Phượng Tê Thần Cung

Chương 17: Q.3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường




Ngay trong tối hôm đó, Hình bộ bỗng nhiên nắm được rất nhiều chứng cớ. Hai cung nữ làm việc trong tẩm cung của tiểu công chúa bị nghi ngờ là gian tế của Long Triêu và bị tống giam tại thiên lao. Hai cung nữa kia cũng đã nhận tội giết tiểu công chúa bằng thuốc độc, nhằm vu oan giá họa cho Hoàng hậu, và với mong muốn phá hoại liên minh giữa Hoàng Triều và Ô Quốc.

Lộ Ánh Tịch biết được tất cả tin này khi nàng đang ở trong phòng uống rượu gảy đàn. Mùi thơm của rượu hoa quế dịu nhẹ lượn lờ trong không khí, tôn lên tiếng đàn réo rắt càng thêm êm tai, rung động lòng người.

“Nương nương, Hoàng thượng tuyên bố ra ngoài rằng bệnh cũ của nương nương tái phát, cần tĩnh dưỡng.” Tình Thấm đứng hầu bên cạnh, đợi nàng dừng hẳn tiếng đàn mới mở miệng bẩm báo.

Lộ Ánh Tịch chậm rãi đứng lên, đến mở song cửa sổ. Nàng hít sâu một hơi, để không khí trong lành thanh lọc cơ thể, rồi thản nhiên hỏi: “Bên phía Hạ Quý phi có động tĩnh gì không?”

“Thưa nương nương, Hạ Quý phi vẫn ru rú trong phòng, không có gì bất thường.” Tình Thấm kính cẩn trả lời.

Lộ Ánh Tịch hé môi nở nụ cười như có như không, đôi mắt sáng trong hiện vẻ trào phúng. Xem ra Hoàng đế không định lấy lại công bằng thông qua con đường luật pháp, mà dùng một thủ đoạn khác.

“Nương nương.” Tình Thấm khẽ gọi nàng, nhíu mày lo lắng giãi bày: “Hoàng thượng có ý chỉ, ngoài việc được đưa đồ ăn và thuốc ra, nô tỳ và các cung nữ khác không được tùy tiện đến đây, tránh quấy nhiễu sự thanh tịnh của nương nương.”

“Không sao, ngươi lui ra ngoài đi.” Lộ Ánh Tịch không ngoảnh đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói.

Tình Thấm cúi đầu che đi bao suy nghĩ trong đôi mắt, khom lưng rời khỏi.

Lộ Ánh Tịch nghe thấy tiếng cửa phòng bị khóa lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đây là nhà Đế vương, không cần chứng cứ, không cần chân tướng, chỉ một câu nói của Hoàng đế đã đủ để giải quyết tất cả. Từ xưa đến nay, không ít anh hùng hào kiệt khát khao chiếm đất xưng vương, há chẳng phải bọn họ bị sức hút quyền lực một tay che trời này mê hoặc sao?

Nàng thong thả đến bên bàn trà, cầm chén rượu bằng bạch ngọc, một hơi uống cạn rượu ngon âm ấm trong chén. Sau đó nàng vào trong phòng ngủ.

Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng đi vào mật đạo. Vì không có đánh lửa để đốt đuốc nên nàng men theo bờ tường lần mò bước xuống dưới, rồi ngồi hẳn xuống bậc thang cuối cùng. Trong bóng tối đen kịt, nàng nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ.

“Sư phụ, người đã trở lại?” Nàng nhỏ nhẹ hỏi, tiếng nói rất nhỏ lại vang vọng trong căn phòng tăm tối và vắng lặng.

“Ừ.” Một giọng nói bình tĩnh lại vang lên ở một góc khác.

“Kiếp số mà hồi trước sư phụ nhắc đến có phải ám chỉ Ánh Tịch sẽ bị giam lỏng ư?” Nàng thắc mắc hỏi hắn.

Người ở góc phòng bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó mới trả lời: “Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ có kiếp nạn đổ máu, nhưng nhìn hiện tại thì hẳn là Hoàng thượng đã giải trừ vận hạn thay ngươi.”

Lộ Ánh Tịch nhăn trán, nhớ lại chuyện lần trước khi thích khách ẩn nấp ở Thần cung. Lần đó Hoàng đế cũng đỡ thay nàng một nhát kiếm. Lẽ nào Hoàng đế là quý nhân hộ mệnh của nàng?

“Sư phụ, hiện tại thời cuộc ngoài kia ra sao?” Nàng dẹp bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, trầm giọng hỏi.

“Hoàng Triều và Long Triêu vẫn đang trong thế không ngừng giằng co, tình hình chiến sự đình trệ. Nhưng theo ta thấy, chậm nhất là một năm, tình thế sẽ rõ ràng.” Nam Cung Uyên dịu dàng phân tích, trong lòng không khỏi cảm khái. Thực ra y đã trở lại sớm, vốn tưởng nàng xảy ra chuyện, y sẽ âm thầm giúp nàng một tay. Thế nhưng không cần tới y nữa rồi.

“Mùa đông sắp tới, tình hình sẽ bắt đầu thay đổi.” Lộ Ánh Tịch nhanh chóng tiếp lời, “Nếu đến lúc đó Hoàng Triều phá vỡ tuyến phòng thủ Bái Quan, sau đó thẳng tiến tấn công Hải Thành, thì xem như Long Triêu sắp chết đến nơi.”

“Muốn tiêu diệt Long Triêu cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Nam Cung Uyên trầm ngâm tư lự, từ từ nói, “Dù cho Hoàng Triều thành công, cũng sẽ hao tổn sinh lực nặng nề.”

“Đó là thời cơ tốt.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười không thành tiếng, ánh mắt lạnh thấu xương, “Chớ để Hoàng Triều có thời gian tạm nghỉ, bằng không Ô Quốc sẽ thành vật trong túi, muốn lấy lúc nào cũng được.”

“Ánh Tịch, đừng xem thường Lâm Quốc.” Nam Cung Uyên khẽ lắc đầu trong bóng tối, khuôn mặt anh tuấn nhuộm nét thâm trầm, bất đắc dĩ, “Lâm Quốc nhìn qua thì binh lực yếu kém, nhưng lại có khả năng tự bảo vệ mình đến bây giờ, dám chắc là có sức mạnh tiềm ẩn.”

Lộ Ánh Tịch câm nín, đáy lòng chấn động không thôi. Qua một lúc lâu, nàng mới thấp giọng nói một câu: “Sư phụ, có phải Huyền môn chiến đấu vì Lâm Quốc không?”

Nam Cung Uyên không trả lời, chỉ thở dài một hơi.

“Trong tương lai, sư phụ cũng sẽ đối địch với Ánh Tịch ư?” Nàng mỉm cười lại hỏi, đôi mắt đã mờ mịt một tầng hơi nước. Cuối cùng nàng không có lấy một người có thể trông cậy. Phu quân của nàng không thể tin cậy, ngay cả sư phụ sống với nhau bao năm cũng không đứng cùng chiến tuyến với nàng.

“Ánh Tịch, ta sẽ dùng hết khả năng của ta.” Nam Cung Uyên bình tĩnh đáp lời nàng, đôi mắt đen như một chiếc giếng sâu thăm thẳm. Y sẽ đem hết khả năng của bản thân để sánh vai với nàng, cho dù vì đó mà hắn sẽ phải trả cái giá thật đắt.

Lộ Ánh Tịch chìm trong im lặng, không thể biết trước tương lai, nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy cô đơn và bất lực như hiện tại. Hoàng đế giam lỏng nàng, còn chưa biết hắn định giày vò nàng ra sao. Và sư phụ, người mà nàng tin tưởng, nương tựa suốt mười ba năm qua, e rằng trong nay mai sẽ thành kẻ địch của nàng. Từ cuộc trò chuyện trong mật thất lần trước nàng đã có nghi ngờ, nhưng không muốn suy nghĩ sâu xa. Ai ngờ hôm nay nàng muốn trốn cũng không trốn được nữa. Huyền môn, tuyệt nhiên không phải lực lượng quy phục Ô Quốc.

“Sư phụ, Phụ hoàng của con có biết điều này không?” Nàng mở miệng nói cứng, cố gắng đè nén run rẩy nơi cổ họng.

“Ta nghĩ, hẳn là biết.” Nam Cung Uyên đưa mắt tìm kiếm vị trí nàng ngồi trong bóng tối. Phụ hoàng của nàng đa mưu túc trí hơn rất nhiều so với suy nghĩ của nàng. Nàng cùng lắm chỉ là một quân tốt bị đẩy lên tiền tuyến. Nếu như nàng có thể chinh phục Mộ Dung Thần Duệ, đương nhiên điều đó là tốt nhất. Nhưng nếu không được, Ô Quốc cũng sẽ có nước cờ khác.

“Ha ha...” Lộ Ánh Tịch bật cười to, nhưng nụ cười cũng không giúp nàng bịt kín trái tim, để nỗi chua xót nương theo lỗ hổng mà trào ra. Thì ra nàng chỉ là một vật hy sinh. Điều này nàng đã sớm tính tới, bởi vì nàng chấp nhận lấy chồng xa không phải vì Phụ hoàng, mà là vì sự bình yên của Ô Quốc mới bằng lòng đi hòa thân. Dù nàng là ngươi lý trí, cũng sẽ cảm thấy đau lòng. Thế gian này, dường như tất cả mọi ngươi đều ruồng bỏ nàng, không một ai suy nghĩ cho nàng.

“Ánh Tịch, xã tắc muôn dân không phải là trách nhiệm của một người.” Sắc mặt Nam Cung Uyên trầm lắng, giọng điệu vừa ấm áp vừa thương cảm: “Nếu có một ngày, ngươi muốn buông xuôi tất cả, sẽ không có ai oán trách ngươi.”

“Sư phụ.” Lộ Ánh Tịch khẽ gọi.

Y lẳng lặng đứng lên, “Ánh Tịch, ngươi nên quay lên trên rồi. Con đường này, một khi đã bắt đầu, sẽ không có cách nào dừng lại giữa chừng.”

Nam Cung Uyên nhìn nàng chằm chằm. Trong mật thất tối đen không một tia sáng, thân ảnh của nàng mơ hồ không rõ, nhưng y vẫn có thể cảm nhận rõ nỗi bi thương tỏa ra từ nàng.

“Ánh Tịch, hãy tin ta. Ngươi không phải chỉ có một mình.” Tiếng nói của y không lớn không nhỏ, nhưng vô cùng trầm ấm, có sức mạnh an ủi trái tim để nàng cảm nhận ấm áp dễ chịu.

Lộ Ánh Tịch dừng bước chân, nhưng không quay đầu lại, rồi trèo thẳng lên trên.

***

Lộ Ánh Tịch đứng trong đình viện, cơn gió lạnh phất qua mặt nàng, làn mưa phùn rả rích cùng khí lạnh vẫn tiếp tục rơi xuống từng giọt từng giọt, thấm ướt cả thể xác lẫn tâm hồn.

Lộ Ánh Tịch đưa mắt nhìn xung quanh, bức tường cao màu nâu giam giữ nàng trong chiếc lồng xinh đẹp này. Nàng không cảm thấy buồn khổ, ngược lại còn thấy thanh tĩnh. Giờ đây thế giới của nàng không có âm mưu tranh đấu trong hoàng cung, cũng không phải giành giật thiên hạ. Nếu nàng có thể sống mãi trong an bình này thì thật tốt.

Đáng tiếc, mong muốn này là nàng đang tự lừa mình dối người, hy vọng xa vời mà thôi.

“Lộ Ánh Tịch.”

Nàng không cần quay đầu lại cũng biết ai dám gọi cả tên lẫn họ nàng như vậy.

“Hoàng thượng.” Nàng lên tiếng thưa lời, tầm nhìn vẫn phiêu bạt xa tận chân trời. Những hạt mưa li ti rơi xuống mặt nàng, thấm ướt hàng mi dài giống như giọt nước mắt sắp lăn dài.

“Sao lại đứng dưới mưa?” Hoàng đế nhìn mặt nàng chằm chặp, ánh mắt thăm thẳm u tối.

“Vì cảm thấy khuây khỏa.” Nàng xoay đầu nhìn hắn, gò má trắng mịn hơi ửng hồng.

“Nàng uống rượu?” Hoàng đế cau hàng lông mày rậm, lòng không vui. Hắn mới giam lỏng nàng một ngày, nàng liền tự tung tự tác, trụy lạc sa đọa?

“Vâng.” Lộ Ánh Tịch cười cười gật mạnh đầu, đôi mắt phát sáng, bày ra dáng vẻ ngây thơ ngất ngây vì rượu, “Gần đây rắc rối dồn dập, Thần thiếp rất mệt mỏi. May mà Hoàng thượng quan tâm tới Thần thiếp, để Thần thiếp thanh tịnh.”

Nàng nói vô cùng chân thành, không có một điểm chế giễu. Nhưng Hoàng đế nghe xong mày cau càng chặt hơn, sải bước dài đến bên ôm chặt eo của nàng.

“Về phòng ngay.” Hắn bực tức nói.

“Không về.” Nàng nhanh nhẹn giãy khỏi cánh tay hắn, xoay một vòng trong mưa, cười khanh khách như tiếng chim lảnh lót, ngâm nga một vầng điệu: “Mưa phùn ướt áo nhìn không thấy. Hoa rơi đầy đất chẳng nghe tiếng[1].”

[1] Đây là 2 câu thơ trong bài thơ Tặng biệt Nghiêm Sĩ Nguyên của tác giả Lưu Trường Khanh. Hai câu thơ này mang nhiều ý nghĩa, trong đó có các ý sau: “mưa nhỏ”, “hoa rơi” tả nỗi cô đơn không ai thấu; và “nhìn không thấy”, “chẳng nghe thấy” ám chỉ cách sống bàng quan không màng danh lợi. Ý của chị Tịch đang nói về cảm giác cô đơn trống trải và ao ước cuộc sống thanh nhàn.

“Lộ Ánh Tịch.” Hoàng đế tức giận quát lớn, nắm chặt cổ tay nàng kéo đi, “Đừng có mượn rượu giả điên trước mặt Trẫm.”

“Hoàng thượng giận sao?” Lộ Ánh Tịch không giãy nảy nữa, vừa đi theo hắn vào phòng vừa cảm thấy khó hiểu lải nhải hỏi hắn, “Chẳng qua Thần thiếp đang hưởng thụ những tháng ngày thanh tĩnh hiếm có này, lẽ nào Hoàng thượng nhất định muốn thấy Thần thiếp u sầu, khó chịu mới vui sao?”

Hoàng đế mím môi, vẫn thô lỗ nắm chặt tay lôi kéo nàng vào phòng, sau đó mới buông tay ra.

Cổ tay Lộ Ánh Tịch bị nắm chặt đến đau buốt, nhưng nàng cũng không bực mình, chỉ nghiêng đầu nhìn hắn: “Hoàng thượng thật kỳ lạ. Thần thiếp bị cầm tù còn chưa cảm thấy buồn, sao Hoàng thượng lại tức giận thế?”

Hoàng đế lườm nguýt nàng. Nàng thật sự không biết hay giả ngây giả dại? Hắn đã điều tra được Ô Quốc có liên quan đến việc Như Sương sảy thai. Hay nói cách khác, nàng cũng không thoát được liên can!

“Hoàng thượng, ngay cả tự do uống rượu tắm mưa của Thần thiếp cũng hạn chế sao?” Lộ Ánh Tịch cười ngu ngơ, dáng vẻ siêu vẹo vì say rượu, lững thững đến bên giường ngồi phịch xuống, cũng không buồn đi thay quần áo ẩm ướt.

Hoàng đế càng nhìn càng phát sầu. Đáng nhẽ hắn phải căm hận nàng, nhưng vẫn không thể nào ghét nổi. Hắn muốn yêu nàng, nhưng lại phát hiện không tìm được lý do yêu nàng.

“Hoàng thượng nói rằng muốn giày vò Thần thiếp đến chết, chẳng hay Hoàng thượng định làm gì?” Giọng cười Lộ Ánh Tịch giòn giã như tiếng chuông bạc ngân vang trong trẻo. Nụ cười vui tươi cũng không sao che giấu được đau thương nơi đáy mắt của nàng. Nếu Huyền môn thực sự phục vụ Lâm Quốc, vậy thì nàng và sư phụ mãi mãi không thể quay lại như thuở ban đầu. Mộ Dung Thần Duệ đã định trước không phải phu quân của nàng. Mà sư phụ cũng không phải là người nàng có thể yêu. Mười ba năm sớm chiều bên nhau, hóa ra sau lưng lại cất giấu nhiều bí mật như vậy. Cho tới bây giờ nàng hoàn toàn không biết, nàng là một đứa ngốc từ đầu đến chân.

“Đứng dậy!” Nhìn bộ dạng chán chường của nàng, quần áo ướt dính vào người, Hoàng đế không khỏi càng thêm phát bực. Hắn kéo nàng đứng lên, chỉ với vài động tác, loáng cái hắn đã lột chiếc váy bên ngoài của nàng.

Lộ Ánh Tịch vẫn đang say, lúc này mới giật mình một cái, tỉnh táo hoàn toàn.

Nàng hắt hơi một cái, nhanh chóng lùi ra xa. Rồi nàng vào phòng thay quần áo ướt ra.

Hoàng đế ngả người dựa vào lề cửa treo bức mành châu ngăn cách bên trong phòng, giở giọng điệu không vui trách mắng nàng: “Nàng với bộ dạng phóng túng thế này, nếu để cho người khác thấy, Trẫm sẽ không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa!”

“Không phải Hoàng thượng đang bao dưỡng Thần thiếp sao? Làm sao có người thấy được?” Lộ Ánh Tịch một mặt cấp tốc thay y phục, một mặt nói móc hắn.

“Nàng đang trách Trẫm?” Lông mày Hoàng đế cau lại thành đường thẳng, lửa giận vốn đã lắng xuống bây giờ lại dấy lên, “Ô Quốc của nàng liên minh với Hoàng Triều của Trẫm, lại dám làm ra chuyện đê tiện độc ác như vậy. Trẫm còn chưa tính sổ với nàng, nàng có tư cách gì trách Trẫm?”

“Thần thiếp nào dám trách móc Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch sửa sang xiêm y, sắc mặt đã bình thường, khoan thai đi ra.

Thái độ lãnh đạm của nàng càng khiến cơn giận của Hoàng đế phun trào, đôi mắt đen phát ra tia sáng xanh lạnh, giọng cứng rắn: “Trẫm tự hỏi, từ khi kết thành đồng minh đến nay Trẫm đã làm việc gì làm hại đến Ô Quốc của nàng chưa? Nhưng Ô Quốc các ngươi lại âm thầm làm việc xấu, muốn Trẫm tuyệt tự!”

“Thần thiếp chỉ là một nữ tử, những chuyện triều chính Thần thiếp không biết nhiều.” Lộ Ánh Tịch thản nhiên đáp.

“Nàng không biết?” Hoàng đế cười lạnh, bất ngờ nắm tay nàng, lôi nàng một mạch đến bên giường, đẩy nàng ngã xuống.

Lộ Ánh Tịch lảo đảo ngã ngồi xuống giường lần nữa, ngẩng phắt đầu nhìn hắn, cũng không lên tiếng. Thật ra nàng rất hiểu, còn hiểu rất rõ đau đớn và vướng mắc trong lòng hắn là đằng khác. Thân phận đối lập thì có cố gắng đến đâu cũng khó mà thay đổi được. Giống như quan hệ giữa nàng và hắn, giữa nàng và sư phụ.

Hoàng đế nhìn nàng chòng chọc, sự hung ác và xót xa, lạnh lùng cùng nồng nàn thay nhau hiện trên đáy mắt sâu hút.

Không hề báo trước, hắn cúi người xuống ép nàng nằm xuống giường. Hắn như đang xả giận, dùng sức xé rách quần áo nàng mới thay xong.

Lộ Ánh Tịch không động đậy, để mặc hắn như dã thú xé váy nàng rách bươm.

Cảm giác được sự yên tĩnh bất thường của nàng, Hoàng đế dừng lại đưa mắt nhìn nàng.

Đôi mắt trong veo của nàng lóe ra một tia thương hại. Nó làm tim hắn đau nhói, như kim châm khắc sâu vào lòng tự trọng của hắn.

Hắn đứa lòng bàn tay lên, che đi đôi mắt của nàng. Tiếp đó hắn cúi đầu in nụ hôn mạnh mẽ lên môi nàng.

Dây dưa gắn bó một lúc, hắn như nổi điên bắt đầu điên cuồng cắn mút. Đôi môi nàng sưng đỏ cả lên. Vẫn không hả giận, hắn gặm nhấm từ vành tai xuống dưới cổ nàng, những nơi bờ môi hắn đi qua đều để lại vết hôn thâm đỏ.

Lộ Ánh Tịch vẫn cứng ngắc như tượng đá, không vùng vẫy không kêu la, chỉ có những giọt nước mắt nóng hổi dưới lòng bàn tay đang che mắt nàng của hắn chảy xuống. Nàng không biết vì sao mình muốn khóc, lại càng không biết nàng khóc vì ai.

Nụ hôn nóng bỏng của Hoàng đế rơi trước ngực nàng liền dừng lại. Lòng bàn tay hắn thấm ướt nước mắt, hắn biết nàng đang khóc. Nhưng vì sao nàng khóc?

Phẫn nộ và căm hận lấp đầy trong lòng bị dập tắt trong nháy mắt, chỉ còn lại cảm giác bất lực cùng hụt hẫng. Hắn không tiếp tục xâm phạm đến nàng, chỉ nằm trên người nàng, vùi mặt vào hõm vai nàng, hai tay ôm chặt thân thể mềm mại của nàng.

Hắn dùng hết sức siết chặt vòng tay, như muốn đem nàng tiến vào cơ thể hắn. Nàng nhắm mắt, cảm nhận tâm tình mệt mỏi, bất lực của chính bản thân mình và cũng là của hắn.

“Ánh Tịch, Trẫm phải làm thế nào với nàng đây...”

Trong lúc mơ mơ màng màng, một câu nói nhỏ mơ hồ phiêu diêu bên tai nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.