Quan Môn

Chương 533: Chương 533: Các loại cản tay.




- Ô tổng, lần trước nói chuyện đó với anh, anh suy nghĩ như thế nào rồi?

Nam tử mang kính râm ở bên cạnh hỏi.

Ô Đức Cần nhíu mày nói:

- Binh thiếu, không phải tôi không cho anh mặt mũi, gần đây vẫn luôn có người tố cáo tôi, nghe nói đã đưa tới Ban kỷ luật thanh tra thành phố rồi. Hiện tại tiếng gió khẩn trương như vậy, tôi thật không dám để người nắm thóp đấy.

- Ban kỷ luật thanh tra thành phố có gì đặc biệt hơn người chứ, lão Ô anh còn sợ hãi chuyện này?

Nam tử đeo kính xì mũi xem thường nói:

- Tôi nhớ trước kia lá gan của anh rất lớn đi, như thế nào hiện tại trở thành người đứng đầu rồi, ngược lại biến thành có chút sợ đầu sợ đuôi rồi hả? Không phải chỉ là thu mua một chút lò chày (chày đầm lò), đâu phải tôi không cấp hàng cho anh?

Ô Đức Cần lắc đầu nói:

- Binh thiếu, buôn bán lò chày tuy nghe qua thì không có gì, nhưng giá trị hàng năm lên tới mấy trăm triệu lò chày, lợi nhuận phải vượt ngoài sáu mươi triệu, khối thịt mỡ lớn như vậy rất nhiều người đều nhìn chằm chằm. Tuy Binh thiếu đưa cho điều kiện không tệ, nhưng tôi còn phải đem những người kia đè xuống, bọn hắn chưa chắc chịu cam tâm, cho nên chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, bằng không mà nói sẽ rất dễ dàng khiến gây phiền toái.

- Lá gan của lão Ô anh thật là quá nhỏ rồi, bây giờ là kinh tế thị trường, trước tiên đem hợp đồng ký xong, còn có vấn đề gì?

Nam tử mang kính có chút khinh thường đáp:

- Tôi đáp ứng điều kiện cho anh sẽ không thay đổi, nước Mỹ hoặc là New Zealand, anh cứ chọn một chỗ di dân, cộng thêm mười triệu thù lao, đầy đủ cho vợ con anh sinh sống. Con của anh không phải vẫn muốn đi ra nước ngoài du học hay sao, làm cha cũng không nên bỏ qua yêu cầu của con cháu.

Cả nhà di dân, cộng thêm mười triệu gởi ngân hàng, điều kiện này kỳ thật rất mê người, Ô Đức Cần nghe xong cũng động lòng, chỉ là chính bản thân hắn vô cùng rõ ràng, sở dĩ Binh thiếu chấp nhận cho hắn điều kiện như vậy, đơn giản là bởi vì hắn là người nắm quyền trong nhà máy thép thành phố, nói chuyện có tác dụng, vì Binh thiếu hắn thu nhập hàng năm mấy chục triệu mới chịu khai ra điều kiện tốt đến như vậy.

Nếu như Ô Đức Cần hắn không còn ngồi trên vị trí hiện tại, như vậy hết thảy sẽ hóa thành trăng trong nước.

Với ánh mắt của Ô Đức Cần mà xem, vị Binh thiếu này tuyệt đối không phải là kẻ nhân từ nương tay, cũng giống như cha của hắn, thuộc dạng người ăn tươi nuốt sống, khẩu phật tâm xà.

- Nếu như lệnh tôn nguyện ý ra mặt thì lòng tin của tôi sẽ tăng thêm không ít.

Ô Đức Cần nói với Binh thiếu:

- Anh không biết, gần đây trong thành phố có vị tân nhậm bí thư Ban kỷ luật thanh tra mới tới, thật sự là rất lợi hại, vừa tới ngày đầu tiên đã nắm xuống bí thư Ủy ban tư pháp cùng cục trưởng Cục cảnh sát thành phố, còn quét ngang toàn bộ Long Thành tứ bá, nghe nói cả bí thư thành ủy Kim bí thư đều rất kiêng kỵ hắn, Ô Đức Cần tôi chỉ bất quá là một xưởng trưởng nhà máy thép thành phố, không chịu nổi áp lực như vậy đâu.

Đối với tân nhậm Diệp bí thư của Ban kỷ luật thanh tra thành phố, Ô Đức Cần chỉ mới nghe tên mà chưa từng gặp mặt, chỉ là nghe nói Diệp bí thư thủ đoạn cứng rắn, phong cách càng thêm lôi lệ phong hành, hơn nữa cực kỳ trẻ tuổi, một nhân vật như vậy tọa trấn bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố, xác thực đã mang tới áp lực cực lớn cho toàn bộ các bộ tại địa phương.

Trong thời gian đầu sóng ngọn gió như hiện tại, Ô Đức Cần thật sự không muốn chọc tới phiền toái.

Đương nhiên, nếu như cha của Binh thiếu nguyện ý ra mặt, Ô Đức Cần vẫn cam tâm đánh bạc một phen, dù sao cha của Binh thiếu là quan viên phó tỉnh cấp, là cán bộ bản thổ lâu năm của tỉnh Hà Đông, lực ảnh hưởng phi thường sâu xa, cán bộ trong thành phố Long Thành nguyện ý nghe theo lời hắn nói số lượng thật không ít, nếu như hắn chịu đồng ý, Ô Đức Cần cũng không ngại mạo hiểm một lần.

- Cha tôi tuyệt đối không có khả năng nhúng tay vào loại chuyện này!

Binh thiếu nghe xong lời nói của Ô Đức Cần, sắc mặt lập tức trầm xuống, hoàn toàn khác hẳn bộ dáng vừa rồi.

Chung Ly Dư ở một bên nghe được đại khái tới đây, trong lòng hiểu rõ, liền dùng một loại tư thái phi thường ưu mỹ hướng Diệp Khai bơi tới.

- Dư tổng thật khổ cực, nghe được gì không?

Diệp Khai từ bên cạnh lấy một bình nước khoáng đã ngâm trong suối nước nóng thật ấm áp, vặn mở nắp sau đó đưa cho Chung Ly Dư.

- Người mang kính gọi là Binh thiếu, muốn thương lượng với Ô Đức Cần vấn đề hợp đồng mua bán lò chày của nhà máy thép thành phố, hắn cho ra điều kiện là cả nhà di dân, cộng thêm mười triệu tài khoản ngân hàng.

Chung Ly Dư uống một hớp nước, sau đó lại nói:

- Tựa hồ cha của vị Binh thiếu kia là một vị lãnh đạo trong tỉnh, phó tỉnh cấp, hơn nữa còn rất có lực ảnh hưởng tại địa phương, nhưng bọn hắn không nhắc tới tên tuổi nên em không biết.

- Đã rất tốt rồi.

Diệp Khai gật đầu nói:

- Gần đây Ban kỷ luật thanh tra thành phố vẫn đang điều tra vụ án của Ô Đức Cần, thoạt nhìn quan hệ giữa Binh thiếu kia cùng hắn tương đối gần, từ trên người hắn tra xét nhất định là có chỗ thu hoạch.

- Nhưng hình như Ô Đức Cần đã biết Ban kỷ luật thanh tra đang điều tra về hắn.

Chung Ly Dư nhắc nhở Diệp Khai.

- Chuyện này thì không cách nào tránh khỏi.

Diệp Khai hồi đáp:

- Bên trong Ban kỷ luật thanh tra thành phố cũng không được sạch sẽ, anh mới tới chưa lâu, không thể nào làm được hoàn toàn thu phục, cho nên tin tức bị rò rỉ đi ra cũng là chuyện tất nhiên, kỳ thật anh hoài nghi trong những phó chức của anh đã có người tay chân không sạch sẽ.

- Nếu nói như vậy công tác của anh đã không dễ làm rồi.

Chung Ly Dư nghe xong liền nói.

- Không có biện pháp, công tác của Ban kỷ luật thanh tra xưa nay vốn đã không dễ làm, đây không chỉ có riêng mình anh gặp phải vấn đề như vậy.

Diệp Khai nói.

Trung ương luôn có ý nghĩ chèn ép thế lực địa phương tự nhiên là phải có đạo lý.

Một người nếu làm quan lâu năm ở một địa phương, như vậy bà con thân thích hoặc bạn bè của hắn nhất định sẽ mượn nhờ quyền lực của hắn mà đi làm một ít việc tư lợi, chuyện này trên căn bản không cách nào tránh khỏi, chỉ là mức độ cao thấp bất đồng mà thôi.

Cho nên hiện tại ý tứ của trung ương chính là tránh việc cho người địa phương làm quan, hơn nữa còn phải hình thành cơ chế trao đổi điều động cán bộ, thường xuyên thay phiên lẫn nhau, tránh miễn hình thành cục diện đuôi to khó vẫy tại địa phương, bất lợi cho trung ương khống chế toàn cục.

Nhất là cán bộ trọng yếu trong nhất cấp thành phố thuộc tỉnh phải hình thành loại chế độ như thế.

Nhưng căn cứ theo cách nhìn của Diệp Khai, làm như vậy cũng chưa chắc là có thể giải quyết được tận gốc, dù sao rất dễ dàng hình thành thế lực gia tộc, trên thực tế là lãnh đạo cấp huyện, thậm chí đẩy đi xuống tới lãnh đạo cấp phòng, những người này theo kinh tế xã hội phát triển bắt đầu ở tại địa phương hình thành một mạng lưới quan hệ, lợi dụng quyền lực trong tay ở dưới cơ sở hình thành một mạng lưới quan hệ kín kẽ không chút sơ hở cho mình.

Thông qua mạng lưới quan hệ này, trên cơ bản bọn hắn đã lũng đoạn toàn bộ tài nguyên tại địa phương, cũng tạo thành một loại thế lực ngang ngược tại chỗ, chiếm quyền lực của trên thành phố thuộc tỉnh.

Giống như có rất nhiều hành động nhằm vào cơ sở, thường thường sẽ xuất hiện tình trạng sớm bị lộ bí mật, điều này là bởi vì thế lực địa phương đã tạo thành một mạng lưới quan hệ, theo hai phương diện hắc bạch đạo mà nói, đều liên hệ thành một thể với nhau.

- Chế độ phản tham ô hối lộ phi thường trọng yếu, Ban kỷ luật thanh tra thành phố là một khâu tương đối trọng yếu, nhưng trên thực tế trong công tác lại phát ra tác dụng phi thường có hạn, bởi vì tình huống độc lập phá án của tụi anh rất ít, bình thường đều là bị động tham dự, hoặc là bị lãnh đạo tỉnh sai khiến mới có thể khai mở công tác.

Diệp Khai nói với Chung Ly Dư:

- Cứ như thế, Ban kỷ luật thanh tra thành phố đã biến thành bộ môn bài trí, tối đa là làm một chút công tác kỷ luật, bắt một chút những kẻ đi làm không đúng hạn, hoặc là trong giờ làm việc lại đi làm chuyện riêng tư gì đó, mà những loại chuyện linh tinh này căn bản không phải là trách nhiệm công việc mà Ban kỷ luật thanh tra cần làm.

Rất hiển nhiên, một khi Ban kỷ luật thanh tra biến thành tổ chức chuyên đi làm những việc lặt vặt như thế, như vậy tác dụng giám sát chân chính xem như đã hoàn toàn tiêu vong.

Đã không có thể chế giám sát hữu hiệu, hiển nhiên sẽ lâm vào một loại tình cảnh phi thường nguy hiểm, đây cũng là chuyện mà Diệp Khai thật sự lo lắng.

- Ban kỷ luật thanh tra thật sự là không giá trị, vậy anh cứ an tâm ngồi chơi một thời gian rồi đổi nghề thôi.

Chung Ly Dư nói với Diệp Khai:

- Dù sao hiện tại anh đã là cấp chính sảnh, đến lúc đó đi bất cứ thành thị địa cấp nào làm người đứng đầu, chẳng phải là chuyện rất tốt?

- Phải, anh cũng đang cân nhắc, tốt nhất là đi nơi nào làm lãnh đạo nắm quyền kiến thiết kinh tế, đây mới là điểm mạnh của anh.

Diệp Khai gật đầu nói.

Ưu thế lớn nhất của Diệp Khai chính là làm kiến thiết kinh tế, công tác Ban kỷ luật thanh tra không phải hắn không thể làm, mà liên lụy quá nhiều, mặc dù hắn có lòng muốn làm trong sạch hóa bộ máy chính trị, nhưng áp chế thật quá nhiều, rất nhiều chuyện nếu suy nghĩ một chút xác thực lại không thể ra tay, cho nên hắn làm việc không chút hứng thú.

Mặc dù nói Diệp Khai đã hạ quyết tâm đắc tội một nhóm người cũng phải làm ra được thành tích, nhưng bởi như vậy cái mũ không đoàn kết đồng chí lại chụp lên trên đầu hắn mất rồi.

Khi hắn mới đến liền đem mồi lửa đốt cháy mọi người hoảng sợ, lúc này hắn thật sự không muốn tiếp tục trương dương, một mặt sẽ dễ dàng dẫn phát tính bài ngoại của đám cán bộ địa phương, một phương diện khác là bản thân hắn lại không lấy tới được chỗ tốt gì, cho nên không cần phải ở trước mặt mọi người biểu hiện bộ dạng giương nanh múa vuốt của chính mình.

- Lần trước anh ở tại Long Thành gây ra động tĩnh rất lớn, em ở Giang Trung cũng đã được nghe nói.

Chung Ly Dư nói với Diệp Khai:

- Theo đạo lý anh phải được mọi người tôn trọng mới phải, nhưng thế nào hiện tại lại biến thành khó khăn rồi sao? Khi em đi tới, còn nghe trên đường có người tán thưởng hành động lần trước của anh, nói là đại khoái lòng người kia mà?

Diệp Khai hắc một tiếng nói:

- Loại chuyện này chỉ là do dân chúng trong lúc nhàn rỗi chuyện phiếm với nhau mà thôi, có vị lãnh đạo nào ở trên sẽ thực sự cao hứng đây? Bên dưới sự quản lý của bọn họ lại có nhiều phần tử xã hội đen như thế, hiện tại bị anh cầm xuống rồi, mặt mũi của bọn hắn chẳng lẽ là nhìn rất đẹp? Chỉ là vì cố kỵ thân phận của anh nên không dám công khai nói gì mà thôi.

Diệp Khai hoàn toàn có lý do tin tưởng nếu như chuyện này không phải là người có bối cảnh khổng lồ như hắn làm, thì đã sớm bị người nắm lại chức bí thư Ban kỷ luật thanh tra mà hất đổ hắn mất rồi.

Vì vậy xã hội là một hỗn hợp thể thật phức tạp, cũng không phải không đen thì là trắng mà thôi, còn có thêm một loại là màu xám chủ đạo toàn bộ xã hội phát triển, cho nên Diệp Khai làm ra hành động lớn như vậy, kỳ thật ảnh hưởng nhiều nhất tới lợi ích tiềm ẩn của đám quan chức bản thổ.

Cho nên hiện tại vị trí của Diệp Khai ở tại Long Thành biến thành khá cô lập, các mặt cản tay cũng rất nhiều.

- Không thể tưởng được anh ở nơi đó phải khổ cực như vậy.

Chung Ly Dư nghe được lời nói của Diệp Khai, nhịn không được thở dài nói.

Người khác chỉ xem quầng sáng bao phủ trên người Diệp Khai, cán bộ cấp chính sảnh hai mươi tuổi, bí thư Ban kỷ luật thanh tra tay nắm quyền cao, cán bộ trong toàn thành phố đều sợ hắn như sợ cọp, e sợ phạm tội bị rơi vào trong tay của hắn.

Thế nhưng chỉ có rất ít người có thể hiểu được, áp lực mà Diệp Khai gặp phải cũng rất lớn, nếu như không phải hắn có bối cảnh thâm hậu, bản thân lại không hề có nhược điểm gì, đã sớm có người xuống tay đối phó hắn từ lâu.

Dù là như thế, vừa nghĩ tới chuyện của Quách Du Du, trong lòng Diệp Khai cũng không khỏi vô cùng cảnh giác.

Địa phương Long Thành xác thực không phải nơi mà người bình thường có thể lăn lộn phong sinh thủy khởi, một mình Diệp Khai xâm nhập, tuy bên trên có bí thư Lâm Viễn Hành ủng hộ, muốn hắn quét sạch bầu không khí bất lương ở đây, nhưng không có lãnh đạo trong tỉnh ủng hộ, hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ này nói dễ vậy sao?

Hôm nay bí thư Nhạc Sơn vừa mới vào chỗ, yêu cầu cũng là ổn định, Diệp Khai cũng ngại ngùng trực tiếp tìm thêm phiền toái cho hắn, cho nên có một số việc phải được làm dần từng bước, một khi vô ý sẽ rất dễ dàng dẫn phát đủ loại phản ứng bất lương.

Nếu như nói chọc cho người người oán trách, toàn bộ các lãnh đạo trong tỉnh thậm chí đều bất mãn đối với hắn, như vậy tình hình sẽ nghiêm trọng rồi, đến lúc đó cho dù hắn đi tới nơi khác làm quan, sẽ bị mọi người xa lánh, bởi vì không có ai hi vọng quan viên không thích hòa đồng đi vào trong địa bàn của mình ở lại.

- Kỳ thật, chỉ cần tâm tư đừng thả ra quá lớn, ẩn dật một chút, thời gian sẽ dễ qua hơn.

Diệp Khai nói với Chung Ly Dư:

- Em xem anh hiện tại, không phải là nhàn nhã đấy sao?

Chung Ly Dư nghe xong, trong lòng lại cảm thấy thương tiếc cho hắn, tuổi tác còn trẻ như vậy mà phải đối mặt với cục diện phức tạp như thế, xác thực là vô cùng khiêu chiến, vì vậy nàng nắm tay hắn nói:

- Chờ sau khi em đi, anh gọi điện mời mấy bạn gái của anh đến bồi cạnh anh đi, Sở đại tiểu thư có lẽ cũng đang rỗi rảnh, có rất nhiều thời gian.

- Nàng sao, nếu như nàng mà tới đây, đoán chừng sẽ gây thêm phiền toái cho anh đấy.

Diệp Khai vừa cười vừa nói.

Nhưng nhắc tới Sở Tĩnh Huyên, Diệp Khai liền nghĩ tới nghiệp vụ sản xất đầu VCD của nàng, không khỏi hỏi thăm Chung Ly Dư vài câu.

- Xu hướng rất tốt, chẳng lẽ anh không có nhìn thấy trong CCTV truyền ra quảng cáo sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.