Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1093: Chương 1093




Nhất thời tất cả mọi người đều biến sắc, nếu dùng ngày sinh tháng đẻ để giải, vậy thật sự giống như mò kim đáy bể, ngoại trừ Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, đến bây giờ mọi người đều chưa biết sự tình liên quan tới Nguyên quốc sư, hòn đảo này họ cũng chưa từng nghĩ là có người động tay động chân.

“Dạ cô nương giờ phút này còn có thể cùng Ôn công tử mắt đi mày lại, chắc là đã định liệu trước cho nên cứ như vậy mà bình thản đi?” Mặc Như Vân ánh mắt liên tục dừng ở trên người Ôn Đình Trạm, nhìn hắn cùng Dạ Dao Quang mười ngón tay đan vào nhau, trong lòng có một dòng lửa giận suýt nữa làm nổ cả chính mình.

Bao nhiêu người tu luyện tuấn tài nịnh nọt nàng, nàng khinh thường còn chưa hết. Lần đầu tiên từ khi lớn lên nàng mới động tâm tới một nam tử nhưng chưa kịp vui mừng thì lại phát hiện ra là nữ giả trang nam. Nàng thậm chí còn nghĩ tới nhất định phải gả cho nam nhân này, Mặc Như Vân tức giận vung tay, không muốn thấy Dạ Dao Quang gặp chuyện gì hay, nhìn thấy nàng là muốn chỉ trích.

“Thật sự chê cười rồi, ta cùng phu quân ta ân ái, cho dù là trời sụp đất nứt cũng vẫn là như thế, Mặc đại tiểu thư nhìn bộ dáng rất băng thanh ngọc khiết, nói như vậy con mắt hẳn rất cao, còn chưa biết tới tư vị của tình yêu nam nữ, đợi đến khi Mặc đại tiểu thư có một ngày tìm được mối lương duyên sẽ hiểu rõ vì sao không kìm lòng được, a, đương nhiên lần sau Mặc đại tiểu thư chớ lại nhìn nhầm một nữ nhân.” Dạ Dao Quang không chút khách khí châm chọc, cố ý lôi lại chuyện Mặc Như Vân bức hôn nàng, còn không từ một thủ đoạn nào. Không nhìn Mặc Như Vân đã trầm mặt, Dạ Dao Quang nói, “Bất quá cửa này ta thật đúng có thể mở ra.”

“Dạ cô nương thật sự có biện pháp?” Đám người Mặc Hành ánh mắt sáng ngời, vội vàng truy vấn.

“Đương nhiên.” Dạ Dao Quang rất khẳng định gật đầu, lại xoay chuyển ánh mắt, “Mà vì sao ta phải mang các ngươi?”

Ánh mắt Mặc Hành biến đổi: “Dạ cô nương có yêu cầu gì?”

Dạ Dao Quang ý cười trong suốt nhìn Mặc Như Vân: “Con người của ta keo kiệt, ai đắc tội ta, đều rất khó có thể quên, nhất là cái loại thích làm việc phô trương, không biết thu lại, đã sai rồi còn không xin lỗi người khác, càng thêm ghi hận.”

Ngụ ý là muốn Mặc Như Vân nhận lỗi với nàng. Kỳ thực Dạ Dao Quang là muốn dạy dỗ bọn họ một chút, không hẳn là nàng không thể dẫn theo bọn hắn, nhưng làm sao có thể dễ dàng như vậy? Bọn họ người đông thế mạnh, liên tục muốn tiêu hao sức lực của nàng, những người này lúc nào cũng sẽ theo dõi gắt gao nàng, trừ phi nàng thẳng tay dứt bọn họ, nhưng đây là sự tình không có khả năng làm, giết địch một ngàn hao tổn trăm năm, đây không phải là tác phong của Dạ Dao Quang.

Hơn nữa con đường phía trước còn không biết có bao nhiêu nguy hiểm, có Mặc Hành bọn họ đi cùng cũng có thể giải quyết một ít phiền toái, ít nhất trước lúc tìm được linh ngọc, bọn họ sẽ không trở mặt. Điểm này, người Mặc tộc cũng biết, tuy nhiên bọn họ một điểm cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể dùng biện pháp đi theo Dạ Dao Quang.

Lại nói, ân oán giữa Dạ Dao Quang cùng Mặc Như Vân cũng thật là do Mặc Như Vân có sai trước. Cân nhắc một lúc, Mặc Hành cũng chỉ có thể tiết chế khẩu khí với Dạ Dao Quang. Tuy rằng thân phận của Mặc Như Vân ở Mặc tộc rất cao, nhưng Mặc Hành là một trong năm Đại thừa kỳ của Mặc tộc, lại là trưởng bối của Mặc Như Vân, vì thế Mặc Hành trực tiếp gần như đưa ra mệnh lệnh: “Như Vân, mau tạ lỗi với Dạ cô nương.”

Mặc Như Vân sắc mặt xanh đỏ đan xen, khuôn mặt nhỏ phẫn nộ như muốn bốc cháy lên. Nàng tuy rằng kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là ngu xuẩn, nàng biết nếu như nàng giờ này tiếp tục gây sự, nàng cũng vì sợ hãi phụ thân biết là nàng hỏng việc, làm cho Mặc Khinh Vũ suýt nữa hủy dung, nhất định không chịu trở về, mặt dày mày dạn ở lại. Một khi chọc giận Mặc Hành, nếu như sau này gặp nguy hiểm, Mặc Hành giận nàng, đứng giữa lựa chọn rất có thể dễ dàng bỏ qua nàng. Hơn nữa với địa vị của Mặc Hành ở Mặc tộc, nàng dù thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

“Dạ cô nương, thật có lỗi.” Mặc Như Vân không tình nguyện nghiến răng nói.

“Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ.” Không thể trách Dạ Dao Quang cố ý làm khó dễ, thật sự là Mặc Như Vân thái độ làm có lệ.

Ngay cả Mặc Hành cũng nhìn ra, chỉ có thể dùng ánh mắt tạo áp lực cho Mặc Như Vân.

Mặc Như Vân hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Dạ cô nương, là ta không phải, mong ngươi khoan hồng độ lượng, bỏ qua lúc trước!”

Dạ Dao Quang nở nụ cười, làm ra bộ dáng hồn nhiên không thèm để ý: “Được rồi được rồi, con người của ta xưa nay rộng lượng.”

Lời này vừa ra, tất cả mọi người khóe môi rút rút, trước chớp mắt nói chính mình keo kiệt, trong chớp mắt lại là rộng lượng...

Dạ Dao Quang rất tự nhiên, mặc kệ bọn họ nhìn nàng thế nào: “Mọi người đều lui ra phía sau đi, để phu thê chúng ta mở cửa.”

Đám người Tô Bát lập tức nghe theo Dạ Dao Quang lui ra phía sau, Mặc Hành thấy Tô Bát đều ở phía sau mà tu vi Tô Bát so với Dạ Dao Quang cao hơn rất nhiều, Dạ Dao Quang tuyệt đối sẽ không phải vì coi thường Tô Bát vì thế cũng yên tâm lui về phía sau.

Đứng ở đồ án trước cửa đá, tay Dạ Dao Quang ẩn chứa khí Ngũ hành đặt lên cửa đá: “A Trạm, nói cho muội biết sinh nhật Nguyên quốc sư.”

“Năm Nhâm Thân...” Ôn Đình Trạm nhanh chóng nói ra ngày sinh của Nguyên quốc sư, chính xác đến ngày giờ.

“Sinh ngã giả vi kiêu ấn, đồng ngã giả vi bỉ kiếp, ngã sinh giả vi thực thương, ngã khắc giả vi tài tài, khắc ngã giả vi sát quan……” Dạ Dao Quang một tay đưa ra, nhanh chóng bấm đốt ngón tay, sau đó bài xuất ra thập thần của Nguyên quốc sư, tay kia ẩn chứa khí Ngũ hành di chuyển theo vị trí thập thần đồ.

Năm giác tinh từng góc đối ứng với vòng tròn chung quanh bắt đầu sáng lên, màu sắc bất đồng, làm không gian xung quanh đang tối đen chiếu sáng. Tất cả mọi người vô cùng chờ mong, thời điểm tay Dạ Dao Quang dừng ở vòng tròn cuối cùng đột nhiên cảm giác được hơi thở không đúng.

Tay nàng không dấu vết rút ra, tay còn lại giữ vững trên cửa, lực đạo cũng không giảm bớt, nhất định bảo trì tư thế, quay đầu lại cười hì hì nhìn Mặc Hành: “Mặc Hành chân nhân, nơi này chân nhân tu vi cao nhất, cửa đá này mở ra, cũng không biết có ám khí gì bên trong không, ta nhát gan, mời chân nhân hộ pháp.”

Lúc này không phải là sự tình của riêng Dạ Dao Quang, bọn họ đều thầm nghĩ, hiện bây giờ chia làm hai thế lực, Dạ Dao Quang đã ra lực, Mặc Hành bọn họ về tình về lý cũng phải ra sức. Mà Dạ Dao Quang lại chỉ đích danh Mặc Hành, nếu như Mặc Hành phái những người khác, kia không phải là hành động mất bình tĩnh sao? Truyền ra ngoài chỉ sợ thế nhân cười vào.

“Lý nên như thế.” Mặc Hành chỉ có thể đẩy mạnh đề phòng nhảy ra phía trước.

Dưới lòng bàn tay, Dạ Dao Quang đẩy ra khí Ngũ hành, chẳng qua lo ngại đặc thù của đảo này, cho nên mặc dù đã có Mặc Hành bảo hộ phía sau nhưng vẫn cảnh giác, Dạ Dao Quang quay sang nói: “A Trạm, chàng lùi ra phía sau đi, muội lo lắng có ám khí.”

Ôn Đình Trạm nghe theo lời nói của Dạ Dao Quang, khẽ gật đầu, thối lui xuống cạnh đám người Tô Bát đang đứng phía sau, đôi mắt tối đen của hắn ẩn hàm ý cười, bởi vì chỉ có một mình hắn có thể nhìn thấy nụ cười hồ ly của Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang một tay đặt ở bên hông của mình, tay tại cửa đá chậm rãi ấn vào, mỗi một vòng tròn đều có một bó quang mang làm người ta chói mắt chợt lóe ra, sau đó cửa còn chưa mở hết một loạt tiếng như súng bóp cò bắn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.