Phượng Tê Thần Cung

Chương 41: Q.3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp




Trong giây phút thần trí hỗn loạn mơ hồ, nàng cảm giác được có một dòng chân khí mạnh mẽ và ấm nóng rót vào trong cơ thể của nàng. Vì vậy nàng mới an tâm ngủ mê mệt.

Khi nàng tỉnh lại thì xung quanh vô cùng yên tĩnh, nhưng nàng biết có người đang nằm bên cạnh.

“Ánh Tịch? Nàng tỉnh rồi?” Tiếng nói trầm thấp nhỏ nhẹ, hàm chứa một chút ý tứ dè dặt cẩn thận, giống như sợ nói quá lớn sẽ làm nàng giật mình.

Nàng mê mẩn nhìn hắn. Một lát sau, đầu óc nàng dần tỉnh táo hơn, lập tức hoàn hồn vội vàng nói: “Hoàng thượng! Đứa bé đâu?” Hai tay nàng vô thức sờ lên bụng, lòng dâng lên cảm giác thấp thỏm bất an.

Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, trầm mặc chốc lát mới nói: “Tạm thời không sao, nhưng mà…”

Lộ Ánh Tịch bàng hoàng, ngập ngừng để tay lên mạch cổ tay, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời. Trước khi rơi vào hôn mê, nàng theo bản năng đã cởi bỏ phong huyệt, nhưng cái này chỉ trị được phần ngọn mà thôi. Thân thể nàng mang hàn độc đã lâu, lại vừa uống xong cà độc dược, nên căn bản không nên mang thai.

“Trẫm đã tuyên triệu Nam Cung Uyên.” Hoàng đế bỗng nói: “Y đã hỏi Trẫm một vấn đề. Nếu như không cách nào song toàn, Trẫm muốn nàng hay là muốn đứa nhỏ trong bụng nàng.”

Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt hắn u ám, trầm ngâm, giữa hai hàng lông mày dày đặc vẻ chán chường, mệt mỏi.

“Ánh Tịch.” Hắn im lặng ngắm nhìn nàng, uể oải than thở: “Nàng muốn dồn Trẫm vào chỗ chết, nhưng Trẫm không có cách nào đối xử tàn nhẫn với nàng giống như vậy.”

Nàng không nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào hắn.

“Trẫm cho nàng đi, tùy nàng muốn đi đâu thì đi. Nhưng nàng phải đáp ứng với Trẫm, trước khi Trẫm phát độc phải trở về. Trẫm muốn được thấy hài nhi ra đời.” Đôi mắt Hoàng đế sâu hút không thấy đáy, tối tăm mà quyết đoán, nhưng vẫn ẩn chứa sự đau lòng cùng nhẫn nhịn, “Nàng phải nhớ kỹ bốn chữ hôm nay Trẫm nói ‘bỏ hết chuyện cũ’.”

Lộ Ánh Tịch kinh ngạc trố mắt dòm hắn. Hắn biết nàng đã lên kế hoạch rời khỏi? Làm sao hắn biết được? Sao hắn biết mà lại không tức giận?

Hoàng đế như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, trầm giọng nói tiếp: “Nam Cung Uyên đã hứa y có thể đảm bảo nàng và thai nhi trong bụng sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng với điều kiện duy nhất là phải cho nàng rời khỏi hoàng cung, để nàng được tự do.”

“Vì sao…” Lộ Ánh Tịch thỏ thẻ hỏi. Nàng thấy khó hiểu, vì sao sư phụ lại nói ra hết mọi chuyện như thế?

Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng, ngữ khí dần dần trở nên thản nhiên: “Chuyện Trẫm trúng độc, Nam Cung Uyên cũng biết. Y lấy tính mạng của Trẫm đổi lấy tự do của nàng. Tất nhiên Trẫm không thể nào từ chối được. Nhưng lần này Trẫm bằng lòng thỏa hiệp, nàng nên biết rằng không phải Trẫm muốn bảo vệ tính mạng của mình.”

Lộ Ánh Tịch không thốt lên lời, suy nghĩ trong lòng bừa bộn, mọi cảm giác pha trộn với nhau tại một chỗ. Trong lúc nhất thời nàng không rõ đây là chua xót, là đau lòng hay là thứ gì khác. Đúng là trước đây nàng có nhắc đến chuyện nàng đã hạ độc Hoàng đế với sư phụ. Nhưng là để phòng bất trắc nàng không qua khỏi khi bệnh cũ tái phát, dẫn đến việc không có ai chế giải dược cho Hoàng đế. Bây giờ sư phụ biết nàng mang thai, lại không thể dùng biện pháp giả chết để bỏ trốn nên liền mang mọi chuyện nói thẳng để đàm phán với Hoàng đế. Sư phụ hoàn toàn vì muốn tốt cho nàng, đương nhiên nàng rất hiểu. Nhưng Mộ Dung Thần Duệ là người kiêu ngạo ra sao nàng cũng biết rất rõ. Hắn chịu uy hiếp như thế, trong lòng nhất định cảm thấy bị sỉ nhục và phẫn nộ. Nhưng hắn vẫn đồng ý làm theo.

“Nàng tính toán trăm phương ngàn kế như vậy, thậm chí không tiếc tự làm hại bản thân. Nếu Trẫm không tác thành cho nàng, không phải là quá không hợp tình hợp lý sao.” Hoàng đế nhếch môi cười khẩy. Ánh mắt khôi phục lại vẻ biến ảo khôn lường, lúc sáng lúc tối.

“Hiện tại Trẫm cho phép nàng rời đi, nàng phải yêu quý thân thể của chính mình. Nhưng khi nàng rời đi mà làm cho hài nhi trong bụng xảy ra sơ xuất nào, hoặc là nàng không chịu trở về đúng thời hạn…” Hắn chợt dừng lại, ánh mắt bắn ra tia sáng sắc nhọn, “Đến lúc đó đừng trách Trẫm trở mặt vô tình! Trẫm nhất định sẽ để Nam Cung Uyên tuẫn táng cùng, còn có hàng nghìn hàng vạn bách tính Ô Quốc và Lâm Quốc, Trẫm cũng sẽ không bỏ qua!”

Lộ Ánh Tịch lòng rét run, bờ môi cũng không kiềm chế được mà run run, ngập ngừng nói: “Tự do ngắn ngủi thì có ý nghĩa…”

“Nàng còn muốn gì nữa? Đừng có được voi đòi tiên!” Hoàng đế kiềm nén mà quát khẽ, thái dương nổi gân xanh. Hắn không muốn tức giận mà hại nàng động thai. Nhưng hắn đã nhẫn nhịn đến cực hạn rồi, nàng tốt nhất nên biết thức thời một chút!

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết!”

Lộ Ánh Tịch vừa mới mở miệng đã bị lời nói gắt gỏng cắt ngang.

Hoàng đế mím chặt môi, vòm ngực phập phồng dữ dội. Hắn vội hít thở sâu, mới lại nói: “Nếu nàng dám không trở lại, cho dù phải tìm khắp chân trời góc biển, lật từng tấc đất, Trẫm cũng mang nàng trở về! Nếu nàng không chăm sóc thai nhi trong bụng thật tốt, Trẫm đảm bảo sau này nàng tuyệt đối không có cuộc sống tốt đẹp đâu!”

Lộ Ánh Tịch không hề lên tiếng, môi nở nụ cười không thành tiếng, trái lại khóe mắt mọng nước và cay cay. Nàng không nắm bắt được bản thân đang có tâm tình ra sao. Giọng điệu của hắn rõ ràng rất kém, nhưng nàng lại rất xúc động. Từ trước đến nay, đều là nàng so đo tính toán, còn hắn năm lần bảy lượt nhường nhịn nàng. Nàng luôn cảm thấy vấn đề nằm ở hắn, mà chưa từng xem xét lại bản thân. Thực ra nàng hèn nhát hơn hắn rất nhiều. Bởi vì nàng sợ không nắm được tình yêu hoàn mỹ, cho nên nàng không dám đối diện với tình cảm của chính mình.

Nàng ngước mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Để Thần thiếp điều chế xong thuốc giải rồi mới đi.” Cho nàng và hắn ít thời gian nữa, có lẽ đến lúc đó nàng sẽ có một quyết định mới.

“Ba tháng sau?” Hoàng đế hơi cau mày, vẫn không biểu lộ mảy may vui mừng, kiên quyết nói: “Không được, sức khỏe hiện nay của nàng không chịu được. Nam Cung Uyên đã nói chỉ có sơn cốc kia mới có thảo dược quý hiếm. Nàng phải đến đó tĩnh dưỡng.” Điều đáng ghét chính là Nam Cung Uyên dù thế nào cũng không chịu nói sơn cốc kia ở chỗ nào.

Lộ Ánh Tịch không khỏi trầm mặc suy tư. Lúc đầu là chính nàng muốn bỏ trốn, nhưng hiện tại lại có hơi hướng không muốn? Rất khó để nhận biết rõ rệt, rốt cuộc tình cảm của nàng đối với Mộ Dung Thần Duệ là như thế nào? Tình cảm đó sâu bao nhiêu? Lại càng không rõ có đủ sâu để chống đỡ cả một đời.

Cung nữ nhẹ chân bưng thuốc tiến đến, Hoàng đế nhận chén thuốc, rồi cho cung nữ đó lui ra.

“Nàng uống thuốc trước đã.” Giọng điệu của hắn cực dịu nhẹ, đôi tay dịu dàng đỡ nàng ngồi dậy. Hắn lấy đệm kê sau lưng cho nàng, chỉnh chăn ngay ngắn, rồi mới bưng chén thuốc đến bên miệng nàng.

“Có lẽ rời xa nhau một quãng thời gian cũng tốt.” Nàng bỗng nhiên mở miệng nói.

Tay Hoàng đế cứng đờ, sắc mặt càng xám xịt.

“Hoàng thượng, mọi chuyện đã đến nước này.” Lộ Ánh Tịch dừng lại suy nghĩ, cân nhắc dùng từ làm sao để biểu đạt chính xác, mới nói tiếp: “Có rất nhiều vấn đề chen giữa Hoàng thượng và Thần thiếp. Chi bằng tạm thời xa nhau, có thể thời gian sẽ giúp tất cả mọi việc trở nên rõ ràng hơn.”

Sắc mặt Hoàng đế không tốt lên tí nào, nhưng tay hết cương cứng, tiếp tục chầm chậm cho nàng uống thuốc.

Đợi sau khi uống xong chén thuốc, Lộ Ánh Tịch mới tiếp tục ôn hòa lên tiếng: “Hoàng thượng, Thần thiếp có rất nhiều chuyện vẫn chưa nghĩ ra. Ví như Thần thiếp không biết bản thân mình đến tột cùng được xem là người nước nào? Không biết mình sống có ý nghĩa gì? Càng mù mịt về tình cảm đối với Hoàng thượng ra sao? Thần thiếp phải tìm thấy đáp án cho những vấn đề này.” Còn nữa, bé cưng trong bụng, nàng còn chưa kịp tự hỏi, nàng có nên sinh đứa bé hay không? Thế nhưng, dường như không cần tự hỏi, nàng đã không thể vứt bỏ. Nàng bằng lòng trả bất cứ giá nào để đổi lại sự bình an cho đứa nhỏ.

“Một thân một mình ru rú trong thâm sơn cùng cốc, nàng có thể suy xét cẩn thận sao?” Hoàng đế đặt chén không xuống bàn con, lạnh lùng tiếp lời.

“Vậy Hoàng thượng có biện pháp nào tốt hơn ư?” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, bỗng cảm thấy dễ chịu khi đem mọi việc nói hết ra như vậy.

“Nếu như kết quả cuối cùng nàng rút ra không như ý của Trẫm…” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Trẫm sẽ giam lỏng nàng đến chết, đừng mong bước ra khỏi hoàng cung nửa bước.”

“Hoàng thượng thật ngang…” Từ “ngược” cuối cùng kia, Lộ Ánh Tịch tự giác nuốt vào trong. Nàng mỉm cười nhìn hắn, hiếm khi chủ động vươn tay nắm tay hắn, dịu ngọt nói: “Thần thiếp hứa với Hoàng thượng, Thần thiếp nhất định sẽ trở về đưa thuốc giải đúng thời hạn, đương nhiên cũng chăm sóc đứa bé thật tốt, sẽ yêu bé như yêu chính bản thân mình. Không, sẽ yêu hơn cả yêu bản thân.”

Ánh mắt của Hoàng đế rốt cuộc cũng dịu dàng đi đôi chút, chỉ là đáy mắt vẫn còn một tầng u sầu khó nắm bắt. Tại thời điểm Nam Cung Uyên hỏi hắn hài nhi hay là nàng quan trọng hơn, hắn bỗng nhiên bừng tỉnh. Hắn yêu nàng! Cho dù nàng có lừa dối hắn, hại hắn, hắn cũng không thể phủ nhận điều này. Thế nhưng, đồng thời hắn cũng hận nàng, hận nàng sắp xếp âm mưu bỏ trốn, hận nàng nhẫn tâm lại vô tình. Nếu không phải vì hài nhi, có lẽ hắn không cách nào nhẫn nhịn đến mức độ này. Hắn có thể đã hung hăng muốn làm nàng bị thương, thì tâm lý mới cân bằng lại được.

Bốn mắt giao nhau, hai người đều lặng thinh. Trong lòng đều có hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ và xúc động vô ngần.

Qua một lúc lâu, Hoàng đế mới dời tầm mắt, bình thản nói: “Trẫm đã chuyển hơn phân nửa chân khí cho nàng, hẳn là nhiều ngày nữa nàng sẽ không tái phát bệnh. Nhân lúc này, khi mặt trời lên cao liền khởi hành. Trẫm sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa cho nàng, cũng sẽ tuyên bố với bên ngoài là nàng đi núi Vũ Di dưỡng thai, và cầu phúc cho Hoàng Triều ta.”

Lộ Ánh Tịch yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt anh tú nhưng vô cảm của hắn, khẽ khàng thốt ra hai tiếng: “Cảm ơn.” Bất luận hắn là vì nàng hay vì thai nhi trong bụng nàng, nàng cũng phải đến sơn cốc mà sư phụ đã tìm được. Mặc cho mấy tháng sau sẽ ra sao, có biến cố lớn nào xảy ra. Bất chấp việc Mộ Dung Thần Duệ xuất phát từ nguyên nhân nào mà chịu thỏa hiệp cùng nhượng bộ, hắn cũng phải chịu đựng nhiều áp lực khôn xiết. Dù sao, thai nhi trong bụng nàng cũng là con của hắn.

Hoàng đế đứng phắt dậy, xoay người lại, đưa tấm lưng cao lớn vô cùng thẳng tắp lại phía nàng. Làm như hắn không muốn tiếp nhận hai tiếng “Cảm ơn” của nàng.

Không nói không rằng, hắn nghiêm mặt đi thẳng một mạch, nhanh chóng xa khỏi tầm mắt của nàng.

Lộ Ánh Tịch buông mi mắt xuống, chóp mũi cay xè. Bàn tay vỗ về bụng, sau đó chầm chậm nằm xuống. Lòng nàng có đôi chút đắng chát lại pha chút bình lặng. Sự thú nhận thẳng thắn sau cùng tuy không phải là tự giác, nhưng ít ra, giữa nàng và hắn đã không còn tồn tại ý định lừa gạt. Tương lai có ra sao, sau này sẽ rõ.

Lộ Ánh Tịch mệt mỏi nhắm mắt lại, dần cảm thấy nặng nề. Chỉ chốc lát sau, nàng đã chìm sâu vào giấc ngủ mê man.

Quanh nàng cực kỳ yên tĩnh, thế nhưng nàng vẫn nghe được âm thanh loáng thoáng, như ở rất xa truyền đến. Nàng nhận ra trong đó có một giọng là của Mộ Dung Thần Duệ, nhưng còn một giọng nữ khác là ai?

“Hoàng thượng, Thần thiếp nghe nói phượng thể Hoàng hậu nương nương mắc bệnh, có chuyển biến gì không ạ?” Giọng nói lảnh lót, rất dễ nghe như tiếng hót của chim hoàng anh.

“Nàng đã đỡ hơn nhiều.” Mộ Dung Thần Duệ bình thản nói.

“Thần thiếp còn nghe nói… Hoàng hậu nương nương có thai?”

“Ừ.”

“Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng hậu nương nương! Chỉ có điều…”

“Nàng chớ lo lắng. Trẫm không phế hậu, cũng vẫn có thể thực hiện minh ước.”

“Ý của Hoàng thượng, chẳng nhẽ là chỉ hai Hậu cùng tồn tại?”

Trong mông lung nàng nghe được đôi ba câu, không biết đây là mộng là ảo hay là hiện thực. Lộ Ánh Tịch mơ mơ màng màng cảm thấy như vừa mới nằm xuống ngủ thì mặt trời đã lên. Lúc tỉnh dậy nàng đã không còn nhớ trong mơ nàng đã nghe được những gì. Chỉ biết là khi nàng mở mắt, thì bên cạnh đã có một người. Người nọ đang nặng nề ngủ, khuôn mặt mệt nhọc, hàng lông mày cau chặt, giống như mang trọng trách quá nặng mà hết sức rệu rã. Nàng xoay người muốn đứng dậy, chỉ một động tác rất nhỏ thôi nhưng lại kinh động đến hắn, hắn đột ngột tỉnh dậy.

“Ánh Tịch!” Tiếng gọi lo lắng, vội vã bật ra, Hoàng đế đã ngồi thẳng dậy trong phút chốc, ánh mắt hoảng loạn.

“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch nghi hoặc nhìn hắn, “Có phải người gặp ác mộng?”

Hoàng đế đưa tay sờ lên khuôn mặt của nàng, khẽ thở dài một hơi. Nét mặt từ từ khôi phục lại vẻ thản nhiên lúc bình thường. Có lẽ, hắn để nàng rời khỏi đây một khoảng thời gian là tốt. Trước mặt nàng hắn lại không thể nào mở miệng nói hắn muốn lập một Hậu nữa, thậm chí hắn lại có cảm giác áy náy trầm trọng. Nếu đã như vậy, đợi hắn giải quyết ổn thỏa tất cả những chuyện triều chính này, sẽ đón nàng trở về. Như vậy đây mới là giải pháp tốt nhất đối với cả hai.

Hắn âm thầm suy tính, khẽ vuốt ve mái tóc của nàng, hòa nhã nói: “Vẫn còn sớm, nàng ngủ thêm chút nữa đi.”

“Được ạ.” Nàng ngóng nhìn hắn giây lát, vâng lời nhắm mắt lại lần nữa.

Lúc này hai người đều không ngờ rằng, lúc gặp mặt nhau sau lần từ biệt này lại là trên chiến trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.