Quả Táo Nhỏ

Chương 17: Chương 17: Về sau đừng uống rượu nữa




Lúc rời quán bar cũng đã gần mười một giờ đêm. Đóa Miên đã tỉnh táo hơn phân nửa, nhưng đầu óc vẫn có chút choáng.

Cô đưa tay xoa xoa má, nóng hổi.

Cận Xuyên vẫy một chiếc tãi, gọi Đóa Miên ngồi vào ghế phía sau rồi anh cũng nhanh chóng kéo cửa bên kia ra ngồi xuống.

"Hai vị đi đâu?"

Cận Xuyên ghé mắt nhìn Đoá Miên: "Ở đâu?"

Nghe vậy, Đóa Miên vô ý thức nói ra địa chỉ nhà, máy giây sau mới phản ứng kịp, cô sửng sốt: "Cậu muốn tiễn tớ về nhà à?"

"Ừm." Anh từ từ nhắm mắt, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, sắc mặt nhàn nhạt, dáng vẻ lười nhác.

Cô có chút xấu hổ, chần chừ nói: "... Thật ngại quá, làm phiền cậu rồi."

Cận Xuyên mắt cũng không nhìn: "Con mẹ nó, cậu đã mang đến quá nhiều phiền phức cho tôi rồi, lần này là còn ít."

"..." Đại gia, cậu cần gì phải thẳng thắn như vậy?

Đóa Miên im lặng.

Về sau, trên cả đoạn đường, không ai nói chuyện với ai, không gian rất yên tĩnh.

Chừng mười phút sau, xe taxi dừng lại. Đóa Miên đẩy cửa xuống xe, hít sâu, chuẩn bị cảm ơn rồi nói tiếng hẹn gặp lại với vị đại gia kia. Ai ngờ vừa quay đầu lại, đối phương đã đứng trước mặt cô.

Đóa Miên không biết làm sao: "... Nhà cậu cũng ở gần đây sao?"

Cận Xuyên: "Không."

Cô nhíu mày: "Vậy tại sao cậu lại xuống xe cùng tớ?"

"Đưa cậu về nhà."

Đóa Miên khóe môi giật giật, đưa tay chỉ chỉ vào khu chung cư đối diện: "... Nhà tớ ở chỗ này, đi vài bước liền đến."

"Ừm."Phản ứng của anh rất lãnh đạm.

"... Cậu muốn đưa tớ đến cửa sao?" Đóa Miên ý thức được điều gì đó, xua xua tay: "Không cần, thực sự không cần, ở đây đã rất an toàn rồi. Hiện tại đã khuya, cậu về sớm nghỉ ngơi một chút."

Cận Xuyên mở to mắt nhìn cô, ngữ khí nhàn nhạt: "Ăn nhiều quá nên đi dạo, không được sao?"

Đóa Miên sững sờ.

Được, được, được. Đương nhiên, lão gia cậu nói Trái Đất là cái bánh cũng đúng.

Đóa Miên không mang theo thẻ ra vào, thời gian lại quá muộn, ông bảo vệ An đại thúc lại gọi nửa ngày không dậy. Cô bát đắc dĩ, chỉ có thể đi từ cửa phụ vào.

Kỳ thật, cửa phụ đến nhà Đóa Miên gần hơn, nhưng con đường này đèn đã hỏng, trời tối như mực, cho nên lúc cô học tối sẽ không đi đường này.

Cũng may, lúc này cô không phải đi một người.

Nghĩ một lúc, cô liếc nhìn người bên cạnh.

Đêm nay trời nhiều mây, không có trăng, cũng chẳng có đèn. Trong tầm mắt chỉ có một mảnh hắc ám. Cận Xuyên chậm rãi đi từng bước, môi khẽ mím, thở ra một làn khói trắng.

Lại là khói...

Anh có biết hút thuốc nhiều sẽ gây nguy hiểm đến cơ thể không? Cô nhíu mày, thu tầm mắt lại.

Bỗng nhiên.

"Hôm nay là lần đầu tiên uống rượu?" Trong bóng tối, thanh âm trầm thấp của anh vang lên.

Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng ngữ điệu của anh lại tầm tầm, cả đoạn không có lấy một chút chập trùng nâng tông, giống như một câu trần thuật chứ không phải là câu hỏi.

Đóa Miên trì trệ vài giây, yên lặng: "... Ừ."

"Về sau đừng uống rượu nữa."

"..." Hả? Cô trừng mắt nhìn, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Cận Xuyên mất kiên nhẫn: "Có nghe thấy không?"

Tất nhiên là nghe được. Nhưng mà, giọng điệu của cậu có chút điểm kì quái.

Đóa Miên trong lòng khó hiểu, hơi nhíu mày, cô chần chừ vài giây mới trả lời: "Tớ biết tửu lượng của mình không tốt, sẽ chú ý."

Cận Xuyên cuối cùng cũng đưa cô đến trước cửa nhà.

Anh đốt thuốc, đưa mắt nhìn hình bóng tinh tế biến mất ở góc rẽ hành lang, quay người đi.

Trong nhà tối như mực.

Đóa Miên không thèm đổi giày chạy nhanh vào phòng ngủ, mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu.

Cận Xuyên đã đi xa, hòa mình vào bóng đêm tối tăm.

"..." Cô đóng cửa sổ lại, ngồi lên giường. Phút chốc nghe thấy điện thoại vang lên.

Đóa Miên nhìn tên người gọi, là Trương Hiểu Văn.

"Alo."

"Cậu về nhà chưa?" Trong điện thoại, âm thanh có chút sốt ruột.

"Ừ, tớ vừa về." Đóa Miên cười cười: "Cậu đừng lo lắng."

Nghe vậy, Trương Hiểu Văn thở phào nhẹ nhõm: "Vừa rồi Cận Xuyên gọi điện cho tớ nói cậu uống nhiều quá, làm tớ bị dọa sợ, lúc sau lại nói cậu đã tỉnh táo lại... Này, Đóa Miên, tại sao đêm hôm khuya khoắt, cậu lại ở cùng với Cận Xuyên?"

"Trước đó tớ giúp cậu ấy một chuyện, cậu ấy mời tớ ăn cơm."

"Hóa ra là vậy, dù sao cậu đã an toàn là tốt rồi." Trương Hiểu Văn dừng vài giây, có chút do dự nói: "Không phải trước kia cậu nói Cận Xuyên có bạn gái sao? Bây giờ hai cậu lại đi ăn cùng nhau, liệu bạn gái cậu ta có tức giận không?"

Đóa Miên cứng đờ, gượng cười nói: "... Hình như không quá phù hợp, về sau tớ sẽ chú ý."

"Ừm."

Cũng không lâu sau, Trương Hiểu Văn liền cúp máy.

Sau khi điên cuồng trong quán bar, Đóa Miên nửa tình nửa say trong đầu miên man nghĩ. Về sau, cả một tuần lễ, trong điện thoại của cô luôn vang lên lời ca quen thuộc của bài hát "Truy mộng xích tử tâm".

Cô thậm chí còn đem cả lời bài hát chép vào một quyển vở.

Trên đời, bài hát êm tai nhiều vô số kể, nhưng những bài có thể khiến người ta sinh ra một loại đồng cảm lại ít vô cùng.

Đóa Miên cảm nhận được ở "Truy mộng xích tử tâm" một sự thèm khát tự do mãnh liệt.

Đó chính là món quà mà Cận Xuyên tặng cho cô.

Không ai bỉ nổi, không sợ thế tục.

Cũng như anh.

Cuối tháng chín, sắp đến Quốc Khánh*, toàn trường từ năm nhất đến năm ba cơ bản đều ở trạng thái "bỏ bê học tập". Chuông báo hết giờ tự học vang lên, Lục Dịch trực tiếp nhảy lên ghế, quơ áo đồng phục hô to: "Nghỉ!"

(Quốc Khánh của Trung Quốc là 1-10)

Tiếng hô như kèn báo, khiến cho toàn lớp học bùng nổ, ầm ĩ.

Trương Hiểu Văn nhét mấy quyển tiểu thuyết vào cặp sách, hào hứng hỏi Đóa Miên: "Ngày nghỉ đã sắp xếp thế nào rồi?"

Đóa Miên méo miệng, bất lực trả lời: "Mẹ tớ xin thầy dạy kèm tại nhà."

"Gia sư sao?" Trương Hiểu Văn nhíu mày: "Cậu không phải đã đi học ở trung tâm luyện thi rồi sao? Cớ gì lại còn phải học gia sư nữa?"

Đóa Miên nói: "Ở tiểu khu của tớ có một bạn học cùng tuổi đã học xong quyển "Toán học cao đẳng" rồi. Mẹ tớ không biết nghe ở đâu, sau đó liền tìm cho tớ gia sư, muốn tớ học trước."

Nghe vậy, Trương Hiểu Văn sặc máu: "Cậu cũng nghe lời quá. Đổi lại là mẹ tớ, tớ thể nào cũng cùng bà ấy một trận không yên."

Đóa Miên bất đắc dĩ cười.

Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu.

Trương Hiểu Văn cùng mấy bạn học tiện đường về cùng.

Lục Dịch ngồi phía trước quay đầu lại, cảm thán: "Đóa Miên, mẹ cậu quản thế này. Vậy mai sau, đến cả ăn uống bà ấy cũng không tha cho mà xem."

Đóa Miên trợn mắt, chọc chọc vào vai cậu ta: "Đại ca không cần mỉa mai, tớ với cậu không khác mấy. Chẳng phải mẹ cậu cũng như thế sao?"

Lục Dịch bị chẹn họng, thở dài: "Haiz... Cá mè một lứa." Nói xong, cậu rất tự nhiên đưa tay xoa đầu cô.

"Này!"

"Vì tớ với cậu vô cùng hợp nhau, tớ quyết định tối nay sẽ dẫn cậu đi đánh PUBG. Lúc tớ lên sẽ nhắn tin cho cậu."

"..." Lấy kĩ năng của cô bây giờ, ai dẫn ai đi còn chưa biết đâu... Đóa Miên từ trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, vừa muốn phản bác lại nghe thấy tiếng loảng xoảng từ phía sau.

Cận đại gia đang kéo ghế.

Đằng sau, Cận Xuyên biểu cảm lạnh lùng, một tay cầm balo khoác lên vai, lạnh lùng nhìn cánh tay Đóa Miên đặt trên vai Lục Dịch, lại lạnh lùng nhìn cánh tay Lục Dịch đặt trên đầu Đóa Miên. CUối cùng anh thu mắt lại, không nói gì.

"..."

Là ảo giác sao?

Làm sao cô lại cảm thấy vị đại gia này có chút ghê sợ nhỉ?... Ai chọc anh? Đóa Miên nghi ngờ gãi đầu một cái.

Thời hạn nghỉ Quốc Khánh bắt đầu.

Gia sư mà mẹ Đóa mời về cho Đóa Miên là một cô giáo nổi danh của một trường trung học nghiên cứu sinh, tướng mạo thanh tú, giản dị, đeo một cặp kính cận màu đen, tên gọi Trần Thư Thải.

Trần Thư Thải rất thông minh, thành tích nổi bật, cũng rất kiên nhẫn, Đóa Miên liền cảm thấy vô cùng sung sướng.

Mỗi ngày, chương trình học cũng không quá nhiều.

Khi có thời gian rảnh, Trần Thư Thải sẽ cùng cô nói chút chuyện về cuộc sống thời đại học.

"Đại học cùng cao trung không giống nhau. Đại học tương đối tự do, ngoại trừ học tập, sinh viên còn được tham gia rất nhiều câu lạc bộ. Ở nơi đó, em sẽ tìm thấy rất nhiều người có cùng chí hướng với mình."

Đóa Miên cảm thấy cái "tự do" mà Trần Thư Thải nói rất hiếu kì: "Vậy cô có tham gia câu lạc bộ nào không?"

Trần Thư Thải cười ngại ngùng một lúc rồi đáp: "Câu lạc bộ E-sport."

Đóa Miên ngơ ngẩn: "Thi đấu điện tử?"

"Đúng." Trần Thư Thải xấu hổ: "Cô từ bé đã học đàn dương cầm, cho nên tay rất nhanh, lúc học đại học chơi game tương đối có thiên phú... Một học trưởng năm hai có chiến đội còn mời cô gia nhập."

"Oa!" Đoá Miên mở to mắt: "Em chưa từng thấy một nữ game thủ chuyên nghiệp nào, cô thật lợi hại. Vậy cô có gia nhập chiến đội đó không?"

"..." Trần Thư Thải lắc đầu, sự buồn bã nơi khóe mắt khó có thể che dấu: "Bố mẹ cô... không hiểu rõ lắm về cái nghề game thủ này nên không ủng hộ. Họ thấy thành tích của cô cũng không tệ, không thể bởi vì chơi game mà làm trễ nài tiền đổ của mình..."

"Họ cảm thấy sao?" Đóa Miên nhíu mày: "Tiền đồ của cô, vì cái gì mà không để cho cô quyết định."

Trần Thư Thải cười khổ, sau đó trả lời rất văn chương: "Khả năng cô là vì không có dũng khí chống lại cả thế giới để theo đuổi ước mơ..."

Cho nên cô đành lựa chọn thoả hiệp.

Ngày hôm nay, bài tập Đại số đã làm xong.

Trần Thư Thải ra khỏi phòng, tìm mẹ Đóa trao đổi tình hình học tập.

Đóa Miên trầm mặc vài giây, lấy điện thoại ra mở Weibo, ấn vào chiến đội MYS, lại tìm đến bài viết có nhiều lượt thích nhất kia.

Cô lướt xuống một chút nữa, nhìn thấy dòng bình luận: Năm ngoái Broken vì tham gia SLI Ukraine mà bỏ thi đại học...

Cô bỗng nhiên cảm thấn, trên thế giới này, người như Trần Thư Thải nhiều vô kể, người như Broken lại càng khó kiếm.

Nhìn màn hình điện thoại, Đóa Miên có chút thất thần. Đúng lúc này, có người gọi đến. Cô giật mình kêu một tiếng, mắt nhìn dãy số xa lạ.

Do dự một chút, cô ấn nhận, ngữ khí thăm dò: "... Alo?"

Đóa Miên vạn lần không nghĩ tới, một giây sau, trong điện thoại truyền ra hai chữ lạnh nhạt: "Ở đâu?"

Là Cận Xuyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.