Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước

Chương 581: Chương 581: Hokage: Gặp Mặt Học Trò




“ Greninja.. Sceptile.. Electivire.. Emboar.. Super Ariados.. Super Seviper..v.v...” (xem lại danh sách pokemon trong chương tổng hợp thực lực.)

Điểm danh một loạt các chiến hữu cũ, Lâm Phàm vui vẻ đều không ngậm được miệng.

Có bọn chúng tại, sợ gì không tung hành được nhẫn giới. Chỉ cần chakra đủ nhiều, đến lúc đó đem bọn chúng triệu hồi ra, hừ hừ!

Nghĩ đến đó, Lâm Phàm bắt đầu hì hục lấy ra từng ống máu, tô tô vẽ vẽ lên thông linh quyển trục của hắn.

Trên quyển trục vốn là chỉ có một rồng, một lợn, giờ ở các ô bên cạnh dần dần nhiều thêm các loại hình sinh vật khác.

Một con tắc kè, một con ếch, thêm một con lớn... v.v.

Đó đều là bóng dáng của đám pokemon được vẽ bằng máu tươi của bọn chúng...

...

“ Tại sao Iruka sensei lại để chúng ta chạy đến sâu trong rừng tìm kiếm ông thầy Jounin kia đâu? Không phải nói rằng sẽ gặp ở lớp học vào buổi chiều sao? Các đội khác đều là như vậy.”

“ Thật là phiền quá đi!”

“ Nhoàm nhoàm... rột rột...!!”

“ Ngươi không thể ngừng ăn một chút sao? Cẩn thận kinh động đến dã thú, nó liền biến ngươi thành thức ăn!!”

“ Nhoàm... nhoàm...rột rột...”

“ Nữ nhân thật là phiền phức mà!”

“ Hừ!”

“ Sắp đến chưa vậy.. ồ, hai ngươi mau nhìn, phía trước có kỳ quái sinh vật... hình như đó là một con lợn. Nhưng tại sao lợn lại đi bằng hai chân đâu?”

“ Không tốt! Ino mau tránh ra...”

Nhanh chân lẹ mắt, phản ứng siêu nhạy, Shikamaru lập tức nhận thấy tình huống không ổn, dùng thân mình húc qua, khiến cả mình và Ino văng qua một bên.

Xoẹt... oành...

Một vệt sáng màu hồng, như một thanh đao lưỡi liềm, bổ qua vị trí mà Ino vừa đứng.

Ino là được Shikamaru cứu thoát, nhưng cái cây đằng sau lại thành vật chịu tội.

Đao quang chém trúng nó, đem thân cây chẻ làm hai nửa, nổ tung, vụn gỗ bay đầy trời.

Ở cạnh bên, Choji dừng hẳn động tác ăn, gói khoai tây chiên rơi xuống đất, nghẹn họng và bắt đầu nấc cụt vì sợ.

Một chiêu < Psycho cut > tung ra, cảm thấy đối phương tỏa ra tràn ngập sợ hãi tâm ý, biết đối phương là yếu gà, không gây nguy hiểm, Grumpig mới không tiếp tục công kích.

Thay vào đó là sử dụng < Telekinesis >, đem đám yếu gà kia kéo ra khỏi bụi.

Bên nãy động tĩnh đánh gãy sự tập trung của Lâm Phàm vào việc vẽ triệu hồi đồ án.

Đợi quay đầu nhìn lại, đã thấy Grumpig hai mắt tỏa ra lam quang, đem ba thân ảnh nhỏ bé từ trong bụi kéo ra.

Ba thân ảnh bị đưa bay không trung, liên tục giãy dự, nhưng lấy sức mạnh của bọn họ là không thể tránh thoát sức trói buộc của kỹ năng mà Grumpig sử dụng lên người bọn họ.

“ Grumpig! Ngươi làm gì... mau buông đám nhóc ra!”

Lâm Phàm gầm lên, để cho Grumpig mau chóng dừng tay. Đồng thời nhìn phía sau cái cây bị chẻ đôi kia, Lâm Phàm sau lưng ứa mồ hôi lạnh.

“ Tại sao Grumpig lại lỗ mãng như vậy đâu? Suýt nữa thì ta mất đi đám học trò này, suýt nữa thì Grumpig mang cho ta thật lớn phiền phức.” Lâm Phàm đương nhiên nhận ra đám nhóc này, đương nhiên biết bọn chúng thân phận.

Chính vì lẽ đó, nếu thật náo chết người ở đây, ở bên cạnh hắn, thì dù chỉ là một trong ba đứa nhóc, đều sẽ là đại phiền toái quấn thân.

Grumpig nghe được Lâm Phàm tiếng quát, lập tức ỉu xìu, thu hồi năng lực, đi đến bên cạnh Lâm Phàm, như phạm sai lầm tiểu hài tử như thế, đứng bên cạnh hắn cúi đầu nhận lỗi, bởi Grumpig cảm nhận được Lâm Phàm phát ra một tia chân thật nộ khí với nó.

Có điều nghĩ kỳ cùng không trách nó, bởi nó là mới đến thế giới này, tiếp xúc với thế giới này chưa được nổi vài tiếng thời gian, không hiểu rõ, cho nên đề phòng cùng cảnh giác tâm tình được đặt lên quá cao.

Vì lúc đó Lâm Phàm làm quá tập trung, cho nên sợ chủ nhân gặp nguy hiểm, nó mới làm ra hành động như vậy...

Lâm Phàm cũng không thật trách nó, tuy nhiên trước tiên hắn cần đi để ý đám học trò mới của mình cái đã.

Vừa mới buổi đầu gặp mặt, đã để đối phương sợ thành dạng này, đó là lỗi của hắn.

Nhưng Lâm Phàm vừa bước ra một bước, liền ngay lập tức cứng ngắc ở tại chỗ.

Bởi Choji và Shikamaru vừa tiếp đất, thì đã bị một bàn tay lớn duỗi ra từ trong vô hình, từ từ ngưng thực nắm lấy eo.

Sau đó là một khuôn mặt quỷ cười khà khà đem bọn họ cùng nó bay...

Tận mắt chứng kiến con quỷ kia đột nhiên xuất hiện và nắm lấy đồng đội của mình, Ino thét lên một tiếng kinh hãi, sau đó ợ ra một hơi, lệch đầu, ngất!

“ Haunter! Ngươi muốn chết, mau đem bọn họ buông ra.” Lại là Lâm Phàm tiếng gầm.

Haunter lúc này mới tắt cười, đem khuôn mặt đã trắng bệch như nó hai tên tiểu quỷ buông xuống đất, sau đó lại dùng tàng hình kỹ năng biến mất.

Lần nữa xuất hiện, nó đã ôm lấy đầu Lâm Phàm cười híp mắt nịnh nọt làm lành.

“ Mau cút về đi!” Lâm Phàm một niệm, hai con pokemon lập tức “bụp” một tiếng biến mất.

Choji và Shikamaru phải mất một lúc lâu mới đem sợ hãi tâm tình áp chế lại một chút.

“ Không tệ, không tệ! Các ngươi bản lĩnh rất không tệ, như vậy đều không bị dọa ngất. Tốt! Ta thông báo các ngươi thông qua kiểm tra, trở thành học trò của ta...”

Một hồi ngoài ý muốn ra khỏi miệng Lâm Phàm đột nhiên lại trở thành sự tình hắn đã định làm ra từ trước như thế.

Lúc này mới hoàn hồn nhìn kỹ, cả Choji và Shikamaru lập tức nhận ra Lâm Phàm. Dù cho thời gian tồn tại trong trường học khi đó là cực ngắn, nhưng Lâm Phàm lại cho đám học trò ấn tượng quá khắc sâu.

“ Lâm Phàm sensei.. là thầy thật sao...”

“ Đúng là ta.”

“ Thầy là Jounin... dẫn đội của.. chúng ta?”

“ Đúng là ta.”

Nói đến đây Lâm Phàm cũng kỳ quái, hắn nhớ rõ dẫn dắt đám này tiểu quỷ hẳn là Asuma mới đúng, tại sao giờ lại là hắn?

Có điều hắn không biết, vì sự tình Kurenai bị bắt cóc kia, Asuma đều suy sụp một đoạn thời gian, đồng thời qua đó thành công làm cho đệ tam có đôi chút thất vọng về đứa con này.

Mà dẫn dắt đều là con trưởng của các đại gia tộc, người có thể ở tương lai cầm lái cả gia tộc, làm sao để cho một kẻ không đáng tin cậy dẫn dắt.

Vì lẽ đó sự tình liền như mọi người thấy ở hiện tại như vậy!

“ Lâm Phàm sensei, những con thú đó,... không cả sinh vật kỳ quái đó...là thông linh thú của thầy?”

“ Đúng là ta.”

“ Bọn chúng đều thật là lợi hại...” “ Và cũng rất đặc biệt nữa. Ta chưa từng thấy thứ sinh vật gì có hai tay đứt lìa khỏi thân thể.”

Choji nói, Shikamaru tiếp lời, Lâm Phàm thì đã đi đến bên cạnh Ino, đem cổ cô nhóc nâng dậy, ý định bấm huyệt trên môi trên cho cô nàng tỉnh lại.

Có điều chưa cần hắn ra tay, cô nhóc đã từ từ mở ra mông lung ánh mắt. Nhìn thấy Lâm Phàm, cô nhóc thì thào tự nói.

“ Ưm...là mơ sao? Quả nhiên vừa gặp quái vật, Lâm Phàm ca lại xuất hiện ở trong mơ an ủi, trấn an tinh thần cho ta.”

Nói xong Ino còn chủ động nhoài người lên, ôm lấy cổ Lâm Phàm, rúc rúc vào hắn, nói với vẻ hưởng thụ cùng si mê.

“ Ưm...thật thoải mái, không ngờ lần này mộng cảnh lại chân thật như vậy, ta đều có thể cảm nhận được Lâm Phàm ca nhiệt độ thân thể...hơn nữa so với bộ dạng trước kia, hắn đều biến lớn hơn không ít, càng biến càng đẹp trai hơn...hì hì.”

Ino cười ngây ngô. Ánh mắt mê ly nhìn khuôn mặt trong gang tấc của Lâm Phàm.

Nhưng Lâm Phàm đối với loli không hứng thú, hắn khẩu vị là ngự tỷ và ngực khủng muội tử.

“ Uy! Ino, rất tiếc phải nói cho ngươi biết, đây là thực không phải mơ và ta hiện tại là thầy của ngươi. Không được gọi ca!”

Vỗ nhè nhẹ gương mặt của Ino, kết hợp thêm lời nói, Lâm Phàm thành công làm cho Ino tỉnh lại.

Tỉnh lại thì tỉnh lại, nhưng Ino mặt bắt đầu đỏ chót, sau đó đỉnh điểm là một lần nữa lệch đầu, ngất đi...

Mất một hồi lâu cuộc gặp gỡ giữa tân đội 10 mới được hoàn tất.

Xong sau đó Lâm Phàm lập tức cho bọn nhóc về nhà an dưỡng, lý do là vì hôm nay bọn họ trải qua như vậy là đủ rồi, chứ không phải vì hắn cần vẽ nốt đống đồ án.

Từ ngày mai mới bắt đầu đi vào tập luyện!

Trước khi đi Ino còn không quên liếc nhìn Lâm Phàm một lần, sau đó mới mang đầy đầu vui vẻ, tung tăng rời đi.

...

Hoàn thành xong bức cuối cùng đồ án, Lâm Phàm vẻ mặt hài lòng cùng cực, đem thông linh quyển trục giơ lên trước mặt, thưởng thức tác phẩm của mình.

Qua một hồi xem chán, kìm nén lại suy nghĩ nóng lòng muốn thử đem bọn pokemon triệu hồi ra.

Lâm Phàm nhìn xuống trong thùng lạnh còn sót lại một ống nghiệm cuối cùng. Trên ống nghiệm có ghi “CUBONE!”

Kèm theo sau là chữ ký của Jessica lão bà (thành viên đội hỏa tiễn)

“ Là thời điểm nên cho Kimimaro thấy được thứ hắn muốn thấy rồi...”

...

Ở trong tiểu thế giới của Giratina!

Trên hòn đảo của mình, Jessica nhìn Grumpig biến mất sau, nàng thầm nhủ. “ Hi vọng Lâm Phàm sẽ thích món quà mà ta tân tân khổ khổ mới bắt được dành cho hắn...”

Nàng trở về từ Alola là lúc Lâm Phàm đã rời đi gần được một năm.

Mang thành tựu trở về lại không được người ngợi khen.

Cũng may vài ngày trước, Grumpig đến tìm nàng và cho nàng cơ hội được biểu hiện thành tựu trước mặt Lâm Phàm.

Dù là hai người cách hai thế giới nàng cũng cảm thấy vui vẻ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.