Quan Gia

Chương 77: Chương 77: Đặc sản địa phương




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 77: Đặc sản địa phương  

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

Share by Thiên Quốc 

 

 

 

Vũ Thường liền hung hăng nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái. 

Đã muộn thế này, Lưu Vĩ Hồng còn ở trong phòng cô không đi, nhất định sẽ bị Diêm Quốc Anh hiểu lầm quan hệ của họ. Vũ Thường không nghĩ đến chính là vẻ mặt xấu hổ của cô lại càng khiến cho Diêm Quốc Anh hiểu lầm. Chỉ có điều Diêm Quốc Anh tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài. 

- Lưu công tử, Vân tiểu thư, thật sự rất xin lỗi, tôi dạy con không tốt, khiến hai vị chịu oan ức. Tôi thay mặt đứa con không nên thân kia xin lỗi hai vị. 

Trình độ diễn xuất của Diêm Quốc Anh là hạng nhất. Sắc mặt buồn bã, thật sự làm Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường thấy như thật. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói: 

- Bí thư Diêm, chuyện này không cần phải nói như thế. Nể mặt chú Diệp, chúng tôi sẽ không so đo. 

- Cảm ơn, cảm ơn, vô cùng cảm ơn hai vị rộng lượng không so đo với kẻ tiểu nhân. 

Diêm Quốc Anh lại nói tiếp, tiện tay đặt một túi ni lông màu đen ở góc phòng. 

Vũ Thường hơi băn khoăn. Tuy rằng sự việc là do Diêm Trị Hải dựng nên, nhưng người này liên tiếp bị Lưu Vĩ Hồng đánh ngất xỉu hai lần, cũng không biết có để lại di chứng gì không, hai người bọn họ đến tóc gáy cũng chưa bị tổn thương một sợi. Kết quả là Diêm Trị Hải bị thiệt hại nặng, Diêm Quốc Anh ăn nói khép nép như thế, trong lòng Vũ Thường cảm thấy hơi ngượng ngùng. 

- Bí thư Diêm, mời ngồi. 

Vũ Thường chủ động mời Diêm Quốc Anh ngồi xuống, lấy cho ông ta một ly trà. 

Diêm Quốc Anh được mời mà lo sợ, cúi đầu cảm ơn, ngồi xuống sô pha. 

Nói vài câu khách sao, Diêm Quốc Anh liền im lặng. Nếu là ông ta đọc báo cáo, sẽ không chút do dự, một hơi nói hai mấy giờ cũng không thành vấn đề gì. Dù sao nói cũng không có gì, người nghe mơ màng, không ai nghe thật sự. Nhưng nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng không giống thế, không phải là đọc báo cáo. Diêm Quốc Anh đây chính là thật sự nói chuyện với con em gia đình quyền quý, tuổi tác chênh lệch không nhỏ, thật sự không biết nói chuyện gì với bọn họ. Nhưng không nói lời nào, cứ tẻ ngắt chắc chắn là không được. 

Diêm Quốc Anh vắt óc suy nghĩ, cố gắng nghĩ ra đề tài, tuy nhiên, một lát sau thì mồ hôi trên trán toát ra. 

Lưu Vĩ Hồng đột nhiên hỏi: 

- Bí thư Diêm, huyện Hoành Lợi từ khi cải cách mở cửa ra đến nay tình hình phát triển kinh tế như thế nào? 

Câu hỏi vừa dứt, Diêm Quốc Anh và Vũ Thường cùng có chút sững sờ. 

Lưu công tử là có ý gì? 

Nửa đêm thảo luận tình hình phát triển kinh tế của huyện Hoành Lợi? 

Đây là Bí thư Thành ủy hay là Bí thư Tỉnh ủy? 

Nhưng Lưu Vĩ Hồng vẻ mặt nghiêm túc không giống như nói đùa. 

Diêm Quốc Anh sau khi sửng sốt, tự nhiên ngồi thẳng dậy, trên mặt giống như đang báo cáo, nói: 

- Lưu công tử, từ khi cải cách mở cửa đến này, kinh tế ở huyện chúng tôi đúng là phát triển, các lĩnh vực đều có bước nhảy vọt… 

Càng nói, Bí thư Diêm càng tìm lại được cảm giác, miệng lưỡi lưu loát hẳn lên. Cũng là làm khó ông ta, không ngờ có thể đem bài viết mà thư ký viết trước đây nói lại lưu loát. 

Đang lúc Bí thư Diêm báo cáo rất tốt, Lưu Vĩ Hồng lại nhíu mày. Diêm Quốc Anh giật mình, lập tức im lặng. Thường thường khi lãnh đạo có vẻ mặt này, chính là không hài lòng với báo cáo. Diêm Quốc Anh vội vàng nghĩ lại trong đầu, không biết trong báo cáo của mình có chút nào sơ xuất. Cũng không chút ý thức rằng, người thanh niên ngồi đối diện ông ta hiện giờ không phải là cấp trên của ông ta. Thân phận chính thức chỉ là một giáo viên ở trường Trung cấp Nông nghiệp Sở Nam ở địa khu Thanh Phong. 

Điều mà người ta gọi là thói quen hình thành tự nhiên, có lẽ nói đến việc như thế này. 

- Bí thư Diêm, huyện Hoành Lợi là huyện lỵ của thành phố Nam Phương, là một trong số các thành phố lớn nhất phía nam. Sau khi cải cách mở cửa, kinh tế phía nam khá phát triển. Huyện Hoành Lợi đã tận dụng ưu thế của thiên nhiên như thế nào? Tôi muốn nghe một số biện pháp của các ông, nội dung báo cáo không cần quá chi tiết. 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi hỏi, dường như hắn thật sự là cấp trên của Diêm Quốc Anh. 

Đây là một cảnh tượng kỳ lạ, nhìn ánh mắt của Vũ Thường là biết. 

Diêm Quốc Anh hơi ngượng ngùng, mỉm cười một chút, cuối cùng lấy lại tinh thần, biết Lưu Vĩ Hồng không phải là Bí thư thành ủy, cũng không phải là Bí thư Tỉnh ủy. Hắn hỏi này nọ, rốt cuộc là có dụng ý gì? Thật đúng là việc phải cân nhắc. Hay là muốn mượn việc này điều tra một chút, chính là Bí thư huyện ủy có đủ tư cách hay không, sau đó trở vể báo cáo với Lưu lão gia? 

Tuy nhiên Diêm Quốc Anh lập tức cũng cảm thấy tức cười. 

Lưu lão gia của Lưu Vĩ Hồng là ai? Ông ta là ai? Cho dù là Bí thư Thành ủy phía nam chỉ sợ không lọt vào mắt của ông cụ. Tối thiểu phải Chủ tịch tỉnh hay Bí thư Tỉnh ủy hay chức vụ lớn ở biên giới, mới có một vị trí trong mắt ông cụ. 

Đúng như vậy, Diêm Quốc Anh cũng không dám chậm trễ, vội vàng nói: 

- Huyện Hoành Lợi tuy rằng là huyện lỵ của thành phố Nam Phương nhưng vị trí địa lý của chúng tôi không phải là thuận lợi. Cho nên huyện chúng tôi cố gắng trở thành thành phố vệ tinh của thành phố Nam Phương. Vì các công ty của thành phố Nam Phưng, thứ nhất là các công ty có vốn đầu tư nước ngoài có kế hoạch tuyển công nhân có thể tuyển các nông dân, thứ hai là có thể học được kỹ thuật và kinh nghiệm quản lý. Điểm thứ hai khá quan trọng, có công nhân lành nghề và nhân viên quản lý, có thề dần dần thu hút một ít thương nhân nước ngoài đến đầu tư, do đó kéo toàn bộ kinh tế của huyện phát triển. 

Nói rất có lý, ý nghĩa rõ ràng, phương pháp khả thi. 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vừa lòng, nói: 

- Bí thư Diêm, cảm ơn ông. 

- Không cần khách khí. 

Diêm Quốc Anh nói, hiển nhiên Lưu Vĩ Hồng không có ý tiếp tục hỏi, lại cảm thấy ngồi đây đã gần đến hai mươi phút, liền đứng dậy cáo từ. 

- Bí thư Diêm, ông quên đồ kìa. 

Vũ Thường bỗng nhiên nhắc nhở một câu, ánh mắt nhìn túi màu đen ở góc phòng. 

- À, có chút đặc sản địa phương, mời hai vị nếm thử một chút. 

Sắc mặt Diêm Quốc Anh không thay đổi nói. 

Vũ Thường còn muốn nói gì đó nhưng Diêm Quốc Anh đã vội vã đi rồi. 

- Đặc sản địa phương? 

Vũ Thường hơi nghi ngờ nói thầm một câu. 

Lưu Vĩ Hồng liền cười rộ lên, nói: 

- Chắc chắn là đặc sản địa phương, chỉ có nước ta mới có, nếu nước khác có thể sản xuất, có thể dẫn đến tranh cãi nghiêm trọng trong ngoại giao, có thể dẫn đến chiến tranh. 

Vũ Thường ngẩn người, lập tức nói: 

- Là tiền? 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Cô mang đến đây xem sẽ biết. 

Vũ Thường nghe lời mang túi đó lên, thấy nặng trịch, lấy bên trong túi ra mấy gói báo gói ngăn nắp. Không cần mở ra xe, Vũ Thường cũng có thể khẳng định là tiền. 

Lưu Vĩ Hồng liếc qua một cái, nói: 

- Hẳn là đến năm mươi ngàn. 

- Sao cậu biết? 

Vũ Thường miệng hỏi, tay mở bao giấy, bên trong quả nhiên là năm tập tiền giá trị lớn xếp chồng lên nhau. Đột nhiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy, Vũ Thường hoảng sợ, như phải bỏng lập tức rụt tay lại, nhìn đống tiền kia kêu lên một tiếng “Oa” 

Thời kỳ cuối của thập niên tám mươi, năm mươi ngàn chắc chắn có thể coi là khoản tiền lớn. 

- Vĩ Hồng làm sao bây giờ? 

Vũ Thường nhìn thấy khoản tiền lớn, không ngờ mặt mày nhăn nhó, giống như không phải người ta đem cho cô năm mươi ngàn tệ mà là năm mươi ngàn trái bom. 

Lưu Vĩ Hồng cũng rất thích thú, cầm lấy một kẹp tiền giấy, dùng ngón tay vuốt, rồi gõ vài cái, cảm thán nói: 

- Tiền, thực mẹ nó là cái thứ tốt! 

Lời này có lẽ do cảm xúc mà nói ra. 

Đừng nhìn Lưu Vĩ Hồng là con cháu chân chính của gia đình quyền quý, nhưng kiếp trước chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Sống hơn bốn mươi tuổi, trong gia đình thịnh vượng kia hắn là đồ phản nghịch. Khi hắn hiểu được tầm quan trọng của tiền và quyền, nhà họ Lưu đã cây đổ khỉ tan. Bốn mươi mấy năm sống trên đời, chính là sống qua ngày như thế, không ngừng thất vọng. 

Nhìn thấy nhiều tiền như vậy, tự nhiên sẽ rất phấn kích. 

- Ai, cậu sao lại thế này? 

Vũ Thường kêu lên. 

Người này, còn nói bậy. 

- Chị hỏi cậu phải làm sao bây giờ? 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Đây là người ta bồi dưỡng tinh thần, từ chối tự nhiên là không tôn trọng. 

- Cái gì, cậu tính là nhận lấy khoản tiền này? 

Vũ Thường có chút hoảng. 

Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại: 

- Vân tiểu thư, xin hỏi chị từ lúc làm nghể buôn bán, chuẩn bị được bao nhiêu tiền vốn? 

Vũ Thường sửng sốt, bỗng nhiên hơi ngượng ngùng nói: 

- Không nhiều, không ít, cũng đến mấy ngàn. 

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả: 

- Mấy ngàn mà chị dám đến thành phố Giang Khẩu buôn bán? Như vậy xin hỏi Vân tiểu thư định dùng mấy ngàn này mở công ty gì ở Giang Khẩu? 

Vũ Thường không khỏi mân mê đôi môi, rất không vừa lòng nói: 

- Chị cũng biết mấy ngàn không đủ, nhưng chị không có tiền, chị cũng không phải là phú bà. 

- Thế thì không phải tiền giờ đưa đến cửa sao? 

- Tiền này không thể. 

- Vì sao không thể, phải đưa ra lý do. 

Lưu Vĩ Hồng vừa đến tỉnh Lĩnh Nam, nói chuyện cũng mang giọng điệu của Lĩnh Nam. 

- Việc này, chúng ta dựa vào cái gì mà có nhiều tiền như vậy? 

Vũ Thường không nói lên lý do “không dám”. Quan trọng là cô cũng không tìm thấy căn cứ để nhận. Cô có lối suy nghĩ của người đi làm ở các bộ và ủy ban trung ương, cầm tiền này chính là nhận hối lộ. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, hỏi ngược lại: 

- Vậy chị hãy suy nghĩ một chút, ông ta dựa vào cái gì muốn tặng chúng ta nhiều tiền như vậy? 

- Cái này là ông ta sợ. 

- Vậy là được rồi. Bởi vì đứa con khốn khiếp của ông ta gây họa, làm tổn hại đến tinh thần của Vân đại tiểu thư, cho nên phải bồi thường. Em còn sợ không đủ. Hôm nay cũng chính là rất may mắn, chúng ta bình yên vô sự. Nếu có chuyện gì xảy ra, ông ta có bồi thường được không? Nhận của ông ta năm mươi ngàn, xem như là rẻ rồi. 

- Ý của cậu là tiền này có thể nhận? 

Vũ Thường do dự hỏi. 

- Vì sao không thể nhận? Chị hiện tại không còn là cán bộ nhà nước, em tuy là một giáo viên ở tỉnh, cũng không thể cho Diêm Quốc Anh là Bí thư huyện ủy ở Lĩnh Nam này ưu đãi gì, không tính là nhận hối lộ. Tiền này chính là phí bồi thường. Chị nhận lấy đi, tới Giang Khẩu rồi, có thể sử dụng. 

Lưu Vĩ Hồng cầm túi tiền lên, đưa cho Vũ Thường. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.