem vào đâu, phải biết rằng bò lên một vị phú hào nhiều tiền thì xem như nửa đời áo cơm sau này không cần phải lo lắng, có công việc nào mà dễ dàng hơn như vậy nữa hay không? Chỉ cần chủ động dán sát lên một vị phú hào hơi lớn tuổi một chút đó thôi, mà Lăng Tiếu đối với sự lựa chọn của đồng sự kia vẫn có chút không đồng ý, tuy rất nhiều người hay cười nàng thật quá ngây thơ, là một cô thiếu nữ chỉ mới bước ra đời.

Ba người vây quanh đống lửa sưởi ấm, chợt nghe được từ xa xa truyền tới thanh âm đột đột đột, một quái vật khổng lồ từ xa xa chậm rãi di động tới.

Ánh mắt Diệp Khai thật tốt, vừa nhìn kỹ liền vui vẻ cười.

Nguyên lai là một chiếc máy kéo đang kéo theo một đống cỏ khô, bởi vì đống cỏ khô khá nhẹ cho nên đem toàn bộ chiếc máy kéo bao phủ, nhìn qua chẳng khác gì một người gầy gò lại vác theo một cái đầu khổng lồ.

Lái máy kéo là một người trung niên, không phải nông dân, chỉ là muốn chở cỏ khô kéo tới nhà máy chế biến giấy, muốn chạy tới một khu nào đó gần Long Thành.

Tài xế vừa thấy liền vui mừng, mặc dù động lực của máy kéo chỉ có hạn nhưng muốn lôi kéo theo Santana đi hơn mười cây số vẫn chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.

Diệp Khai cũng không muốn dây dưa, đưa cho người lái máy kéo năm mươi đồng, người trung niên kia thật cao hứng liền đáp ứng, tháo bỏ một phần cỏ khô xuống dưới, móc ra một chỗ trống ở giữa cũng không lớn lắm, để Diệp Khai cùng Lăng Tiếu ngồi vào, tài xế thì chui vào bên trong ghế lái xe Santana.

- Thật không nghĩ tới lại có cơ hội ngồi máy kéo về nhà.

Lăng Tiếu dựa vào trong đống cỏ khô, vô cùng cảm khái nói.

Tao ngộ hôm nay xác thực là thật phong phú, nhất là đối với người chưa từng thể nghiệm qua sinh hoạt như vậy giống như nàng thì càng cảm xúc nhiều hơn.

Từ khi nàng tốt nghiệp ra trường, đã tiến vào công ty hàng không làm việc, điều kiện trong nhà cũng không tính là quá kém. Vì vậy cũng chưa từng gặp phải tình trạng như hôm nay, trên đường nếm chút ít đau khổ, suýt chút còn phải ngủ ngoài trời hoang dã, nhưng lúc này tình huống xem như đã tốt hơn, máy kéo dù có chậm nhưng chỉ dùng một giờ đã đủ về tới nhà.

Hơn nữa ngay thời tiết tuyết rơi tán loạn, chui vào bên trong đống cỏ khô kỳ thật cũng là một sự thể nghiệm lạ lùng.

- Khí trời như vậy phải nói là vận khí tốt.

Diệp Khai nói:

- Nếu thật sự không có xe đi ngang qua, vậy thì không còn cách nào rồi, con đường này tuy là đại lộ nhưng lại không phải con đường chính xe thường thông qua, có được chiếc xe đi ngang thì không cần phải so đo chuyện gì khác nữa.

- Anh làm việc trong thành ủy, cụ thể là làm công việc gì vậy?

Lăng Tiếu có chút tò mò hỏi.

Tuy nàng đã tự nhắc nhở chính mình không thể phát sinh quan hệ mật thiết với hành khách trên chuyến bay, nhưng đối với người trẻ tuổi từng tiếp xúc thân mật nàng vẫn tràn đầy hứng thú, làm sao cũng không thể đè nén được lòng tò mò, do dự thật lâu rốt cục mới hỏi ra vấn đề này.

- Tôi sao, tôi chỉ là không lý tưởng chứ sao.

Diệp Khai vừa cười vừa nói:

- Cô xem tôi còn trẻ như vậy, có thể làm gì được trong thành ủy đây. Tôi chỉ mới hai mươi tuổi, chẳng lẽ bọn họ lại mời tôi đi làm bí thư thành ủy sao.

- Hì hì…

Lăng Tiếu nghe xong lập tức bật cười.

Khi nàng cười rộ lên, trên gò má có hai lúm đồng tiền, thoạt nhìn phi thường mê người.

Cũng không biết có phải do nguyên nhân nghề nghiệp, hay do tính nàng vốn thân thiện, luôn tạo cho người ta cảm giác như có làn gió xuân thổi vào mặt, rất dễ dàng tiến vào trong nội tâm của người khác.

Diệp Khai nhìn nhìn Lăng Tiếu, cảm giác mình gặp phải cô bé tiếp viên hàng không này xác thực rất thú vị.

Kinh nghiệm dọc theo chuyến đi lần này nếu đem về giảng lại cho người khác nghe, sửa sang một chút cũng đủ viết thành văn vẻ, đăng lên báo chí rồi.

Đương nhiên chủ đề cũng không phải chuyện phong hoa tuyết nguyệt, mà là bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố Long Thành Diệp Khai trải qua con đường vô cùng nhấp nhô, càng thêm nổi bật việc cần kiến thiết cùng cải thiện tình huống giao thông đường cao tốc tỉnh Hà Đông.

Tin tưởng đồng chí Nhạc Sơn nhìn thấy bài văn kia, nhất định sẽ thật cao hứng, cũng sẽ biến thành đầu đề dư luận.

Lăng Tiếu nhìn Diệp Khai, phát hiện hắn đang chăm chú nhìn mình, sắc mặt không khỏi đỏ lên, đưa ánh mắt chuyển nhìn lên bầu trời đang đổ tuyết.

Nghe Diệp Khai nói hắn chỉ mới hai mươi tuổi, trong lòng Lăng Tiếu thầm nghĩ người trẻ tuổi như vậy có thể vào thành ủy công tác vậy khẳng định là nhờ quan hệ từ trong nhà, nhưng tuổi tác thật sự là quá trẻ, nếu vào trong đó hơn phân nửa chỉ làm công việc lặt vặt, khả năng giỏi thì làm nhân viên nào đó, sau đó mới chậm rãi rèn luyện gầy dựng tư lịch mà thôi.

Nếu như vận khí tốt qua thêm hai ba năm có thể hỗn được cấp bậc nào đó, tiếp qua vài năm lên chức phó phòng xem như đã không tệ, về phần muốn thăng lên cao hơn nữa thật sự không phải là chuyện dễ dàng.

Phải biết rằng muốn nhàn hạ không lý tưởng ở bên trong thành ủy cũng không phải là chuyện dễ, một cán bộ cấp sảnh là đủ nắm giữa quyền sinh sát của một tiểu bộ môn, ở bên ngoài cũng đã phi thường quang cảnh, thường thường phải sau ba mươi tuổi thậm chí lên tới bốn mươi tuổi mới có được cơ hội như thế.

Ai, người còn trẻ như Diệp Khai nếu muốn xuất đầu thật sự là chuyện phi thường khó khăn.

- Vẫn là máy kéo đáng tin tưởng, sẽ không hư hỏng giữa đường.

Lăng Tiếu nhìn thấy Diệp Khai không nói lời nào, hai người còn ở chung trong một không gian nhỏ hẹp, đành phải tìm chủ đề nói chuyện.

Kỳ thật chui vào bên trong đống cỏ khô thế này còn tốt hơn ở bên trong xe ô tô.

Bên trong đống cỏ khô tựa hồ càng ấm áp, mà bên trong xe Santana nếu không mở quạt thông gió thật sự bị mùi xăng làm choáng váng đầu óc, cho nên Lăng Tiếu tình nguyện chui trong đống cỏ khô cũng không muốn tiếp tục ở trong xe.

Bởi vì quyết định này của nàng nên Diệp Khai cũng không lưu lại trong xe, cũng chui vào đống cỏ khô kia, nhất là chui cùng một chỗ với một cô gái xinh đẹp mặc dù không làm chuyện gì mờ ám nhưng vẫn là chuyện thật sự thú vị.

Máy kéo đúng là đáng giá tin tưởng, không bị hư hỏng dọc đường, nhưng khi sắp tới mục đích lại gặp phải trạm kiểm tra.

Trạm kiểm tra nơi này thật sự nghiêm khắc, lập tức ngăn cản đường đi của máy kéo.

- Đã quá tải, còn chở cả người lẫn hàng hóa, lá gan của ông cũng đủ phì, ngay đầu năm lỡ như xảy ra chuyện gì không may chính là chuyện lớn!

Người canh gác ở trạm kiểm soát nắm lại người trung niên mắng cho hắn một trận.

Dù sao ngay trong ngày tuyết rơi dày đặc như vậy, một lão nông dân lái máy kéo đương nhiên không khả năng có bối cảnh gì đặc biệt, tự nhiên chính là đối tượng tốt nhất để bọn họ chứng minh uy phong của mình.

Những người kia nhìn thấy Lăng Tiếu từ trên đống cỏ khô nhảy xuống, trước mắt lập tức sáng ngời, sau đó còn thấy chiếc Santana rách rưới bị kéo theo sau bằng dây thừng, trong lòng liền hiểu ra, đây là do xe ô tô bị hỏng dọc đường.

Người trung niên cười lấy lòng nói chuyện với người của trạm kiểm soát, nói hồi lâu đám người kia còn xem như nhàn rỗi trò chuyện, hoặc có lẽ nhìn thấy Lăng Tiếu xinh đẹp nên không cho đi qua, còn đòi hỏi bằng lái xe, đương nhiên người lái máy kéo làm sao mà có được?

Lái chiếc máy kéo mà thôi, còn phải đi học lấy bằng lái xe, rõ ràng là cố ý làm khó người.

Diệp Khai đối với loại chuyện này đương nhiên là khó chịu, chỉ là hiện tại tuyết rơi dày đặc, hắn cũng không muốn dây dưa, cầm một tờ tiền giá trị lớn đưa cho tài xế xe Santana, ý bảo hắn ra mặt xử lý.

Tài xế vâng dạ, sau đó đi qua thương lượng với mấy người kia, nể tình mặt mũi của đồng tiền, rốt cục mấy người kia mới đáp ứng.

- Những người này thật sự là coi trời bằng vung, dám đòi hối lộ công khai như thế!

Lăng Tiếu chui lên đống cỏ khô, có chút tức giận nói.

Nàng chứng kiến Diệp Khai lấy tiền đưa cho tài xế đi đút lót, không khỏi có chút buồn bực:

- Anh không phải đang làm việc trong thành ủy đó sao, cứ nói thẳng ra thì bọn hắn còn dám không cho anh mặt mũi mà cho đi, bọn hắn làm sao dám đắc tội người trong thành ủy kia chứ.

- Nếu tôi là bí thư thành ủy thì đương nhiên không thành vấn đề, đáng tiếc tôi không phải.

Diệp Khai cười nói:

- Hơn nữa tôi cũng không muốn nói chuyện với bọn họ, ngày mai chỉ cần cổ động người của Ban kỷ luật thanh tra xuống điều tra bọn hắn là xem như giải hận rồi.

- Đã sớm nên kiểm tra bọn hắn, loại trạm kiểm soát này đặt ra là chuyên môn thu tiền bỏ túi riêng mà thôi, nghe nói những người này chỉ được thuê lâm thời, một khi xảy ra chuyện sẽ đẩy lên người những nhân viên tạm thời như vậy, đây là mưu kế mà bọn hắn đã quen dùng!

Lăng Tiếu nói.

- Vậy sao? Tôi không hiểu rõ vấn đề bên trong chi tiết như vậy.

Diệp Khai cười nói.

- Trước kia tôi từng nói qua rất nhiều chuyện như vậy rồi.

Lăng Tiếu tỏ vẻ:

- Công nhân chính thức trong biên chế không nhiều, thu nhập thì cao, không cần làm việc gì cụ thể, mọi thứ đều có công nhân tạm thời đi làm, một khi xảy ra chuyện đều có tạm thời công gánh vác, xảy ra vấn đề thì đuổi việc, đợi khi cơn gió ép xuống thì lại mướn trở về, đến đến đi đi cũng chẳng ai làm gì được bọn hắn.

Diệp Khai gật đầu, biết rõ chuyện này chính là bệnh chung.

Tài chính không dưỡng được nhiều người như vậy, gánh nặng quá lớn, cho nên dùng một cái giá tương đối thấp thuê nhân viên tạm thời là chọn lựa đầu tiên, nhân viên tạm thời không có gì bảo đảm tự nhiên là không hề có chút kiêng kỵ, cho nên thu tiền đen cũng thu thật nhẹ nhàng, xảy ra chuyện thì cùng lắm nghỉ việc, nhưng trước đó kiếm được tiền cũng đã đủ tiêu sái một lúc rồi, nếu tính toán ra, vô luận là đơn vị cũng vậy, hay là chính nhân viên tạm thời cũng tốt, đôi bên đều có lợi.

Tuy bên chính phủ thành phố cũng hiểu được tình huống này, nhưng bởi vì nếu đem chuyện này vạch trần thì lại bị những bộ môn bên dưới tố khổ, nói là nhân lực không đủ, yêu cầu gia tăng biên chế, cấp trên làm sao có thể đáp ứng, như vậy cãi cọ mãi cũng đành bảo trì nguyên trạng, vì vậy hiện tượng loạn thu phí không cách nào cấm đoán được triệt để.

Nhưng bản thân Diệp Khai là bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố, cũng không thể làm như không nhìn thấy loại chuyện này, huống hồ Diệp Khai đã tự mình gặp qua hai lần loại chuyện như vậy, nếu không ra tay trừng trị một chút thật sự nghĩ bí thư Ban kỷ luật thanh tra như hắn chỉ là vật bài trí vui mắt thôi sao?

Đợi đến khi máy kéo đột đột đột chạy tới mục đích, lúc này Diệp Khai cùng Lăng Tiếu đã mệt mỏi đến ngủ gà ngủ gật!

Khi vừa tới thành phố, tài xế đem xe Santana đi tìm chỗ sửa chữa.

Người trung niên lái máy kéo chào tạm biệt mấy người Diệp Khai, lái máy kéo rời đi, bởi vì loại xe này không cho vào nội thành, cho nên Diệp Khai cùng Lăng Tiếu chỉ có thể đi tìm phương tiện giao thông khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.