Quân Lâm Dưới Thành

Chương 98: Chương 98: Ngoại truyện Nguyên Sinh – 2: Nguyên Sinh, ngươi trưởng thành rồi




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Lục Tử Tu ngồi một bên nhìn Nguyên Sinh, thấy dáng vẻ cậu rũ mắt nhu thuận, trong lòng yêu mến không nói nên lời, liền hỏi chuyện về cậu, hỏi cậu vào phủ khi nào, trước kia thì làm gì, ở đây có quen chưa, lại hỏi ai dạy cậu tập viết. LQĐ

Nguyên Sinh trả lời từng câu một, cuối cùng thấp giọng nói: “Tập viết là cha dạy.” Nói xong nhớ tới bộ dạng cha nương tha thiết dạy bảo cậu, không nhịn được mặt lộ vẻ buồn vô cớ.

Lục Tử Tu tuy không rõ rốt cuộc cha nương cậu bị làm sao, nhưng cậu đã bị bán vào trong phủ nghĩ chắc là không được tốt, lại sợ cậu đau lòng nên không hỏi gì thêm, nhẹ giọng an ủi: “Ngươi đừng buồn nữa, từ nay về sau ta sẽ dạy cho ngươi đọc sách viết chữ được không?”

Nguyên Sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút được sủng ái mà lo nhìn hắn ta, vẻ mặt rối rắm mấp máy môi, lắc đầu liên tục, “Chuyện này không hợp quy cũ, sẽ bị mắng.” Nói xong trong lòng sợ hãi, vội rũ mắt tiếp tục mài mực.

Lục Tử Tu thấy mực sắp tràn cả ra ngoài, trong lòng cảm thấy buồn cười, vội ấn lấy tay cậu không cho cậu động đậy: “Ngươi sợ cái gì, không nói ra chẳng phải được à?”

Nguyên Sinh làm như không nghe thấy hắn ta nói gì, chỉ trợn mắt nhìn nghiên mực, gấp đến độ sắp khóc: “Nhị công tử, tay tiểu nhân vụng về….”

“Không sao.” Lục Tử Tu cầm tay giữ cây mài mực của cậu để sang một bên, cũng không biết làm sao, nắm tay cậu không muốn buông ra, nhìn cậu cười nói: “Sau này ngươi cứ ở bên cạnh ta, ta học cái gì thì ngươi học cái đó, ta lén dạy người là được.”

Nguyên Sinh bối rối cúi đầu, muốn từ chối nhưng lại không nỡ mở miệng, muốn tiếp nhận nhưng lại không dám.



Lục Tử Tu thấy bộ dạng do do dự dự này của cậu khiến người ta yêu thích vô cùng, không nhịn được lấy một quyển sách ra: “Ngươi đọc cho ta nghe, xem ngươi biết được bao nhiêu chữ.”

Vẻ mặt Nguyên Sinh mờ mịt tiếp nhận, lấy lại bình tĩnh, mở sách đọc trúc trắc, đọc vài trang vậy mà nhận ra hơn nửa số chữ, điều này khiến Lục Tử Tu kinh ngạc và có chút kinh hỉ, hắn ta giống như nhặt được bảo bối, lại nhét bút vào tay cậu: “Ghi mấy chữ cho ta xem thử.”

Nguyên Sinh căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, mặc dù cậu không rõ thư đồng rốt cuộc là phải làm những gì, nhưng biết rõ tuyệt đối không nên cầm bút của nhị công tử viết chữ, trong lòng cậu cảm kích nhị công tử dịu dàng, nhưng rồi cứ dịu dàng như vậy thì lại có chút hoảng hốt, vừa nâng mắt lại đối diện với ánh mắt tha thiết của đối phương, trong đầu ong một tiếng, tựa như không suy nghĩ được gì, theo bản năng liền nhúng mực.

Lục Tử Tu thấy cậu nâng đầu bút lông viết nét khuyết, nhưng chữ viết ra rất đều đặn, càng cảm thấy cậu chính là miếng ngọc thô chưa gọt dũa, không nhịn được liền chuyển đứng ra sau cậu, cầm tay cậu ấm giọng dạy dỗ.

Nguyên Sinh sợ tới mức tay run lên, hoảng sợ quay đầu nhìn hắn ta: “Nhị công tử….”

Ánh mắt Lục Tử Tu rơi trên tờ giấy, nghe vậy nâng mắt nhìn cậu, hai người dựa vào quá gần, hơi thở thơm mát của đối phương phả vào trước mặt, Lục Tử Tu nhìn hai con người vừa mờ mịt vừa e sợ của cậu, không hiểu sao cảm thấy trái tim hơi ngứa ngáy, hình như có móng vuốt đang gãi gãi, khiến hắn ta nín thở kinh ngạc ngẩn người.

Bấy giờ hắn ta vẫn còn là một thiếu niên, đối với chuyện tự nhiên tim đập nhanh đột ngột có chút khó hiểu, chỉ biết thư đồng này nhất định phải thường xuyên dẫn theo bên người.

Lục Tử Tu nói được thì làm được, từ đó ngày nào cũng muốn cậu ở bên cạnh hầu hạ, nhưng không cho cậu làm quá nhiều chuyện, ngược lại vừa rảnh rỗi là hứng trí bừng bừng dạy cậu đọc sách viết chữ, thấy tư chất cậu thông minh, lĩnh ngộ cực nhanh, càng hận không thể truyền hết mọi thứ cầm kỳ thư họa cho cậu, còn Nguyên Sinh cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn ta, dạy cái gì liền hiểu cái đó.

Nguyên Sinh cảm thấy từ sau khi cha nương qua đời, trên đời này nhị công tử là người đối xử tốt nhất với cậu, đây cũng là khoảng thời gian cậu sống vui vẻ nhất, mặc dù thỉnh thoảng cũng bị người khác ghen ghét lén lút giễu cợt, nhưng không chút nào ảnh hưởng đáy mắt dần sáng rỡ của cậu.

Khi Nguyên Sinh ở riêng với Lục Tử tu không câu nệ như ban đầu, thậm chí có khi còn lộ vẻ nụ cười e lệ, mặt mày cong cong, răng trắng như ẩn như hiện, Lục Tử Tu thấy vậy trái tim càng rung động.

Nguyên Sinh ở bên cạnh Lục Tử Tu đã mấy năm, có khi trong đêm đều mơ thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn ta, đôi mắt dịu dàng, sau khi tỉnh lại lật người nằm nghiêng, trợn to hai mắt nhìn bóng đêm xuất thần, vuốt vuốt bụng đói đến mức phải kêu ùng ục, qua lúc lâu mới lại ngủ tiếp.

Mấy ngày gần đây, thỉnh thoảng cậu lại bị đói, vì lần nào chờ cậu đi ăn cơm thì gần như không còn thừa bao nhiêu, cậu biết có người ghen ghét cậu, đành phải giữ phần điểm tâm Lục Tử Tu cho, chờ đêm tới đói bụng thì ăn, chỉ là không nghĩ tới sau đó không lâu điểm tâm cũng không cánh mà bay, cậu không thể không chịu đói tiếp.

Nguyên Sinh luôn luôn kiên nhẫn, vốn định nhịn cho qua, nhưng sau liên tiếp vài đêm bị đói bụng đến không ngủ được, cuối cùng vẫn phải báo việc này cho quản sự.

Quản sự vốn cũng không để trong lòng, phép tắc trong miệng ông ta chỉ là phép tắc của người làm đối với gia chủ, còn chuyện tranh chấp nho nhỏ giữa người làm với nhau thì theo ông ta thấy là bình thường, nhưng nghĩ Nguyên Sinh rất được Lục Tử Tu coi trọng, nên vẫn điều tra giúp hắn một chút, cuối cùng những người kia lại đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.

Từ sau lần đó, Nguyên Sinh chỉ có thể nuốt uất ức vào bụng, cậu chưa từng nghĩ tới sẽ nói cho Lục Tử Tu biết, Lục Tử Tu đối với cậu đủ tốt rồi, cậu không hi vọng mang những việc vặt này quấy rầy hắn ta.

Nguyên Sinh vẫn nhẫn nhịn nên khiến hành vi của người khác đối với cậu càng nghiêm trọng hơn, cậu vừa mài mực vừa nhìn lén Lục Tử Tu đang rũ mắt xuống say mê đọc sách, nhìn một lúc thì thấy uất ức thế nào cậu cũng đều có thể chịu đựng.

Đúng lúc này, quản sự trong phủ đột nhiên cầu kiến, Nguyên Sinh vội vàng đứng dậy chuyển ra đứng sau lưng Lục Tử Tu.

Lục Tử Tu kinh ngạc nói: “Chuyện gì?”

Quản sự nhìn thoáng qua Nguyên Sinh, móc một cái nghiên mực tinh xảo từ trong ngực ra, cung kính nói: “Bẩm nhị công tử, có người nhìn thấy vật này trên giường Nguyên Sinh….”

Lục Tử Tu vừa nhìn mặt lộ vẻ tươi cười, quay đầu hỏi Nguyên Sinh: “Ngươi cầm về khi nào?”

Vẻ mặt Nguyên Sinh mờ mịt lắc đầu.

Ý cười của Lục Tử Tu khựng lại, trầm ngâm một lúc nói với quản sự: “Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi nói thẳng ra đi.”

“Dạ! Cái nghiên mực này ở trong thư phòng của nhị công, bây giờ lại bị Nguyên Sinh giấu ở chỗ của mình…” Quản sự liếc nhìn Nguyên Sinh, ánh mắt kia lộ ra vài phần tiếc hận: “Dựa theo quy củ trong phủ, Nguyên Sinh hẳn là nên bị đuổi đi, nhưng dù sao hắn cũng hầu hạ nhị công tử suốt sáu năm, đây là lần ăn cắp đầu tiên, nên lão nô tới hỏi ý kiến của nhị công tử, cuối cùng nên xử lý thế nào?”

Nguyên Sinh nghe xong sắc mặt trắng bợt, sững sờ nhìn nghiên mực trong tay ông ta mà không biết phải làm sao.

Nghiên mực này vốn chính là Lục Tử Tu tặng cậu, nhưng nếu cậu muốn dùng thì cũng chỉ có thể ở trong thư phòng này, bởi vậy cậu chưa bao giờ cầm đi, hôm qua còn trên kệ, hôm nay đột nhiên lại bị người ta lục ra ở chỗ của mình, lần này là ai động tay động chân?



Lục Tử Tu nghe xong chuyện của quản sự, sắc mặt trầm xuống, đang muốn mở miệng, đột nhiên ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân, lập tức thấy Lục Ôn đi vào.

Lục Ôn nhíu mày: “Ngươi vừa nói cái gì? Ai ăn cắp? Nguyên Sinh?”

Nguyên Sinh bị ánh mắt của ông ta đâm tới, sợ tới mức toàn thân cứng đờ, mặc dù không phải lỗi của mình nhưng vẫn vô thức cúi đầu xuống.

Lục Tử Tu hơi nghiêng người, cầm tay cậu véo nhẹ thể hiện trấn an, lại quay đầu nhìn về phía quản sự, lạnh lùng nói: “Nghiên mực này vốn là ta tặng cho Nguyên Sinh, chỉ có điều nó luôn đặt trong thư phòng.”

Lục Ôn kinh ngạc nhìn sang Nguyên Sinh, trong lúc lơ đãng thấy hai tay họ giao nhau, trong lòng lộp bộp một tiếng, sắc mặt lập tức khó coi, xụ mặt trách mắng: “Ngươi muốn bao che cho Nguyên Sinh cũng không thể nói hươu nói vượn được, một thư đồng như hắn cần dùng gì đến nghiên mực tốt như vậy?”

“Thật sự là con đưa cho hắn.” Sắc mặt Lục Tử Tu cũng không dễ nhìn, quay sang nói với quản sự: «Ai tìm được? Ngươi đi điều tra rõ ràng, có phải hắn trộm không, nếu không phải vậy rốt cuộc là ai vào thư phòng của ta? Chuyện này không liên quan tới Nguyên Sinh, nhưng điều tra ra người thì phải nghiêm trị! Phủ Lục không cho phép tiểu nhân làm mưa làm gió như vậy!”

Quản sự không nghĩ tới việc này lại trùng hợp bị Lục Ôn bắt gặp, ông ta đành nhìn về phía Lục Ôn, hi vọng gia chủ có quyết định.

Lục Ôn gật đầu: «Ngươi đi điều tra đi.” Đợi ông ta đi rồi lại kêu Nguyên Sinh lui ra, ánh mắt nặng nề nhìn Lục Tử Tu: «Ngươi nói thật đi, có phải Nguyên Sinh trộm không?”

«Không phải.” Lục Tử Tu đáp chắc chắn.

Đại Tấn thịnh hành nam phong, Lục Ôn sớm biết hắn ta vô cùng coi trọng Nguyên Sinh, hơn nữa mới chứng kiến màn vừa rồi, trong lòng không thể không suy nghĩ: «Một người hầu thôi mà, ngươi bao che cho hắn làm gì?”

Lục Tư Tu bất đắc dĩ thở dài một tiếng: «Cũng không phải là bao che, hắn thật sự không ăn cắp, sáu năm này hắn luôn theo khuôn phép, cha cũng nhìn thấy mà.”

«Quả đúng là ngươi tặng hắn?”

«Dạ.”

«Ngươi… “ Lục Ôn dừng một chút, lửa giận dần dâng lên, «Một thư đồng thôi mà, ngươi tặng hắn nghiên mực hắn sẽ dùng sao? Hồ đồ.”

Lục Tử Tu không muốn xảy ra thêm chuyện, nên cũng không giải thích gì thêm, chỉ là chờ sau khi Lục Ôn rời đi lại chìm vào suy nghĩ.

Tâm ý của hắn ta đối với Nguyên Sinh vô cùng rõ ràng, hận không thể mang thứ tốt nhất đến với cậu, nhưng lại lo lắng hắn ta quá rêu rao sẽ khiến người khác lườm nguýt, bởi vậy tận lực thu liễm không ít, không nghĩ tới vẫn để xảy ra chuyện như vậy. Nguyên Sinh trời sinh bản tính yếu đuối, cậu có thể chịu những uất ức khác hay không?

Lục Tử Tu càng nghĩ càng hoảng hốt, nhìn thấy Nguyên Sinh đi tới, kéo tay hắn lại nói: «Nguyên Sinh, đừng lo lắng.”

Nguyên Sinh thấy đôi mắt hắn ta ấm áp, vôi vàng gật đầu.

Lục Tử Tu cười cười: «Nguyên Sinh, ta trừ bỏ thân phận nô tịch cho ngươi.”

Nguyên Sinh sững sờ, điều này vốn là chuyện chờ đợi nhất từ khi còn bé, nhưng lúc này nghe xong có cảm giác không hiểu sao thấy hoảng sợ, kinh ngạc nói: «Trừ bỏ… Thân phận nô tịch? Nhị công tử đuổi ta ra khỏi phủ?”

«Không phải đuổi ngươi ra khỏi phủ, chỉ là hi vọng mượn cơ hội này khôi phục thân phận lương dân cho ngươi, như thế người khác cũng không dám tùy tiện bắt nạt ngươi nữa.”

Nguyên Sinh lắc đầu liên tục: «Ta không cần thân phận lương dân, ta muốn mãi hầu hạ nhị công tử.”

Lục Tử Tu mỉm cười: «Ngươi tính làm thư đồng tới khi nào?”

«Ta… “ Nguyên Sinh đột nhiên ý thức được chuyện này cũng không thể tự mình quyết định, lập tức yên lặng, sợ hãi nhìn hắn ta: «Nhị công tử không cần ta làm thư đồng nữa hả?”

«Không cần.”



Lục Tử Tu trả lời như đinh chặt sắt, Nguyên Sinh lập tức lạnh cả người, hoảng hốt không biết nên làm thế nào cho phải, vành mắt dần ửng đỏ, miệng ấp úng không nói ra lời.

Lục Tử Tu thấy hắn bị hù dọa, lập tức hối hận không thôi, cầm hai tay hắn, «Ngươi đừng đoán mò, ta không có ý khác, chỉ hi vọng ngươi không thấp kém, ngươi vẫn có thể ở bên cạnh ta.”

«Ta… “ Đôi mắt đen kịt của Nguyên Sinh trong nháy mắt ướt át, nhìn hắn ta chằm chằm, nức nở nói: «Ta không muốn! Ta chỉ cần có thể tiếp tục làm thư đồng của nhị công tử là tốt rồi.”

Lục Tử Tu thấy hắn đau lòng, trong lòng yêu thương không dứt, vội ôm hắn, thấp giọng an ủi: «Đừng khóc đừng khóc, là ta nói sai, ngươi vẫn là thư đồng của ta, làm đến khi nào ngươi không muốn làm nữa thì thôi.”

Đau đớn trong lòng Nguyên Sinh thoáng chốc không cánh mà bay, thay vào đó là ngực đập loạn xạ, cậu không biết mình bị làm sao nữa, bên tai nghe giọng nói trầm thấp dịu dàng của Lục Tử Tu, quanh người bao bọc bởi hơi thở thơm mát của Lục Tử Tu, nhất thời cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

Lục Tử Tu ghé vào tai hắn ấm giọng nói: «Chuyện này theo ý ngươi, được không?”

Sắc mặt Nguyên Sinh kinh ngạc, một ngọn lửa đột nhiên bừng cháy ở tai, trong nháy mắt lan sang gò má, cũng không biết nghe lọt hắn ta nói được bao nhiêu, trong miệng vô thức lẩm bẩm gọi: «Nhị công tử…. “

«Hả?” Lục Tử Tu nghe giọng cậu hơi khác thường, vội kéo dài khoảng cách nhìn cậu, vừa nhìn mắt lập tức u mê, không nhịn được giơ hai tay lên, ngón tay sờ nhẹ hai gò má vừa đỏ vừa nóng của cậu, trong lòng khẽ động, nói khẽ: «Nguyên Sinh, ngươi trưởng thành rồi.”

Hết chương 98

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.