Quan Gia

Chương 47: Chương 47: Lời đồn




Đường Thu Diệp ép sát trên lưng Lưu Vĩ Hồng, bộ ngực no đủ giống như một chiếc gối thiên nhiên, Lưu Vĩ Hồng đầu vùi lấp ở bên trong, rất vừa vặn.

Gió mát thổi qua, lá cây xao động, lại bốn bề không người. Cô nam quả nữ ở trong hoàn cảnh như vậy, trong đầu tự nhiên sẽ bốc lên một vài ý tưởng đặc biệt.

Đường Thu Diệp tình cảm dịu dàng đầy cõi lòng, đem đầu Lưu Vĩ Hồng ôm vào trong bầu ngực đầy đặn, hai tay vòng qua cổ hắn, đan vào nhau, cảm giác tuyệt vời, vô cùng vô cùng thích thú.

Lưu Vĩ Hồng cũng không "quát mắng" cô, ngược lại đem đầu dụi vào lòng cô, đang hưởng thụ tư vị mềm mại cực hạn tuyệt vời. Cơ thể Đường Thu Diệp mềm nhủn ra, toàn thân giống như có trăm ngàn con trùng đang chui rúc trong xương cốt, cảm giác tê tê ở tận sâu trong xương tủy.

Vào ngay lúc này, Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên mỉm cười.

- Cười cái gì?

Đường Thu Diệp không thuận theo, mân mê miệng, sẵng giọng.

- Không có gì, anh nhớ tới một câu câu nói bỏ lửng.

- Câu nói bỏ lửng gì a?

- Cô nàng cưỡi con lừa gầy —— kín kẽ!

Lưu Vĩ Hồng nhịn cười, nói.

- Cái gì cô nàng cưỡi gầy con lừa, cái gì kín kẽ...

Đường Thu Diệp không đọc nhiều thơ phú, hơn nữa một lòng một dạ đều ở trên người Lưu Vĩ Hồng, đầu hoàn toàn không kịp xoay chuyển, có chút không rõ đầu đuôi. Mấu chốt danh nghĩa ‘phụ nữ có chồng’ của cô là giả, trên danh nghĩa có chồng, trên thực tế vẫn chưa từng trải qua chuyện nam nữ. Nếu là con gái đã kết hôn hàng thật chắc giá, lời Lưu Vĩ Hồng vừa ra khỏi miệng, lập tức sẽ hiểu ra ngay.

Lưu Vĩ Hồng cười ra tiếng:

- Ha ha, việc này dễ làm, em đi tìm một cây gỗ, cưỡi lên, cảm thụ một chút, chẳng phải sẽ biết sao? Cái này gọi là truy nguyên!

"Truy nguyên" dùng ở trong này, những hiền triết nếu mà nghe được thì dù dưới chín suối cũng sẽ tức giận đội mồ sống lại, mắng Lưu Vĩ Hồng làm nhục văn chương.

Đường Thu Diệp đầu óc không ngu ngốc, rốt cục hiểu ra ý của Lưu Vĩ Hồng, không kìm nổi giơ tay đánh hắn một cái, gắt giọng:

- Anh đó, là phần tử trí thức, sao lại giống với bọn nông dân, toàn nói lời thô tục?

Nói xong, hai má càng thêm đỏ rực, vô cùng xinh đẹp. Đáng tiếc cô ở phía sau Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng nhìn không thấy vẻ mặt thẹn thùng này.

Hoàn cảnh như vậy, có người đẹp làm bạn, anh không nói lời thô tục chẳng lẽ còn làm báo cáo chính trị?

Lưu Vĩ Hồng thiếu chút nữa thì thốt ra, lời đến bên miệng liền nuốt trở vào. Giống như hắn suy nghĩ, hoàn cảnh như vậy, rất dễ dàng cám dỗ người phạm sai lầm. Huống chi hắn biết rõ, chỉ cần hắn mở miệng, Đường Thu Diệp hơn phân nửa sẽ ngoan ngoãn mà giao thân mình cho hắn.

Lúc này chuyện ở thủ đô, trên cơ bản là định rồi, Lưu gia chiếm hoàn toàn quyền chủ động, ông cụ vẫn còn, tiếp theo, đơn giản chính là làm thế nào tranh thủ ích lợi lớn nhất. Cho nên lúc này, thủ đô bên kia là không có người đến theo dõi hắn. Cảnh báo đã giải trừ. Tuy nhiên trường Trung cấp Nông nghiệp bên này hơi không yên tĩnh. Tỉnh ủy Sở Nam đã đem báo cáo thành lập địa khu mới Hạo Dương báo lên cho Quốc vụ viện, rất có hy vọng được phê duyệt. Trong trường học đã có tin tức, nói Hiệu trưởng Chu có khả năng theo Chủ tịch Địa khu Lục đi tới địa khu Hạo Dương nhậm chức, đảm nhiệm Cục trưởng cục Nông nghiệp địa khu. Rất nhiều người liền rục rịch tâm tư.

Đây chính là cơ hội khó được.

Cục Nông nghiệp địa khu mới, hết thảy đều là mới sáng lập, ngoại trừ cục trưởng định ra là Chu Kiến Quốc, vị trí khác đều còn trống. Tuy nói ở nước chúng ta, cái gì cũng thiếu, duy chỉ không thiếu cán bộ, nhưng một cục Nông Nghiệp địa khu, nói sao cũng là cấp Huyện, Phó cục trưởng có được mấy người, người phụ trách phòng ban thì cũng đến mười chỗ, nếu cộng thêm Phó trưởng phòng linh tinh thì càng nhiều hơn, bốn năm chục người cũng có thể sắp xếp vào đó.

Cục Nông Nghiệp dù không phải là đơn vị quan trọng, tóm lại so với trường Trung cấp Nông nghiệp mạnh hơn rất nhiều, chính thức cũng là nha môn. Trong tay có chức quyền không nhỏ, chiếm cứ vị trí quan trọng, ưu đãi là có thể hy vọng.

Ở cục Nông Nghiệp làm Trưởng phòng nhân sự, cũng mạnh hơn so với ở trường Trung cấp Nông nghiệp làm cái phó hiệu trưởng.

Chu Kiến Quốc đảm nhiệm hiệu trưởng cũng nhiều năm, bạn bè thân tín trong trường học không ít, đoàn người đều vây quanh Hiệu trưởng Chu chuyển động mở rộng, liều mạng biểu hiện ở trước mặt ông, hy vọng Hiệu trưởng Chu có thể đưa mình tới địa khu mới, từ nay về sau con người mới, khí tượng mới, tương lai rộng mở.

Khi tranh nhau xun xoe trước mặt Hiệu trưởng Chu thì những âm mưu đấu đá nhau tự nhiên cũng liền triển khai. Sự tình rõ ràng, ai có thể làm cho Hiệu trưởng Chu vui lòng nhất thì người đó có khả năng được phân đến vị trí tốt nhất.

Chữ ‘Bát’ còn thiếu một nét, đấu tranh đã bắt đầu trước.

Vị trí của nhà nước, đây là điều không thể tránh.

Cũng được xem là truyền thống đất nước.

Đang lúc Lưu Vĩ Hồng trong lòng cũng ngứa ngáy thì cần câu cầm tay có động tĩnh, Lưu Vĩ Hồng vội ngồi ngay lại, đem gậy tre từ trên giá gỡ xuống, nắm chặt trong tay.

Đường Thu Diệp chưa câu cá lần nào, thấy Lưu Vĩ Hồng có tư thế nghiêm túc như vậy, cũng biết là có cá mắc câu, lập tức đem tâm tư đang trên việc nam nữ thu trở về, cũng nhìn chằm chằm cái phao màu đỏ đang trầm xuống mặt nước.

Lưu Vĩ Hồng tay run lên, dây cước ở mặt nước vẽ ra một đường cong xinh đẹp, một con cá màu trắng bạc lắc đầu vẩy đuôi vùng vẫy rời khỏi mặt nước. Lưu Vĩ Hồng nắm lấy dây cước, con cá kia vẫn không ngừng giãy dụa.

- Cha, cá trích này rất béo a, sợ không chỉ ba bốn cân.

Đường Thu Diệp cao hứng phấn chấn, lập tức động thủ nắm lấy con cá trích kia, thật cẩn thận thả vào trong lưới nước. Bình thường trong hồ nước không có cá trích lớn như vậy, bên trong đập chứa nước thì thường thấy hơn.

Lưu Vĩ Hồng móc xong mồi câu, lại đem móc câu cho xuống nước. Đường Thu Diệp đến bên bờ hồ rửa tay, cũng không nằm trên lưng Lưu Vĩ Hồng nữa, cũng cầm lấy chiếc ghế đẩu, ngồi bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, đem đầu tựa vào bờ vai của hắn, hai tay ôm lấy cánh tay hắn, một bộ dáng rất say mê.

Đường Thu Diệp vẫn mặc áo sơ mi tay dài, ngày thường chỉ để lại cúc áo trên cùng không cài, bây giờ đây, đến cái nút thứ hai cũng gỡ ra, Lưu Vĩ Hồng chỉ nghiêng đầu, từ trên nhìn xuống, hai bán cầu rất tròn màu tuyết trắng ở ngay trong tầm mắt. Cũng không biết Đường Thu Diệp là không chú ý hay là cố tình để thế.

Lưu Vĩ Hồng không hao tâm tốn sức đi suy luận.

Không cần thiết.

Bất quá nhìn hai cái thì trong miệng có chút cảm giác khô rang rát lưỡi. Sau khi quay ngược thời gian, hắn đã có mấy tháng không đụng vào phụ nữ. Nếu là ở kiếp trước, cũng không sao cả. Người đến tuổi trung niên, thể chất giảm xuống, cả ngày tinh thần sa sút, mấy tháng không đụng vào phụ nữ, cũng không phải là việc lạ gì. Nhưng lúc này, hắn lại là một thân hình mới hơn hai mươi tuổi, mà thân hình này lại cường tráng như thế, tinh lực dư thừa, có thể nói là tràn đầy.

Nếu chỉ có thân hình cường tráng, chưa từng đụng chuyện, cũng không cần gấp. Không ăn tủy, tự nhiên sẽ không biết vị, cũng sẽ không quá mức mãnh liệt. Đằng này Lưu Vĩ Hồng lại là cái tay già đời!

Cái sự dày vò này, đúng là khó chịu

Lưu Vĩ Hồng liền muốn ném gậy tre xuống, ôm Đường Thu Diệp đi đến trong "căn phòng nhỏ" bên kia, hành quyết một trận.

- Vĩ Hồng, em nghe người ta nói, nhà anh làm quan to, đúng không?

Đường Thu Diệp bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, hỏi.

Lưu Vĩ Hồng ngẩn ra, đặt sự phân tâm sang một bên, hỏi ngược lại:

- Nghe ai nói?

- Tất cả mọi người đều đang nói. Nói trong nhà anh là quan lớn ở thủ đô, đến trường nông nghiệp chúng ta là để lấy tiếng. Ở không bao lâu thì phải trở về, cũng làm quan lớn, có thật không?

Đường Thu Diệp buông cánh tay hắn ra, còn rất nghiêm túc nhìn hắn, không che dấu vẻ lo âu trong mắt.

Với điều kiện Lưu Vĩ Hồng hiện có, cô cũng đã cảm thấy chính mình không xứng. Nếu nhà Lưu Vĩ Hồng thật sự là quan lớn, vậy còn được sao? Địa vị hai bên quá xa cách, Đường Thu Diệp đến dũng khí đến gần Lưu Vĩ Hồng cũng không có. Vấn đề là, cô đã hoàn toàn vùi lấp vào đó, nếu chẳng may lời đồn đại là thật, Lưu Vĩ Hồng vỗ mông trở về thủ đô, chính mình sống sao đây?

- Sao lại có những lời nói như thế chứ?

Lưu Vĩ Hồng không vội vã thừa nhận, cũng không vội vã phủ nhận, lại cảm thấy có hứng thú đối với nguyên nhân gây ra lời đồn đại.

- Em cũng không biết, thì nói lần trước Hiệu trưởng Chu đi Đại Ninh xây dựng quan hệ cho con gái ông ta, chạy mấy ngày cũng không thấy gì, cuối cùng cũng là anh gọi cuộc điện thoại thì giải quyết xong, nghe nói quan lớn ở tỉnh đều đối với anh rất khách khí...

Đường Thu Diệp cố gắng suy tưởng, phải để ý rõ ràng ý nghĩ trong đầu. Cô nhìn ra được, Lưu Vĩ Hồng đối với việc này khá để ý.

Lưu Vĩ Hồng vừa nghe liền hiểu ra, trên đời không có gì là bí mật, phỏng chừng là lái xe Tiểu Đàm rốt cục không kìm nổi cùng người khác nói chuyện này. Đây cũng khó trách người ta hoài nghi, một cú điện thoại có thể đem Giám đốc sở y tế kêu đến cửa, chức quan trong nhà Lưu Vĩ Hồng, không phải còn lớn hơn so với Giám đốc sở sao? Có lẽ còn lớn rất lớn, không chỉ một chút.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Không có thần kỳ như vậy. Chỉ là mẹ anh và một vị lãnh đạo của bộ y tế là bạn học, vẫn luôn có qua lại với nhau, gọi cú điện thoại, người ta đồng ý hỗ trợ thôi.

- Thật à, vậy mẹ anh… Cô là làm nghề gì?

- Bác sĩ, làm bác sĩ tại bệnh viện 301 ở thủ đô.

- Cha, được quá ta.

Đường Thu Diệp nói. Cô cũng không rõ bệnh viện 301 là bệnh viện có tính chất gì, chỉ biết là người có thể làm bác sĩ, khẳng định cũng là phần tử trí thức, một bụng sách vở. Cũng chỉ có người phụ nữ như vậy, mới có thể sinh ra Lưu Vĩ Hồng đứa con trí thức như vậy.

Nghe nói trong nhà Lưu Vĩ Hồng không phải quan lớn thủ đô, Đường Thu Diệp liền yên lòng, an tâm cùng Lưu Vĩ Hồng câu cá, nghe Lưu Vĩ Hồng nói một số chuyện xưa trong thành, cũng là vui vẻ. Buổi sáng thu hoạch không tồi, câu được hai con cá trích, một con cá trắm cỏ tầm bảy tám cân. Đường Thu Diệp cao hứng phấn chấn, cầm cá đi về, làm tốt bữa cơm trưa, rồi đúc đến tận miệng Lưu Vĩ Hồng, cắn một miếng ngon, còn gì vui bằng.

Tới buổi chiều, người câu cá liền nhiều lên, Đường Thu Diệp liền không dám kề sát bên Lưu Vĩ Hồng, cũng nghiêm trang mà câu cá. Nếu có chút mệt rã rời, thì tới trong ‘căn phòng nhỏ” nghỉ ngơi một chút. Ai ngờ không được bao lâu, không ngờ có một người câu cá ra dáng cán bộ lão thành, cũng phát hiện chỗ "tuyệt vời" này, đem ghế ra, ở cách đó không xa ngồi xuống, buông cần. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy cả người khó chịu, gần bốn giờ liền thu hồi cần câu, cùng với Đường Thu Diệp, mang theo hai con cá, vừa nói vừa cười về tới trường nông nghiệp.

- Thu Diệp, em chịu về rồi hả, em đi đâu thế?

Vừa mới trở lại ký túc xá liền đụng mặt một người phụ nữ, cô ta cao giọng nói, bên trong thanh âm có pha chút ý bất mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.