Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 3: Chương 3: Tẩy Kinh Phạt Tuỷ




- Ha...ha..ha... chỉ bằng đó chưa giết được ta đâu.

Âm Tà Công hai mắt đã đỏ bừng, cười lên điên cuồng. Hai con quái thú thì đã chết. Đòn vừa rồi đã lấy đi hết sức lực cùng sự sống của chúng. Bây giờ chỉ còn ba người. Lão Đinh cách chết không xa, họ Âm thì bị thương nghiêm trọng. Nhất Thành thì trốn ở xa không dám đến gần.

- Uhhh... uh....

Đúng lúc này gió nổi lên bốn phía, giữa không trung xuất hiện một quả cầu đen lớn bằng nắm tay. Nó quay với tốc độ cực cao, gió từ bốn phía càng lúc càng mạnh lấy nó làm trung tâm. Một luồn hấp lực sinh ra cực mạnh, như muốn kéo mọi thứ về phía nó!

Nhất Thành lúc này đã bị cuốn gió cuốn lên, may mắn tóm được một gốc cây lớn bị hai gò đất giữ lại. Âm Tà Công vận năng lượng phép thuật trong người đến cực hạn nhầm ngăn cản lực hút. Đinh lão đầu thì đèn đã cạn dầu, cả người bị lực hút kia hút đến gần quả cầu. Nhất Thành thấy một đều cực kỳ đáng sợ xảy ra, cả thân thể của Đinh lão bỗng phân giải. Máu me tản ra đầy trời, rồi bị quả cầu đen kia hút vào.

Nhất Thành vừa thấy cảnh ấy liền ôm chặt lấy cái cây. Thà chết cũng không buôn. Hắn không muốn chết thêm lần nữa. May mắn hấp lực chỉ diễn ra sau vài thời thần thì dừng lại.

- Ha..ha..ha.. cuối cùng ta cũng tìm được nó. Không thể tin tưởng được nó thật sự tồn tại, trời cũng không phụ ta!? Hắc Ám phép thuật của ta sẽ đạt đến một cảnh giới mới.

Âm Tà Công cười lớn, lão cực kỳ đắc ý. Thứ này sau mấy trăm năm mới xuất hiện một lần. Lão cơ duyên xảo hợp đạt được một mảnh gỗ ghi chép lại vật này. Ban đầu lão không tin, nhưng để thử thời vận lão liền đến đây chờ. Chờ đợi gần một tháng vậy mà nó thật xuất hiện.

Nhất Thành rớt xuống đất liền không dám nhúc nhích, lỡ như lão điên kia thấy thì chết. Thường thì mấy đoạn này trong phim, lão kia sẻ chết một cách không rõ ràng. Sau đó hắn sẻ là kẻ nhặt được lợi. Nhưng đây hiện thực sợ là không hề giống thế, đây không phải phim mà lão kia dù bị thương nhưng còn quá mạnh.

Nhất Thành nhổm dậy nhìn về phía Âm Tà Công. Hắn thấy từ trong người lão bay ra một tấm thẻ, xoay tròn trên tay lão. Thẻ này màu bạc óng ánh, trên mặt thẻ toàn là những vệt đen chi chít. Nhất Thành từ trí nhớ của kiếp này biết được đây là Magic Plate. Một tấm thẻ ma thuật, chỉ có người tu luyện phép thuật mới có loại thẻ này. Không biết lão này đạt đến cảnh giới phép thuật gì mà mạnh đến thế?

Âm Tạ Công tiến tới gần quả cầu đen, đưa Magic Plate của lão lên cao. Magic Plate tảo ra quang mang hắc ám bao lấy lão. Âm Tà Công càng tiến càng gần quả cầu đen kia. Ngay khi lão đứng trước quả cầu đen, hai tay vung lên, đánh magic plate trên đầu lão bay về quả cầu đen. Sau đó, Nhất Thành thấy lão liên tục đánh ra pháp ấn gì đó. Một vòng tròn ánh sáng hình thành trên không trung với những đồ án kỳ dị nhanh chống hình thành.

Magic Plate của lão nổi lên một hấp lực hút Hắc ám ma cầu vào trong. Âm Tà Công thấy quả cầu bị hút vào thì ngữa đầu cười lớn, đắt ý đến không thể tả.

- Ha..ha..ha.. Cuối cùng ta cũng đạt được hắc ám ma pháp quả cầu.”

- Rắc...Rắc… ư

Bỗng nhiên Nhất Thành nghe thấy những tiếng động rất lạ từ trên đầu lão truyền đến. Tấm thẻ trên đầu lão bỗng nhiên toản ra hắc ám thôn thiên cái địa bao trùm lấy mọi thứ trên đầu lão.

- Chuyện gì thế này! Không thể như thế được.

“AHhHhhh”

Âm Tà Công hét lớn, tiếng gào thê lương vô cùng. Nhất Thành thấy trên đầu lão Magic Plate biến mất, chỉ còn một Magic Plate màu đen tuyền đanh liên tục xoay tròn. Nhưng không chỉ dừng lại như vậy, một lực thôn phệ càng mạnh phát ra từ Black Magic Plate kia. Người đứng chịu sào đầu tiên là Âm Tà Công, không biết lúc nào lão đã biến thành vũng máu bị hút vào Black Plate. Lực thôn phệ bây giờ đã tăng gấp 10 lần lúc nảy, xác của hai con quái thú cũng bị hút đến, biến mất không trông thấy.

Lần này Nhất Thành không may mắn, lực hút quá mạnh. Cái cây và gò đất bị thổi tung lên trời. Nhất Thành cũng không thoát số kiếp, liền bị hút bay về phía tấm thẻ đen kia.

Trong lòng Nhất Thành lúc này không sợ hãi mà thở dài. “Mới sống dậy mà sắp đi đời nữa rồi. May mắn lúc nảy xem xi nê cũng đã mắt.” Hắn không nghĩ là mình có thể sống sót được. Đến lão già mạnh mẻ kia cũng biến thành vũng máu, bị hấp thụ không còn cặn bả, huống chi là hắn đây.

Ngay khi hắn bay đến gần, đâm đầu vào tấm thẻ đen thì trước mi tâm Nhất Thành bỗng lóe lên một vầng sáng vàng. Ánh sáng vàng nuốt chửng tấm Black Plate đang lơ lững giữa không trung kia. Trước mắt Nhất Thành bổng nhiên tối sầm lại. Oán khí, bầu trời u ám tĩnh lặng đi.

Từ trên người Nhất Thành máu tươi phun ra tung tóe, giống như những mũi tên cực kỳ nhỏ bé, lấy thân thể hắn làm trung tâm, điên cuồng bắn ra chung quanh. Thậm chí những tảng đá những gốc cây lớn cũng bởi vì huyết vũ đầy trời bắn vào tạo ra từng lỗ thủng. Tất cả những thứ này Nhất Thành cũng không hề hay biết gì. Lúc này không ai biết hắn đã chết hay chỉ bị hôn mê.

Trong màn đêm u tối, oán khí ngập trời, cả Huyết Luyện Cốc như lâm vào tử địa. Ở giữa một vùng đất trống, cây cối đổ ngổn ngang khắp nơi, toàn thân Nhất Thành đầy máu đen, cả người nằm giữa vũng máu, tựa hồ giống như ăn phải độc dược loại bom, cuối cùng bị nổ tan xác mà chết. Điều kì diệu là xung quanh hắn, những đường tơ máu màu đỏ từ các hố nước nhỏ trong Huyết Luyện Cốc đang lơ lẫn tràn vào cơ thể hắn.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Nhất Thành từ từ tỉnh dậy, lại không biết xảy ra chuyện gì. Chỉ biết bản thân mình nằm trong vũng máu, một mùi ô uế truyền ra từ cơ thể hắn.

- Ta không chết? Nhất Thành lẩm bẩm.

Nhất Thành lúc này mới bắt đầu hồi tưởng lại sự việc lúc nảy, cái thẻ đen kia bị ánh sáng từ mi tâm hắn nuốt chửng. Khi tấm thẻ đen bị nuốt, lực thôn phệ mất đi. Hắn ngã đập đầu rất mạnh rồi lâm vào hôn mê. Sau khi hôn mê xảy ra chuyện gì hắn không biết. Nhưng mà hắn thật sự không có chết.

Lúc hắn định đứng dậy, Nhất Thành liền cảm được có chút không ổn, hắn loạng choạng suýt ngã. Hắn thấy cả thân thể như nhẹ đi rất nhiều. Đây là chuyện gì? Cơ thể rất thoải mái, phóng tầm mắt ra xa, hắn thấy mọi thứ rõ ràng hơn rất nhiều. Tai thì nghe bốn phía, dù ở đây không có gì nhưng hắn nghe thấy tiếng gió rất rõ ràng.

- Đây là trong truyền thuyết tẩy kinh phạt tủy sao! Cảm giác này thật thoải mái.

Dù không biết chuyện gì, nhưng hắn có thể đoán được một chút từ dấu vết trên cơ thể hắn. Tinh thần sảng khoái, hắn liền chạy nhảy khắp Huyết Luyện Cốc vận động cơ thể, hết đấm thì đá.

Trong lúc hắn đang cao hứng bừng bừng, Nhất Thành thấy cách mình khá xa có một đám hắc sắc quang mang lớn đang tiến về phía hắn. Đám hắc sắc phêu phù phía trên mặt đất.

Nhất Thành nhìn chầm chầm về phía hắc sắc quang mang đang đến kia. Nhất thời sắc mặt của hắn đại biến. Có một đoàn hắc sắc quang mang trên không tách ra. Chia ra vô số hắc quang đoàn nhỏ, chúng biến thành hình người trên tay mang theo vũ khí. Vũ khí kia cũng màu đen, từ hắc sắc quang mang biến thành. Chúng như u hồn phiêu phù trên đất, cặp mắt là những lỗ hổng không có tròng đang nhìn Nhất Thành.

- U Hồn

Trông đầu Nhất Thành xuất hiện ngay đến hai từ này. U hồn đại bộ phận vô hại, chỉ đơn thuần vô tri, nếu không công kích chúng. Chúng sẽ không làm gì con người cả. Chúng quá yếu để cho người có phép thuật để ý đến. Nhưng trong đám khí đen kia, lúc này hắn thấy một đám bóng nho nhỏ. Còn có một đám lưa thưa những sợi tóc trắng.

- Tiểu quỷ cùng Lệ Quỷ.

Người ta thường nói tiểu quỷ khó chơi. Lệ Quỷ toàn thù hận, đến lúc đạt đến Ác quỷ thì chỉ biết giết chốc. Trong trí nhớ kiếp này, thôn nhỏ nơi hắn sống gặp Ác Quỷ tấn công. Chỉ có một mình hắn sống sót chạy thoát. Vậy mới biết bọn quái dị này nguy hiểm thế nào. Nhất thành quay đầu chạy. Vừa nảy hắn quá vui mừng, quên mất trời tối ở thế giới này rất nguy hiểm. Sơ ý gặp phải quái dị mạnh mẽ thì đi đời như chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.