Quan Bảng

Chương 100: Chương 100: Ơn thầy như núi.




Người sở giáo dục gục trong tay Hà Tử Văn nhiều không biết bao nhiêu, Hoàng Xán nằm mơ cũng không ngờ sẽ lọt vào mắt Hà Tử Văn.

Hà Tử Văn nhếch môi lạnh lùng nói:

- Hoàng Xán, ngươi lớn lối thật, dám xưng lão tử trước mặt ta? Giỏi, rất giỏi.

- Không . . . Hà bí thư . . . Hiểu lầm . . . Tại mấy sinh viên hư này . . .

Hà Tử Văn quát ngắt lời Hoàng Xán:

- Câm miệng!

Ngụy Mạn lên tiếng:

- Chú Hà, nếu chú không đến thì chúng cháu sắp bị Hoàng trưởng phòng khi dễ.

Hoàng Xán nhũn chân té dưới đất.

Má ơi, gã đạp phải đinh rồi. Cô không phải sinh viên bình thường, gọi Hà Tử Văn là chú thì sao là người bình thường được?

Hà Tử Văn mỉm cười nói:

- Ngụy nha đầu, chú sẽ giải quyết chuyện này, cứ yên tâm đi, sẽ cho cháu câu trả lời vừa lòng.

- Vâng, chú Hà phải giải quyết cho đẹp vào. Mới rồi vị Hoàng trưởng phòng này thậm chí không nể mặt giáo sư Ngô, còn định đánh lão nhân gia.

Nhìn như Ngụy Mạn buột miệng nói lại khiến Hà Tử Văn sửng sốt. Giáo sư Ngô? Chẳng lẽ là . . .

- Ngụy nha đầu . . .?

Ngụy Mạn liếc phía cuối hành lang:

- Đúng vậy! Chú Hà, chính là Ngô Thanh Nguyên giáo sư Ngô. Bây giờ giáo sư đang nói chuyện với hai đệ tử trong phòng.

Hoàng Xán ơi là Hoàng Xán, ngươi đúng là thọ tinh công treo cổ ngại mình sống lâu, ngươi nghĩ sau lưng có phó sở trưởng chống lưng thì muốn làm gì cũng được sao? Định đánh cả giáo sư Ngô Thanh Nguyên, chuyến này không ai cứu được ngươi. Vừa lúc sở trưởng định chỉnh đốn lại sở giáo dục, ai ngờ ngươi tự đưa lên cơ hội. Không chơi phế ngươi thì ttaôi không xứng làm tổ trưởng kiểm tra kỷ luật.

Hà Tử Văn lạnh lùng nói:

- Hoàng Xán, bây giờ tôi lấy thân phận ủy ban kỷ luật tỉnh, tổ trưởng kiểm tra giám sát tỉnh, chuyên viên giám sát tuyên bố anh tạm thờibị cách chức điều tra! Mang đi!

- Vâng!

Hai nam nhân bước ra xách Hoàng Xán vẻ mặt sợ hãi lên đi ra ngoài, không cho gã cơ hội phân bua.

Ngụy Mạn chỉ vào Cố Vi Phàn:

- Chú Hà, mang luôn người này đi, chút nữa cháu sẽ kể đầu đuôi câu chuyện cho chú nghe.

Cố Vi Phàn bò dậy, sốt ruột hét lên:

- Không, đây là hiểu lầm, hiểu lầm! Ôn Ly, cứu tôi với, hãy nghĩ đến tình cảm trước kia mà cứu tôi đi!

Cố Vi Phàn chẳng còn phong độ gì, gã biết nếu bị Hà Tử Văn mang đi thì tàn đời.

Đừng quên Hà Tử Văn là bí thư ủy ban kỷ luật, xử tiểu nhân vật như Cố Vi Phàn chỉ cần một câu. Quan trọng nhất là mông Cố Vi Phàn không sạch sẽ, bị điều tra là lòi ngay.

Ôn Ly chán ghét quát:

- Xéo!

- Ôn Ly, tôi . . .

Cố Vi Phàn còn muốn nói gì nhưng Hà Tử Văn nhíu mày nói:

- Mang đi!

Hà Tử Văn không ngờ còn có kẻ chẳng biết xấu hổ như vậy, mất mặt không còn gì để nói.

Rất nhanh Cố Vi Phàn bị hai người xách lên kéo ra ngoài.

Giải quyết xong công việc, Hà Tử Văn quay lại cười hỏi:

- Ngụy nha đầu, Ngô lão ở trong phòng nào? Chú có nên đi vào chào không?

Ngụy Mạn nói:

- Chú Hà, Ngô lão cùng hai đệ tử đi vào, cháu nghĩ tính cách của Ngô lão không thích bị người quấy rầy. Hay chú đi về trước?

- Hiểu rồi.

Hà Tử Văn cũng biết với thân phận của Ngô Thanh Nguyên sẽ không gặp gã, huống chi miễn gã làm tốt chuyện này thì sẽ có tin tức truyền đến, gặp lại Ngô Thanh Nguyên tốt hơn bây giờ nhiều.

Hà Tử Văn mang người đi, Ngụy Mạn xoay lại nhìn hai tỷ muội của mình.

Ngụy Mạn nói:

- Khả Khả, chúng ta mang Ôn Ly đi đi, tôi biết một chỗ không tệ, vừa lúc để Ôn Ly tỉnh rượu, nói hết cho ngươi nghe.

Tô Khả gật đầu, nói:

- Được.

Tô Khả không vào phòng chào từ biệt, cô sợ quấy rầy nhóm Tô Mộc. Tô Khả chỉ gửi tin nhắn. Tô Mộc nhận được tin nhắn, gọi điện thoại bảo Tô Khả cứ đi với Ngụy Mạn, Ôn Ly, chờ hắn hết bạn sẽ tìm cô.

Trong phòng tùng trúc.

Đồ ăn thừa trên bàn đã được dọn dẹp, đổi lại bàn mới. Mấy món ăn đặt trên bàn, Tô Mộc và nam nhân trung niên ngồi hai bên. Ngồi chính giữa là Ngô Thanh Nguyên, ngôi sao sáng lĩnh vực kinh tế.

Ngô Thanh Nguyên cười nói:

- Tô Mộc, để thầy giới thiệu hai người với nhau. Vị này là sư huynh mà trước kia thấy nói với con, Trịnh Kinh Luân. Kinh Luân, đây là Tô Mộc mà thầy đã nói, đệ tử duy nhất thầy mới nhận mấy năm nay.

Trịnh Kinh Luân?

Tô Mộc nghe tên này mắt sáng lên. Tô Mộc học đại học bốn năm, đi theo bên cạnh Ngô Thanh Nguyên, hắn hiểu rõ cái tên Trịnh Kinh Luân có ý nghĩa gì hơn bất cứ ai. Ngô Thanh Nguyên ít khi khen ai, Trịnh Kinh Luân nằm trong số đó, lão hay nhắc đến Trịnh Kinh Luân, khen không dứt lời. Tô Mộc không ngờ sẽ gặp Trịnh Kinh Luân trong trường hợp này, tính ra thì gã đúng là sư huynh của hắn.

Tô Mộc đứng dậy, vươn hai tay ra:

- Sư huynh!

Trịnh Kinh Luân cười vươn tay:

- Anh thường nghe lão sư nhắc đến em, không ngờ em trẻ hơn anh nghĩ. Tô Mộc, anh tên Trịnh Kinh Luân.

Hai người nắm tay nhau. Khi ngón tay chạm vào, Quan Bảng xoay tròn hiện ra tin tức. Tim Tô Mộc đập nhanh.

Tên: Trịnh Kinh Luân.

Chức vụ: Phó sở trưởng, cấp phó sở quốc gia phát triển và cải cách ủy viên hội địa khu kinh tế.

Yêu thích: Đam mê thư pháp, thu tàng bản đơn lẻ.

Độ thân mật: Bốn mươi.

Quốc gia phát triển và cải cách ủy viên hội địa khu kinh tế có nhiệm vụ chủ yếu là tổ chức sắp xếp khu vực phát triển tổng thể chiến lược, xúc tiến địa khu kinh tế phối hợp chính sách phát triển, phối hợp khu vực phát triển vấn đề lớn lao, thúc đẩy địa khu thu nhỏ phát triển chênh lệch. Tổng hợp phân tích hướng dao động địa khu kinh tế phát triển, nêu ra kiến nghị chính sách, chỉ đạo liên hệ địa phương địa khu kinh tế phát triển vân vân.

Sở Địa khu kinh tế trong mỗi cơ cấu phát triển và cải cách ủy viên là bộ môn thực quyền, nắm giữ thực hiện quy hoạch khu chủ thể công năng toàn quốc, giám sát và kiểm tra.

Trịnh Kinh Luân bề ngoài khoảng hơn bốn mươi tuổi đã chiếm địa vị cao như vậy, xếp vào cán bộ cấp phó sở, tiền đồ thênh thang.

Nhất là người quyền quý này lại là sư huynh của Tô Mộc, là đồng môn, khiến hắn vô cùng vui mừng.

Có mối quan hệ người khác tranh bể đầu chưa chắc gặp Trịnh Kinh Luân, Tô Mộc tuyệt đối không bỏ qua. Nếu nắm chắc sẽ giúp ích rất lớn cho hắn.

Ngô Thanh Nguyên cười nói:

- Được rồi, hai con đừng chào tới chào lui nữa, ngồi xuống nói chuyện.

- Vâng thưa lão sư!

Trịnh Kinh Luân, Tô Mộc buông tay ra, ngồi xuống ghế. Trịnh Kinh Luân mỉm cười hỏi câu đầu tiên khiến Tô Mộc ngây người, không hiểu gã muốn gì.

- Tô Mộc, nghe nói trước kia em là bí thư Đoàn trường đại học Giang Nam?

Làm quan đến trình độ như Trịnh Kinh Luân nói mỗi câu đều có mục đích riêng, phải xem ngộ tính của ngươi hiểu được đến đâu.

Tô Mộc ngây ngẩn nhưng không im lặng lâu, trả lời ngay:

- Vâng, từ năm hai thì m bắt đầu công tác trong đoàn trường, năm bốn làm chủ tịch hội sinh viên và đảm nhiệm phó bí thư đonà trường. Sư huynh, sao vậy? Có vấn đề gì?

Trịnh Kinh Luân thản nhiên nói:

- Không có gì, hỏi cho biết.

Đáy mắt Trịnh Kinh Luân lóe tia sáng.

Ngô Thanh Nguyên cười phá lên.

- Ha ha ha ha ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.