Quan Gia

Chương 1343: Chương 1343: Đoàn kết tất cả có thể có được sức mạnh đoàn kết.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1343: Đoàn kết tất cả có thể có được sức mạnh đoàn kết.  

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

Một bàn chín người. Lái xe và thư ký cũng được xem như người thân tín của các vị lãnh đạo, chỉ cần không phải là chuyện đại sự cơ mật, cũng không cần quá kiêng dè. 

Chỉ chốc lát, trên bàn đã được sắp đầy các món ăn. Lưu Vĩ Hồng gọi thêm bia. Đây là cơm trưa, buổi chiều còn phải đi làm, không nên uống rượu trắng với nồng độ cao. Nếu hai người lãnh đạo chủ chốt của khu, uống say khướt rồi đi tới văn phòng, hình tượng sẽ không được tốt lắm. 

Mấy người thư ký liền vội vàng rót bia cho các vị lãnh đạo trước. 

Lái xe vẫn mỉm cười, ngồi yên tại chỗ. 

Cái này cũng là quy củ. 

Thư ký và lái xe đều người mà lãnh đạo tín nhiệm nhất, nhưng cấp bậc lại có sự phân chia. Nói thế nào, thư ký vẫn được cho là nửa lãnh đạo. Tiền đồ cũng vượt xa so với lái xe. Chỉ cần lãnh đạo không xảy ra vấn đề gì, bản thân thư ký không xảy ra vấn đề gì, sau vài năm, một khi đã phóng đi, thế nào cũng trở thành cán bộ lãnh đạo. Nghiêm khắc mà nói, ba lãnh đạo khu đang ngồi, tất cả đều từng có thời gian làm thư ký. Lưu Vĩ Hồng đã làm Phó chánh văn phòng huyện ủy Lâm Khánh, thực tế cũng là thư ký của Chu Kiến Quốc. Ngụy Phượng Hữu là thư ký của Hách Chi Húc. Tưởng Vĩnh Dân cũng từng là thư ký của một vị lãnh đạo nào đó. Hiện giờ họ đều đã chính thức là lãnh đạo lớn. 

Cho nên việc bưng trà rót rượu cho lãnh đạo, là một phần trong công tác của thư ký. Lái xe cũng không thể tùy tiện mà đi quá giới hạn, bằng không sẽ đắc tội với người khác. 

Quan hệ của một vài lái xe và thư ký lãnh đạo đặc biệt tốt. Thậm chí sau khi thư ký trở thành lãnh đạo, người lại xe lại quay lại lái xe cho người thư ký ngày xưa. Nhưng tình hình này, chung quy cũng chỉ là số ít. Suy cho cùng, đến lúc đó cũng có rất nhiều người sẵn sàng làm lái xe riêng cho anh ta. 

Lưu Vĩ Hồng nâng chén rượu lên, nhìn Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân nói: 

- Chủ tịch khu, đồng chí Vĩnh Dân, tôi mời hai người một ly. Mấy tháng vừa qua, mọi người đã rất ủng hộ công tác của tôi, cảm ơn! 

Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân vội vàng giơ cái ly lên, khiêm tốn nói vài câu, mọi người khẽ chạm một cái, làm bia tràn cả ra ngoài. 

- Nào, nào, mọi người dùng bữa đi. Thịt gà muối Kinh Hoa thật sự là tuyệt nhất. 

Lưu Vĩ Hồng không có vội vàng bàn đến chuyện công tác, giơ đũa lên, cười nói. 

Ngụy Phượng Hữu cười nói: 

 

- Đúng vậy, cửa hàng này là cửa hiệu lâu đời, làm món ăn địa phương có hương vị chính tông nhất. Trước kia, khi tôi mới đến Ninh Dương công tác, cũng thường xuyên tới đây ăn cho đỡ thèm. 

Nói xong, ông ta kẹp một miếng thịt vịt bỏ vào trong miệng, cẩn thận tận hưởng hương vị, lại liên tục gật đầu. Nhất định phải khen ngợi tay nghề của đầu bếp cửa hàng này, mùi vị vẫn chính tông như vậy. 

Ngày thường, khi Lưu Vĩ Hồng và mọi người ở chung, không hề tự cao tự đại. Không khí bữa cơm trưa tương đối thoải mái. Nhóm thư ký và lái xe cũng khá thoải mái. Trong lúc dùng cơm trưa, Lưu Vĩ Hồng cũng không hề nói tới chuyện công tác, chỉ tán gẫu về một vài chuyện về phong thổ Ninh Dương và những chuyện trên trời dưới đất khác. Nhân vật số một không đề cập tới, tất nhiên bản thân Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân cũng sẽ không chủ động nhắc tới. Quyền chủ động nói chuyện về điều này, hẳn là nên giao vào tay Bí thư, không cần giành đi trước. 

Trong bữa cơm, tâm tình tất cả mọi người đều vui vẻ. 

Cơm nước xong, không đợi chủ quán tới thu dọn, nhóm thư ký vội đi lấy trà dâng lên cho lãnh đạo. Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân ngồi xuống ghế xô pha đặt ở bên cạnh. 

Đây là một phòng riêng trong cửa hiệu sang trọng nhất, nên cũng có chỗ để khách nghỉ ngơi. 

Kế tiếp, nhóm thư ký đều hiểu rõ, nhất định mấy người lãnh đạo sẽ muốn nói chuyện nghiêm túc. Trong Hội nghị công tác Bí thư buổi sáng hôm nay, Cao Thượng và thư ký của Ngụy Phượng Hữu đều tham gia, chỉ có thư ký của Tưởng Vĩnh Dân là không tham gia, nhưng cũng có thể dự đoán được. Ngay lập tức, thư ký và lái xe ra khỏi phòng riêng, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Họ ngồi ở bên ngoài đại sảnh nói chuyện phiếm, lỗ tai lại dựng thẳng lên, chuẩn bị chờ đợi lãnh đạo sẽ triệu tập bất cứ lúc nào. 

Nhân viên công tác bên cạnh lãnh đạo cấp cao cũng không dễ dàng gì. 

Không khí trong phòng riêng vẫn khá thoải mái. Lưu Vĩ Hồng không muốn làm cho mọi người thực sự cảm thấy căng thẳng, hy vọng có thể bình tĩnh hoà nhã thuyết phục Ngụy Phượng Hữu, cùng hắn làm tốt hai công tác làm thí điểm này. Đảng uỷ và Chính phủ có thể đồng tâm hiệp lực là tốt nhất, có thể tăng cao hiệu suất công tác lên nhiều lần. 

- Chủ tịch khu, đồng chí Vĩnh Dân, chúng ta nói chuyện về công tác cải cách giáo dục và cải cách y tế đi. Mọi người có ý kiến gì bất đồng, cứ thẳng thắn nói ra. 

Lưu Vĩ Hồng bưng chén trà, uống một ngụm trà nóng, mỉm cười nói. 

Ngụy Phượng Hữu gật đầu, nói: 

- Bí thư, thật ra vừa rồi ở trên hội nghị, tôi cũng có ý kiến với một vài điều. Quả thật, công tác cải cách giáo dục và cải cách y tế là chuyện lớn, liên quan đến lợi ích thiết thực của toàn thể quần chúng. Nếu thật sự có thể dựa theo phương án của Ủy ban Giáo dục và đồng chí Lập Tùng, toàn bộ đều được chứng thực xuống, đương nhiên là chuyện tốt. Quần chúng Ninh Dương, cũng sẽ hoan nghênh. 

Tưởng Vĩnh Dân liền liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Ngụy Phượng Hữu. 

- Tôi lo lắng nhất là vấn đề tài chính. Ha ha, Bí thư, tiền gói to này không dễ quản hả... Dựa theo phương án của Tiểu Đổng, thực hiện chế độ chín năm phổ cập giáo dục, miễn toàn bộ học phí và phụ phí. Toàn bộ đều do tài chính của chính phủ gánh vác. Vừa rồi, bọn họ cũng đã tính toán. Chỉ riêng hạng mục này, dự toán tài chính hàng năm sẽ tăng thêm bảy triệu. Còn có cải tạo trường học, nâng cao chất lượng đội ngũ giáo viên, cũng phải cần đến tiền. Tính sơ qua, ít nhất cũng phải tăng thêm từ năm triệu trở lên. Vậy là hơn mười triệu. Phương án cải cách y tế của đồng chí Lập Tùng, y tế toàn dân. Quần chúng giao ra chút tiền y tế, còn lại phần lớn sẽ do chính phủ bỏ ra. Dựa theo giá cả hiện tại, dự toán hàng năm cũng phải tăng thêm mười hai, mười ba triệu. Tổng cộng cả hai hạng mục, đã tăng thêm hơn hai mươi sáu triệu. Bí thư, tài chính của Ninh Dương chúng ta thế nào, chắc anh cũng biết. Thu nhập tài chính cả năm cũng chỉ khoảng năm mươi, sáu mươi triệu. Hiện tại lại nuôi sống nhiều cán bộ và giáo viên như vậy, có thể cân bằng thu chi, cũng thực sự không tồi rồi. Mỗi khi đến cuối năm, tôi đều vô cùng buồn phiền. Khắp nơi đều giơ tay đòi tiền. Người khác thì vui mừng đón chào năm mới, còn tôi lại mặt nhăn mày nhó vội vàng trốn nợ... Nếu làm điều này, dự toán hàng năm sẽ tăng thêm hai mươi mấy triệu. Thành thật mà nói, tôi thật sự rất lo lắng, sợ là không có nhiều tiền đến vậy... 

Nói tới đây, Ngụy Phượng Hữu khe khẽ thở dài, hai hàng lông mày hơi hơi nhíu lại. 

Tưởng Vĩnh Dân lại liên tục gật đầu, vô cùng đồng cảm. 

Lưu Vĩ Hồng biết rằng tình huống là thật. Hắn cũng từng quản lý địa phương, tài chính của chính quyền địa phương rất eo hẹp. Bản thân hắn đã trải qua tình hình kinh tế túng quẫn. Năm trước, khi bắt đầu thực hành phân chế độ thuế, thu nhập tài chính của rất nhiều chính phủ cấp cơ sở khu huyện giảm mạnh, lại càng họa vô đơn chí. 

Trải qua nửa năm tiếp xúc tìm hiểu này, Lưu Vĩ Hồng xem như ssZ có sự hiểu biết đối với Ngụy Phượng Hữu khá toàn diện. Ngụy Phượng Hữu không phải là cán bộ thanh liêm như nước, cơ bản có thể là một vị quan lọc lõi lão luyện. Ngày lễ ngày tết, khi cán bộ phía dưới đưa tiền biếu quà tặng vân vân, ông ta sẽ không cự tuyệt. Thật ra cái gọi là tiền biếu quà tặng, cũng có mục đích rõ ràng. Cuối năm, khi tới thời điểm phân phối tiền thưởng, các đơn vị chủ chốt, ban ngành và văn phòng quản lý khu phố lệ thuộc trực tiếp phía dưới chính là trước xã, thị trấn, khẳng định nên vì lãnh đạo chủ chốt mà tạo một phần danh sách. Các đơn vị văn phòng quản lý khu phố đều có rất nhiều phúc lợi tốt. Mỗi đơn vị đều chuyển một phần tiền thưởng cho lãnh đạo. Hơn nữa còn có tiền thưởng ở các ban ngành khu lệ thuộc trực tiếp. Tập hợp lại cũng không ít. 

Không riêng Ninh Dương như thế, gần như các nơi trong cả nước đều như vậy. 

Nhưng trừ việc đó ra, Ngụy Phượng Hữu không nhận hối lộ, nhất là không đòi tiền của thương nhân. 

Điểm này, hẳn là giới hạn của Ngụy Phượng Hữu. Trong tâm lý của rất nhiều cán bộ, có thể tiền nhận thưởng cuối năm cũng giống như một khoản thu quỹ đen. Nhưng trực tiếp đòi tiền thương nhân, đòi tiền xí nghiệp, thông qua quyền lực nắm giữ trong tay để đổi lấy ưu đãi, cũng là một khoản thu quỹ đen, nếu bị lộ ra sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. 

Đặt chuyện này sang một bên, không nói đến, thì Ngụy Phượng Hữu được cho là rất có năng lực. Trên công tác cũng vẫn cần mẫn, chính trực. Ông ta quản lý Ninh Dương nhiều năm, tuy rằng Ninh Dương không có xuất hiện phát triển tăng vọt, ít nhất cũng không có trở ngoại nào, đuổi kịp tốc độ trung bình của toàn bộ các thành phố. 

Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến Lưu Vĩ Hồng vẫn cố gắng hòa thuận với Ngụy Phượng Hữu. 

Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ, yêu cầu cán bộ bên cạnh đều trong như nước, sáng như gương chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi, không hề có chút gì là thực tế. Nếu thật sự muốn làm theo yêu cầu như vậy, đến cuối cùng nhất định sẽ tự biến thành mình trở thành người cô đơn, bị tất cả đồng nghiệp cùng bài xích. 

Cho dù là không có chế độ này, bản tính tham lam của con người thật khó có thể trừ được tận gốc. 

Cán bộ có năng lực, tương đối quy củ, đều là đối tượng mà Lưu Vĩ Hồng muốn đoàn kết và tranh thủ. 

Nghe Ngụy Phượng Hữu oán giận xong, Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Cho nên phải kiểm soát biên chế cho chặt chẽ, cố gắng phát triển kinh tế. 

Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân liếc mắt nhìn nhau một cái, khóe miệng đều lộ ra một cười đầy miễn cưỡng. 

Lời nói này của Bí thư Lưu, một nửa sau rất có đạo lý, nhưng một nữa phía trước chính là đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Thì ra là như vậy, anh không phải cán bộ địa phương, không cần chiếu cố tới thân thích bằng hữu, cô ba, bà sáu. Hơn nữa, anh là con cháu quý tộc, nhà họ Lưu quyền cao chức trọng, uy danh hiển hách. Con cháu thân thích các anh đều không cần ở Ninh Dương “kiếm cơm ăn”, nên anh mới nói như vậy. 

Khống chế biên chế một cách chặt chẽ. Nói thì dễ, khi làm lại gặp biết bao khó khăn? 

Bình thường, cán bộ gia tộc tầng lớp thấp nhất giống như Ngụy Phượng Hữu hoặc là Tưởng Vĩnh Dân thì có gì là vinh heiẻn? Quả thực là tổ tông có linh thiêng, mộ phần khói nhẹ bay. Không biết bao nhiêu thân thích bằng hữu cố gắng tiếp cận, chờ được chiếu cố. Còn có cán bộ cấp dưới cũng có một đám thân bằng thích hữu lớn chờ được chiếu cố. Họ tới trước mặt cầu xin, chẳng lẽ thật sự có thể nghiêm mặt lại, không cấp cho họ nửa phần mặt mũi hay sao? 

Nếu nói như vậy, ai còn “Lăn lộn”đi theo anh nữa? 

Cái gọi là “Kết đảng”, cái gọi là “Mạng lưới quan hệ”, không phải là nhờ thế mà đến hay sao? 

Đương nhiên, Lưu Vĩ Hồng biết bọn họ đang suy nghĩ điều gì, cũng hiểu được đây là bệnh khó chữa và là bệnh chung của quan trường trong nước. Nhưng có vài bước có thể làm được, có vài bước không thể làm được. Hắn lập tức mỉm cười nói: 

- Chủ tịch khu, Vĩnh Dân, nhất định phải khống chế biên chế thật chặt. Chúng ta không nói tới đạo lý lớn, nhưng sự thật đúng là như thế. Bây giờ Ninh Dương chúng ta còn chưa giàu có, không nuôi nổi quá nhiều người rảnh rỗi. Mỗi khi cuối năm đến, Chủ tịch khu Ngụy vì tiền lương tiền thưởng của cán bộ giáo viên mà sứt đầu mẻ trán. Có vài người trong đó thực sự đáng giá để anh vì bọn họ mà trả cái giá như vậy sao? Rốt cuộc bọn họ đã làm được chuyện gì cho chúng ta? Có nhiều quan hệ với chúng ta sao? Từ sáng đến tối không làm được việc gì, lại muốn chúng ta vì bọn họ mà cố công phí sức. Thật không có đạo lý. Đội ngũ cán bộ càng cồng kềnh, hiệu suất càng thấp. Người nhiều hơn việc, đẩy việc cho nhau, làm qua loa cho xong chuyện. Cả ngày không có việc gì, xu nịnh kéo bè kéo cánh. Cơ cấu khổng lồ, chỉ huy mất linh. Cuối cùng chúng ta lại phải đi gánh vác tất cả trách nhiệm và hậu quả. Điều này là bất hợp lý. Đối với tổ chức biên chế, thái độ của tôi trước sau vẫn rất rõ ràng. Tổ chức không nên có, sẽ không thành lập. Biên chế không nên có, kiên quyết không phê chuẩn. Ngăn chặn lỗ hổng này, liền ngăn chặn được ngọn nguồn của vấn đề tham ô hủ hóa. 

Lưu Vĩ Hồng chẳng những nói như vậy, cũng làm như vậy. 

Bản thân hắn đảm nhiệm Ninh Dương Bí thư Khu ủy được sáu tháng. Cho tới nay mới chỉ phê chuẩn tăng thêm một công ty mua bán nông sản, mà nhân viên thì gần như chỉ tăng thêm một Tổng giám đốc Hướng Vân. Các nhân viên khác công tác trong công ty mua bán nông sản đều ở các đơn vị, không được vào biên chế. 

 

 

Diệt Hồng Trần 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.