Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 43: Chương 43: Cơ khí 2






Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Chương 42: Cơ khí 2

Tạ Nhất kinh ngạc, nói: "Có hơi đau?"

Liêm Vũ cười đáp: "Thưa ngài làm mô phỏng, cho nên cũng làm cảm giác đau, nhưng chỉ là một loại xử lý mô phỏng, cũng không phải thật."

Liêm Vũ lại là một người máy, hơn nữa còn là một người máy mô phỏng của công nghệ cao, có cảm giác đau, nếu như Liêm Vũ không tự nói, chắc chắn cả đợi Tạ Nhất cũng không phát hiện được, chỉ cảm thấy Liêm Vũ người này có hơi rộng lượng tới khó hiểu.

Liêm Thần An: "Thật ngại quá, không nghĩ rằng triển lãm sẽ biến thành như vậy, tôi còn cần xử lý hội trường một chút, ngài Tạ và ngài Thương không bị thương chứ?"

Tạ Nhất không bị thương, chỉ có hơi hoảng sợ trước đó mà thôi, cũng không có việc gì lớn, liền lắc đầu, Thương Khâu vốn không bị thương.

Liêm Thần An còn cần xử lý hội trường, vẫy vẫy tay, ý bảo Liêm Vũ đẩy mình, Liêm Vũ vội đi tới bên cạnh Liêm Thần An, rồi đẩy xe lăn của Liêm Thần An đi.

Tạ Nhất nhìn bóng lưng của Liêm Vũ, biết rõ ràng cậu ta chỉ là một người máy, cơ thể đều là mô phỏng, nói không chừng xương này nọ chính là mạch điên vân vân, thế nhưng trong lòng cậu vẫn có chút khó chịu, lúc có lúc không.

Thương Khâu vỗ bờ vai của cậu một cái, nói: "Bị thương không?"

Tạ Nhất vội lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nói: "Nguy rồi! A Lương! Anh thấy A Lương không?!"

Bọn họ cùng đi với A Lương, chẳng qua lúc xem triển lãm lại không đi cùng, vừa rồi xảy ra hỏa hoạn, đi ra ngoài vội vội vàng vàng, một đống người ở bên ngoài, Tạ Nhất cũng không thấy được A Lương.

Thương Khâu híp mắt một cái, vội cùng Tạ Nhất tìm kiếm A Lương khắp nơi, trong đám người không có A Lương, sau khi bọn họ đi ra một đoạn, lúc này mới nhìn thấy A Lương, A Lương có chút vết thương, áo khoác của cậu ta bị đốt trụi, cánh tay dường như hơi bị trật, đưa tay nâng cánh tay của mình, sắc mặt lo lắng như đang tìm gì đó.[xem full HD không che tại nguyethuecac.wp.com]

Tạ Nhất vội vàng đi qua, nói: "A Lương!!"

A Lương thấy Tạ Nhất, nói đầy kích động: "Ông chủ, tôi thấy Thanh Cốt rồi! Em ấy đang ở gần đây!"

Vừa nãy hội trường bùng cháy, A Lương bị nhốt ở trong hội trường, Thanh Cốt lại đột nhiên xuất hiện, đem A Lương cứu ra, chẳng qua sau khi cứu ra, chỉ một lúc chói mắt, đã không thấy tăm hơi nữa.

A Lương vẫn tìm kiếm ở xung quanh, tìm nửa ngày, gọi Thanh Cốt thế nào vẫn cứ không đi ra.

A Lương có hơi kích động: "Em ấy đang ở gần đây, đang ở gần đây..."

Tạ Nhất an ủi A Lương một lát, nghĩ thầm Thanh Cốt chính là quỷ hồn mà, cho dù đang ở gần đây, bản thân cậu ta không muốn ra, chắc chắn A Lương tìm không được cậu ta.

Tạ Nhất thấy cậu ta có hơi thất hồn lạc phách, cánh tay còn bị trật, nói: "Đi về trước đi."

A Lương không muốn đi, nhưng cũng tìm không thấy người, cuối cùng vẫn là bị Tạ Nhất và Thương Khâu mang đi, ba người lái xe về nhà, cảm thấy chuyện lần này còn rất nguy hiểm.

Chẳng qua khiến người ta khiếp sợ nhất vẫn là Liêm Vũ.

Chủ nhật Tạ Nhất ở nhà, không có chuyện gì làm, Thương Khâu lại muốn nhận một ủy thác, thật ra ủy thác này nhận lúc Tạ Nhất trang trí tràng quán bị thương, vốn phải làm vào buổi chiếu đó, nhưng cuối cùng không đi được do chạy tới bệnh viện, đã đem ủy thác dời lại.

Sau đó phía ủy thác vẫn không có thời gian, cho nên hai bên đã hẹn buổi sáng chủ nhật gặp mặt.

Tạ Nhất vừa nghe, hoá ra ủy thác của ngày đó bị hoãn lại, cảm thấy trong lòng áy náy, liền nói: "Cần giúp đỡ không?"

Thương Khâu đang mặc quần áo, mặc lên áo gió mỏng, nhướng mi nhìn Tạ Nhất, Tạ Nhất cứ cảm thấy biểu cảm kia rất trêu tức, nghĩ lại một chút cũng đúng, Thương Khâu lợi hại như vậy, mình chỉ sẽ giúp thêm phiền, đương nhiên không thể xem như là giúp đỡ rồi.

Tạ Nhất nghĩ như vậy, trên gương mặt già không khỏi đỏ lên, hết sức xấu hổ.

Thương Khâu lại nói: "Được chứ, đi thôi."

Tạ Nhất nghe anh ta nói được, lập tức nhảy lên, mặc lên áo khoác theo Thương Khâu ra khỏi nhà, hai người chuẩn bị lái xe đi, bởi vì mấy ngày nay cánh tay Tạ Nhất vẫn chưa hoàn toàn tốt, cho nên vẫn là Thương Khâu lái xe.

Xe đi về phía trung tâm thành phố, rất nhanh đã tới một tiểu khu sa hoa, thoạt nhìn rất độc đáo, thế nào cũng giống như một tiểu khu thành phần tri thức là không ở nổi vậy.

Thương Khâu đem xe lái đi vào, dừng ở trước chỗ đậu xe, sau đó liền dẫn Tạ Nhất xuống xe, hai người đi về phía tiểu khu.

Cửa lầu của tiểu khu cũng là có cửa khóa lầu, cần hộ gia đình quẹt thẻ đi vào, lúc bọn họ đi tới cửa, vốn định nhấn chuông cửa, mời phía ủy thác xuống lầu mở cửa, chẳng qua vừa lúc có người đi ngang qua, chuẩn bị vào cửa.

Là hai cô gái, dùng thẻ quẹt mở cửa, thấy bọn họ, lập tức kinh ngạc lại nói giọng kinh ngạc: "Í, là các anh!"[xem full HD không che tại nguyethuecac.wp.com]

Tạ Nhất mờ mịt nhìn hai cô gái kia, kỳ thực Tạ Nhất có hơi mù mặt, nếu như không nhớ kỹ thì không nhớ nổi.

Nhất là cậu không có ấn tượng gì, hai cô gái này thoạt nhìn tuổi tác không quá lớn, trong phạm vi xã giao của mình hẳn không có cô gái nào còn trẻ như thế đi?

Tạ Nhất nghĩ như vậy, thì thấy mặt của Thương Khâu, thay đổi cái "Xoạt ——", trong nháy mắt ngụy trang thành đàn ông ấm áp, cười cười, chào hỏi với hai cô gái kia, còn thân sĩ thay các cô mở cửa, vẻ mặt và hành động này, thiếu chút nữa đem Tạ Nhất sợ muốn chết, còn tưởng rằng Thương Khâu bị thứ gì đó không sạch sẽ bám vào người nữa.

Thừa lúc làm động tác mở cửa, Tạ Nhất chợt nghe thấy Thương Khâu thấp giọng, ở bên tai mình nói khẽ: "Lúc điều tra chủ quản Hồ, hai cô gái đó, còn nhớ rõ không? Thích sách của Tiểu Bạch?"

Thích sách... Của Tiểu Bạch?!

Tạ Nhất chợt nhớ ra rồi, chỉ cần một câu nói như vậy, cậu đã nhớ ra rồi, bởi vì ấn tượng thực sự rất sâu sắc, các cô ấy ở trước mặt Tạ Nhất nguyên mẫu, thảo luận văn của Tiểu Bạch, còn nói Tạ Nhất và Thương Khâu xứng đôi thề nào thế kia vân vân.

Tạ Nhất liền lấy làm kinh hãi, hèn gì cảm thấy tiểu khu này có hơi nhìn quen mắt, lại là một tiểu khu quả thực không thể tốt hơn được nữa...

Hai cô ấy kia có thể thấy bọn họ rất vui vẻ, cùng Thương Khâu chuyện trò, nói: "Anh xem tiểu thuyết mới nhất chưa, quá moe rồi, là thể loại thú nhân đó!"

Thương Khâu bình tĩnh gật đầu, đáp: "Xem rồi."

Tạ Nhất cho rằng Thương Khâu đang có lệ với bọn họ, kết quả hai bên lại thảo luận nội dung truyện, cái gì mà "Tạ Nhất" bị thú nhân bộ lạc bắt lại play tù vây nữa, Thương Khâu là vua thú nhân vân vân.

Trong lòng Tạ Nhất thổ tào một câu thô tục, còn thú nhân gâu nữa!

Hai cô gái kia thảo luận tới không thể kiềm chế nổi, cười nói: "Ai da, Tạ Nhất thật YD nha!"

Tạ Nhất mê mang: "YD? Là có ý gì?"[xem full HD không che tại nguyethuecac.wp.com]

Hai cô gái ấy đột nhiên cười rộ lên, dường như tự mình nói ra cũng thấy xấu hổ, hai người cũng không trả lời Tạ Nhất, vừa lúc đến tầng lầu, hai cô gái ấy xuống thang máy trước, nói: "Bye bye, gặp lại sau."

Gương mặt con trai ấm áp của Thương Khâu tạm biệt với các cô gái, cửa tháng máy đóng cửa lại, trong nháy mắt gương mặt con trai ấm áp đã biến mất, đổi lại một bộ mặt lãnh đạm lại khốc thường ngày.

Tạ Nhất còn đang mê mang, ngẩng đầu nhìn bảng thông báo của thang máy, nói: "Cho nên, YD có nghĩa là gì?"

Thương Khâu nở nụ cười một tiếng, đáp: "Cậu không muốn biết đâu."

Tạ Nhất liền cảm giác da đầu tê dại, thế nhưng ý của hai cô gái đó, ở trong văn của Tiểu Bạch đem mình viết rất YD, cho nên Tạ Nhất vẫn rất muốn biết YD rột cuộc có nghĩa là gì.

Một tiếng "Đinh ——", cửa thang máy mở ra, bọn họ đến tầng lầu rồi, Tạ Nhất còn ở phía sau hỏi, nói: "Rốt cuộc là có ý gì, anh nói cho tôi biết đi."

Thương Khâu bước đi ra ngoài, đứng ở trước cửa, nhấn chuông cửa, chợt nghe được bên trong có tiếng mở cửa, lập tức ngay lúc đối phương muốn mở cửa, Thương Khâu đột nhiên quay đầu lại nhìn Tạ Nhất, sau đó nói nhàn nhạt: "Dâm đãng."

"Cái..."

Cái gì!?

Lời Tạ Nhất còn chưa nói hết, cửa đã mở ra, có người tới mở cửa, đầu Tạ Nhất "Ầm" một cái thiếu chút nữa nổ tung, tiếng còi "Tu tu" cảm giác cứ như đang có xe lửa vậy...

Cửa vừa mở ra, người mở cửa đứng ở trước mặt bọn họ, Tạ Nhất đã bất chấp đầu óc đang bốc khói, vì thế người mở cửa, bọn họ biết, chính là ở trên triển lãm trước đó gặp được, bạn gái tai tiếng của Liêm Thần An —— Bà Tào!

Tạ Nhất kinh ngạc nhìn bà Tào, chẳng qua bà ta chưa từng xuất hiện cùng lúc với bọn họ, bởi vậy không biết bọn họ.

Bà Tào thấy được Thương Khâu trước, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt, Tạ Nhất dám khẳng định, bà Tào chắc chắn ngoài ý muốn, khu ma nhân đã vậy còn quá đẹp trai?

Bà Tào cười cười, nói: "Hai vị là khu ma nhân nhỉ, mau đi vào."

Thương Khâu và Tạ Nhất đi vào, lúc đi vào, Thương Khâu còn quay đầu lại cười cười với Tạ Nhất, làm một khẩu hình của YD, Tạ Nhất tức giận đầu óc nóng lên, nâng tay lên đã vỗ mông của Thương Khâu một bốp.

Một tiếng "Bốp!", còn rất vang dội, tay của Tạ Nhất trong nháy mắt cũng cảm giác được tê dại rồi.

Lần này tất cả mọi người nghe thấy được, Thương Khâu híp mắt, nhìn Tạ Nhất vô cùng nguy hiểm, Tạ Nhất liền đỏ bừng mặt, bởi vì ngay cả bà Tào cũng xoay đầu lại nhìn bọn họ, lập tức nói: "Có phải vấp bậc cửa rồi không, cẩn thận một chút, bậc cửa nhà của chúng tôi có hơi cao."

Tạ Nhất liền vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, thật ngại quá."

Thương Khâu lại híp mắt, vẻ mặt cười tủm tỉm, lại nhìn chằm chằm Tạ Nhất hết sức nguy hiểm, hơi đi chậm lại, hạ giọng nói, thanh tuyến khàn khàn: "Chúng ta về nhà tính sổ."

Tạ Nhất: "..." Nhất thời thoải mái...

Bà Tào mời Tạ Nhất và Thương Khâu ngồi xuống, rót cho bọn họ hai ly nước, ánh mắt vòng tới vòng lui trên người Thương Khâu, Tạ Nhất biết, Thương Khâu dương khí đủ, cho nên đặc biệt hấp dẫn khác phái, chẳng qua không nghĩ tới ngay cả phụ nữ trung niên cũng hấp dẫn.

Thương Khâu cũng ngại bà Tào đang nhìn, ngồi ở trên ghế sa lon, đem nút áo gió của mình mở ra, mở rộng áo gió, động tác đơn giản này, bởi vì Thương Khâu mang bao tay da màu đen, cho nên động tác cởi nút áo gió, trở nên vô cùng quyến rũ, quả thực quyến rũ tới mức vô bờ bến, bà Tào nhìn thẳng cả mắt.

Tạ Nhất len lén liếc mắt nhìn, nhìn xung quanh một chút, nếu tìm người tới đuổi ma, hẳn là xảy một số chuyện kỳ lạ nhỉ? Chẳng qua trong nhà này thoạt nhìn rất bình thường.

Thương Khâu mở miệng nói thản nhiên: "Bà Tào, có thể nói đơn giản một chút tình huống không."

"Ừm ừm, được."

Bà Tào lúc này mới hồi thần lại, có chút ngượng ngùng: "Là như vậy, tôi cảm thấy... Tôi cảm thấy những ngày gần đây, nhà tôi xảy ra một số chuyện kỳ lạ, giống như có thứ không sạch sẽ."

Tạ Nhất: "Chuyện gì đó kỳ lạ?"[xem full HD không che tại nguyethuecac.wp.com]

Bà Tào nói đến đây dường như có chút sợ, run lẩy bẩy: "Là... Là như thế này... Ngày đó tôi ngủ, nửa đêm bị nóng tỉnh lại, muốn mở máy điều hòa, kết quả tôi nằm ở trên giường, thì... Thì thấy đối diện phía cửa sổ, có một bóng đen, đen, bóng đen giống như là một người, thế nhưng quá tối, tôi thấy không rõ lắm, tôi hết hồn liền vội mở đen lên!"

Tạ Nhất nhìn phía bên ngoài cửa sổ, đây chính là cao ốc hơn mười tầng, không ai có thể có võ nghệ cao cường đứng ở ngoài cửa sổ lầu cao ngưng mắt nhìn bà Tào đâu?

Bà Tào bị hoảng sợ: "Tôi... Tôi thực sự rất sợ, không biết là thứ gì, sau đó, mỗi buổi tối đều rất đáng sợ, dường như có người nào đó đang nhìn chằm chằm tôi, giám thị tôi, tôi rất sợ hãi."

Bà ta nói xong, đưa tay ra, lại muốn bắt lấy tay của Thương Khâu, nói: "Ngài Thương, tôi thực sự rất sợ hãi, tôi nên làm gì bây giờ?"

Chẳng qua phản ứng Thương Khâu nhanh hơn so với bà ta, rút tay một cái, bà Tào bắt hụt, căn băn không nắm được, cười một tiếng đầy xấu hổ, vội nói sang chuyện khác: "Còn nữa, lúc ở phòng tắm, cũng thấy thứ gì đó ở bên ngoài cửa sổ, đều là sau khi trời tối, quá... Quá đáng sợ rồi, có phải có thứ gì đó không sạch sẽ không?"

Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Vậy khó mà nói, chúng tôi có thể nhìn xung quanh không?"

Bà Tào liền vội nói: "Được được được, xin mời hai vị."

Thương Khâu và Tạ Nhất đứng lên, đầu tiên vào phòng ngủ của bà Tào trước, bà Tào giúp bọn họ chỉ vào cửa sổ, nói: "Là... Là cửa sổ này."

Bà vừa nói xong, thình lình nghe được một tiếng "Leng reng reng!!!" sắc nhọn, bà Tào bị hù sợ kêu "Á ——" lên một tiếng.

Tạ Nhất bị giọng bà Tào làm hết hồn, thế nhưng giờ là ban ngày, quỷ hồn cũng không phải đều có địa vị lớn như Thanh Cốt đây, làm sao có thể ban ngày đã chạy khắp nơi.

Hoá ra không phải là quỷ hồn, mà là chuông điện thoại, là điện thoại bàn trong nhà bà Tào.

Bà Tào vội đi ra phòng khách nghe điện thoại, Thương Khâu và Tạ Nhất ở lại tiếp tục nhìn phòng ngủ.

Tạ Nhất: "Sao tôi cảm giác, bà Tào là có tật giật mình nhỉ?"

Thương Khâu nhướng mi: "Dùng cái gì thấy được?"

Tạ Nhất sờ cằm: "Giác quan thứ sáu."

Thương Khâu lại hơi nhướng mi, dường như đang chế giễu Tạ Nhất, Tạ Nhất nói: "Anh nghĩ đi, bà Tào này, chồng qua đời mấy năm rồi, bà ta hôm qua mới đi hội trường dụ dỗ ngài Liêm, hôm nay ở nơi này quyến rũ anh."

Thương Khâu ở trong phòng ngủ dạo qua một vòng, trên bàn có đặt thứ gì đó, lại là một khung tranh, lật lên để xem, hóa ra là ảnh chụp của bà Tào và một người đàn ông, thoạt nhìn người đàn ông kia chính là chồng quá cố của bà ta rồi, nói cho cùng hai người đeo nhẫn cưới, hơn nữa đây là hình cưới.

Nói thật, chồng quá cố của bà Tào đã mất thật sự không có tướng mạo tốt như của ngài Liêm, mặt mũi không đoan chính, có loại cảm giác lấm la lấm lét, hơn nữa cũng không cao lắm.

Tạ Nhất nghe Liêm Vũ nói, ngài Liêm ở lúc Đại học đã qua lại với bà Tào rồi, thế nhưng sau này không biết xảy ra biến cố gì, sau đó làm việc, bà Tào đã qua lại với người bạn thân này của ngài Liêm, cuối cùng còn kết hôn nữa.

Tạ Nhất chép miệng một cái, nghĩ thầm gu của bà Tào này thực sự là hay thay đổi, thưởng thức cũng không ổn định, dù sao ban nãy bà ta còn muốn bắt chuyện Thương Khâu, nhưng thưởng thức của việc lựa chọn chồng cũng không quá tốt, có lẽ không chừng chồng của bà ta có vẻ đẹp bên trong gì đó chăng?

Thương Khâu xem xong ảnh chụp, lại đem khung tranh úp lại, lập tức quay đầu đi nơi khác, thuận tay mở ra tủ quần áo.

Tạ Nhất vừa muốn ngăn anh ta, nói: "Lỡ như thấy quần áo gì đó xấu hổ thì thảm rồi..."

Chẳng qua lời cậu còn chưa nói hết, Thương Khâu đã nhanh tay đem tủ quần áo mở ra, bên trong cũng không có quần áo gì xấu hổ cả, trong tủ treo quần áo này tất cả đều là quần áo của đàn ông!

Tạ Nhất lúc này mới phát hiện, trong phòng ngủ có hai tủ quần áo, một cái có thể là bản thân bà Tào.

Tạ Nhất: "Chồng của bà ta cũng qua đời nhiều năm như vậy rồi, còn giữ đồ của chồng? Lẽ nào bà Tào rất nặng tình?"[xem full HD không che tại nguyethuecac.wp.com]

Thương Khâu nở nụ cười một tiếng, hơi nâng khóe miệng, dường như là đang cười nhạt vậy, nói: "Những quần áo này kích cỡ không quá giống nhau."

Tạ Nhất hoài nghi nhìn về phía những quần áo đàn ông này, quả thế, kích cỡ không giống nhau, cho dù cùng là tây trang, cũng là có lớn có nhỏ, bộ đồ lớn kia dựa theo chiều cao của chồng bà ta tuyệt đối mặc không được.

Tạ Nhất càng mờ mịt rồi, Thương Khâu lại đóng lại tủ quần áo, từ phòng ngủ đi ra, lại nhìn nơi khác.

Tạ Nhất vẫn đi theo, bà Tào rất mau đã quay lại rồi, cười nói ngượng ngùng: "Thật ngại quá, là trường học gọi tới, chuyện của con gái tôi."

Thương Khâu và Tạ Nhất lại ở trên ghế sa lon ngồi xuống, Tạ Nhất kinh ngạc: "Bà còn có con gái?"

Bà Tào: "Đúng, con gái sáu tuổi, rất bướng bỉnh, không hề nghe lời tí nào."

Rất nhiều người đều sẽ nói con của mình như vậy, chỉ là giọng điệu nói chuyện mang theo cưng chiều, là giọng điệu có chút khoa trương mà thôi.

Thương Khâu: "Bà Tào, hôn nhân của bà thế nào?"

Bà Tào liền vội vàng nói: "Tôi... Tôi tang chồng cũng năm năm rồi, chồng là Cát Sơn, trước đây tình cảm của tôi và chồng rất tốt, chúng tôi rất ân ái, rất nhiều người đều biết, hầy, chỉ là mệnh của Cát Sơn không tốt..."

Bà ta nói xong, có hơi muốn khóc, lau nước mắt: "Tôi đến nay đều yêu Cát Sơn, vì anh ấy vẫn không tìm đối tượng, cũng không tái hôn, tôi một người phụ nữ, còn phải mang một con gái nhỏ, thật sự là cực khổ."

"Leng keng! Leng keng leng keng!"

Chuông cửa bị nhấn, bà Tào lau nước mắt, nói một câu xin lỗi, liền đi ra mở cửa.

Thương Khâu ngồi ở trên ghế sa lon, bắt chéo chân, một bộ dáng vẻ nhàn nhã, nói: "Tôi lại không cảm nhận được bà Tào và chồng của bà ta có tình cảm tốt."

Tạ Nhất kinh ngạc: "Vì sao?"[xem full HD không che tại nguyethuecac.wp.com]

Thương Khâu: "Khung tranh trên bàn là úp lại, nếu như bà Tào vì chồng của bà ta vẫn không kết hôn, đem khung tranh úp lại vậy mà không nâng dậy ư? Còn có quần áo đàn ông trong tủ đồ, kích cỡ gì cũng có, có thể có không ít đàn ông đều sẽ ngủ lại nhà bà ta."

Thương Khâu nói xong, lại nâng tay lên một cái, nói: "Trên tay của bà ta cũng không có nhẫn cưới, trong hình cười kia còn mang nhẫn cưới, vừa rồi tôi nhìn thoáng qua, nhẫn cưới không cẩn thận rơi cạnh giường của bà Tào, vẫn không nhặt lên."

Tạ Nhất nghe lời nói của Thương Khâu, cảm thấy hơi sửng sốt, nghĩ thầm cũng đúng, nếu như bà Tào thực sự thâm tình với chồng của bà ta, làm sao có thể đi gặp Liêm Thần An vào hôm qua chứ? Liêm Thần An chính là người có hiềm nghi giết chồng của bà ta.

Tiếng bước chân truyền đến, bà Tào và một bé gái từ ngoài đi vào, đi tới trong phòng khách, bé gái kia không biết chạy đi nơi nào, toàn thân đều là đất, trên mặt trên người còn có rất nhiều dấu vết của màu nước, quần áo cũng không thể thoáng được, không biết đi đâu bị tô thành con quạ.

Cô bé đi tới, hơn sáu tuổi, có thể là dáng vẻ của lớp một Tiểu học.

Bà Tào: "Con xem con đi, chạy đi đâu!? Hôm nay bắt đầu đi lớp thanh nhạc, con đi làm cái quái gì! Giáo viên vừa mới gọi cho mẹ, nói con hôm nay không đi trường học, cũng không xin nghỉ, ai dạy con trốn học?!"

Dáng vẻ của bé gái một bộ không quan tâm, nhìn Thương Khâu và Tạ Nhất, nói: "Bà lại đem đàn ông dẫn về, lúc này còn là một hơi hai người đàn ông."

Tạ Nhất: "..."

Bà Tào nhất thời đỏ mặt lên, nói đầy tức giận: "Mày nói cái gì, muốn ăn đòn có phải hay không!?"

Bé gái trực tiếp đi tới, đem cặp sách ném lên ghế salon một cái "Bịch!", chẳng qua Tạ Nhất ngồi ở chỗ đó, vừa lúc ném vào trên người Tạ Nhất, đều là đất, nhất thời bốc lên một đống bụi bặm, Tạ Nhất bị sặc tới ho khan.

Thương Khâu bên cạnh cũng nhíu mày một cái, đừng quên anh ta là người có khiết phích.

Tạ Nhất vội vàng đứng lên, bà Tào ngượng ngùng: "Xin lỗi xin lỗi, thật ngại quá."

Bé gái lại đi tới, ngồi ở vị trí trước Tạ Nhất, nhìn Thương Khâu, nói: "Cháu thấy dáng dấp chú không tệ, mẹ cháu cũng sắp bốn mươi rồi, nếu chú ngủ với bà ta nhất định sẽ thua thiệt, như vậy đi, để cái người kỳ lạ kia ngủ với mẹ cháu, chú qua lại với cháu, vậy thế nào?"

Tạ Nhất: "..."

Tròng mắt Tạ Nhất thiếu chút nữa trừng ra ngoài, bởi vì lượng tin tức quá lớn rồi, bé gái này mới sáu tuổi mà thôi, mới sáu tuổi! Lại mở miệng đã ngủ ngủ ngủ rồi, hơn nữa lúc cô nhóc nói người kỳ lạ, lại là chỉ mình.

Tạ Nhất cảm giác mình cho dù không phải quá đẹp trai, thế nhưng cũng là loại hình gần đẹp trai, sao lại biến thành người quái dị rồi chứ!

Hơn nữa bé gái kia sáu tuổi đã muốn qua lại với Thương Khâu?!

Bà Tào nghe xong, sắc mặt nhất thời đỏ thành gan heo, vội vàng nhào qua, đem bé gái tóm ra, nói: "Con nhóc ranh này, mày làm gì hả! Nói cái gì đó! Xem tao có đánh chết mày không!"

Bà Tào nói xong vung tay lên muốn đánh cô nhóc, thế nhưng còn chưa đánh xuống, bé gái kia đã quay sang vừa đá vừa đánh bà Tào, còn véo véo người, trong miệng hô: "Bà đánh tôi, tôi đánh bà chết trước! Tôi đạp chết bà!"

Tạ Nhất thật là nhìn tới trợn mắt hốc mồm, cậu từng thấy trẻ con hư, thế nhưng còn chưa từng thấy đứa trẻ hư như thế, so sánh với trước kia, đứa trẻ hư Tạ Nhất đã gặp trước đó thật là hết sức đáng yêu rồi.

Thương Khâu thấy một màn như thế, từ trong túi lấy ra vài tờ giấy note, đặt lên bàn, nói: "Xem ra bà Tào hôm nay không có thời gian, vậy chúng ta lại hẹn hôm khác đi, đây là lá bùa, bà Tào đặt ở dưới gối đầu, có thể bảo đảm mấy ngày này không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra."

Bà Tào vội cảm động tới rơi nước mắt, cô bé kia thừa dịp bà Tào phân tâm, giãy ra gông cùm xiềng xích của bà ta, rất tức giận đi về phía phòng của mình, lúc đi ngang qua Tạ Nhất, còn muốn hung hăng đạp lên chân của cậu

Tạ Nhất lập tức phản ứng, vội né ra một chút, cô bé kia lại giơ ngón giữa với Tạ Nhất, trong miệng nói: "*** mẹ mày!"[xem full HD không che tại nguyethuecac.wp.com]

Trong đầu Tạ Nhất "Ầm ầm" mấy tiếng, cậu tức giận thiếu chút nửa đỉnh đầu bóc khói rồi, dù sao bên cạnh cậu đều là người tương đối có giáo dục, chưa từng thấy đứa trẻ hư nào đáng giận như thế.

Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn lên, bà Tào đang nói với Thương Khâu, Thương Khâu đang nói lá bùa dùng thế nào, Tạ Nhất liền bắt lại cô bé kia.

Cô bé kêu lên: "Thế nào, đánh người hả? Còn muốn đánh phụ nữ? Chú có xấu hổ hay không?!"

Tạ Nhất đã tức tới hết tức nổi rồi, nhướng mi cười cười, dáp: "Đánh phụ nữ? Dáng vẻ miệng còn hôi sữa của nhóc đây, còn phụ nữ?"

Cô bé trừng hai mắt: "Chú dám bắt nạt tôi?!"

Tạ Nhất kinh ngạc: "Cái này gọi là bắt nạt?"

Cậu nói xong, chỉ chỉ về phía Thương Khâu, hạ giọng nói: "Nhóc thấy được không, soái ca bên kia đó, là thích chị gái ngực lớn, một đứa trẻ xấu xa như nhóc, cả đời không chơi được."

Cô bé ngẩn ra, lập tức "Oa" một tiếng liền khóc tại chỗ, Tạ Nhất cảm giác trong lòng vô cùng thoải mái, hóa ra ăn hiếp đứa trẻ hư thoải mái như thế, cô bé còn muốn đạp Tạ Nhất, Tạ Nhất vội vàng đem người thả ra, liền mở cửa đi ra ngoài.

Thương Khâu cũng đi theo ra, bà Tào xấu hổ, nói: "Thực sự là ngại quá, khiến hai vị xem náo nhiệt rồi.

Thương Khâu và Tạ Nhất rất nhanh đã đi vào thang máy, chuẩn bị rời đi, Tạ Nhất còn đắm chìm trong vui vẻ của một ván lật kèo, chợt nghe được Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Tôi thích chị gái ngực lớn, hửm?"

Tạ Nhất: "..." Thiếu chút nữa đã quên thính lực Thương Khâu tốt như vậy...

Tạ Nhất vội vàng cười một tiếng xấu hổ, đáp: "Không không không, chỉ là kế mượn tạm thôi, cũng không thể để tôi ở trước mặt một đứa trẻ hư mất khí thế đi, hơn nữa... Anh cũng không muốn qua lại với con nhóc đó đúng không."

Thương Khâu nói nhàn nhạt: "Hửm? Nói như vậy tôi còn phải cảm ơn cậu."

Tạ Nhất kiên trì cười gượng: "Đừng khách sáo."

Thương Khâu cũng không nói gì thêm, chợt nghe được một tiếng "Đinh ——", thang máy đến tầng một, Thương Khâu đi ra thang máy trước, cười híp mắt nói: "Thiếu chút nữa quên mất, chúng ta về nhà còn phải tính sổ."

"Tính sổ?!"

Tạ Nhất đã quên mất, cậu vừa rồi hình như đánh mông của Thương Khâu một cái!

Tạ Nhất liền tê dại da đầu, căn bản không muốn về nhà, cảm giác mình về nhà đó là một con đường chết!

Thương Khâu lái xe, Tạ Nhất ngồi ở vị trí phó lái, vẫn là rất nhanh đã trở về nhà rồi, hai người vào cửa, Tạ Nhất còn chưa kịp cởi áo khoác, mới vừa đổi giày, đột nhiên cơ thể nhẹ bỗng, lại bị Thương Khâu bế lên, còn là ôm công chủ, Tạ Nhất bị dọa sợ hô to một tiếng, nói: "Thương Khâu! Anh làm... Làm làm làm làm cái gì..."

Cậu bị dọa sợ tới nói lắp rồi, Thương Khâu lại là vui vẻ trầm lắng nhìn chằm chằm Tạ Nhất, sãi bước đem cậu ôm vào trong phòng ngủ, cười híp mắt: "Không làm, cái gì."

Tạ Nhất liền "Bùm!" một cái liền đỏ mặt rồi.

Thương Khâu trực tiếp đá văng cửa phòng ngủ ra, liềm đem Tạ Nhất ném vào trên giường, da đầu Tạ Nhất tê dại, nhanh chóng đứng lên muốn chạy, kết quả bị Thương Khâu chặn đè xuống thắt lưng, nhất thời đã chạy không được nữa, cảm giác cứ như núi lớn đè nặng vậy, vội cầu xin tha thứ: "Thương Khâu! Anh đại nhân đại lương tha tôi đi!"[xem full HD không che tại nguyethuecac.wp.com]

Thương Khâu cười một tiếng, đáp: "Hửm? Nhanh vậy đã cầu xin tha thứ rồi?"

Tạ Nhất: "..." Đột nhiên cảm thấy đi nhầm kênh rồi!!

Thương Khâu không để ý tới cậu cầu xin tha thứ, đưa tay đem quần Tạ Nhất lột xuống, Tạ Nhất hôm nay mặc là quần áo thoải mái, không thắt dây nịt, hơn nữa còn là quần lưng thun nữa, kéo một cái lại liền lột xuống, nhất thời cảm giác lạnh lẽo, da đầu càng tê dại, trong đầu bị xe lửa nghiền qua "Ầm ầm", bị dọa sợ nói không ra lời, "Thương Thương Thương... Thương... Ái!"

Cậu còn chưa nói hết, chợt nghe được một tiếng "Bốp!", trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Ngay lúc Tạ Nhất dự định cầu xin tha thứ, nói bọn họ mỗi người huề nhau, chợt nghe thấy có tiếng bước chân.

Quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên là A Lương đứng ở cửa, không chỉ là A Lương, còn có tiểu Thiên nga và Phùng Tam gia.

Vẻ mặt A Lương giật mình, thấy dáng vẻ của Tạ Nhất, vội lánh đi, trên mặt có chút xấu hổ, tiểu Thiên nga lại là vẻ mặt ngây thơ, Phùng Tam gia cười híp mắt nói: "Chậc, tiến triển nhanh như vậy? Lúc chơi tình thú phải đóng cửa... Không cần cảm ơn."

Phùng Tam gia nói xong, lòng tốt thay bọn họ đóng cửa lại.

"Răng rắc" một cái, Tạ Nhất cảm giác được thời gian đều dừng lại, không khí cũng đóng băng, bản thân cũng bị hù chết rồi![xem full HD không che tại nguyethuecac.wp.com]

Trong nhà lại có người, còn nhiều người như vậy, tất cả đều nhìn ngay chính diện, Tạ Nhất cảm giác mình không cần sống nữa, trực tiếp nhảy lầu luôn đi, thế nhưng hiện giờ nhảy lầu cũng đã chậm, có thể cuối đời khó giữ được!

Tạ Nhất vội nhảy dựng lên hô to: "Đợi đã, các người nghe tôi giải thích!!"

Tạ Nhất nhảy dựng lên, chẳng qua bởi vì quần không ngay ngắn, trượt chân một cái "Bịch", đã muốn đấu cắm xuống đất, Thương Khâu phản ứng rất nhanh, chộp lại Tạ Nhất, đem người ôm chặc vào lòng.

Tạ Nhất liền đỏ mặt lên, vội lui ra, túm quần của mình liền chạy mất.

Thương Khâu nhìn bóng lưng trốn chạy của Tạ Nhất, không khỏi nhướng mi cười một tiếng.

Tạ Nhất đi ra khỏi cửa phòng, A Lương tiểu Thiên Nga và Phùng Tam gia đều ở trong phòng khách, da mặt A Lương mỏng, còn có ý nghĩ không quá tốt, Phùng Tam gia lại cười híp mắt.

Tạ Nhất: "Các người nghe tôi giải thích."

Phùng Tam gia cười nói: "Không cần giải thích, chúng tôi hiểu."

A Lương lại nói: "Ông chủ, anh Thương là người tốt, anh nhất định phải quý trọng đó."

Tạ Nhất: "..." Rốt cuộc ai là ông chủ, sao A Lương bị Thương Khâu mua chuộc rồi?!

Thương Khâu vừa lúc từ phòng ngủ đi tới, cười nói: "Cảm ơn, chúng tôi sẽ."

Tạ Nhất: "..." Thương Khâu lại bắt đầu nói chuyện cười lạnh rồi!

Tạ Nhất suy sụp tinh thần ngồi xuống, cảm giác ngày hôm nay thực sự là mất mặt mất quá trớn rồi, đồng thời sa sút tinh thần còn có A Lương, ngày hôm qua Thanh Cốt rõ ràng còn xuất hiện, thế nhưng đã chạy trốn rất nhanh, A Lương không có bắt hắn lại được, bởi vậy ngày hôm nay tâm tình cũng không cao.

Tạ Nhất thấy A Lương không có tinh thần gì, đột nhiên vỗ bàn một cái "Rầm!!", nói: "A Lương, đi hẹn hò đi!"

A Lương "Hả?" một tiếng, cũng cảm giác có người sâu kín nhìn mình chằm chằm, ánh mắt không tốt, vội vàng xua tay: "Ông chủ, tôi... Tôi cái đó..."

Tạ Nhất liếc trắng mắt: "Tôi nói, cậu đi hẹn hò, không phải cậu nói hôm qua thấy Thanh Cốt rồi ư, nói rõ Thanh Cốt đang ở gần đây, nếu như cậu đi hẹn hò, nói không chừng có thể đem cậu ta kéo ra."

A Lương: "Thực sự dùng được sao? Nhưng là hẹn hò với ai?"

Tạ Nhất: "Tìm một người bạn gái nào đó."

A Lương: "Như vậy không tốt đâu, lừa gạt người khác không tốt lắm, tôi cũng không thể lợi dụng cô gái được."

Tạ Nhất: "Sao cậu có cái suy nghĩ cứng ngắc như thế chứ, tìm giúp đỡ ở bên ngoài đó, tìm một người bạn sắm vai bạn gái của cậu, không được sao?!"

A Lương kinh ngạc: "Đúng há... Chẳng qua, ông chủ, tôi không có bạn nào là nữ, anh có không?"

Tạ Nhất: "..." Đầu gối đau quá.

Nói thật ra, Tạ Nhất cũng không có bạn phái nữ nào cả, bạn phái nữ của cậu đều là đồng nghiệp, nhưng lần trước bởi vì nguyên do của Thương Khâu, các đồng nghiệp nữ đều hiểu lầm, hiện giờ Tạ Nhất biến thành "tình địch" chung của các cô ấy rồi, đã là mục tiêu công kích, chắc chắn không ai giúp.

Mọi người đang buồn rầu, Thương Khâu đột nhiên cong ngón tay gõ bàn một cái, nói: "Tôi có người quen biết."[xem full HD không che tại nguyethuecac.wp.com]

Anh ta nói xong, cầm điện thoại di động lên lướt một cái, tìm một số điện thoại, rất nhanh đi ra ngoài gọi điện: "Alo."

Tiếng điện thoại không nhỏ, có chút tạp âm, Tạ Nhất chợt nghe được một tiếng cười nói rất mềm mại: "Anh Thương? Nhớ tôi? Sao anh gọi điện thoại cho tôi?"

Thương Khâu lại nói thản nhiên: "Nhờ cậu làm cho tôi một chuyện."

Đối phương nở nụ cười một tiếng, "Ồ, anh Thương muốn tôi làm việc, tuyệt đối là làm chuyện lớn, sẽ tới, gửi địa chỉ cho tôi."

Đối phương hết sức sảng khoái, nghe giọng cũng biết là một mỹ nữ, âm thanh kia mềm nhũn, còn hơi non, mang theo một luồng quyến rũ khó nói nên lời.

Thương Khâu soạn cho cô ta một tin nhắn rồi gửi qua, đem chuyện cần làm viết một chút, sau đó viết sáu giờ chiều, ở một nhà hàng gặp mặt, chuẩn bị hẹn hò.

Thương Khâu làm việc quả thực dứt khoát gọn gàng, nói hẹn hò là hẹn hò.

Rất nhanh tin nhắn của Thương Khâu đã vang lên, là đối phương gửi qua một tấm hình, chủ yếu là cho A Lương xem, dù sao cũng là "bạn gái" của A Lương, gì cũng vẫn phải nhận biết một chút, đừng đến lúc đó tìm không được người.

Thương Khâu đem điện thoại cho mọi người, thật sự là một mỹ nữ, hơn nữa còn là đại mỹ nữ, thoạt nhìn là loại mỹ nữ thành thục lại vẹn toàn, mắt to, lông mi cong cong, lúc hơi nhíu mày có vẻ rất vô tội vô hại, môi rất mỏng, lại rất có hình, có vẻ vô cùng gợi cảm, còn thoa son màu hồng nhạt, mấu chốt là... Ngực rất lớn!

[Nguyên văn màu son là trảm nam sắc, có nghĩa là màu lừa gạt đàn ông.]

Tạ Nhất lic mắt nhìn Thương Khâu mấy lần nói Bạn anh

Tạ Nhất liếc mắt nhìn Thương Khâu mấy lần, nói: "Bạn anh?"

Thương Khâu cười cười, đáp: "Đồng nghiệp."

Cũng là khu ma nhân? Xinh đẹp như vậy!

Tạ Nhất có chút bóp cổ tay, sao mình gặp được khu ma nhân đều không phải đẹp trai thì cũng đẹp gái, lẽ nào cái nghề này phải xem mặt sao?

Tất cả mọi người hẹn xong rồi, buổi chiều liền chuẩn bị xuất phát, bởi vì sợ Thanh Cốt xuất hiện lại chạy, cho nên Tạ Nhất và Thương Khâu làm chi viện bên ngoài, cũng sẽ có mặt.

Khoảng chừng năm giờ rưỡi, bọn họ đã đến nhà hàng, đã hẹn xong vị trí, Tạ Nhất và Thương Khâu cố ý hẹn vị trí hai người ở góc xéo đối diện, như vậy tiện quan sát.

A Lương ngồi ở vị trị sát cửa sổ, đang đợi "bạn gái" của cậu ta, Tạ Nhất và Thương Khâu lại ngồi ở gốc xéo đối diện, thấy rõ ràng, cũng tiện bắt người.

Tạ Nhất và Thương Khâu ngồi xuống, nơi này thích hợp người yêu hẹn hò, mặc dù mới năm giờ rưỡi, thế nhưng đều là đôi tình nhân, từng người châu đầu ghé tài nói cười, Tạ Nhất và Thương Khâu đột nhiên trở nên rất chói mắt, vài đôi tình nhân đều nhìn lại.

Người phục vụ đi tới, còn đặt ngọn nến đỏ hình hoa hồng lên bàn cho bọn họ, trong bình hoa bên cạnh cũng cắm một cây hoa hồng, thoạt nhìn thực sự lãng mạn muốn chết.

Tạ Nhất nghĩ thầm, không có việc gì không có việc gì, dù sao cũng chính là tới ăn cơm, ai quy định hai người đàn ông chính là người yêu chứ?

Rất nhanh người bán hàng đi tới, cười nói: "Ông Thương, phần ăn tình nhân chín chín chín thiên trường địa cửu của ông đặt, có muốn lên đơn ngay bây giờ không?"

Cái gì!? Phần ăn tình nhân? Còn chín chín chín?! Tôi còn cảm cúm linh đấy!

[Cảm cúm linh là tên một loại thuốc, trước tên của nó còn có số 999, chắc đây là tên nhà sx, có đống dấu độc quyền trên số 999 luôn.

Mà trên thực đơn tình nhân cũng có số 999 cho nên bạn Nhất mới nghĩ tới thuốc cảm cúm.

Số 999 cũng có nghĩa là trọn đời trọn kiếp bên nhau, mỗi mùa tình nhân tới người ta thường tặng 999 đóa hoa hồng để thể hiện tình yêu.][xem full HD không che tại nguyethuecac.wp.com]

Thương Khâu lại bình tĩnh gật đầu: "Mở thêm một chai rượu vang."

Người phục vụ đương nhiên vui vẻ, rất nhanh liền rời đi.

Tạ Nhất chợt nghe được đôi tình nhân bên cạnh nói đầy hâm mộ: "Ai dà, chồng à, anh xem người ta vung tay sa hoa quá, sao chúng ta không tới một phần chín chín chín nha, một phần combo hết bốn trăm đồng, người ta còn mở rượu đỏ nữa đó!"

Tạ Nhất: "..."

Tạ Nhất hơi chút thò người qua, nói nhỏ: "Sao chọn cơm tình nhân hả, như vậy sẽ bị người hiểu lầm."

Thương Khâu lại không có thành ý gì, nói nhàn nhạt: "Đánh yểm trợ."

Đích thật là yểm trợ rồi, bởi vì tất cả mọi người hiểu lầm rồi!

Tạ Nhất và Thương Khâu ngồi xong, rất nhanh đã đem bánh mì nướng và đủ loại nước dùng, rượu đỏ cũng mở ra, quả thực chính là bữa ăn tối dưới ánh nến, còn rất lãng mạn.

Thương Khâu cầm ly rượu lên, khẽ đong đưa ly đế cao, thoạt nhìn rất ưu nhã gợi cảm, hormone đều muốn vào mặt Tạ Nhất, chủ yếu nhất là, Thương Khâu toàn thân xa xỉ, còn mang bao tay da màu đen, thử ngẫm lại xem, mang bao tay da màu đen tay nâng ly rượu đỏ đế cao, dáng vẻ như thế, đừng nhắc tới quá kiêu ngạo, quá... Giả tạo rồi.

Tạ Nhất hớp một ngụm rượu vang, cảm giác còn uống rất tốt, tuyệt đối không rẻ, đàn gái hẹn hò với A Lương còn chưa tới, chẳng qua ngược lại có người khác tới, dĩ nhiên là ngài Liêm.

Liêm Vũ đẩy ngài Liêm từ bên ngoài đi vào, theo cùng còn có người khác, chính là bà Tào hôm qua mới gặp!

Thoạt nhìn ngài Liêm là muốn ăn "bữa tối dưới ánh nến" với bà Tào, bọn họ đi tới, ngài Liêm liếc mắt đã thấy được Thương Khâu và Tạ Nhất, để Liêm Vũ đẩy hắn qua chào hỏi, cười nói: "Hai vị, thật quá khéo rồi."[xem full HD không che tại nguyethuecac.wp.com]

Tạ Nhất quan sát một lát, Liêm Vũ đã khôi phục dáng vẻ lúc trước, da dẻ đều đã tốt rồi, quả nhiên bởi vì là người máy, sau khi thay da đã không sao, một chút vết sẹo cũng không có để lại.

Liêm Vũ cũng cười chào hỏi với bọn họ, bởi vì ngài Liêm hẹn người, cho nên bọn họ không tiện nói nhiều, Liêm Vũ đã đẩy ngài Liêm đi trở về, "Thưa ngài, tôi cần tránh đi không?"

Ngài Liêm: "Không cần, sẽ đi ngay."

"Được ạ, thưa ngài."

Tạ Nhất nhìn bóng lưng của Liêm Vũ và ngài Liêm, khịt khịt mũi: "Ngài Liêm sẽ không thực sự muốn hợp lại với bà Tào chứ?"

Thương Khâu dường như cũng không có chút hứng thú nào, đáp: "Không biết."

"Cộc cộc cộc cộc..."

Là tiếng của giày cao gót, người phục vụ mở cửa, quả nhiên có người từ bên ngoài đi vào, là một người phụ nữ xinh đẹp.

Tạ Nhất dám xin thề, đời này cậu chưa từng thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy, so với ảnh chụp gửi qua trước đó còn đẹp hơn.

Tóc uốn lượn, còn là màu vàng, mắt trong veo như nước, ẩn chứa ánh nước, mũi cao thẳng, môi hồng mềm, thoạt nhìn vừa thành thục vừa thanh thuần.

Người phụ nữ kia đi vào, tất cả đàn ông ở đây, ít nhất ba phần tư đều đang nhìn cô ta chằm chằm.

Người phụ nữ mặc một cái áo khoác dài, buộc lại eo nhỏ, bởi vì tới rất vội vội vàng vàng, dường như có hơi nóng, vừa đi vào đã lắc lắc mái tóc dài, đem áo gió cởi ra, bên trong cô ta mặc một chiếc váy cocktail [1] chữ V sâu lộ lưng, váy cocktail màu đỏ rất tôn dáng, đem vóc người lồi lõm có hình của người phụ nữ biểu lộ ra, quả thực khiến người ta muốn phun máu mũi.

Tạ Nhất nhìn trợn mắt hốc mồm, cậu chỉ từng thấy người có vóc người tốt như thế ở trong TV, chân thật vẫn là lần đầu tiên.

"Cộc cộc!"

Lúc Tạ Nhất trợn mắt hốc mồm, Thương Khâu đã gõ bàn một cái nói, nhướng mi: "Đẹp mắt không?"

Tạ Nhất còn không phản ứng kịp, đáp: "Đẹp..."

Cậu nói đến đây, đột nhiên phía sau lưng tê dại, cứ cảm thấy vẻ mặt không tốt của Thương Khâu, giống như con dao có mắt đâm vào trên người mình, vội đổi giọng: "Chậc, đẹp thông thường."

Thương Khâu cười cười: "Đúng vậy, tôi cũng thấy thế."

Tạ Nhất: "..." Thẩm mỹ của Thương Khâu tuyệt đối có vấn đề!

Đúng rồi, Tạ Nhất đột nhiên nghĩ đến, Thương Khâu không phải là dùng mắt nhìn người, mà là dùng mũi ngửi người, có phải anh ta chú trọng tới mùi hương có ngọt hay không?

Tạ Nhất suy nghĩ, đột nhiên có chút nghĩ lệch rồi, lẽ nào trong mắt Thương Khâu, mình còn nhìn đẹp mắt hơn những đại mỹ nữ kia?

Nghĩ như vậy, Tạ Nhất không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên dâng lên đắc chí, quả thực phấn chấn tới muốn bay lên...

Đại mỹ nữ đi tới, cười híp mắt đi tới vị trí của A Lương, lúc đi ngang qua Tạ Nhất và Thương Khâu, còn đưa tay hơi câu lấy cằm của Thương Khâu.

Tạ Nhất: "..." Chết đứng người!

Vừa rồi đại mỹ nữ ấy, có phải đùa giỡn Thương Khâu hay không?!

Sắc mặt Thương Khâu không tốt, cầm lấy khăn lông ướt bên cạnh, lau lau cằm của mình, thoạt nhìn là chứng khiết phích lại nổi lên.

Đại mỹ nữ ở đối diện A Lương ngồi xuống, hù A Lương giật mình, cười híp mắt tự giới thiệu: "Em là Nghê Anh."

A Lương cười cười xấu hổ, đáp: "Xin chào, tôi là Tỉnh Lương."

Nghê Anh cười cười: "Thật vui khi hẹn họ với soái ca như anh đây."

A Lương càng xấu hổ, cũng không biết nói gì cho phải, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút đóng băng.

Tạ Nhất nghiêng mắt nhìn bàn của bọn họ một hồi, nhất thời càng kinh ngạc, dường như cậu phát hiện vùng đất mới, bởi vì đại mỹ nữ Nghê Anh kia, lại cao xấp xỉ A Lương, trách không được vừa rồi cảm thấy lúc cô ta đi qua có hơi kỳ lạ, hóa ra là bởi vì vóc người quá cao, cứ như người mẫu vậy.

[xem full HD không che tại nguyethuecac.wp.com]

——

[1] Váy cocktail:

1 Váy cocktail

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.