Quan Môn

Chương 657: Chương 657: Áp lực đột nhiên tăng.




- Nếu như Tả tổng không thể ra mặt thì chúng ta cũng không cần bàn tiếp nữa rồi?

Thái độ của Tiểu Dã Tuấn Nam phi thường cứng rắn, tựa hồ không có bất kỳ chỗ trống để vãn hồi.

- Tiểu Dã tiên sinh đã nói quá lời đi?

Thạch Khang đối với cách làm việc của người Nhật này đã sớm có bất mãn, nghe xong lời nói của Tiểu Dã Tuấn Nam lập tức đáp:

- Việc điều chỉnh lãnh đạo xí nghiệp là do trong chính phủ quyết định, ai trên ai dưới đều có có quy định rõ ràng, nếu như Tiểu Dã tiên sinh nói như vậy là muốn tiến hành can thiệp thô bạo vào nội chính của quốc gia chúng tôi hay sao? Việc này cùng việc bàn chuyện hợp tác buôn bán có gì quan hệ?

Về hạng mục hợp tác giữa nhà máy thép cùng tập đoàn Tiểu Dã, Thạch Khang đã tham gia từ đầu tới đuôi, cho nên hắn hiểu thật rõ ràng đám người Tả Thế Xương đã cùng Tiểu Dã Tuấn Nam làm ra chuyện mờ ám gì bên trong. Bởi vậy sau khi nhóm người của Tả Thế Xương bị bắt, hắn trở thành người tổng phụ trách hạng mục này, lập tức thay đổi những điều kiện đề nghị không hợp lý trong hợp đồng.

Tiểu Dã Tuấn Nam đối với việc này đương nhiên là phi thường bất mãn, bởi như vậy lợi ích mà hắn muốn đạt được sẽ không được bảo đảm, cho nên hắn mới theo lời cổ động của những người khác đòi hỏi phải do nhóm người Tả Thế Xương ra mặt đàm phán, cố ý khó xử tổ đàm phán của nhà máy thép thành phố, muốn chế tạo một ít chướng ngại trong hạng mục, bức bách bên nhà máy thép phải khuất phục.

Ai biết được người phụ trách bên nhà máy là phó tổng giám đốc Thạch Khang cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, căn bản không thèm để ý tới hành vi này của hắn, điều này làm Tiểu Dã Tuấn Nam phi thường khó chịu.

Chẳng bao lâu khi trước, hắn đi tới đại lục khảo sát thị trường đều do lãnh đạo chủ yếu phía chính phủ tiếp khách, đi đâu cũng được nhiệt tình tiếp đãi, chẳng khác gì là tiếp đãi quan lớn, thế nhưng không nghĩ tới đi qua bên Long Thành thì lại gặp phải chuyện như vậy, hơn nữa trong lúc đàm phán cũng không được thuận lợi như mong muốn.

- Thái độ của các ông như vậy, tôi thật sự rất không hài lòng!

Trong lòng Tiểu Dã Tuấn Nam tức giận, đẩy mạnh xấp văn bản tài liệu trên mặt bàn, vung giấy tờ rơi vãi khắp mặt sàn, đứng lên rời đi.

Người Nhật đi theo Tiểu Dã Tuấn Nam đều có chút kinh ngạc, không biết vì sao hắn lại làm như vậy, nhưng không thể không thu dọn đồ đạc đi theo sau lưng Tiểu Dã Tuấn Nam, cùng nhau rời khỏi.

Tùy tùng của Tiểu Dã Tuấn Nam là Tỉnh Thượng Tùng đi tới gần bên hỏi nhỏ:

- Tiểu Dã quân, ngài vung tay bỏ đi như vậy, chẳng lẽ không muốn tiếp tục đàm phán nữa?

- Đương nhiên là không phải. Việc đàm phán là cần phải tiếp tục, nhưng phải chèn ép khí diễm của người kia xuống dưới, bằng không Tiểu Dã gia tộc phải trả cái giá lớn mới có thể bàn thành hạng mục hợp tác này, đó là không phù hợp với lợi ích của chúng ta.

Tiểu Dã Tuấn Nam lắc đầu đáp.

- Nói cũng đúng, đáng tiếc đám người Tả Thế Xương bị bắt rồi, nếu không hiện tại không phải chúng ta đã khui sâm banh chúc mừng thành công rồi hay sao?

Nhắc tới chuyện này, Tỉnh Thượng Tùng không khỏi thở dài.

Trước kia bọn hắn cùng Tả Thế Xương đã bàn xong hiệp định, thông qua phương thức đưa tiền mặt đền bù tổn thất cho nhóm người Tả Thế Xương, sau đó trợ giúp làm hộ chiếu ra hải ngoại, chẳng hạn như có thể đi qua Nhật hoặc là quốc gia khác để định cư vân vân, nhóm người Tả Thế Xương đáp ứng cung cấp thuận tiện thật lớn cho Tiểu Dã Tuấn Nam, trợ giúp bọn họ nắm xuống hạng mục sản xuất inox tiên tiến này, đem quyền chủ đạo khống chế nhà máy thép vào trong tay.

Thế nhưng Diệp Khai đột nhiên nhúng tay làm rối loạn toàn bộ kế hoạch, làm đám người Tiểu Dã Tuấn Nam vô cùng ảo não, sớm biết như thế không cần kéo dài nhiều công phu, trực tiếp ký hợp đồng, cũng không đến nỗi lâm vào bị động như hiện tại, treo lơ lửng nửa vời vô cùng khó chịu.

- Thạch Khang kia rất khó đối phó, hắn đã biết rõ kế hoạch của chúng ta trước kia, hiện tại hắn còn chủ đạo toàn bộ đàm phán, đối với chúng ta cực kỳ bất lợi!

Tiểu Dã Tuấn Nam sờ sờ cằm nói:

- Chúng ta phải nghĩ ra biện pháp kéo hắn đi xuống mới được!

- Đơn giản chỉ là vì lợi ích mà thôi đi?

Tỉnh Thượng Tùng lập tức tỏ vẻ:

- Tiền tài hoặc là mỹ nữ, luôn phải có một thứ mà hắn ưa thích đấy?

- Hoặc là chúng ta cũng không cần phải xoắn xuýt như thế, chỉ cần nghĩ biện pháp tạo ra một ít áp lực cho bọn hắn, tôi tin tưởng bọn hắn sẽ khuất phục!

Tiểu Dã Tuấn Nam nói ra:

- Tỉnh Thượng, gọi tiểu tổ đàm phán của chúng ta thu thập hành lý, chuẩn bị về nước!

Không bao lâu, tin tức đoàn khảo sát Nhật Bản chuẩn bị quay về nước đã thông qua vài con đường thả ra ngoài.

Mà nguyên nhân bên trong mặc dù không người nói rõ, nhưng đủ loại suy đoán đều chỉ thẳng vào việc Ban kỷ luật thanh tra thành phố song quy đám người Tả Thế Xương, cùng điều kiện đàm phán của người phụ trách tân nhậm Thạch Khang của nhà máy thép quá cao, làm người Nhật Bản không cách nào tiếp nhận, bị ép rút khỏi cuộc đàm phán.

Sau khi tin tức này truyền ra, thật nhiều người vô cùng sốt ruột, tỷ như chủ tịch thành phố Long Thành Mộc Uyển Dung.

- Diệp Khai, chuyện này làm cho em cảm thấy phi thường bị động!

Mộc Uyển Dung lập tức gọi điện thoại cho Diệp Khai, trong lòng vô cùng sầu lo.

Dựa theo kế hoạch trước đó, Tiểu Dã tập đoàn sẽ đầu tư trên mười tỷ Yên vào nhà máy thép Long Thành, kiến thiết một dây chuyền sản xuất inox tiên tiến đặc chủng, việc này sẽ làm năng lực lợi nhuận của nhà máy thép đạt được đề cao bay vọt, lợi nhuận sinh ra thật phong phú, tựa nhiên là ai cũng hi vọng thành công.

Chính bởi vì như thế, những vị lãnh đạo từ trong thành phố lẫn trong tỉnh đều vô cùng chú ý đối với chuyện này, lại chỉ thị nhất định phải bàn thành công hạng mục kia, bằng không sẽ phải gánh trách nhiệm như thế nào thế nào.

Thế nhưng lại nhìn thấy bởi vì Ban kỷ luật thanh tra thành phố động thủ với nhà máy thép, người Nhật không chấp nhận chuyện này, thế cho nên khả năng đàm phán không cách nào tiếp tục tiến hành, như vậy người nhảy ra phản đối cùng chỉ trích thật nhiều, Mộc Uyển Dung là người đứng đầu Ủy ban thành phố đương nhiên cũng cảm thấy áp lực cực lớn, vì vậy nàng không thể không tìm tới Diệp Khai tố khổ.

- Chuyện này em không cần lo lắng, anh tự có an bài!

Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung.

- Em làm sao có thể không lo lắng đâu này?

Mộc Uyển Dung phàn nàn:

- Những người lãnh đạo trong tỉnh đối với chuyện này luôn cực kỳ quan tâm, cơ hồ chỉ tới buổi trưa em phải tiếp tới năm sáu cuộc điện thoại, đều nhắc về chuyện này đấy, anh không biết thôi, lời khó nghe gì cũng có, Mã phó chủ tịch tỉnh càng thêm quá mức, còn kém trực tiếp chỉ trích ban lãnh đạo Long Thành không đủ tư cách công tác rồi…

- Mã phó chủ tịch? Cũng phải, chỉ là mấy người như hắn nhảy lên xuống là hăng hái nhất rồi, anh thật sự muốn nhìn xem xem đến lúc đó hắn làm sao mới kết thúc được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.