Quấn Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 317: Chương 317: Anh ấy là chồng tôi




Có điều, bàn tay đó nhanh chóng bị ngăn lại. Ánh mắt Dịch Tân nghiêm nghị, sắc mặt ngưng trọng nhìn ông ta, một tay anh đang kiềm chế cổ tay Tân Hạo. Nhưng gần như cùng lúc đó, Tân Hạo nheo mắt, ánh mắt trở nên hung ác, một quả đấm khác mạnh mẽ hướng đến mặt Dịch Tân.

Vừa nhanh, vừa độc ác, vừa chuẩn xác.

“Cẩm thận.” Tân Hoành kinh sợ, kêu lên theo bản năng. ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆ Tân Hoành biết, Tân Hạo là kiểu người thâm tàng bất lộ (giấu giếm khả năng), bình thường nhìn như một người tay trói gà không chặt, chỉ là một kẻ giàu có, nhưng thực tế ông ta xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thân thủ của ông ta rất nhanh nhẹn.

Thậm chí đã giải ngũ nhiều năm nhưng phản ứng vẫn rất nhanh. Mắt thấy Tân Hạo tấn công Dịch Tân, đồng tử Tân Hoành lập tức mở lớn. Còn ánh mắt Dịch Tân vẫn lười biếng như cũ, chỉ có khóe môi là hơi nhướng lên tạo thành một độ cong đầy mỉa mai.

Đến tận khi nắm đấm của Tân Hạo sắp chạm đến mặt anh, đôi mắt đen của Dịch Tân hơi nhoáng lên, tay phải bỗng nhấc lên, dùng lực, chỉ nghe thấy một tiếng ‘bốp’ vang lên đã túm được quả đấm của Tân Hạo. Tất cả lực đạo của Tân Hạo lập tức bị Dịch Tân chặn đứng dễ dàng.

Mặt Tân Hạo hiện lên sự kinh ngạc. Ngay lúc đó, mắt Dịch Tân trở nên nguy hiểm, bàn tay dùng lực khiến cả thân thể Tân Hạo bị khống chế chuyển một cái phải quay lưng về phía Dịch tân, thoáng chốc đã biến thành thư thế bị khống chế.

Cuộc đọ sức kết thúc trong nháy mắt. Tân Hạo liên tục vùng vẫy nhưng chẳng có cách nào. Tân Hoành cứ thế trợn mắt há hốc mồm. Thế này đúng là nhanh quá rồi.

Tân Hoành biết rõ nắm đấm này của Tân Hạo lợi hại đến thế nào, thế mày lúc này mới đấm tới đã nhanh chóng bị Dịch Tân khống chế đến mức không phản kích được chút nào. Việc này có vẻ hơi phá vỡ nhận thức của cô, nhưng cũng không khỏi thở phào.

Có điều còn chưa thở xong, trước mắt đã nhoáng lên một cái, Tân Hoành chỉ nhìn thấy một nắm đấm khác hướng về phía Dịch Tân. Trái tim Tân Hoành lại nhảy lên tận miệng.

Dịch Tân chỉ nhíu mày, thậm chí còn không thèm nhìn thẳng, chỉ liếc qua khóe mắt đã túm lấy Tân Hạo lắc mình tránh đi. Cùng lúc đó, Nguyên Thâm đã ra tay. Không có bất cứ sự chậm trễ nào, Thẩm Ngôn đã bị khống chế. Cả Tân Hạo và Thẩm Ngôn đều cùng thất thủ với tư thế vô cùng chật vật.Tân Hạo vô cùng cao ngạo, đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục thế này. Bấy giờ chỉ có thể giận dữ mắng: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ Các bạn đọc truyện trên diễn đàn Lê Quý Đôn để ủng hộ Gem dịch truyện nhé. Cảm ơn các bạn! “Đồ khốn nạn!”

Dịch tân nghe xong chỉ nhếch môi, ánh mắt lập tức trở nên nguy hiểm, đây là điềm báo anh đã tức giận, người hiểu anh sẽ biết là anh sắp ra tay rồi. Trái tim Tân Hoành đập mạnh: “Dịch Tân!”

Bàn tay đã nắm chặt lại nhanh chóng thả lỏng. Dịch Tân nhìn về phía Tân Hoành, chỉ thấy bàn tay cô đang nắm chặt còn hơn cả Tân Hạo, cô không kiềm chế được mà cắn môi, lắc đầu với anh. Sự nguy hiểm trên mặt Dịch Tân nhanh chóng biến mất, cười trấn an Tân Hoành, lập tức buông Tân Hạo ra.

Chỉnh lại quần áo một cách qua loa, Dịch Tân trở lại bên cạnh Tân Hoành. Nguyên Thâm thấy thế cũng làm theo, thả Thẩm Ngôn ra.

Tân Hạo đã được tự do, nhưng sắc mặt vẫn xanh mét, hung hăng nhìn chằm chằm Tân Hoành, như thế chỉ muốn giết cô. Tân Hoành dời ánh mắt đi, không muốn nhìn ông ta nữa.

Dịch Tân đứng cạnh nhìn, cười lạnh đối mặt với Tân Hạo: “Tân tiên sinh, Tân Hoành đã không còn quan hệ gì với ông rồi, dù cô ấy tốt hay không tốt cũng là do tôi phụ trách, ông tự quản tốt người của mình là được rồi. Xin lỗi không tiếp ông được nữa.”

Nói xong, ôm lấy Tân Hoành rời khỏi đó. Tân Hạo vẫn giận dữ hay hận thù cũng chẳng liên quan gì đến anh hay cô cả. Tân Hoành vẫn cúi đầu, để mặc Dịch Tân ôm cô đi qua người Tân Hạo, sự ngoan ngoãn và bình tĩnh cũng chỉ là vẻ người, thực sự chỉ có mình cô biết, trái tim cô đập nhanh đến mức nào.

Vừa nhanh vừa hoảng hốt. May mà còn có một bàn tay ấm áp mạnh mẽ chống đỡ cô lại. Chống đỡ nàng, đi lướt qua Tân Hạo.

“Tiểu Nhị.” Một tiếng nói dịu dàng, đã từng rất quen thuộc gọi cô lại. Không có bất cứ sự chống cự nào, toàn thân Tân Hoành trở nên cứng nhắc, chân không thể bước tiếp được nữa.

Không nên như thế, cho dù chán ghét lẫn nhau, đã từng tổn thương, đến nay còn hận thù như vậy, cũng không phải như vậy. Tân Hoành đang cố gắng bình ổn cảm xúc của mình nên hoàn toàn không phát hiện ra hơi thở của người đàn ông sát bên cạnh mình đã thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

timviec taitro

“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi được không?”

Thẩm Ngôn nhanh chóng bước tới, đến trước Tân Hoành, đứng đối mặt với cô. Gương mặt ôn hòa, đến ánh mắt cũng dịu dàng, anh ta nhìn Tân Hoành, nhẹ giọng nói: “Anh và ba đến tìm em không phải vì muốn đánh nhau, em cũng biết mà.”

Tân Hoành ngẩng đầu nhìn anh ta.

Đã lâu không gặp, quá khứ đã nhanh chóng lùi xa. Có một số ký ức bạn cho là đã quên, không còn vấn vương, nhưng thật ra chỉ khi người hay vật liên quan xuất hiện, bạn mới hiểu rằng không hề quên, cũng không hề không để tâm, tất cả chỉ bị niêm phong cất vào kho mà thôi, hơn nữa cái lệnh niêm phong này cũng chẳng mấy bền lâu, chỉ cần có chút hồi tưởng, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, trí nhớ cũng như cảm xúc đều lập tức ùa về.

Không phải vì đánh nhau. Anh cũng không hy vọng, sau này chúng ta cũng chỉ vì đánh nhau mà chấm dứt.

Tân Hoành gật đầu: “Được.”

Quyết định của cô rất nhanh, thậm chí còn chưa kịp nhìn sắc mặt đột nhiên trở nên lãnh khốc của người đàn ông bên cạnh.

**

Chọn một nơi kín đáo, bốn người vừa giương cung bạt kiếm cùng nhau ngồi xuống. Sắc mặt Tân Hạo vẫn xanh mét như cũ, chỉ là so với sự tức giận đến mức ra tay ban nãy thì giờ đã bình tĩnh hơn nhiều. Tân Hoành hơi nhíu mày, ngồi im lặng.

Thẩm Ngôn nhìn cô, lại nhìn vẻ mặt cười như có như không của Dịch Tân ở bên cạnh, do dự lên tiếng: “Tiểu Nhị, có thể nói chuyện riêng được không?”

Tân Hoành nghe thế cũng không suy nghĩ mà lắc đầu luôn: “Không cần, anh ấy là chồng tôi, không có chuyện gì của tôi mà anh ấy không thể tham gia cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.