Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít

Chương 24: Chương 24: Thư ký




Lâm Nhan gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của Từ Du Du là Long Thiên, nói rõ mục đích, đồng thời hi vọng đối phương có thể cho một cuộc hẹn để gặp mặt.

Có lẽ cô sẽ phải dùng chút thủ đoạn, cho nên có mấy lời không thích hợp nói trong phòng giáo viên.

Nghe rõ mục đích của cô, người giáo viên họ Long này đột nhiên mất kiên nhẫn trong nháy mắt, Lâm Nhan lập tức căng thẳng, hạ giọng nói: “Thầy Long, thầy yên tâm, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của thầy, chuyện này... Cũng là công việc của tôi mà thôi, thầy chỉ cần ra ngoài gặp chút là được rồi.”

“Được rồi.” Bên kia đáp lại với giọng hết sức miễn cưỡng, điều này lại làm Lâm Nhan thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự rất sợ không hoàn thành được nhiệm vụ đầu tiên mà boss giao.

Tạm biệt ghế nhà trường đã lâu, Lâm Nhan đang nghĩ xem người giáo viên họ Long này sẽ là một người nhu thế nào, chỉ là vừa mới gặp được người thật, cô mới phát hiện, thiết lập của bản thân về một thành phần trí thức hào hoa phòng nhã, hay là một ông chú hói đầu đều sai cả.

Đây là một... Thanh niên thoạt nhìn rất ôn hòa.

Lâm Nhan nghĩ, người như thế này trông không giống một giáo viên, mà càng giống một sinh viên đại học, bởi vì quá mức hiền lành, nên nhìn như là chưa được xã hội mài giũa. Nhưng theo tin tức của cô, Long Thiên vừa hay cũng là một giáo viên mới ra trường.

Suy nghĩ số hai của cô là, người này ắt hẳn phải rất dễ nói chuyện.

Lâm Nhan hẹn trong một quán cà phê, làm người mời, cô lộ rõ ra mục đích mình đến, “Thầy Long, tôi hi vọng thầy có thể giúp thuyết phục Từ Du Du chuyển trường, đây là chút thành ý của tôi.”

Nói, cô đem một túi giấy nhỏ bỏ lên bàn, bên trong là một chiếc kẹp cà vạt của một nhãn hiệu nổi tiếng.

Long Thiên liếc mắt nhìn, cười cười: “Tôi không dùng đến thứ này, hơn nữa tôi lại còn là một giáo viên, thì lại càng không nên nhận.”

Lâm Nhan chỉ cảm thấy nụ cười này hết sức đẹp, hơn nữa khi cười rộ lên, khí chất hiền lành trên người hắn liền nhạt nhiều lắm, giống như sương mù trong rừng rậm tản đi, lộ ra một góc nanh vuốt dữ tợn.

Làm thư ký của tổng giám đốc, Lâm Nhan từng gặp qua vô số người, trực giác của cô cho hay giáo viên họ Long này không hề đơn giản như những gì nhìn qua.

Thu lại quà tặng, Lâm Nhan cũng lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp, “Là do tôi thất lễ, thế nhưng thầy Long à, thầy làm giáo viên thầy phải biết để Từ tiểu thư vào học ở Saint de ya, chính là để tốt cho em ấy.”

“Ừ.” Long Thiên nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười nghe cô nói xong, khen: “Cà phê ở đây ngon lắm.”

“Thầy Long!”

“Đây là chuyện của chính bản thân Từ Du Du.” Long Thiên không nhìn cô, như là đang suy nghĩ những chuyện khác, “Tôi là giáo viên, tôi tôn trọng quyết định của học sinh mình.”

“Nhưng mà em ấy còn trẻ, không biết được đâu mới là tốt cho mình...”

“Vì thế?” Long Thiên nhìn nhẹ cô một cái, lời nói vẫn cứ chậm rãi như trước, “Người có thể quyết định thay cô bé chỉ có cha mẹ của cô bé, không phải cô, cũng không phải tôi.”

Lâm Nhan hít sâu một hơi, cô biết mình đã thua vị giáo viên này rồi, tâm trạng cô lên lên xuống xuống, mà Long Thiên thì không.

“Hơn nữa tôi nói.” Long Thiên nhìn cô, trên mặt lộ ra chút tò mò, nhưng mà chút tò mò này nhìn có chút giả, Lâm Nhan đành cố gắng coi nó thành tò mò, “Tổng giám đốc của các cô sao lại rảnh thế cơ chứ, cứ phải quan tâm nghiệp học của một cô bé không quen không biết, đáng lẽ hắn phải rất bận mới đúng?”

“Chuyện này...” Kỳ thực Lâm Nhân cũng không hiểu vì sao tổng giám đốc muốn quan tâm đến chuyện này, chỉ là boss giao việc và cô thì làm theo.

“Cô không cảm thấy tổng giám đốc mà như vậy là có chút vấn đề hay sao?” Long Thiên lại nói. “Công ty của các cô bây giờ đang gặp rắc rối đúng chứ, tống giám đốc lại đi quan tâm chuyện khác, sẽ không ảnh hưởng đến công ty của các cô chứ?”

“Hình như...”

“Đáng lẽ ra cô phải là trợ thủ đắc lực bên cạnh hắn mới đúng.” Long Thiên nói tiếp, “Cô không đi giúp hắn xử lí chuyện của công ty?”

Lâm Nhan: “Tôi...”

“Bây giờ đã biết phải làm cái gì chưa?” Long Thiên nhìn đôi mắt của cô, âm thanh vừa dịu dàng vừa dễ nghe, như một cơn gió mát lọt vào tai.

Lâm Nhan sửng sốt mất một lúc, tỉnh táo lại rất nhanh, phải rồi, Kim Vũ đang bị điều tra, làm thư kí của tổng giám đốc Kim Vũ, cô đang làm cái gì thế này? Thế mà cô lại đi quan tâm nghiệp học của một cô bé cấp ba, tổng giám đốc nghĩ không thông, cô cũng nghĩ không thông nốt sao?

Làm thư kí tổng giám đốc, bản thân lại phạm vào loại sai lầm này, không thể tha thứ được hoàn toàn không tha được!

“Soạt” một tiếng đứng dậy, Lâm Nhan cúi đầu thật sâu trước mặt Long Thiên: “Cảm ơn thầy đã nhắc nhở, tôi đã biết phải làm gì rồi, rất xin lỗi khi đã làm phiền thầy.”

Nói xong Lâm Nhan như một cơn gió, nói tạm biệt liền đi khỏi tiệm cà phê, đạp giày cao gót sát khí đằng đằng lao tới công ty.

Long Thiên chầm chậm uống xong cà phê, liền chầm chậm nhìn thời gian đứng lên, vẫy một chiếc taxi.

“Cậu đẹp trai đi đâu?” Chú lái xe nhô đầu ra hỏi hắn.

Long Thiên lễ phép mỉm cười: “Cao ốc Kim Vũ.”

Xem ra Nam Cung Uyên dù có bận cũng có thể có dư thời gian ra quan tâm Từ Du Du, vậy hắn phải thẳng thắn một chút, giải quyết vẫn đề từ căn bản.

Ngay khi Long Thiên còn ngồi trên taxi, Lâm Nhan đã đến cao ốc Kim Vũ, cô gõ cửa phòng làm việ của tổng giám đốc, bước thẳng vào.

Nam Cung Uyên ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày: “Chuyện chuyển trường làm xong rồi?”

Lâm Nhan lắc đầu: “Xin lỗi boss, tôi cảm thấy bây giờ không phải lúc để chúng ta quản xem một cô bé nên học ở ngôi trường nào, lần này cục thuế làm căng, tuy công ty chúng ta không hề có chuyện trốn thuế, nhưng boss, rất có thể sẽ có người nhân cơ hội gây rối từ giữa, cố ý đưa nhược điểm của chúng ta cho cục thuế, chúng ta nhất định không được coi nhẹ.”

“Tôi đang hỏi chuyện chuyển trường.” Trong mắt Nam Cung Uyên, có lẫn sự tức giận.

“Boss! Bây giờ không phải là lúc quan tâm đến chuyện chuyển trường!” Lâm Nhan nhìn hắn, không có chút yếu thế nào, cô là thư ký của tổng giám đốc, nếu như tổng giám lạc lối, cô nhất định phải đem hắn kéo lại.

Nam Cung Uyên định nói cái gì, đột nhiên thấy váng đầu hoa mắt. hắn nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Đi ra ngoài.”

“Hi vọng ngài...”

“Đi ra ngoài!”

“Được, boss.” Lâm Nhan đi từng bước một ra khỏi phòng làm việc, đột nhiên lại có loại cảm giác bủn rủn, cô bừng tỉnh như là hiểu được mình vừa nói chuyện với người nào, lại còn dùng thái độ như thế nào để nói chuyện.

Thế nhưng mà cái cảm giác này, thật là má nó chứ phê!

Nam Cung Uyên đỡ bàn làm việc, vết thương lúc trước vẫn chưa khỏi hoàn toàn, bây giờ hắn đang cố nhìn để đến xử lí công việc, nghĩ nhiều thứ, tâm trạng kích động sẽ bị đau đầu.

Vẫn là dùng Tony tốt, Nam Cung Uyên đột nhiên xuất hiện suy nghĩ như vậy.

Về phần chuyện của Từ Du Du...

Điện thoại đột nhiên vang lên, là điện thoại nội tuyến của phòng tài vụ.

“Boss, bảng khai báo tài vụ chúng tôi đã sửa xong, cả công ty con cũng được tổng hợp trong đây, ngài có muốn qua xem hay không?”

Chuyện này can hệ đến chuyện hoạt động bình thường của công ty, bảng khai báo này là để đưa cho cục thuế kiểm tra, tuyệt đối không thể để xảy ra vấn đề.

Nam Cung Uyên nhịn choáng đầu, thấp giọng nói: “Đưa ra.”

*Việt Nam vô địch xong tui không về được nhà các cô ạ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.