Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 69: Chương 69: Doãn Lạc Phong tới chơi




Tô Khả lại về nhà, biểu thị cảm giác rất tốt, bố thương yêu mẹ cưng chiều, thức ăn đều là cô thích ăn, mỗi ngày còn có thể ngủ thẳng đến khi nắng lên, hoàn toàn là tiêu chuẩn cuộc sống của sâu gạo. Điều không được hoàn mỹ duy nhất chính là Tô Cẩm Niên không ở bên cạnh cô, không có cách nào nhìn thấy gương mặt đẹp trai mà cô nhớ thương.

Aiya, nhìn điện thoại di động một chút, Tô Khả nhíu nhíu mày, tại sao gần đây cô gửi tin nhắn tới cũng như đá chìm xuống biển cơ chứ? Rõ ràng quan hệ cô và Tô Cẩm Niên đã tiến vùn vụt mà.

Haizz ~

Một tiếng thở dài vừa bay ra từ phòng của Tô Khả, mẹ Tô Khả nhíu nhíu mày, không nhịn được mở cửa đi vào trong. Quả nhiên, con gái của bà rồi nhìn điện thoại mà thở dài, cái bộ dáng này nhìn qua thì chính là vẻ mặt tương tư người tình đây mà.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Tô Khả. Kể từ khi Tô Khả trở về đến giờ, liền mấy ngày, mẹ Tô Khả đều nghe tiếng thở dài từ phòng của Tô Khả truyền tới.

Nói xem một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chính trực thì lấy đâu ra bộ dạng nhiều tâm sự nặng nề như vậy? Thật sự là quá thiệt thòi, hoàn toàn không giống như là con gái của bà mà!

Còn có con rể chưa bao giờ gặp mặt, cũng quá không ra dáng rồi, nói xem nghỉ hè đã gần nửa tháng, cũng không biết chạy đến bên này gặp bố mẹ vợ của anh một chút, điều này thì sao mà bọn họ chịu nổi chứ! Điều này thì làm sao bọn họ yên tâm giao con gái bảo bối trong tay của bọn họ cho anh.

Vì vậy, mẹ Tô Khả mở cửa phòng Tô Khả.

"Mẹ nói con gái này, con lại đang nhớ anh bộ đội đó nữa sao."

"Mẹ, mẹ biết cũng không cần nói ra chứ." Tô Khả không có tinh thần nhìn điện thoại cô, trả lời của mẹ cô cũng không có chút hào hứng nào.

"Mẹ nói này, sao con lại không thể có chút tiền đồ chứ? Không phải chỉ là một người đàn ông sao, sao lại có vẻ mặt sống dở chết dở vậy, thật sự là không có tiền đồ, mẹ quá mất mặt rồi."

Tô Khả ngồi dậy, nhìn mẹ cô, "Mẹ, đả kích con gái mẹ là không đúng."

"Bộ dạng này của con phải cần tới mẹ đả kích sao!"

"Hừ hừ, dĩ nhiên, bởi vì mẹ ghen tỵ con rể mẹ đẹp trai hơn 1000 lần so với người đàn ông của mẹ ."

"Cola! Sao con có thể nói bố con như vậy!" Bố Tô Khả cũng từ bên ngoài trở về, vừa nhìn thấy phòng khách không có ai, liền để cặp công văn của ông xuống, trực tiếp đi lên lầu hai, mới đến hành lang thì chỉ nghe thấy con gái của ông bôi nhọ ông như vậy, thật sự làm cho ông quá đau lòng.

Mẹ Tô Khả sờ sờ cằm, "Những lời này của Khả Khả lại là sự thật. Tướng mạo con rể của mẹ đúng là không thể bắt bẻ, nhưng chính là đến nay còn chưa tới thăm hỏi chúng ta, cái này thật sự là quá đáng rồi."

"Mẹ, anh ấy là quân nhân, rất bận rộn có được hay không. Dáng vẻ của mọi người là rất nhàn rỗi sao." Nói xong, Tô Khả nhìn điện thoại di động, mới ba giờ chiều, Tô Khả nói: "Xem đi, mới ba giờ chiều, bố con đã trở lại rồi, thật sự là không có giống đi làm chút nào."

Bố Tô Khả đỏ mặt, "Công ty là của bố đấy, bố muốn về lúc nào thì về."

Tô Khả "hừ hừ" hai tiếng, "Bố cũng đừng ngụy biện."

Mặt mo của bố Tô Khả đỏ bừng, "Nho à, nhìn con gái em một chút đi ~"

Mẹ Tô Khả hoàn toàn không để ý tới, chỉ nhún nhún vai, sau đó nói với bố Tô Khả : "Quả táo, mau nấu chân giò lợn đi, con gái anh và vợ anh đều phải làm đẹp đấy."

". . . . . ."

*

Đêm khuya yên tĩnh, từng đợt gió lạnh lẽo, ánh trăng sáng tỏ như mâm ngọc. Ngoài cửa sổ, nhánh cây lay động, dưới ánh trăng chiếu sáng, bóng cây rơi xuống cao thấp không đều. Gió thổi, tiếng xào xạc không ngừng vang lên, kèm theo tiếng côn trùng trầm thấp kêu lên, dệt nên khúc hát ru mùa hè.

Tô Khả nhìn ngoài cửa sổ, nghe tiếng côn trùng, suy nghĩ của cô không nhịn được đi vào cõi thần tiên bên ngoài.

Cô như nhìn thấy màn đêm đen như mực, đột nhiên xuất hiện một ánh sáng màu trắng ngọc, Tô Cẩm Niên đang giẫm lên trên, nhàn nhã bước đến gần cô.

"Cẩm Niên ~" Tô Khả không nhịn được thốt ra.

Trong nháy mắt, ánh sáng này liền biến mất, tan ra trong màn đêm mịt mùng, vốn là Tô Cẩm Niên từ từ tới cũng giống như sương khói, tiêu tan.

"Cẩm Niên!" Tô Khả sốt ruột, lớn tiếng gọi, lúc này mới lấy lại tinh thần, thì ra trong lúc cô đang ngẩn người đã vô tình ngủ quên.

Tô Khả cười khổ một tiếng, nhìn điện thoại di động, trên đó hiện lên dòng chữ "thứ bảy, ngày 13 tháng 7, 21: 30", Tô Khả lại đau lòng và khó chịu.

Hôm nay là thứ bảy, tin nhắn cô gửi tới anh không có trả lời, cô gọi điện thoại cũng chỉ nói là không có ở đó, đang phục vụ ở khu vực. Tô Khả rất buồn bực.

Nháy mắt, màn hình điện thoại Tô Khả sáng lên, lập tức mắt Tô Khả sáng lên. Chỉ là trên đó hiện người gọi cũng không phải là Tô Cẩm Niên, mà là Doãn Lạc Phong.

Tô Khả vốn vui mừng trong nháy mắt chuyển thành như đưa đám, không hào hứng mà nhận điện thoại, "A lô ~"

"Tô Khả!" Giọng nói của Doãn Lạc Phong mang theo một chút vui mừng.

"Ừ ~" Giọng nói của Tô Khả vẫn sa sút đến cực điểm như cũ.

Phía bên kia, Doãn Lạc Phong nhíu nhíu mày, "Sao giọng ‘âm dương quái khí’ vậy?"

"Anh mới ‘âm dương quái khí’, cả nhà anh chỉ có anh ‘âm dương quái khí’!" Trong nháy mắt Tô Khả "sống" lại, nói với Doãn Lạc Phong.

Doãn Lạc Phong lúc này mới khẽ mỉm cười, "Đúng rồi, lúc này em mới là Tô Khả."

Tô Khả trong lòng oán thầm: cảm thấy người này chỉ thua M thôi! (tác giả viết chữ M này, mình không hiểu)

Nghĩ như vậy, Tô Khả càng cảm thấy Doãn Lạc Phong là một GAY nha, ‘nhược thụ’ có phải hay không! Khó trách đến nay vẫn không có bạn gái! (nhược thụ: cái này ai đọc đam mỹ thì biết nè)

"Sao lại gọi điện thoại cho em?"

"Mẹ nó! Bộ không có việc gì thì anh không thể gọi điện thoại cho em hả? Tô Khả, lương tâm của em có phải bị chó gặm hay không!" Doãn Lạc Phong xù lông rồi.

Có cần không có lương tâm như vậy hay không, thiệt thòi cho anh ngày ngày nhớ thương cô, bây giờ nhớ cô nên không vui, không sảng khoái, có hay không cũng ngã bệnh vân vân. Mà cô thì sao? Một chút cũng không biết gọi điện thoại an ủi anh còn chưa tính, kết quả ngay cả một cái tin nhắn cũng keo kiệt gửi cho anh!

Có muốn lừa bịp như vậy hay không! Nói thế nào thì bên ngoài, quan hệ của bọn họ cũng là đồng đảng mà!

"Hắc hắc, Tiểu Phong Phong, anh đừng tức giận nha, tức giận sẽ sinh ra nếp nhăn, đến lúc đó anh rất khó coi."

"Hứ, em cho rằng anh là em, vô cùng tự yêu mình sao."

"A ha ha ~ nói đi, không có chuyện không lên tam bảo điện kia mà, anh nói với em đi, có chuyện gì."

Mẹ nó! Không có chuyện không lên tam bảo điện là dùng như vậy sao? Choáng nha, rõ ràng mỗi lần anh gọi điện thoại tìm cô, đều có lợi ích cho cô có được hay không!

"Tô, Khả!" Nếu như Tô Khả ở trước mặt Doãn Lạc Phong, đoán chừng phải bị Doãn Lạc Phong bóp chết.

Tô Khả tiếp tục cười ha ha, "Nói đi, chị em tốt, có phải nhớ chị hay không, yên tâm, chờ chị trở về trường, nhất định mang một ít đặc sản về cho cưng."

Nghe lời ấy, mặt của Doãn Lạc Phong đã tối, đặc sản? Cô còn không biết xấu hổ mà nói nữa!

Năm thứ nhất trở về, cô từ quê mang theo một chai nước nhỏ, màu xanh, cô nói, đây là nước ở hồ W của quê cô, mấy năm nay có bao nhiêu người mang về. Cô cũng không nhìn một chút, trong bình nước của cô có bao nhiêu con vi trùng dài nhỏ đang lắc lư!

Năm thứ hai cô trở về, mang theo một bọc bột củ sen, cô nói, đây cũng là cô đặc sản quê hương, nói ăn vào có lợi cho cơ thể. Kết quả anh mới lấy một ít định hòa vào nước thì bị bạn tốt phát hiện giễu cợt: "Hắc, Lạc Phong à, sao cậu uống mấy cái đồ con gái này."

Năm thứ ba, cô trở về trường, lần này mang thứ tuyệt hơn, là một cái ô tơ lụa, cái loại lớn như bàn tay là hàng thủ công đơn giản.

Mẹ nó! Anh chỉ có thể thầm mắng Tô Khả lừa bịp, lừa bịp quá lừa bịp!

Hiện tại cô còn nói mang đặc sản cho anh, miễn đi, anh đã không lạ gì!

Không nghe Doãn Lạc Phong trả lời, Tô Khả vô cùng tự động mà nói tiếp đề tài, "Ai ui, anh đừng nói, lần này em nhìn thấy một chuỗi dây chuyền, rất đẹp, nam nữ đều thích hợp nha. . . . . ."

"Tô Khả!" Doãn Lạc Phong cắt đứt lời của Tô Khả, "Bây giờ anh đang ở sân bay của thành phố H, nhà em ở đâu? Anh tới tìm em!"

"Hả?" Tô Khả há miệng một cái, dáng vẻ là không thể tin, "Anh ở quê em sao?"

"Không sai, mau nói cho anh biết địa chỉ nhà em!"

Tô Khả nhìn đầy trời sao ngoài cửa sổ, thật lâu mới yếu xìu nói, "Đã muộn rồi, có thể không có phương tiện?"

"Không tệ, xe anh chạy tới, đoán chừng nửa giờ là tốt rồi, không phải lần trước em khoe trước mặt anh sao, em từ sân bay về đến nhà chỉ cần nửa giờ sao?"

Tô Khả rơi nước mắt đầy mặt, "Là một giờ."

"Vậy cũng không có sao, anh có thể đến nhà em trước 11 giờ." Doãn Lạc Phong nhanh nhẹn nói với Tô Khả.

Tô Khả nội lưu đầy mặt: thật ra thì cô quan tâm không phải là vấn đề này có được hay không.

"Anh không thể ở khách sạn sao?"

"Tô Khả, có ai đãi khách như em không? Có bạn từ xa tới thì phải rất vui mừng có hiểu hay không?"

Tô Khả đấm ngực, dừng lại rồi lúc này mà nói địa chỉ nhà cô cho Doãn Lạc Phong.

Đúng vào lúc này, mẹ Tô Khả từ trong phòng đi ra, thấy đèn của Tô Khả vẫn sáng, không nhịn được hỏi: "Khả Khả, vẫn chưa ngủ sao?"

Tô Khả ngồi dậy, lập tức mặc quần áo tử tế, "Mẹ, con có bạn muốn ghé đây."

"Hả? Bây giờ sao? Cũng đã trễ thế này?"

Tô Khả muốn khóc mà gật đầu, "Ngay bây giờ. Hiện giờ anh ấy còn đang ở sân bay, rất nhanh sẽ tới."

Mẹ Tô Khả gật đầu, "Vậy chắc là chưa ăn cơm. Quả táo, mau xuống nấu mấy món ăn khuya, bạn tốt của con gái anh muốn ở một đêm."

"Nho, cũng đã trễ thế này. . . . . . Em mau trở về phòng đi. . . . . . Quả táo ở trên giường chờ em ăn đấy. . . . . ."

Vẻ mặt Tô Khả đỏ bừng.

Mẹ Tô Khả cũng không để ý chút nào, lớn giọng nói, "Yêu nghiệt, mau bò xuống giường cho em, người ta cũng sắp đến nhà ta làm khách rồi, anh có hiểu đạo tiếp khách hay không."

"Được rồi. . . . . ." Trong phòng bố mẹ Tô Khả truyền đến giọng nói không cam tâm tình nguyện của bố Tô Khả.

Đột nhiên ánh mắt mẹ Tô Khả mở lên, "Đúng rồi, Khả Khả, bạn của con là nam hay nữ?"

Tô Khả cảnh giác liếc nhìn mẹ Tô Khả, "Làm gì?"

"Là nữ sinh thì mẹ nhanh chóng thu dọn lại phòng để cho cô ấy ngủ một mình, là nam sinh thì sẽ để cho các con ngủ cùng nhau chứ, a ha ha ~"

"Mẹ nó! Con gái mẹ đã lập gia đình!"

Muốn đan len sao, cô cũng lập gia đình rồi, mẹ cô vẫn còn ghép đôi vớ vẩn.

Mẹ Tô Khả bất mãn lẩm bẩm một tiếng, "Mười ngày nửa tháng không có một tin tức của chồng, không cần cũng được." Nói xong, mẹ Tô Khả giống như là nghĩ đến cái gì, lập tức ánh mắt sáng lên: "Hắc, theo như con nói, người này chẳng phải là một nam sao?"

Tô Khả nhìn thấy đáy mắt mẹ Tô Khả càng ngày càng sáng, nắm quyền, không nhịn được nói: "Anh ấy là đồng tính luyến ái!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.