Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 17: Chương 17: Phép Thuật Thất Truyền




Để niệm được ma thuật cần phải dùng tới Năng lượng phép thuật trong linh hồn mỗi người. Mỗi ma pha pháp sư có một bình chứa ma thuật trong linh hồn của họ. Tuỳ vào thiên phú, mới biết chính sát bình chứa mỗi người có dung lượng bao nhiêu? Sau khi kích hoạt bình chứa năng lượng phép thuật, thẻ Magic Plate sẽ được hình thành. Phép Thuật đầu tiên học được chính là căn cơ sau này của mỗi ma pháp sư. Nếu muốn thay đổi thì có thể nhưng cũng mất nhiều thời gian.

Nhất Thành đưa mắt nhìn quanh, tất cả mọi người đều nhận được sách phép thuật của mình. Đủ các loại màu sắc, tỏa ra các loại ánh sáng khác nhau. Mà trên tay hắn lúc này là một cuốn sách rất bình thường. Hắn thở dài, sao lúc nào cũng khác người như vậy.

“Phế vật!”

Nhất Thành nhìn về phía sau lưng, có một tên ăn mặt sang trong. Rất nhiều người vây quanh tung hô hắn. Lúc này tên kia đang nhìn trên tay của Nhất Thành tỏ ra khinh bỉ.

“Tô Công Tử, chấp nhất những tên này làm gì? Chắc lại dùng quan hệ để vào thư viện chứ gì? Loại người này mà cũng được vào thư viện, thật làm xấu mặt mọi người.”

“Đúng,...Đúng.”

Một đám người sau lưng Tô Công Tử kia liền hùa theo, nịnh bợ, lên tiếng xúc phạm Nhất Thành. Nhất Thành thì cười khẩy, hắn chả quan tâm một đám này.

“Cười cái gì? Phế vật như người nên cút khỏi thư viện. Thật sự không nghĩ thư viện lại nhận loại phế vật này. Vậy mà dám cười khinh bỉ chúng ta.” không ngờ vừa nói xong thi tên Tô Công Tử định động thủ.

“Ở ma pháp các, cấm đánh nhau, nếu không các ngươi sẽ bị đuổi khỏi ma pháp các. Ta cho các ngươi ở đây tìm hiểu phép thuật chứ không phải là gây chuyện. Kẻ nào con ồn ào, đều bị trục xuất khỏi thư viện.”

Giọng nói viện trưởng vang lên, nói là rời khỏi nhưng chắc chắn lão vẫn đang quan sát mọi việc trong này.

“Ngươi chờ đó!”

Bọn kia liền giải tán, nhưng trước khi đi còn để lại lời hung ác với Nhất Thành. Nhất thành lắc đầu cười khổ, thật sự là hết nói nổi. Đi đâu cũng gặp trẻ trâu thế này cả. Rảnh thì đi tu luyện, thế mà cứ kiếm chuyện với hắn.

“Huynh đệ, ta nghe nói là tên kia đến từ Tô gia. Bọn họ rất mạnh. Hình như hắn là người được gia tộc truyền thừa. Từ nhỏ đã mang trong mình danh thiên tài nên chả xem ai ra gì. Huynh đệ cẩn thận một chút.”

Từ lúc nào bên cạnh Nhất Thành đã xuất hiện một tên mập. Mặt tròn như bánh bao, cổ liền vai. Đặt điểm là tay dài hơn bình thường. Mắt to nhưng có vành đen, như mấy ngày không ngủ. Chả khác gì một con gấu trúc. Trên tay tên này đang cầm sách phép thuật màu vàng đậm. Chắc chắn đây là sách ma pháp loại thổ. Có thể thấy đẳng cấp rất cao, màu vàng càng đậm thì ma pháp càng mạnh.

“Huynh đệ tên gì? Nói chuyện với ta không sợ kết thù với bọn họ sao?”

“Hừ.. kết thù từ lâu, lúc mới đến tên kia đã gọi ta là tên béo, phế vật. Hống hách không ai chịu nổi. Ta thật sự muốn đánh hắn một trận. Àh, ta tên là Nhân Nhất Nam, gọi ta Mập mạp là được. CÒn huynh đệ tên gì? đến từ đâu?”

“Ta là Nhất Thành, đến từ Đại Càn Quốc.”

Mập mạp suy nghĩ một chút rồi nói,

“Đại Càn Quốc, là một nước nhỏ, cách cũng không xa thư viện. Lần này nghe nói thư viện tổ chức khảo nghiệm ở đó. Nhưng không phải vì vậy mà thư viện hạ thấp mức khảo hạch. Thú vị là tại sao huynh đài nhận được sách đó. Màu sắc và mức tỏa sáng đại diện cho thuộc tính và cấp bật. Sách huynh lại có màu đen với lại rất cũ kỉ nhìn qua thì đây là sách phép thuật cơ sở. Chỉ là loại sách phép thuật thông thường. Thật Kỳ lạ!”

“Uh, ta cũng không hiểu. Haizz, không nghĩ nhiều nữa, ta không thể vứt bỏ sách này bây giờ được. Chúng ta nên tập trung tìm hiểu. Chỉ có mười ngày. Đừng bỏ lỡ cơ duyên.”

Nhanh chóng hai người tìm chỗ ngồi rồi tiến vào nhập định. Nhất Thành mở sách thì tâm thần bị kéo vào trong sách. Trước mắt hắn bây giờ là một biển máu. Tất cả là máu, không có thì khác. Trên trời thì hắc ám, cả bầu trời đen kịt, như sắp sụp đổ. Nhất Thành cảm giác mình như đang lạc vào địa ngục, một cảm giác khủng bố đè nén trong lòng hắn. Nơi này đáng sợ gấp trăm lần Huyết Luyện cốc, mà hắn sống lại.

Ngay lúc hắn sững sờ thì phía xa xa, những dòng chữ vô nghĩa hiện lên trên không. Nói là chữ vì có khoảng cách, nói là ký hiệu vì chúng chỉ là những đường nét. Nó như đang diễn tả một loại ngôn ngữ khó hiểu và bí ẩn nào đó. Nhất Thành nhìn đến ngớ ngẩn, tâm thần Nhất Thành như lạc vào từng đường nét kia như không có đường ra.

Không biết bao lâu, Nhất Thành tĩnh lại. Trên tay sách ma pháp đã biến mất. hắn Nhìn một lượt thì hắn vẫn ở ma pháp các.Tên Mập Mạp vẫn ngồi cách hắn không xa. Cuốn sách trên tay lập lèo quang mang màu vàng nhạt, lúc sáng lúc tối.

“Trí Tuệ Thẻ, đã qua bao lâu rồi?”

“Đã qua ba ngày kể từ lúc túc chủ nhập định. Có vẻ như túc chủ vừa nhặt được bảo vật.”

“Vậy sao? Ý ngươi là phép thuật trong sách này? Nhìn có vẻ thú vị nhưng không biết là loại phép thuật tà ác này sao lại nằm trong ma pháp các của thư viện?”

“Túc chủ sai rồi, phép thuật không phân biệt chính tà. Chỉ có con người mới là có ác nhân và thiện nhân, nếu ký chủ dùng phép thuật cứu người thì là chính. Nếu hại người là tà. Chính tà là cách nói của loài người chỉ các loại nguy hại đến họ. Chứ mỗi vật chất trên thế gian này đều không chính không ta.”

“Uh, ngươi nói đúng! Thời gian tới có lẽ ta sẽ dùng để tìm hiểu sâu hơn về phép thuật này. Loại phép thuật này chắc là phép thuật thất truyền nhỉ?”

“Túc chủ đã đoán đúng, đúng là phép thuật thất truyền. Kỷ chủ nên cẩn thận khi sử dụng, tác dụng phụ có thể sẽ gây nguy hiểm đến ký chủ. Thậm chí huỷ diệt ký chủ nếu lạm dụng loại phép thuật này.”

Nhất Thành gật đầu, bỗng nhiên hắn thấy sách trên tay tên mập rực sáng rồi biến mất. Mập mạp tĩnh lại, mắt hắn còn lấp léo màu vàng quang. Hắn quay đầu nhìn Nhất Thành cười cười.

“Thế nào? Nhanh như vậy đã ghi nhớ hết rồi?” Mập Mạp hơi bất ngờ nhìn về phía Nhất Thành hỏi.

“Uh, ta mới tĩnh lại không lâu. Mập mạp ngươi đạt được chỗ tốt cực lớn nhỉ. Phép thuật hệ thổ phải không? Cấp bậc gì thể?” Nhất Thành khá tò mò về tên mập này. Nhìn thì tên mập bình thường nhưng thiên phú cực cao. Mới ba ngày đã ghi nhớ hết phép thuật hệ thổ kia.

“Hi...hi...hi Ta đạt được Thổ Thuật, phép thuật thuộc nguyên tố tự nhiên, cho phép người dùng thao tác đất đá và các khoáng chất trong đất. Có thể nói là phép thuật cổ đại. Còn huynh đệ ngươi là phép thuật gì?”

Nhất Thành sửng người, Thổ Thuật, giống vị sư huynh Bạch Tư Thương, không gian phát triển rất rộng. Có vẻ còn mạnh hơn chính là thao túng được cả các khoáng chất. Tu luyện phép thuật không chỉ xem là phép thuật mạnh hay yếu. Mà còn xem là người nào thao túng và tay nghề sử dụng phép thuật đó.

“Chúc mừng mập mạp ngươi, phép thuật này rất hợp với cấu trúc cơ thể của ngươi. Ta nhận được chỉ là phép thuật thường thôi, cấp bậc gì thì không có nói đến Hi...hi….hi.”

Nhất Thành cười hi..hi..hi châm chọc mập mạp. Hắn béo, thêm tu luyện thổ thuật, rất phù hợp. Hắn không thể nói ra phép thuật hắn học được nếu không, có khi sẽ bị tên này tưởng nhầm hắn là ma quỷ.

Thấy nụ cười kia của Nhất Thành, Mập Mạp muốn đấm cho hắn một cái. Rất ti tiện. Mà trong lòng Mập Mạp bây giờ rất hiếu kỳ phép thuật mà Nhất Thành học được. Hắn có cảm giác Nhất Thành này rất không đơn giản chút nào.

“Mập mạp, còn vài ngày nữa mới đến mười ngày. Chúng ta nên Nhanh chóng lĩnh ngộ. Sau đó còn phải đánh thức nguồn sức mạnh ma pháp trong người, tạo Magic Plate.”

Nhất Thành nhắc nhở rồi ngồi tĩnh tâm. Hắn muốn nhanh chóng tìm hiểu, nó có lợi cho việc tạo Magic Plate và kích hoạt bình chứa ma pháp trong linh hồn.

“Trí Tuệ thẻ, ta muốn dùng vật chất điểm để tăng khả năng lĩnh hội phép thuật. Có đủ điểm không?”

“Túc chủ hiện giờ có bốn mươi điểm vật chất, cần ba mươi điểm để nhập môn phép thuật thứ nhất. Túc chủ có muốn sử dụng ba mươi điểm để nhập môn phép thuật thứ nhất?”

“Sử dụng”

Nhất Thành không do dự, hắn thấy rất đáng. Đây là phép thuật thất truyền, phép thuật này sẽ giúp hắn trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Nhất Thành tiến vào trạng thái không minh cực nhanh. Dưới sự trợ giúp của Trí Tuệ Thẻ, hắn nhanh chóng tìm hiểu phép thuật mà người người khiếp sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.