Phượng Tê Thần Cung

Chương 14: Q.4 - Chương 14: Trên đường trở về




Sau khi Đoàn Đình Thiên bỏ đi, Lộ Ánh Tịch liền đi tìm Trang Thủ Nghĩa, đóng cửa nói chuyện với nhau.

Hai người đều bày tỏ thẳng thắn, đem hết chân tướng sự việc nói hết một lần.

Đêm qua, Trang Thủ Nghĩa mang binh tiến vào nhà giam nhưng lại không phát hiện dấu vết. Ban đầu hắn ta tưởng phạm nhân đã bị cướp đi, nhưng cuối cùng vẫn để lại một người trông chừng. Hắn ta phái một cao thủ khinh công núp trên nóc nhà bên trong tù thất. Cho nên khi Lộ Ánh Tịch đi ra từ mật đạo thì bị kẻ đó phát hiện tung tích. Trang Thủ Nghĩa nói thẳng, trước đó hắn ta cũng không hề biết trong nhà ngục có mật đạo.

Lộ Ánh Tịch cũng đem mọi việc nói rõ ràng, bao gồm cả việc Mộ Dung Thần Duệ mất tích huyền bí. Trang Thủ Nghĩa bán tín bán nghi, vẫn phái binh bao vây bốn phía hành quán, biến tướng việc giam lỏng nàng.

“Công chúa, lời của Trang Thủ Nghĩa và Đoàn Đình Thiên có thể tin được sao?” Tình Thấm đứng một bên hầu hạ nàng uống thuốc, vừa nghi ngờ hỏi.

Lộ Ánh Tịch nhắm mắt không nói, trong lòng suy nghĩ hỗn tạp. Là lời nói thật lòng hay là dối trá, thật ra rất nhanh sẽ biết rõ. Nếu như Đoàn Đình Thiên đã bắt Mộ Dung Thần Duệ, hắn ta thế nào cũng đòi lợi ích từ phía Hoàng Triều. Nhưng lòng nàng lại mơ hồ cảm thấy, những lời của Đoàn Đình Thiên và Trang Thủ Nghĩa đều là thật. Hay nói cách khác… Mộ Dung Thần Duệ đã mất đi trong mật đạo?

Suy nghĩ đến đó, tay nàng bất giác run rẩy, vài giọt thuốc tung tóe xuống mặt bàn.

“Công chúa?” Tình Thấm phát hiện điều bất thường của nàng, lo lắng gọi.

Lộ Ánh Tịch vẫn trầm mặc không trả lời, cúi đầu nhìn chất lỏng màu nâu trong chén thuốc. Mặt nước thuốc dao động qua lại, đánh vào thành chén vang lên những tiếng bì bạch gần như không thể nghe thấy. Lo lắng dần dần lắng xuống, nàng lại khôi phục sự bình tĩnh như thường.

Tình Thấm nhìn nàng, nhỏ nhẹ nói: “Người tốt sẽ được ông trời giúp. Nô tỳ bằng lòng tin tưởng điều đó.”

Lộ Ánh Tịch yên lặng bưng chén thuốc lên cao, chậm chậm uống hết. Sau đó nàng mới ngước mắt lên, trên mặt là vẻ trầm tĩnh vốn có: “Tiểu Thấm, bất kể là hung hay là lành, ta đều phải đến Hoàng Triều một chuyến.” Nước một ngày không thể không có vua, tin tức Mộ Dung Thần Duệ mất tích một khi truyền đến đó, chỉ sợ Hoàng Triều sẽ đại loạn. Lúc ở trong địa đạo, hắn đã từng nhắc đến chùa Pháp Hoa, nàng đã đáp ứng, bây giờ nàng phải làm bằng được.

“Nhưng mà hiện tại binh lính đang canh giữ nghiêm ngặt, chớ nói tới việc rời khỏi Du Thành, ngay cả việc ra khỏi hành quán một bước cũng khó khăn rồi.” Tình Thấm do dự chau đôi mày thanh tú. “Huống chi Công chúa đang mang thai, giả sử ‘hắn’ quả thật đã gặp chuyện xấu… Thai nhi trong bụng Công chúa là huyết mạch duy nhất. Với tình hình lúc này, Công chúa thực sự không nên mạo hiểm lặn lội đường xa.”

Lộ Ánh Tịch đỡ thắt lưng đứng dậy. Nàng đi đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía chân trời, thản nhiên nói: “Chính bởi vì tình hình hiện tại rất phức tạp, ta mới càng phải mạo hiểm rời khỏi. Nếu đợi đến khi Phụ hoàng hoặc quân vương của Lâm Quốc nhận được tin tức, bọn họ sẽ không suy nghĩ ngay thẳng, cương trực như Trang Thủ Nghĩa. Đến lúc đó, sẽ không chỉ là một phương thuốc phá thai đơn giản như vậy.” Nếu như Mộ Dung Thần Duệ đã không còn trên nhân thế, Hoàng tự trong bụng nàng sẽ trở thành quân cờ mà Ô Quốc và Lâm Quốc ao ước.

“Nhưng Công chúa làm sao rời khỏi đây được?” Tình Thấm cũng đi đến đứng sau lưng nàng, cũng ngước nhìn vòm trời. Sắc trời u ám như tâm trạng của hai người lúc này, nặng nề và khó chịu.

“Vào thời gian dùng bữa tối hôm nay, ta sẽ đánh bất tỉnh đại nương mang bữa cơm đến. Sau đó sẽ dịch dung thành bác ấy.” Lòng nàng nhất thời bùi ngùi xúc động, không khỏi thở dài, “Tiểu Thấm, rất cảm ơn ngươi đã luôn theo bên ta trong suốt thời gian qua.”

Tình Thấm sợ hãi, vội cúi thấp người nói: “Công chúa nói quá lời rồi.”

Lộ Ánh Tịch đưa tay nâng nàng ta dậy, hòa nhã nói: “Lần này phải để ngươi lại một mình, thật tình là chuyện bất đắc dĩ. Ta sẽ tự tay viết một lá thư cho Trang Thủ Nghĩa, mong hắn ta sẽ không làm khó ngươi.”

Tình Thấm đứng thẳng dậy, khuôn mặt thanh tú hơi có chút biểu tình không được tự nhiên. Nàng ta cúi đầu nói: “Cho dù có phải bị tống giam, nô tỳ cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ cầu mong Công chúa ngàn vạn lần phải bảo trọng, bình an sinh hạ thai nhi trong bụng.”

Lộ Ánh Tịch mỉm cười, gật đầu nói: “Được, ta hứa với ngươi.”

Tình Thấm lại cúi đầu hơn nữa, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ ở lại đây, thành tâm cầu nguyện cho ‘hắn’.” Nói dứt lời, nàng ta tự bê chén thuốc không ra khỏi phòng, không hề ngẩng đầu nhìn Lộ Ánh Tịch một lần.

Lộ Ánh Tịch khẽ thở dài, nàng và Tình Thấm càng ngày càng không giống chủ tớ, ngược lại giống bạn thân lâu năm hoạn nạn có nhau. Mà tất cả điều này đều là vì một người. Nhưng người này hiện đang ở nơi nao?

Không biết từ lúc nào, hốc mắt đã nóng hổi. Nàng ngẩng đầu lên trên, ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Nàng không tin, không tin một người kiên cường khí phách như vậy lại biến mất khỏi thế giới này như thế!

***

Ban đêm, Lộ Ánh Tịch theo kế hoạch mà hành sự thuận lợi. Nàng ra ngoài từ hậu viện của hành quán.

Nàng cũng không lo sẽ bị Trang Thủ Nghĩa phát hiện, thế nhưng nàng không thể không chú ý đến Đoàn Đình Thiên.

Bóng đêm trải dài, nàng chỉ chọn đi trên những đường hẻm nhỏ, vắng lặng. Nàng định đi về phía Lâm Quốc trước, sau đó mới bẻ ngoặt về Hoàng Triều. Tuy đi như vậy đường xá khá xa, nhưng ít ra sẽ không đụng độ cuộc chiến tranh nào.

Trong ngõ hẹp, một cơn gió nhẹ phất nhẹ qua người nàng, mềm nhẹ như cánh chim vậy.

Lộ Ánh Tịch khẽ thở dài một hơi, dừng bước lại. Nàng quay đầu nói với bức tường dọc theo con ngõ, “Ra đi.”

Tiếng gió rất nhỏ thổi qua, chốc lát đã thấy một bóng đen đứng trước mặt nàng.

“Lộ muội muội, muộn như vậy rồi mà muội còn muốn đi đâu?” Đoàn Đình Thiên nở nụ cười tươi, ung dung nhìn nàng.

“Đoàn Vương gia, là ngươi đã nhắc nhở ta không thể ở lại Du Thành nữa mà.” Lộ Ánh Tịch cũng bất đắc dĩ lên tiếng.

Đoàn Đình Thiên không nói tiếp. Ánh mắt hắn thản nhiên liếc nhìn nàng từ đầu tới chân, miệng ríu rít nói: “Bà lão đầu bếp mập mạp, cải trang thế này quá xấu.”

Lộ Ánh Tịch liếc xéo hắn ta một cái, đáp trả: “Bởi vậy mới thấy, mắt của Đoàn Vương gia mới tốt làm sao.”

Đoàn Đình Thiên nhún vai: “Ta đã sớm lường trước muội sẽ nhân lúc đêm tối mà chuồn êm. Hơn nữa, có lẽ muội cũng không biết, trên người muội có một mùi hương đặc biệt.”

Lộ Ánh Tịch nhíu mày, người này luôn bày bộ dạng không mấy khi thấy đứng đắn, nhưng nàng lại không dám xem thường hắn ta.

Thấy nàng không tin, Đoàn Đình Thiên lại cố ý ngửi ngửi, sau đó nói: “Là hương hoa hồng? Lúc Lộ muội muội tắm có thói quen rắc cánh hoa phải không?”

Lộ Ánh Tịch cảm thấy đau đầu, nàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề chính: “Đoàn Vương gia hao tâm tổn trí theo dõi ta như vậy, suy cho cùng là muốn làm chuyện gì?”

Đoàn Đình Thiên thu lại bộ dạng cà lơ phất phơ, trầm giọng nói: “Lộ muội muội muốn đến Hoàng Triều sao? Rất xin lỗi, ta không thể để muội đi được.”

“Ngươi muốn ép ta đi Lâm Quốc?” Lộ Ánh Tịch nhếch môi, trào phúng nói: “Lại định lợi dụng bé con của ta để khống chế Hoàng Triều?”

“Lộ muội muội chỉ nói đúng phân nửa.” Đoàn Đình Thiên dùng ánh mắt thâm thúy, nhìn thẳng vào nàng, “Nếu là vì việc công, ta cần phải dồn ép muội. Nhưng bây giờ việc ta muốn làm chỉ là ngăn cản muội đến Hoàng Triều thôi.”

“Cơ hội tốt ngay trước mắt, sao Đoàn Vương gia bằng lòng buông tay dễ dàng thế?” Lộ Ánh Tịch vẫn không ngây thơ đến mức đi tin hắn ta.

“Chỉ cần muội nói ra bộ phận khởi động mật đạo ở chỗ nào, ta đảm bảo sẽ không cưỡng đoạt hài tử của muội.” Đoàn Đình Thiên bình tĩnh ngắm nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng mát lạnh như ngôi sao lạnh giá, không nhịn được bèn nói thêm một câu: “Thật ra không cần đến đứa bé của muội, Hoàng Triều còn có Tê Điệp, nàng ta cũng đang mang thai.”

“Lâm Quốc đã sớm tính toán đến việc này sao?” Lộ Ánh Tịch không thể hiểu, sao Mộ Dung Thần Duệ lại để một thế cờ nguy hiểm như vậy được bố trí ngay bên cạnh mình?

Đoàn Đình Thiên không lên tiếng, ánh mắt lại hiện lên một tia tương hại khó hiểu.

“Đứa nhỏ trong bụng Tê Điệp, nói cho cùng là của ai?” Lộ Ánh Tịch híp mắt lại, hoài nghi hỏi.

“Đương nhiên là con của Mộ Dung Thần Duệ.” Đoàn Đình Thiên trả lời chắc như đinh đóng cột.

Lộ Ánh Tịch bậm môi không nói.

Đoàn Đình Thiên nhìn nàng một lát, rồi dời trọng tâm câu chuyện: “Nam Cung huynh dẫn đầu Huyền môn đệ tử cùng Cận Tinh Phách thống lĩnh quân đoàn áo giáp đen. Tây Quan báo tin thắng trận, đã đến lúc Ô Quốc có thể đàm phán với Hoàng Triều. Hôm nay thời cơ đã đến, Hoàng đế Hoàng Triều mất tích, nhất định sẽ khiến nước nhà rối ren. Có thể Ô Quốc sẽ có khả năng không bị mất một tấc đất nào.”

Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt, nhỏ giọng nói: “Chiến tranh ngừng lại, Ô Quốc yên ổn. Thế là trách nhiệm của ta cũng có thể dỡ xuống.”

Đoàn Đình Thiên chống tai lắng nghe lời nói của nàng. Nghe xong hắn trực tiếp dội cho nàng một gáo nước lạnh: “Vậy muội không quan tâm đến sống chết của Nam Cung huynh à?”

Lộ Ánh Tịch nhướng mày, cười nhạt: “Ta muốn đi Lâm Quốc, nếu như Đoàn Vương gia không chê phiền hà, thì cùng đi với ta được chứ?” Chi bằng nhờ hắn ta đưa đến Lâm Quốc mà không gặp phải trở ngại nào, còn hơn đứng đây dùng dằng với hắn ta. Đến lúc đó, nàng lại nghĩ cách bỏ rơi hắn ta.

Đoàn Đình Thiên nhoẻn miệng cười tươi, giống như mặt trời xán lạng, không chút kiêng kị mà kéo tay nàng, hớn hở nói: “Đương nhiên không chê phiền hà rồi. Rất vinh hạnh là đằng khác.”

Lộ Ánh Tịch rút tay lại, trợn trừng mắt với hắn ta, xoay người đi trước.

Đoàn Đình Thiên nhìn theo bóng lưng của nàng, ánh mắt lại hừng hực những tia nhìn đen tối. Chỉ cần có nàng trong tay, cho dù Mộ Dung Thần Duệ chưa chết, cũng sẽ phải van xin hắn ta mà thôi!

Lộ Ánh Tịch cảm thấy phía sau lạnh cả người, theo bản năng quay đầu lại nhìn. Nhưng nàng chỉ thấy bộ dạng vui vẻ vô hại của Đoàn Đình Thiên.

Cùng lúc đó, trên một nhánh cây chật hẹp phía sau bức tường, có hai người khác đang im lặng đứng dính vào nhau.

Mãi đến khi Lộ Ánh Tịch và Đoàn Đình Thiên đã đi xa, một người trong hai người đó mới giải huyệt đạo cho người còn lại.

“Lão đệ Mộ Dung à, ta là muốn tốt cho ngươi thôi.” Một ông lão râu tóc bạc trắng với bộ dạng thành thật, đôi mắt lão nhiều nếp nhăn nhưng vẫn tinh anh lại lấp lánh ý cười.

“Tiền bối có phần cố ý mà!” Nam tử anh tuấn trẻ tuổi kia nhăn mặt, giọng điệu phẫn nộ.

“Tiểu tử họ Đoàn kia ghê gớm lắm! Tâm cơ thâm sâu, võ công cũng không tồi. Bây giờ ngươi lại đang bị thương, có thể đánh thắng hắn ta sao?” Ông lão cười hì hì nói: “Thật ra, phu nhân của ngươi đi theo hắn ta, thì có thể đến Lâm Quốc an toàn. Ngươi cũng tiết kiệm được nhiều sức lực, cớ sao lại không làm?”

“Nếu phu nhân của tiền bối theo một người nam nhân khác lặn lội đường xa, lẽ nào tiền bối không để ý hay sao?” Cơn giận dữ còn sót lại của nam tử vẫn chưa tan hết, nhưng hắn đã sớm lĩnh giáo võ công bí hiểm của ông lão, nên chỉ biết hằm hè mà không làm được gì.

“Tiền bối ta không có phu nhân.” Ông lão vuốt bộ râu dài trắng muốt, cộng thêm mái tóc dài cũng trắng phau, thoạt nhìn có vài phần cốt cách tiên nhân. Nhưng tính cách ông lão lại vô cùng cổ quái, ương bướng: “Người ta bảo nữ nhân tình trường, anh hùng nhụt chí. Việc gì phải đi tìm một nữ nhân trói chặt chính mình?”

Nam tử trẻ tuổi hừ một tiếng, chẳng màng bình phẩm.

“Chỉ cần nhìn tên tệ đử bất tài của ta thì biết, chữ ‘tình’ hại người cỡ nào.” Ông lão rung đùi đắc ý, vẫn luôn mồm luôn miệng, chỉ hận đã rèn sắt không thành thép, “Giờ nhìn lão đệ Mộ Dung ngươi, chậc chậc chậc…”

Sắc mặt nam tử trẻ tuổi kia càng thêm đen kịt, nhưng ông lão giả vờ làm như không thấy, vẫn nói lải nhải liên miên một mình: “Thiên hạ này á, có hai loại người si tình. Lão đệ Mộ Dung này, ngươi ngẩng đầu nhìn xem. Ngôi sao Đế tinh ở phía nam kia đã trở nên u ám, số mệnh nắm giang sơn của ngươi nhất thời đang gặp nguy cấp…”

Vẻ mặt nam tử trẻ tuổi kia không kiên nhẫn được nữa, hiển nhiên là hắn đã phải nghe mấy lời lảm nhảm này vô số lần rồi. Huống hồ, hắn cho đến nay cũng không tin vào “Số mệnh” hay “Thiên cơ”. Nếu hắn gặp đại nạn không chết, thì tất sẽ có thể xoay chuyển càn khôn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.